Dùng toàn bộ sức lực và kiếm khí đâm thẳng vào mắt Giao Long, hung thú không nhịn được gầm lên một tiếng sau đó ngã gục xuống. Thanh Uyên rút kiếm và quỳ trên mặt đất, trên người đầy máu, máu của Giao Long và của chính hắn.
Nhưng ánh mắt hắn lúc này đang sáng lấp lánh, đóa hoa sen giữa đầm đang thoắt ẩn thoắt hiện một cỗ dị hỏa khiến hắn vui mừng không xiết.
Cửu chuyển liên dị hỏa!
Hắn liều mạng trực tiếp phi thân tới đoạt lấy, liền bị hỏa diễm bao vây.
Dị hỏa chỉ có thể làm tổn thương những người có linh khí, nhưng hắn là người không có linh khí nên không bị ảnh hưởng một chút nào.
Nghe lời dặn của lão tổ, hắn ngắt tâm sen sau đó cho vào miệng nuốt xuống.
Thân thể hắn lập tức bùng lên một cỗ nhiệt, kinh mạch nổ tung, xiêm y đã sớm bị thiêu thành tro, trông thật kinh khủng. Vẻ mặt hắn vô cùng đau đớn.
Kinh mạch được tái tạo lại bằng việc đốt nát kinh mạch cũ khiến hắn đau đớn vô cùng, cảm giác đau đớn thật sự rất khó diễn tả.
Lão tổ bị nhốt trong chiếc nhẫn chỉ có thể giương mắt nhìn mà không giúp gì được.
Thanh Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, ý thức ngày càng trở nên mơ hồ.
Lão tổ đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
("Uyên tiểu tử, ngươi không được bỏ cuộc vào lúc này!")
("Không phải ngươi muốn trở nên mạnh hơn sao? Nếu ngươi bỏ cuộc thì ngươi sẽ không có được bất cứ thứ gì hết!")
("Chết ở đây, không ai nhớ tới ngươi, hôn ước với Phượng Niệm cũng vô hiệu! Ngươi nguyện ý để người khác cướp hắn khỏi ngươi sao?")
Phượng Niệm...
Chỉ cần nghe đến tên cảm xúc cũng trở nên dâng trào hơn bao giờ hết.
Hắn không cam lòng... Hắn không cam lòng...
Có lẽ nỗi chấp niệm quá sâu khiến ý chí của hắn càng trở nên kiên cường hơn.
Nắm chặt tay rống lên, hắn có thể cảm nhận được cơn đau cũng dịu đi, có một cỗ sức mạnh đang không ngừng bùng lên trong cơ thể hắn.
Ngọn lửa dần tắt đi, hắn mở mắt ra, nhìn thì có vẻ không có gì đổi khác nhưng thực ra đã khác biệt hoàn toàn. Cả hắn và lão tổ đều biết mọi thứ đều đã thay đổi.
("Ngươi đã chế trụ và tu luyện thành công dị hỏa!")
Hắn hiện giờ không còn là một tên phế vật nữa.
Trong hạt sen vẫn chứa rất nhiều linh khí, Thanh Uyên ngồi lại thu nạp thêm.
Cảm nhận được khí tức cuồn cuộn trong cơ thể, hắn không che giấu được sự vui sướng trên khuôn mặt.
Hắn theo bản năng nghĩ đến Phượng Niệm, hắn tò mò không biết khi y tiến vào bí cảnh thì sẽ gặp những chuyện gì?
Đang suy nghĩ miên man, hắn cảm thấy có một thứ gì đó rơi xuống từ vực sâu.
("Đó là tiểu tử Phượng Niệm!")
Thanh Uyên giật mình, vội vàng bơi đến, chính là Phượng Niệm đang nổi trên mặt nước, hắn không chút nghĩ ngợi ôm chặt người kia vào trong lòng.
Phượng Niệm dường như bị đả thương, sắc mặt tái nhợt, nằm trong lồng ngực hắn, không ngừng run rẩy, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó..
Thanh Uyên ghé sát lại, mới nghe được y nói " lạnh".
("Y bị hàn độc, chân khí của y bị phong bế không thể vận khí được.")
("Đầm nước lạnh này được sinh ra từ Cửu Liên tinh hoa. Nó không phải là đầm nước bình thường, tiểu Phượng Hoàng không thể chống đỡ được, và chỉ cần nó thâm nhập vào bên trong cơ thể thì có thể lấy mạng của y.")
Thanh Uyên sắc mặt sa sầm, Phượng Niệm làm sao có thể bị trúng độc!
Hắn nghĩ tới việc bản thân đã tu luyện dị hỏa nên cơ thể hiện tại không khác gì cái lò lửa.
Phượng Niệm càng co chặt lại trong vòng tay hắn.
("Thân thể ngươi sưởi ấm cho y cũng chưa đủ, chỉ có thể xua tan được hàn độc thì mới tốt được.")
"Làm thế nào để xua tan hàn độc?"
("Mang dị hỏa cơ thể ngươi truyền qua cho y")
Lão tổ chẳng hiểu sao mặt lại đỏ lên, sợ Thanh Uyên còn muốn hỏi thêm, cho nên gã mới nhét phương pháp vào trong Thanh Uyên, trốn trong hỗn độn không lên tiếng.
Thanh Uyên nhìn lão, có chút giật mình.
"Song tu..."
Trong lòng hắn dường như có lửa đốt, cổ họng cũng có chút khô khốc.
Phượng Niệm lúc này vẫn còn đang hôn mê, không ngừng cọ trên người hắn, miệng vẫn rên rỉ "lạnh quá", "lạnh quá".
Họ vốn dĩ có hôn ước với nhau. Phượng Niệm vốn dĩ thuộc về hắn. Chưa kể, bây giờ việc đó có thể cứu người.
Những lời thuyết phục không ngừng vang lên trong lòng hắn. Tim đập mạnh đến loạn nhịp nhưng vẻ ngoài hắn trông cực kỳ bình tĩnh.
Hắn cúi đầu, nâng cằm nhỏ, hôn lên đôi môi mà hắn đã mơ tưởng vô số lần, vốn chỉ định lướt qua một nụ hôn nhẹ nhưng cảm giác môi và răng quyệt vào nhau thật tuyệt vời khiến hắn không kiềm lòng được mà ham muốn nhiều hơn nữa.
Hắn theo bản năng liếm mút bên trong khuôn miệng của người kia, không ngừng đảo lộng khám phá, hút lấy chất lỏng vô cùng ngọt ngào ở nơi đó.
Phượng Niệm đang chỉ muốn tìm hơi ấm cho thân thể, đáp lại nụ hôn theo bản năng.
Động tác của người kia càng khiến hắn không muốn buông ra. Cho đến khi kết thúc nụ hôn triền miên, đôi mắt của hắn vẫn đỏ ngầu và đầy ham muốn.
Hít một hơi thật sâu, tựa hồ như sắp mở bảo vật, cẩn thận cởi bỏ thân áo rườm rà, lộ ra làn da mỏng manh như ngọc của thiếu niên, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng khiến lòng hắn nóng bừng.
Dù là đầu v* nhỏ nhắn hay cái rốn ở bụng thì trong mắt hắn đều rất đáng yêu.
Hắn muốn Phượng Niệm thoải mái nên dùng đầu lưỡi cắn nhẹ đầu v* của đối phương, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, loại kiểu vuốt ve này chỉ khiến Phượng Niệm càng muốn nhiều hơn.
Nơi hắn vuốt ve, cắn liếm có chút sưng đỏ, khiến cho người kia không nhịn được rên rỉ. Lồng ngực càng trở nên nhạy cảm hơn, theo bản năng muốn được vuốt ve, âu yếm nhiều hơn.
Thanh Uyên càng trở nên phấn khích hơn, hắn liếm mút đầu v* ngày một mạnh hơn, giống như tiểu hài nhi đang khát khao bầu sữa mẹ, đầu v* vốn đã sưng đỏ hiện giờ giống như trái nho tròn, nổi trên khuôn ngực trắng như tuyết.
Tiểu thiếu gia không chịu được khiêu khích, không ngừng chuyển động đôi chân mảnh khảnh khiến cho Thanh Uyên chú ý đến. Hắn nuốt nước bọt, nhẹ nhàng tách ra hai chân đặt trên vai, hắn vùi sâu vào giữa cặp đùi mềm mại bắt đầu hôn khiến cho nơi đó đầy dấu tích mà hắn để lại.
Hơi thở nặng nề không ngừng phả lên côn th*t của tiểu thiếu gia. Nơi đó nhạy cảm chảy ra dịch trọc trân quý như pha lê, động tác này càng khiến cho chỗ ấy trở nên mẫn cảm và muốn được vuốt ve hơn.
Loại động tình này khiến cho Phượng Niệm mở mắt ra, trong nháy mắt liền nhìn thấy cái đầu đầy lông lá đang chôn ở thân dưới.
Tiểu Phượng Hoàng lần đầu tiên trải qua loại sự tình này vẫn mơ màng không nắm rõ được tình huống, thậm chí y không hiểu tại sao thân thể mình lại tê dại một cách kì lạ như vậy.
Y chợt nhận ra kẻ kia là Thanh Uyên. Con rồng mà y ghét nhất.
"Ngươi đang làm gì vậy hả!"
"Cút ra cho ta!"
Tiểu Phượng Hoàng xinh đẹp vô cùng tức giận, muốn dùng roi quất vào người tên kia, nhưng y hiện tại vô lực chỉ có thể dùng chân muốn đá bay Thanh Uyên.
Nhưng lúc này sức lực của y quá yếu, cú đá giống như chỉ gãi ngứa cho đối phương.
Thanh Uyên nhận ra y đã tỉnh. Phượng Niệm cảm nhận được ánh mắt Thanh Uyên có chút đáng sợ, y không hiểu cũng không muốn hiểu.
Y chỉ muốn tránh xa con rồng kì quái này. Y không biết vì sao con rồng đang tỏa ra cỗ nhiệt, khiến cơ thể y theo bản năng không thể tách ra khỏi hắn.
Thanh Uyên nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của y và kéo về phía hắn một cách dễ dàng.
"Ngươi định làm gì, buông ta ra!"
Y kinh ngạc phát hiện tu vi của con rồng đáng ghét này đã đạt đến tầng tu vi mà y cũng không nhìn thấu được. Con rồng này rốt cuộc đã trải qua quá trình tu luyện thế nào?
"Ngươi trúng hàn độc, chỉ có siêu hỏa lực trong cơ thể ta mới giúp ngươi giải độc."
Phượng Niệm sửng sốt, không ngờ Thanh Uyên nói thẳng ra như thế.
Là luồng linh hỏa khác! Con rồng này thực sự đang tu luyện một luồng linh hỏa khác.
Biết quá trình tu luyện sẽ vô cùng đau đớn khiến y không khỏi thán phục trong lòng.
Lời nói của hắn cũng ám chỉ hành động vừa rồi là đang cứu mạng. Khiến y không khỏi dao động.
Thấy thái độ của y dịu đi, Thanh Uyên trên mặt vô cùng bình tĩnh, tựa hồ vô cùng chính trực.
Phượng Niệm thấy hắn dường như không có ý xấu, hơn nữa loại sự tình kia cũng không khiến y chịu thống khổ nữa. Phượng Niệm tin hắn.
"Giờ phải làm thế nào?"
Hơi thở của Thanh Uyên càng trở nên ồ ồ hơn.
Tiểu Phượng Hoàng chỉ chuyên tâm vào việc tập luyện và đánh nhau, về mặt này, y quả thật như tờ giấy trắng.
Y đang nằm trên áo choàng của Thanh Uyên, trong lòng có chút bối rối.
Y đang nghĩ xem có nên nhắm mắt lại hay không thì đã cảm giác được một vật to lớn chạm vào ngọc trụ của y, chỉ cần chạm nhẹ đã khiến y run bần bật, vô thức rên lên một tiếng.
Y cảm nhận được sức nóng đang lan truyền ở dưới thân. Thật lớn......
Thanh Uyên dùng cái kia sượt nhẹ qua của quý của Phượng Niệm, hắn không nhịn được cười khi thấy y mở mắt ra.
Trong lúc để hai côn th*t cọ sát vào nhau, hắn cúi xuống hôn lên môi Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng sao có thể chịu được loại kích thích này, y chỉ có thể thở hổn hển, đôi mắt mơ màng đẫm lệ khiến cho vẻ kiêu ngạo ngày thường bị ẩn đi.
Vẫn chưa đủ, Thanh Uyên vẫn muốn cho tiểu Phượng Hoàng đạt được khoái cảm ở những trạng thái khác.
Hắn duỗi tay còn lại ra phía sau, đảm bảo nơi đó đã trở nên mềm mại, sau đó mới nhẹ nhàng ngồi xuống "cái kia" của tiểu Phượng Hoàng. Đó là khoái cảm còn tuyệt vời hơn động tác lúc nãy.
Cảm giác hơi đau nhanh chóng bị dập tắt bởi khoái cảm không ngừng dâng lên. Phượng Niệm cảm thấy đầu óc trở nên vô cùng mơ hồ. Y nghẹn ngào nức nở, không rõ chính mình đang chửi bới ai.
Nóng quá......
Dường như có một ngọn lửa liên tục bùng cháy trong thân thể y. Y cắn chặt môi nhưng không kiềm chế thở dốc.
......
Động tình không bao lâu, thể chất của Phượng Hoàng và Thanh Long khiến cơ thể hai người nhanh chóng phục hồi. Y cảm nhận được hàn độc trong cơ thể gần như đã được giải trừ.
Nhưng Phượng Niệm vẫn thấy có gì đó không đúng, y nhìn thấy sợi dây đỏ trên ngón tay mình, sau đó nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Thanh Uyên. Dù Phượng Niệm vẫn chưa hiểu rõ sự tình nhưng vẫn cảm thấy bản thân bị chiếm tiện nghi.
"Thanh Uyên, ta sẽ giết ngươi!"
Hắn vung roi, lần này không sợ không giết được con rồng này.
"Ngươi đánh chết ta thì sẽ không có cách nào giải độc."
Thanh Uyên chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện như vậy. Tiểu Phượng Hoàng giờ đã thuộc về hắn.
Hai người vốn đã định thân, nếu làm loại chuyện kia thì xem như ván đã đóng thuyền. Bây giờ, hắn và Tiểu Phượng Hoàng xem như đã có định hôn với nhau, trừ khi hắn chết thì mới có thể xóa bỏ hôn ước này.
Hắn duỗi đầu ngón tay ra, lấy chiếc vảy gần với trái tim mình nhất, làm thành một sợi dây chuyền và đưa cho Phượng Niệm. Vảy này là mảnh cứng gân cốt của rồng.
Tiểu phượng hoàng trong lòng muốn nguyền rủa khi nhìn thấy sợi dây chuyền, nhưng rốt cuộc cũng không nguyền rủa ra cái gì.
Phượng Niệm giận dữ rời đi, Thanh Uyên theo sau y, vừa định đưa tay chạm vào y, bị y trừng mắt nên lập tức rụt tay lại.
"Đừng chạm vào ta!"
("Uyên tử, như vậy không được đâu, như vậy là sợ thê tử nhà người.")
Lão tổ có chút châm chọc hắn.
Thanh Uyên cong môi, bởi vì sợi dây nhân duyên đã được gắn chặt, hắn có thể cảm nhận được Phượng Niệm chỉ tức giận chứ không ghê tởm ghét bỏ hắn. Điều này đủ khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tầng tu vi hiện tại của hắn thì không ai trong 4 tộc có thể đánh bại được, bây giờ hắn đã đủ tư cách đứng bên cạnh Phượng Niệm rồi.
Phượng Niệm cảm nhận được tu vi cường đại của hắn thông qua sợi dây gắn kết nhân duyên nên không cự tuyệt. Điều quan trọng nhất trong cảnh giới bí mật này chính là dị hỏa và cũng đã bị hắn thu phục được.
Họ đang rời khỏi cảnh giới bí mật.
"Ngươi còn chưa chết?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút quen, trong mắt Phượng Niệm hiện lên một tia chán ghét.
Tâm tình này cũng truyền cho Thanh Uyên, hắn lạnh lùng nhìn đoàn người đột nhiên xuất hiện, không nói gì, lấy kiếm ở sau lưng xuống.
"Là tên phế vật, còn muốn làm anh hùng?"
Kẻ cầm đầu không nhịn được cười, nhưng tiếng cười của gã đột ngột dừng lại.
Hình ảnh cuối cùng gã nhìn thấy là một luồng bạch hỏa sức mạnh vô biên.
Giết những kẻ này đối với Thanh Uyên dễ như trở bàn tay.
Mặt dù hủy diệt cơ thể kẻ kia, trên mặt hắn cũng không có chút gợn sóng nào, quay sang Phượng Niệm cầu tán thưởng.
Phượng Niệm hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh giới bí mật dường như không chịu được dị hỏa, nó nhanh chóng bị thiêu trụi.
Bọn họ đã được ra ngoài. Tứ gia tộc vẫn đang chờ ở ngoài cửa động.
Những người khác có phần chật vật, nhưng Phượng Niệm được Thanh Uyên bảo hộ rất tốt.
Phượng Anh vừa nhìn thấy liền ôm lấy y, nhận thấy trên người tiểu tôn tử có hàn độc, liền cau mày nói: "Ngươi tại sao lại trúng hàn độc?"
Đây rõ ràng là nhằm vào điều kiêng kị của Phượng Hoàng, thật sự quá hung ác.
Để ý ở đây có quá nhiều người, Phượng Anh đưa y và Thanh Uyên rời khỏi.
Sau khi về Phượng tộc, Phượng Niệm nói tất cả mọi chuyện mà y đã gặp phải trong bí cảnh.
Nói đến việc Thanh Uyên sử dụng linh hỏa khác để giải độc cho y, y liền đỏ mặt.
Có thể nhìn thấy Thanh Uyên vô cùng xúc động, lặng lẽ nắm lấy ngón tay út của y, lần này Phượng Niệm không có đẩy hắn ra.
Phượng Anh đem hành động của họ thu vào mắt, trên mặt vẫn vô cùng ân cần, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ. Lần này có phải Phượng Niệm đã gặp qua kiếp nạn?
Ông cũng nhận thấy tu vi của Phượng Niệm đã vượt lên một cấp bậc cao hơn. Thanh Uyên vẫn hữu ích đối với Phượng Niệm.
Không biết trong lòng gia gia có điều cần suy nghĩ, ái ngại trước mặt có nhiều Phượng Hoàng khác đến thăm hỏi, Phượng Niệm buông tay Thanh Uyên ra, như thể hai người vẫn còn xa cách.
Ngay sau khi mọi người rời đi, con rồng vội ôm y trong vòng tay, hôn y, cắn lấy y, với lý do chính đáng là "giải độc". Phượng Niệm nghĩ, y ghét con rồng này muốn chết.
"Thanh Uyên, ta không muốn miệng bị ngươi hôn sưng!"
"Lần sau sẽ không." Mới là lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT