Tôi ngoảnh lại: “Còn điều kiện gì nữa thì ông mau nói đi”.
“Cậu đừng đi vội, tôi gọi về hỏi đã, xem bên đó có đồng ý với khoản tiền kếch xù này của cậu không”.
“Được”.
Tôi mỉm cười, sau đó quay lại chỗ ngồi.
Cung Thiệu Bình đứng dậy, đi ra ban công bên ngoài phòng bao.
Đúng vậy, phòng bao này có ban công, kéo tấm cửa kính thủy tinh ra là có thể đi ra ngoài.
Sau khi ông ta đi ra ngoài ban công, rồi quay người đóng cánh cửa thủy tinh lại, tôi lấy điện thoại ra bắt đầu ấn số.
Tôi nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó lặng lẽ ngồi chờ.
Trong phòng bao khá yên tĩnh, Bạch Vi và Hà Khai Thành cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
“Bây giờ, anh đang ở đâu?” Có lẽ vì quá yên lặng, nên Bạch Vi chợt hỏi.
“Cạnh sông Mae Ping”, tôi trả lời cho qua câu hỏi này. Sông Mae Ping rất dài, có rất nhiều bờ sông. Nên chỉ nói chung chúng là cạnh sông thì chắc chắn cô ấy không biết cụ thể là chỗ nào được, mà tôi cũng không muốn nói cho cô ấy biết vị trí cụ thể của mình.
Có lẽ vì câu trả lời này của tôi quá mơ hồ, nên Bạch Vi lại rơi vào trầm mặc.
Vài giây sau, tôi không nhịn được phá vỡ sự tĩnh lặng: “Giám đốc Bạch, dự án của BTT bây giờ thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều ổn, thử nghiệm xong rồi, bây giờ đang đào tạo, chắc vài ngày nữa là có thể bàn giao được rồi”.
“Thế thì tốt”.
Sau đó, hai chúng tôi lại tiếp tục im lặng.
Không bao lâu sau, Bạch Vi lại đột nhiên nói: “Sau khi hoàn thành dự án, chắc vài hôm nữa, tôi sẽ về nước”.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên: “Công ty con bên này bỏ à?”
“Không, vẫn làm, tôi chỉ định về nước một thời gian thôi. Công ty bên đó đã dồn lại không ít tài liệu quan trọng cần tôi ký. Đến lúc đó, sẽ có người khác của công ty sang phụ trách công ty con bên này”.
“Thế thì tốt”.
“Vậy có nghĩa là sau này, cô sẽ không sang đây nữa à?”
Tôi cảm thấy trong lòng hơi buồn bực, vì sau này, nhất định tôi sẽ định cư ở Chiêng May. Nếu về sau, cô ấy không sang đây nữa, chắc cơ hội gặp lại ngay sẽ ngày càng ít.
Bạch Vi lắc đầu: “Chắc chắn vẫn còn sang tiếp, công việc trong nước có bộ phận kinh doanh doanh nghiệp nhà nước và bộ phận kinh doanh doanh nghiệp tư nhân phụ trách rồi, nên tôi không cần phải thường xuyên ở trong nước. Nhưng bên này thì khác, công ty con ở Xiêng La mới thành lập, thị trường Đông Nam Á vẫn trống. Sau này, tôi sẽ thường xuyên sang đây để mở rộng công việc bên này”.
“Ờ”, tôi thầm thở phào một hơi, nhưng không biết nên nói gì, chỉ nói: “Bên này tốt thật mà, phong cảnh đẹp”.
Sau khi cảm thấy câu nói này hơi vô nghĩa, tôi lại vội bổ sung thêm: “Hơn nữa, thị trường ở đây cực lớn, cạnh tranh thì khá ít, rất có tiềm lực phát triển”.
“Ừ, vì vậy sếp Chu cũng rất coi trọng công việc ở bên này”.
“Nhưng không phải ông ấy nói người nhà cô sắp điều cô đến chi nhánh mẹ của tập đoàn à?” Nói rồi, tôi liếc nhìn sang Hà Khai Thành.
Hà Khai Thành luôn không có thái độ gì, từ đầu đến cuối không ho he dù chỉ một câu. Có lẽ ông ta là một người rất hiểu chừng mực, biết thân phận của mình là gì, biết đây là chuyện của tôi và nhà họ Cung, ông ta chỉ đến đây cùng Bạch Vi thôi, nên không hề phát biểu ý kiến gì.
Đến bây giờ, sau khi tôi hỏi chuyện Bạch Vi, ông ta cũng không lên tiếng và còn coi như không nhìn thấy tôi.
Bạch Vi lắc đầu, đáp: “Không nhanh thế, chắc phải đến cuối năm, tập đoàn mới thay đổi nhân sự”.
Tôi tính thời gian, từ giờ đến cuối năm còn mấy tháng nữa. Cũng có nghĩa là thời gian cô ấy ở Xiêng La còn rất dài.
Lúc tôi định lên tiếng hỏi tiếp, Cung Thiệu Bình đã đẩy cánh cửa thủy tinh, bước vào từ ban công.
“Cậu Phương, rất xin lỗi, chúng tôi không thể đáp ứng điều kiện của cậu được”, ông ta lạnh tanh nói: “3 triệu, nhiều nhất chúng tôi chỉ có thể cho cậu 3 triệu. Nếu cậu đồng ý, bây giờ tôi sẽ đưa tiền luôn”.
Tôi thờ ơ mỉm cười: “Thế thôi, chúng ta có đàm phán tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa”.
“Giám đốc Bạch, tôi về trước đây, bye”.
Nói rồi, tôi đứng dậy đi ra ngoài, A Việt rất nhanh nhẹn đi đến bên cạnh kéo cửa cho tôi, còn anh Thái thì đi phía sau.
“Phương Dương”, Bạch Vi lại chạy ra cản tôi: “Bọn họ đồng ý cho anh 3 triệu đã là rất có thành ý rồi, anh suy nghĩ thêm đi được không?”
Tôi lắc đầu: “Giám đốc Bạch, tôi đã liệt kê ra từng khoản với ông ta rồi. Ông ta không thể chấp nhận thì tôi cũng bó tay”.
“Nhưng 3 triệu không phải là con số nhỏ với anh, anh cũng đừng cố chấp như vậy, lấy ít đi một chút…”
“Giám đốc Bạch”, tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Nếu tôi tham tiền thì ban đầu đã không từ chối 5 triệu của cô. Tôi chỉ muốn bắt nhà họ Cung cúi đầu, muốn họ có một thái độ khiến tôi hài lòng mà thôi. Đây mới là điều quan trọng nhất”.
“Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đã làm những chuyện gì với tôi thì cô cũng biết rồi, hành vi của họ không thể tha thứ được. Nhưng bây giờ, nhà họ Cung bọn họ đang cầu xin tôi, nhưng lại ra giá mặc cả với tôi. Họ chẳng có vẻ sai trái gì cả, cứ như đang bị tôi uy hiếp trấn lột không bằng ý”.
“Trong trường hợp này, cô muốn tôi phải chấp nhận điều kiện của họ thế nào đây?”
Nói đến đây, tôi ngoảnh lại liếc nhìn Cung Thiệu Bình, sau đó hờ hững nói: “Ông Cung, ông giữ lại 3 triệu đó mà gửi vào trại giam cho Cung Chính Vinh đi”.
“Nếu còn muốn tìm tôi tính sổ thì hoan nghênh bất cứ lúc nào. Các ông giết một mình tôi, các anh em của tôi có thể lấy mạng của ba người họ Cung các người”.
Nói rồi, tôi đi thẳng một mạch ra ngoài.
Nếu Cung Chính Vinh bị định tội là thuê sát thủ giết người, vậy chính là tội cố ý giết người. Giết người chưa thành công thì tình tiết khá nhẹ, nếu xử theo luật pháp trong nước sẽ là từ ba đến mười năm tù. Tôi không biết mức hình phạt tiêu chuẩn của Xiêng La như thế nào, nhưng chắc cũng không kém hơn là bao.
Sự việc xảy ra ở đảo Phuki, một địa điểm du lịch nổi tiếng của Xiêng La. Người bị hại và người vô tôi bị liên lụy đều là du khách nước ngoài, chỉ dựa vào hai điểm này thôi đã đủ để tăng mức hình phạt rồi.
Nếu bị xử năm đến tám năm tù, tốn 5 triệu để xóa bỏ tai họa ngồi tù mấy năm này đi, có lẽ người bình thường sẽ do dự, vì họ rất khó có được nhiều tiền như vậy.
Những đối với người giàu có mà nói, 5 triệu đổi lại sự tự do của mấy năm là rất đáng.
Đặc biệt là những người cực kỳ giàu có như nhà họ Cung.
Vì vậy, không phải họ không nỡ bỏ ra khoản tiền này, mà là không muốn trả cho tôi.
Vì bọn họ rất hận tôi, căn bản không hề muốn hòa giải với tôi. Nếu điều kiện tôi đưa ra khá thấp, có lẽ họ còn có thể chấp nhận vì Cung Chính Vinh.
Nhưng yêu cầu của tôi quá cao, điều này khiến họ rất không vui.
Bọn họ có thể tốn tiền cho cảnh sát hoặc tốn nhiều hơn cho các cảnh sát cấp cao, vì có lẽ cũng sẽ không tốn bao nhiêu.
Tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý cho điểm này, nên cũng chẳng mong họ sẽ đồng ý với điều kiện của mình.
Sở dĩ tôi đến đây gặp Cung Thiệu Bình là có hai lý do.
Một là nể mặt Bạch Vi, cô ấy luôn muốn để tôi hòa giải với nhà họ Cung, tránh sau này tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó. Dẫu sao cứ tiếp tục đánh đánh giết giết cũng rất nguy hiểm, không ai biết có khi nào có một viên đạn bay về phía mình hay không.
Hai là tôi muốn tỏ thái độ với nhà họ Cung, để cho họ biết tôi không phải là người dễ dàng nhượng bộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT