Lời này tuy rằng là có ý tốt, Hàn Dực nghe xong lại nhíu mày, ngay cả Ngôn Tiếu cũng có chút khó chịu, nghĩ thầm: Đàn ông thì sao vậy? Đàn ông không thể chiếu cố người khác tốt? Lại nói Hàn Kiều Kiều đã 18 tuổi! Không phải mười một tuổi, cũng không phải là mười hai tuổi, người ta đã mười tám, nói không thể tự gánh vác sinh hoạt, là có ý gì? Lời ra lời vào còn không phải người của căn cứ Vũ Nam sao?
"Anh." Hàn Kiều Kiều bỗng lên tiếng.
Cô nghiêng người hướng về phía sườn xe, đến một ánh mắt cũng không thèm cho Tần Nam Y, thanh âm vững vàng nói: "Về nhà đi, em không thoải mái."
Hàn Dực và Tần Nam Y không nhìn thấy sắc mặt Hàn Kiều Kiều, nhưng Ngôn Tiếu lại nhìn thấy hết, hắn thấy Hàn Kiều Kiều mặt đầy sương lạnh, hai tròng mắt lạnh lùng, không khỏi bị doạ đến nhảy dựng. Thầm nghĩ tiểu nha đầu này chắc hẳn đã ở cùng Hàn ca quá lâu nên bị nhiễm, sắc mặt âm trầm làm người ta khiếp sợ.
Nghĩ gì thì nghĩ, rốt cuộc vẫn đứng về phía Hàn Kiều Kiều, Ngôn Tiếu làm bộ làm tịch kêu lên: “Kiều Kiều? Em không sao chứ? Hàn ca, chúng ta chạy nhanh đi thôi, em thấy Kiều Kiều giống như đang rất khó chịu."
Tần Nam Y có chút không cam lòng, nhưng không có cản trở. Cô ta biết tính Hàn Dực, nếu nói tiếp thì sẽ chọc hắn tức giận.
Nhìn chiếc xe việt dã bọc thép đi xa, trong lòng Tần Nam Y dấy lên một cỗ sầu khổ. Rõ ràng cô ta đã làm rất tốt, vì sao hắn không hề liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái? Xét tướng mạo, bằng cấp, tài năng, gia thế, cô ta rốt cuộc không xứng với hắn ở điểm nào? Toàn bộ Thanh Giang thị, ai cũng nói bọn họ rất xứng đôi, nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn thờ ơ...
Tần Nam Y thật sự không hiểu người đàn ông này. Cô ta không thiếu người theo đuổi, cô ta tự nhận là mình có chút hiểu biết về tâm lý đàn ông, nhưng chỉ có hắn là cô không tài nào hiểu được. Nhưng mọi chuyện vẫn luôn vậy, chấp niệm ngày càng sâu. Đến bây giờ, cô ta vẫn không biết mình là yêu, hay là chấp niệm…
Trong xe, Hàn Kiều Kiều mím chặt môi, trầm mặc không nói. Bây giờ tâm tình cô không tốt chút nào.
Lúc đầu là gặp được Tô Tuyết, sau đó lại gặp được Tần Nam Y, bộ mặt những người này in sâu trong trí nhớ, cỗ hận ý trong lòng sôi lên cuồn cuộn, hơi thở của cô cũng dữ dội theo. Nhắm mắt lại, dựa vào lòng ngực của Hàn Dực, không nói một câu.
Hận nhất chính là cô vẫn chưa làm được gì.
Trong lòng cô vẫn luôn có một quy tắc, chỉ vì đời này Tô Tuyết với Tần Nam Y không có làm những chuyện quá đáng như đời trước. Cho nên, cô không thể giết bọn họ! Nhưng cô có thể ngồi im chờ bọn họ ra tay à? Ngu xuẩn cỡ nào vậy!
Kể từ đó, phảng phất như cô lâm vào vòng luẩn quẩn
Đời này, chưa chắc sẽ giống kiếp trước. Tô Tuyết chưa chắc sẽ có cơ hội bán đứng cô, Tần Nam Y cũng chưa chắc sẽ ra tay với cô và anh trai, nếu cô tùy ý giết bọn họ, chẳng những không công bằng với họ, thậm chí có khả năng sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết. Phải biết rằng, Tần gia cũng không phải dễ chọc. Nhưng chẳng lẽ cô lại ngồi không chờ chết? Trơ mắt nhìn những sự việc kiếp trước phát sinh? Như vậy thì cô của kiếp này với kiếp trước khác nhau ở chỗ nào?
Không… Không...
Cô cần suy nghĩ một chút.
Đỗ Văn Bác trộm chiếc nhẫn từ viện nghiên cứu, đã bị cô cướp được, Đỗ Văn Bác nịnh hót Tần Nam Y như thế nào đều sẽ không ảnh hưởng đến việc tương lai. Tần Nam Y không có chiếc nhẫn, Tần Văn Hạo tự nhiên cũng không có. Cho dù hắn muốn làm cái gì, cũng chỉ có thể tìm cách khác, viện nghiên cứu dị năng làm thêm nước thuốc? Ô? Cô ước gì Tần Văn Hạo tiêm vào một ít, dược vật kia sau này sẽ có tác dụng rất lớn.
Đến nỗi Tô Tuyết cũng sẽ không có cơ hội châm ngòi quan hệ của anh trai với cô, càng sẽ không có cơ hội đem mình đi bán đổi lấy tinh thạch. Chỉ là vai hề nhảy nhót, không phải sợ.
Chẳng qua… Tần Nam Y không thể không đề phòng, Tần gia trước sau đều là một tai hoạ ngầm.
Hàn Kiều Kiều nhớ tới kiếp trước Tần Nam Y ở Bắc Thành căn cứ có thể nói là cao cao tại thượng, vô số người tôn sùng cô ta, còn cùng rất nhiều người ở tầng cao trong Bắc Thành ái muội không rõ, bây giờ ngẫm lại cũng rất khả nghi, cô ta rõ ràng có thể sống tốt tại Vũ Nam, vì cái gì muốn tới Bắc Thành? Thật sự chỉ là vì đi theo anh trai à?
Còn có Tần Văn Hạo, là từ khi nào bắt đầu ghen ghét với anh trai? Người của Bắc Thành có phải bị thu mua không? Bọn họ có phải là cấu kết thành một khối hãm hại anh trai?
Hàn Kiều Kiều càng nghĩ, lại càng cảm thấy đau đầu. Cô không được tính là thông minh, kiếp trước cô sống mơ màng hồ đồ, đời này thế cục lại không được rõ ràng, nghĩ đến nhiều, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, đau đầu khó chịu.
Lúc trước, khi lái xe ra ngoài cô không cười nói quá nhiều, nhưng cũng sẽ cười nói cùng đám người Ngôn Tiếu, hôm nay thái độ trầm mặc khác thường, hơn nữa Ngôn Tiếu không lên tiếng, không khí trong xe có vẻ quỷ dị an tĩnh.
Hàn Dực nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Hàn Kiều Kiều, thanh trầm thấp vang lên trong đầu cô: “Bảo bối không thích Tần Nam Y?”
Hàn Kiều Kiều không phủ nhận, dựa gần hắn nhẹ nhàng cựa đầu.
Đây là chuyện rõ ràng. Rốt cuộc lúc nãy cô còn rất tốt, lúc sau nhìn thấy Tần Nam Y lại biến thành thế này. Hàn Dực phát hiện, em gái hắn lúc sau không thích rất nhiều người. Cô lúc trước đâu có vậy. Trừ bỏ lúc ở trước mặt hắn toát ra chán ghét cùng kháng cự, Hàn Kiều Kiều lúc ở trước mặt những người khác, vẫn luôn duy trì thái độ lễ phép khiêm tốn, cô là một cô gái thiện lương, cũng không trở mặt với người khác, cho dù bị người ta công kích ác liệt, cũng sẽ không cố ý ghi hận đối phương.
Hàn Dực dùng tinh thần lực nói chuyện với cô:, “Vì sao không thích?”
"Cô ta thích anh.” Hàn Kiều Kiều không cao hứng liếc hắn một cái.
Khoé miệng Hàn Dực hơi hơi cong lên: "Anh không thích cô ta."
"Em biết, nếu anh nói thích cô ta em liền…"
Hàn Dực hơi hơi sửng sốt trong chốc lát.
Tinh thần lực thông với nhau, không giống như chữ hay lời nói có thể lý giải từng câu, tinh thần lực thông nhau giống như một loại lý giải về tinh thần, ý nghĩ càng phức tạp, giao tiếp liền càng khó khăn, bởi vậy, ý nghĩa trong câu nói lúc sau của Hàn Kiều Kiều, Hàn Dực không thể hiểu được. Bất quá từ giữa cũng khui ra được một ít tin tức, hình như là nói hắn không được thích người khác, nếu thích người khác, nàng liền nói cho mọi người rằng hắn di tình biệt luyến, đứng núi này trông núi nọ, là một người đàn ông tồi.
Lúc này, đôi mắt Hàn Kiều Kiều xoay chuyển, trong lòng lại nói thêm: “Em không cười nói với người đàn ông khác, anh cũng không được nói chuyện với cô ta, cô ta không phải người tốt! Anh không cần gặp lại cô ta."
Hừm, những lời này hắn cũng đã hiểu.
Khoé miệng Hàn Dực dấy lên ý cười càng sâu.
Ngôn Tiếu thấy trên mặt hai người có dấu hiệu hoà hoãn, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Cũng không bây giờ biết Tiêu Giản thế nào, xem ra hôm nay không ăn được đồ ăn sở trường của hắn, Carrey chỉ biết làm sandwich với cả khoai tây, cơm chiều hôm nay phải làm sao…"
Giờ phút này Hàn Kiều Kiều đã khôi phục như thường, cô quay người, nói: “Nếu không hôm nay chúng ta làm thịt nướng ăn đi! Đã lâu không ăn cái này!”
Ngôn Tiếu chê cười nàng: "Em không có thịt không vui hả, không sợ mập lên à?”
Hàn Kiều Kiều cười hì hì nói: “Em là cảm thấy anh quá gầy, để bồi bổ, cánh tay anh nhìn như tăm xỉa răng ấy, so với con gái còn bé, khó trách ngày thường bị thương đều để Tiêu Giản khiêng."
Ngôn Tiếu trừng mắt, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay: "Có thấy cơ bắp không? Không biết nhìn hàng!”
Hàn Kiều Kiều vẻ mặt đồng tình, nói: “Thấy, rất thon thả.”
Lục Trường Uyên bị sặc, cười đến kịch liệt ho khan, tay lái thiếu chút nữa không đỡ ổn.
Mắt Ngôn Tiếu như sắp lòi ra đến nơi, hắn run run rẩy rẩy chỉ vào Hàn Kiều Kiều, nói: “Hàn ca, anh trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị khi dễ hả?"
Lục Trường Uyên ở bên cạnh cười mắng: “Ngôn Tiếu, cậu sống trở về! Cùng một cô gái múa mép khua môi, cậu cũng thật đủ tranh đua!”
Ngôn Tiếu ngửa mặt lên trời thở dài: "Mệnh tôi xấu…"