Vừa mơ màng mở mắt ra đã thấy Hàn Dực cúi người, nhẹ nhàng gặm xương quai xanh của cô. Tóc ngắn mềm mại sượt qua trên cổ, Hàn Kiều Kiều nhịn không được cười ra tiếng: "Anh, sao anh lại giống chó* như vậy chứ."
*Dật thấy như chửi nam chính vậy =))
Hàn Dực thấy cô đã tỉnh, hạ miệng càng thêm không kiêng nể gì, đôi tay không an phận dao động. Áo ngủ rộng thùng thình bị anh xốc lên, lộ ra làn da trắng như tuyết, bàn tay làm càn xoa bóp, vỗ về chơi đùa.
Hôm qua còn bận tâm đến cảm xúc của cô nên anh nhịn suốt cả một đêm. Đến sáng lại thấy cô mềm mại yêu kiều nằm trong vòng tay mình, cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhẫn nại.
Hàn Kiều Kiều cực ngượng ngùng, nằm dưới thân anh giãy nhẹ, trong chốc lát đỏ mặt nói: "Sao mới sáng ra mà anh đã xấu xa thế..."
"Anh xấu xa chỗ nào, hả?" Hàn Dực thấp giọng cười, hôn gò má cô, động tác trên tay càng thêm không có quy tắc. Hô hấp của Hàn Kiều Kiều chợt dồn dập hơn, cuống quít ấn tay anh, ngoài miệng xin tha nói: "Đừng đùa em mà..."
Tuy phòng cách âm rất tốt, nhưng khi cô tưởng tượng mọi người khả năng đều dậy cả rồi thì cảm thấy vô cùng xấu hổ. Một bên muốn thân mật cùng anh trai, mặt khác, vẫn có chút chướng ngại tâm lý, như là cảm thấy việc này... nên để buổi tối mới được...
Trên giường hai người đang chìm trong khung cảnh đẹp đẽ, ngoài cửa, âm thanh sai trái của Bạch Khải Thuỵ lại vang lên: "Hàn ca ơi, Kiều Kiều ơi, dậy chưa nè?"
Bạch Khải Thuỵ bị doạ dẫm tới mức ngã lộn nhào chạy xuống dưới tầng, trong lúc đó còn không quên gào lên: "Ngôn Tiếu bảo tui lên gọi mà!"
Tiếng mắng của Ngôn Tiếu lập tức vang lên: "Dm đồ con lươn! Rõ ràng cậu không muốn đánh thức Lục ca, một hai phải đổi còn gì!"
Lục Trường Uyên có aura áp suất thấp kinh khủng khi tỉnh dậy, ai cũng biết, còn Bạch Khải Thuỵ mới quen không biết tính tình mọi người thế nào, muốn tránh hại tìm lợi nên quyết định đánh thức Hàn Dực, ai ngờ nước đi sai lầm gặp phải trường hợp còn khó ở hơn?
Hàn Dực đứng dậy, sửa sang lại quần áo Hàn Kiều Kiều cho ngay nhắn, đồng thời luyến tiếc duỗi tay xoa nhẹ vài cái, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Hàn Kiều Kiều nghẹn không nổi cười lên, cười đến mức gập cả người, đau cả bụng.
Hàn Dực nắm bắp tay củ sen trắng nõn của cô, mạnh bạo chọc cô hai cái: "Còn cười được! Đợi đến tối là tới công chiện ngay ấy mà."
Hàn Kiều Kiều nghịch ngợm chớp đôi mắt to tròn: “Anh đừng giận mà, mau đi rửa mặt đi.”
Người ta bình thường cũng không gọi cửa như thế, có lẽ là có chuyện gì đó.
Rửa mặt đơn giản, Hàn Dực và Hàn Kiều Kiều vừa ra khỏi cửa đã gặp Lục Trường Uyên sưng xỉa từ tầng 3 bay xuống, nhìn là biết vừa bị lôi dậy.
"Sao thế?" Lục Trường Uyên hỏi.
Dưới nhà, Tiêu Giản tựa nửa người vào ghế sofa, Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thuỵ xếp hàng một bên, thấy họ xuống bèn nói: "Lục ca, Hàn ca, hai người nhìn Tiêu Giản xem có phải sắp thức tỉnh siêu năng lực rồi không?"
Bạch Khải Thụy thấy Hàn Dực tới gần, theo bản năng vỗ ngực nhuận khí, vừa rồi người ta bị dọa không nhẹ á.
Hàn Dực hỏi Tiêu Giản cảm giác thế nào.
Tiêu Giản một tay đỡ trán, âm thanh hơi khàn: "Choáng đầu, kiệt sức, còn lại chưa thấy gì khác."
Lục Trường Uyên hỏi hắn: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Lúc tỉnh." Tiêu Giản thở hắt ra: "Ban đầu chỉ hơi đau đầu thôi, tôi tưởng do nghỉ ngơi kém, xuống nhà chạy bộ xong lại càng đau hơn."
Lục Trường Uyên nghe xong lại hỏi Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thụy: "Tình trạng này duy trì bao lâu?"
Ngôn Tiếu với Bạch Khải Thụy nhìn nhau, nói: "Tôi hình như là dăm ba bữa."
Bạch Khải Thụy nói: "Tôi hai ngày."
Không sốt nhẹ mà nhảy bổ đến công đoạn thức tỉnh dị năng cũng chỉ có Hàn Dực thôi. Cơ thể người ta không thấy bài xích gì mà dung hợp với sinh vật ngoài hành tinh.
"Không sao, chưa đến mức gục." Tiêu Giản ngẩng ngầu: "Các cậu đi đi, không cần quan tâm tôi nữa đâu."
Kế hoạch của họ hôm nay là vào thành phố thu thập tinh hạch.
"Nên có một người ở lại chăm sóc thì hơn." Hàn Kiều Kiều chợt nói.
Cô nghĩ đến Hồng Vân, khi thức tỉnh dị năng thì yếu gà thực sự, với nguy hiểm nhỏ xíu tránh được dễ dàng mà không hề đề phòng, phải chịu vết thương chí mạng.
Hàn Dực và Lục Trường Uyên chắc chắn là muốn đi, dị năng hệ hoả của Ngôn Tiếu cũng thường dùng, Hàn Kiều Kiều luôn phải dính vào Hàn Dực, kỹ năng bắn súng cũng tốt, vậy chỉ còn Bạch Khải Thuỵ ở lại được.
Hôm qua Hàn Dực dò ra một nơi rất được. Giữa hai toà nhà cao tầng có một con hẻm hẹp, không ít dị chủng lảng vảng, sào huyệt lại cách nơi đó rất xa, hơn nữa phần lớn chúng đều chứa tinh hạch.
Kế hoạch mà Hàn Dực đưa ra là lên sân thượng rồi bắn từ trên xuống, vậy là dị chủng chẳng thể làm gì được mình, uy hiếp không có gì đáng nói, trừ khi chúng biết đi thang máy thì lại ảo ma quá.
Để đảm bảo tính thành công cho lần xuất hành này nên họ mang rất nhiều đạn dược, quyết định làm to luôn.
Một đường thông thuận, nhưng lúc đến ngoại thành, từ xa đã thấy từng xe tải quân dụng lớn xếp hàng trên đường, xem ra cứu viện từ bộ đội đã tới.
Hàn Kiều Kiều đếm thử, xe tải quân dụng to đùng có những mười hai xe, trong đó có hai xe chất đầy các loại hành lý, đang quay đầu chuẩn bị rời đi. Một người đàn ông mặc quân trang đứng ở trên một chiếc xe, giơ loa lớn tiếng kêu gọi.
"Mọi người giữ trật tự! Chúng tôi sẽ không để bất kì ai lại phía sau, mọi người đều được lên xe, xin hãy cho chúng tôi chút thời gian... Người nào bị thương trước hết hãy theo nhân viên y tế tiến hành kiểm tra, vali hành lý không được nặng hơn một người trưởng thành..."
Trên đường lớn toàn bộ là người và hành lý, rất nhiều người chen chúc bên dưới xe tải quân dụng, chỉ chờ lệnh bèn đi lên.
Hiện trường hỗn loạn, tiếng khóc tiếng cười trộn lẫn vào nhau, tựa như đang trình diễn một màn kịch nói quy mô lớn.
Dù sao đường đã bị chặn rồi nên đoàn Hàn Dực cũng xuống xe. Lục Trường Uyên đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, định đi hỏi thăm tin tức, Ngôn Tiếu không chịu ngồi yên cũng lăng xăng đi theo.
Hàn Kiều Kiều đứng cạnh Hàn Dực nhìn xung quanh, vô thức muốn xem Hồng Vân có ở đây không. Không biết cô ấy bị sốt nhẹ đã đỡ hơn chưa, nếu không thì chẳng phải là không đuổi kịp đội ngũ cứu viện hay sao?
Tuy rằng sau này sẽ còn cứu viện từ bộ đội của căn cứ khác tới nhưng trong thành phố bây giờ cơ quá nhiều dị chủng, thêm một ngày thêm nguy hiểm...
Dù không muốn nghĩ tới khả năng này nhưng cô cũng không thấy Hồng Vân, trái lại thấy một người không muốn thấy.
Tô Tuyết xách một túi cốc giấy trong tay đang rót nước cho từng người sống sót. Mỗi khi rót hết một ly thì tay Tô Tuyết nắm lại trong không khí, rồi hơi nước ngưng đọng lại chảy vào cốc, khiến mọi người phải thốt lên tiếng khen ngợi.
Hàn Kiều Kiều thấy vậy, biết Tô Tuyết trở nên giống kiếp trước, thức tỉnh dị năng hệ thuỷ, hội tụ phân tử nước trong không khí.
Lúc căn cứ vừa xây xong, dị năng hệ thuỷ được hoan nghênh vô cùng.
Hàn Kiều Kiều hơi bực mình, kiếp trước cô không thể thức tỉnh dị năng, kiếp này có lẽ cũng như vậy.
Cô thở dài một hơi, ngẩng đầu mới phát hiện Hàn Dực cũng đang nhìn Tô Tuyết, thế là lập tức không vui duỗi tay che mắt anh.
"Không được nhìn! Cô ta không phải người tốt, không cho nhìn nữa."
Hàn Dực kéo bàn tay nhỏ của cô xuống đặt ở bên miệng hôn, cố nén cười nói: "Anh thấy em nhìn chằm chằm vào người ta nên mới nhìn theo."
Hàn Kiều Kiều kéo Hàn Dực làm nũng: "Em không nhìn Tô Tuyết, anh cũng đừng nhìn cô ta, được không?"
Một âm thanh vui mừng truyền đến từ sau: "Hàn Kiều Kiều? Đúng là cậu rồi!"
(Hàn Kiều Kiều: ômke (==)b fine thôi)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT