Đúng rồi, nếu mình đã về tới trước mạt thế, thấy anh trai cô yêu nhất, như vậy đương nhiên cũng sẽ thấy những người mình hận nhất.
Đúng rồi, đúng rồi, chẳng những thấy cô ta, còn sẽ thấy vài người khác...
Hàn Kiều Kiều cúi đầu, nỗ lực khắc cảm xúc của bản thân, sử dụng ngữ khí bình tĩnh:
"Tôi đau đầu, không muốn gặp bất kì ai!"
Ngoài cửa, Ngô Tuyết Lan ngẩn người, cho rằng mình chưa nói rõ, lại nói: "...... Tiểu thư, là Tô tiểu thư, Tô Tuyết tiểu thư."
Hàn Kiều Kiều bắt đầu có chút không kiên nhẫn: "Tôi đau đầu, không gặp."
Ngô Tuyết Lan ở ngoài cửa ngốc một hồi lâu, mới xoa lỗ tai rời đi, trong miệng nhỏ giọng nói thầm: "Mình không nghe lầm chứ......"
Ngô Tuyết Lan có phản ứng thế này cũng không lạ, bởi vì Tô Tuyết là bạn tốt của Hàn Kiều Kiều.
Hàn Kiều Kiều cùng Tô Tuyết là bạn học từ sơ trung, cao trung cũng học cùng một trường, quan hệ rất tốt, lúc Hàn Dực không ở nhà, Hàn Kiều Kiều thường xuyên dẫn Tô Tuyết đến chơi, hai người cùng ăn cùng ngủ như hình với bóng, thân mật tựa như chị em.
Ngô Tuyết Lan đối với Tô Tuyết rất có hảo cảm, bởi vì mỗi lần Hàn Kiều Kiều cùng Hàn Dực cãi nhau xong, tinh thần sẽ sa sút một thời gian dài, không muốn ăn cái gì, cũng không muốn cùng người khác nói chuyện, Ngô Tuyết Lan từng lo lắng Hàn Kiều Kiều sẽ trở nên càng ngày càng quái gở, nhưng mà sau khi Tô Tuyết tới chơi với Hàn Kiều Kiều một thời gian, Hàn Kiều Kiều liền rất mau biến trở về thành tiểu cô nương ngập tràn sức sống, bởi vậy Ngô Tuyết Lan rất cảm kích Tô Tuyết.
Nếu Hàn Kiều Kiều bây giờ vẫn ở phòng bệnh của mình, Ngô Tuyết Lan có lẽ sẽ không thông báo một tiếng mà để Tô Tuyết đi vào, nhưng mà Hàn Kiều Kiều đang ở phòng bệnh của Hàn Dực, thân phận cùng với địa vị của Hàn thiếu sẽ không dễ dàng gặp người ngoài. Ngô Tuyết Lan vốn tưởng rằng tiểu thư biết Tô Tuyết tới, sẽ vui vẻ ra đón, nhưng lại không nghĩ rằng cô sẽ cự tuyệt.
Trong lòng Ngô Tuyết Lan suy nghĩ, có phải hai tiểu cô nương có mâu thuẫn?
Trong phòng bệnh, Hàn Kiều Kiều vẫn luôn chờ nghe tiếng bước chân rời đi của Ngô Tuyết Lan, thân thể mới dần dần thả lỏng. Nhưng mà cô lại nghe thấy tiếng bước chân hướng đến phòng bệnh.
Hàn Kiều Kiều nháy mắt bị chọc giận, giống một con mèo hoang, thần kinh toàn thân đều căng thẳng! Sau đó như là cuồng loạn hướng về phía cửa phòng quát: "Tôi đã bảo là không gặp! Dẫn cô ta đi!"
Cô gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, trong mắt phát ra lửa hận mãnh liệt! Phảng phất như kẻ đang đứng sau cửa không phải bạn mà là kẻ thù!
Tay nắm cửa hơi xoay chuyển, phát ra tiếng kêu cực nhỏ.
Hàn Kiều Kiều bỗng chốc xoay người, cầm cái bát không ném lên tay nắm cửa.
"Choang!"
Chén sứ nát đầy đất, đồ thừa ở trong chén cháo văng khắp nơi trên vách tường.
Ngoài cửa lập tức im lặng, phòng bệnh cũng im lặng, chỉ có Hàn Kiều Kiều phát ra tiếng thở dốc.
Mọi chuyện vừa kết thúc, Hàn Kiều Kiều mới nhớ đến Hàn Dực. Cô không biết nên giải thích như thế nào, chỉ biết cúi đầu, không muốn hắn nhìn đến sát ý trong mắt mình...
Hàn Dực im lặng nhìn bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình, biểu tình khó lường.
Cuối cùng, hắn không hỏi gì, chỉ là vỗ đầu cô một chút, giống như dỗ trẻ em.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"A Hành ngươi có lầm hay không, chỗ này đâu phải phòng bệnh Hàn ca? Bên trong rõ ràng là nữ!"
Hàn Kiều Kiều ngẩn ra, lập tức phát hiện mình nhận sai người...
Nghe ý tứ trong lời nói, người này giống như là đến gặp anh trai, cô nghĩ đến hành động vừa rồi, không khỏi đỏ mặt.
A Hành ngoài cửa như là nhỏ giọng giải thích, Hàn Kiều Kiều nghe thấy người kia nói: "Không phải chơi tôi đi." Sau đó ở bên ngoài lớn tiếng kêu: "Này! Hàn ca! Cậu ở bên trong sao?"
Hàn Kiều Kiều đỏ lựng cả mặt, cô liếc liếc mắt nhìn Hàn Dực, xấu hổ cực kỳ, "...... Anh trai, em nghĩ sai rồi......"
Hàn Dực cười nhìn cô.
"Hàn ca! Tôi có thể tiến vào không?" Ở ngoài cửa, người kia vẫn kêu to.
Hàn Kiều Kiều xấu hổ muốn chết, cả người đều rúc vào chăn, nói: "Anh trai, anh cho hắn vào đi."
"Khó mà làm được." Trong giọng nói của hắn mang theo một ít ôn nhu, hắn cười như không cười: "Kiều Kiều đáng yêu như vậy, sao thể để cho người khác nhìn thấy."
Cả mặt cô mặt ửng hồng, bộ dáng như là vừa thẹn vừa tức, cười dịu dàng, ngoan ngoãn, làm hắn nghĩ có được càng nhiều.
Cuối cùng, Hàn Dực cũng không có để người nọ tiến vào. Hơn nữa, hắn có vẻ cũng không định gặp những người khác, bởi vì kế tiếp hắn gọi mấy cuộc điện thoại, tất cả đều là hủy bỏ buổi gặp mặt. Sau đó, Hàn Dực cho người đưa tới laptop, bắt đầu xử lý công việc.
Hàn Kiều Kiều chống cằm nhìn Hàn Dực, đôi mắt thỉnh thoảng chớp một chút. Cô cảm thấy anh trai quá mê người, chỉ là một bàn tay đánh máy tính, đều đâu vào đấy, thong dong tự nhiên, động tác cường đại mà tự tin quả thực làm cô choáng váng......
Trong lòng Hàn Kiều Kiều chợt lóe ánh sáng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa: Có phải mình biến thành huynh khống rồi không? Hì hì.
"Cười trộm cái gì, hả?" Tầm mắt Hàn Dực đặt ở màn hình nhưng nhất cử nhất động của em gái lại chạy không thoát ánh mắt của hắn.
"Làm gì cười trộm, em cảm thấy anh trai đẹp, trong lòng cao hứng mới cười."
"Tiểu nghịch ngợm." Hàn Dực cười liếc nhìn nàng một cái: "Có phải có chút nhàm chán không? Nếu không, để Ngô tỷ dẫn em ra ngoài một chút? Bệnh viện này có một vườn cây nhỏ, phong cảnh không tệ."
Hàn Kiều Kiều theo bản năng định cự tuyệt, chỉ là cô lại lo lắng, có phải là mình làm ảnh hưởng công việc của anh trai? Vì vậy cuối cùng tâm tình rối rắm gật đầu: "Được thôi, anh trai cũng không cần làm lâu lắm đâu, bác sĩ nói anh nên nghỉ ngơi, đầu óc cũng nên thư giãn một chút."
Hàn Dực duỗi tay đi xoa đầu cô, cười sủng nịch.
Đối với Hàn Kiều Kiều mà nói, hôm nay là ngày cô cùng anh trai gặp lại, cô hận không thể từng phút từng giây đều dính ở bên người anh. Chỉ là, cô cũng biết rõ, anh trai còn có rất nhiều việc phải xử lí, cô không thể giống đời trước kéo chân sau của anh trai, cô không cần biến thành trói buộc, nếu như không có dị năng, cô cũng muốn dùng cách riêng của mình bảo hộ anh trai, thanh trừ hết thảy chướng ngại, chẳng sợ trả giá bằng sinh mạng.
Hàn Kiều Kiều về đến phòng bệnh của mình, cô tìm Ngô tỷ muốn lấy giấy cùng bút, dựa vào thành giường nhớ lại sự việc đời trước.
Cô cắn bút trầm tư suy nghĩ, có một số việc tự cô trải qua, có một số việc là cô nghe nói từ người khác, sự việc nghe nói chưa chắc là thật. Vì vậy phải ghi lại rõ ràng.
À! Còn có một ít nhân vật quan trọng, đặc biệt là cùng vài người kia có một ít quan hệ đều phải ghi lại.
Bắt đầu từ đâu đây...
Hàn Kiều Kiều nỗ lực nhớ lại, quyết tâm viết hết những chuyện mình có thể nhớ, không câu nệ lớn nhỏ, tất cả đều viết xuống ra! Ở mạt thế, có lẽ một sự kiện bé nhỏ sẽ không sai nhớ nhưng chắc chắn có tác dụng.
Hàn Kiều Kiều viết ra tuyến thời gian ở chỗ trống trên giấy.
Chín đêm một ngày, khu vực Bắc bán cầu Svalbard (Na Uy), Orkney (Scotland) bị thiên thạch đánh sâu vào.
Ngày này là ngày đại học Thanh Giang tổ chức lễ khai giảng nhưng lại xảy ra cuộc đấu súng giữa ban ngày, cũng là nơi đầu tiên thiên thạch rơi xuống. Chẳng qua bởi vì đường kính thiên thạch đường không lớn, đại bộ phận rơi vào biển, cho nên cũng không có xảy ra khủng hoảng, chính phủ nước láng giềng cũng nhanh chóng phản ứng, tích cực tổ chức hoạt động cứu viện.
Nhưng mà, không ai nghĩ tới...
Editor: Lan Anh
Beta: Chang
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT