“Xin lỗi, tôi không quen anh, cũng không uống với anh được.” Ôn Hân bình tĩnh đáp lại bằng tiếng Anh.
Giọng điệu của cô ấy rất chậm, câu chữ cũng rất rõ ràng, nên tôi có thể nghe hiểu được.
Tôi cũng thầm thở phào một hơi.
Nhưng tên người nước ngoài kia không chịu rời đi, mà vẫn bô bô nói, trong đó vẫn có câu “Rất đẹp” “Kết bạn” “Uống một ly” gì đó.
Lúc tôi đang định đứng dậy, Hoàng Lễ Thành ngồi phía bên kia cạnh Ôn Hân đã đứng lên trước, cậu ta bực bội xua tay, nói bằng tiếng Anh bập bẹ: “Bạn tôi bảo anh đi đi, đừng quấy rầy chúng tôi.”
Gã người nước ngoài đó chợt cao giọng, phách lối lớn tiếng với Hoàng Lễ Thành, toàn mấy câu chửi thề như “F*ck”, mùi rượu nồng nặc phả ra.
Hoàng Lễ Thành rõ ràng đã nổi giận, lập tức đi ra, dùng ngực huých đối phương, miệng cũng không ngừng chửi bới.
Từ Triết và ba người đàn ông khác cũng đứng dậy đi ra, vây quanh tên đó.
Tôi không đứng dậy, mà bình tĩnh quan sát gã người nước ngoài đó và mọi người ở xung quanh.
Sau khi bị bao vây, gã người nước ngoài có vẻ thẹn quá hóa giận, gào về phía sau bằng tiếng Anh, rồi lại hét lên bằng tiếng Xiêng La về phía góc phòng hẻo lánh.
Không sai, là tiếng Xiêng La, tôi nghe thấy rõ ràng, tiếng Xiêng La của gã rất lưu loát.
Đủ để chứng minh, gã người nước ngoài này đã sống ở Xiêng La rất lâu, hơn nữa có thể còn quen người của quán bar này, không thì gã sẽ không gọi người ở góc phòng.
Quả nhiên, sau khi gã gào lên, một người thanh niên xăm mình đang ngồi ở góc khuất trong phòng đã chạy tới, hỏi vài câu, sau đó chạy như bay xuống tầng dưới.
Phía sau gã người nước ngoài đó xuất hiện thêm hai người như gã, ba người này và Hoàng Lễ Thành, Từ Triết cùng ba bạn học nam nữa đứng đối đầu nhau, hai bên đều chửi bới không ngưng nghỉ.
“Mọi người mau về chỗ đi, đừng kích động, tuyệt đối không được đánh nhau.”
Ôn Hân vội vàng đi lên kéo Hoàng Lễ Thành lại, Lâm Tĩnh cũng chạy lên định kéo Từ Triết ra.
“Gã ta mất lịch sự với cậu như vậy, còn mở mồm chửi tôi nữa. Hôm nay, tôi nhất định phải dạy cho gã một bài học.” Hoàng Lễ Thành tức giận nói.
Dứt lời, cậu ta ngoảnh lại gào lên với tôi: “Phương Dương, cậu còn ngồi đấy làm gì? Sợ chết à?”
Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi vào số của Bansha.
“Bansha, ông biết quán bar Bright không?” Điện thoại vừa kết nối, tôi lập tức hỏi ngay.
Bansha đáp: “Có, sao thế?”
“Tôi đang gặp chút phiền phức ở đây, trên tầng hai.”
“Cậu không sao chứ? A Luân đâu?”
“Bạn tôi đi dạo phố nên không cần A Luân đưa đi, chắc cậu ấy về nhà rồi.”
“Mẹ, cậu chờ đấy, tôi đến ngay! Quán bar đấy gần chỗ tôi, cùng lắm là năm phút nữa tôi có mặt.”
“Được.”
“Khoan đã, Dương, quán đó có mấy thằng điên đấy, cố gắng đừng đụng độ với chúng nó, chờ tôi tới rồi tính.”
“Hả?”
Tôi cau mày, lúc vừa định hỏi thằng điên là thế nào thì Bansha đã cúp máy.
Tôi chẳng buồn gọi lại nữa, mặc kệ thằng điên nào đó, chỉ cần nó dám động vào tôi, tôi sẽ cho chúng nó hối hận ngay.
Tôi cất điện thoại vào túi, sau đó đứng dậy rời khỏi chiếc ghế dài.
“Phương Dương, nếu cậu sợ chết thì biến đi, không cần đến cậu nữa, mấy người chúng tôi cũng có thể xử được ba thằng Tây này rồi.”
Thấy tôi đi ra, Hoàng Lễ Thành khinh bỉ nói, sau đó ngoảnh lại đối đầu với gã tây cao lớn người nồng nặc mùi rượu.
Tôi không để ý đến cậu ta, đi thẳng qua, lần lượt kéo tay Ôn Hân và Lâm Tĩnh về phía chiếc ghế dài.
“Lát nữa nếu có đánh nhau thật, các cậu nhớ trốn vào trong góc. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được đi sang đây.”
Tôi chỉ vào góc quán bar cách đó không xa, nghiêm túc nói với hai người họ.
“Không được, không thể để họ đánh nhau được.” Ôn Hân vùng vẫy cánh tay, muốn thoát khỏi tôi.
Hai tay tôi giữ lấy cánh tay cô ấy, kéo về phía mình. Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào đối phương, nói một cách chắc chắn: “Nếu có đánh nhau thật thì trốn vào trong góc phòng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được đi qua đây. Tôi sẽ không để ai làm hại cậu, nhớ chưa?”
Hình như Ôn Hân đã bị biểu cảm của tôi dọa sợ, cô ấy ngây ngốc không nói nên lời.
Tôi lắc cánh tay cô ấy: “Cậu nhớ chưa?”
“Ừm, tôi nhớ rồi.” Cuối cùng cô ấy cũng ngẩn ra gật đầu.
“Tốt, giờ cậu và Lâm Tĩnh ngồi xuống đây. Cứ yên tâm, tôi sẽ không để ai làm hại cậu đâu.”
“Ừ.”
Sau khi đẩy Ôn Hân và Lâm Tĩnh về băng ghế dài, tôi lại kéo Từ Triết ra và cùng nói một cách chắc nịch: “Cậu về ghế ngồi đi, nếu xảy ra đánh nhau thì dẫn mấy bạn nữ trốn vào góc phòng, nhớ là đừng chạy ra đây, cậu phụ trách bảo vệ hai cô ấy là được.”
Dứt lời, tôi không chờ cậu ta đồng ý đã đẩy cậu ta xuống băng ghế dài.
Bây giờ, tôi có thể đối mặt với mấy thằng Tây đó được rồi.
Trước kia, khi đọc tin tức về bọn tây ba lô, tôi luôn thấy đầy căm phẫn, thầm nghĩ nếu một ngày nào đó gặp phải loại người này, tôi sẽ đánh cho họ một trận tơi bời khói lửa.
Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Nói lý thì chắc chắn không được rồi, tôi không cần phải nói lý với loại người này, mà có muốn cũng chẳng được.
Chỉ có đánh nhau một trận mới là cách giải quyết hợp lý nhất.
Trước khi đánh họ, tôi cần phải xem đám tây với quán bar này có lai lịch thế nào đã.
Vả lại, có bốn cô bạn học ở đây nên tôi không thể ra tay tùy tiện được. Vì sợ có người lên cơn điên đánh họ trong lúc hỗn loạn, một hay hai người bị thương là không ổn rồi.
Điều tôi sợ nhất là Ôn Hân bị thương… Đây là tình huống mà tôi không muốn nhìn thấy nhất. Dẫu sao mình vừa mới nói là sẽ không để ai làm hại đến cô ấy xong.
Nhưng nếu thằng Tây này ra tay luôn bây giờ, tôi cũng không ngại phóng lên, đạp bể trứng của gã.
Hiện giờ, gã tây đó vẫn đang cãi nhau với Hoàng Lễ Thành, hai gã khác cũng đang đối đầu va ba bạn học nam khác, cứ đối qua đối lại thế này chẳng mấy mà đánh nhau.
Hoàng Lễ Thành và mấy người bạn học đó chắc biết mình không đánh lại được ba thằng Tây đó, dẫu sao đối phương cũng đô con hơn.
Còn ba thằng Tây kia chắc cũng chỉ đang làm màu, muốn chờ trợ thủ của quán đến xử lý đám Hoàng Lễ Thành thôi.
Chỉ có đám người vây xem xung quanh là thấy phấn khích, cả đám nam nữ ngồi uống rượu trong quán đều xúm lại, reo hò hưng phấn, vừa hò hét vừa mô kích.
Có cô còn cởi cả áo phông ra, cầm trên tay quay tròn, khiến đám người càng thêm phấn khích và kích động hơn.
DJ cũng đổi sang một bài hát có tiết tấu hơn, lời bài hát vừa dung tục vừa khủng bố, đó là một bài rap rất hợp cảnh, một bản nhạc làm tăng thêm sức nóng cho bầu không khí đầy mùi rượu và kích thích.
Chẳng mấy chốc, đã có một tràng tiếng chân dồn dập vang lên từ phía cầu thang.
Tôi biết người đến không phải Bansha, ông ta không thể đến nhanh như vậy được.
Chắc chắn là trợ thủ của thằng tây kia, hơn nữa còn là người trông coi ở quán này.
Quả nhiên, có mười mấy người chạy lên, trong đó mấy tên có đầy các hình xăm dữ tợn trên bả vai.
Đi đầu là một người thanh niên có dáng người hơi gầy và trông khá nho nhã, hắn mặc một chiếc áo sơ mi chỉnh tề, chân đi một đôi giày da bóng loáng, mái tóc ngắn vuốt keo bóng mượt gọn gàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT