Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Edit + Beta: IW

Hàn Dực ngẩng đầu, nói một cách nhạt nhẽo: "Phía nam của sào huyệt có một cái thôn, phần lớn phát triển thành hình thức du lịch trải nghiệm cuộc sống nông thôn. Khoảng cách xa quá, tôi không dò đến được, các cậu đi xem tình hình thế nào."

Trong phòng khách lập tức tĩnh lặng.

Hàn Kiều Kiều hơi không đành lòng, mở miệng nói: "Anh ơi, trời sắp tối rồi."

Lời nói của Hàn Dực vẫn y như cũ, lạnh băng: "Bây giờ là năm rưỡi, hoàng hôn lúc bảy giờ, thời gian một tiếng rưỡi nếu nhanh chân thì cũng đủ cho các cậu đi về."

Anh nói, mắt lại nhìn về phía Ngôn Tiếu: "Vỏ xe Humvee rất chắc chắn, nếu chạy về không nổi thì ngủ trong xe qua đêm đi."

Bầu không khí đè nặng bởi áp lực, không có ai dám trái lời Hàn Dực.

Hàn Kiều Kiều nhìn quanh, do dự xem mình có nên tiếp tục khuyên anh nữa không.

Sắc mặt của Lục Trường Uyên đã hoà hoãn hơn nhiều so với vừa nãy, cất giọng nói ấm áp: "Lần này tớ cũng có trách nhiệm, tớ không nói với họ rằng những khu vực mà cậu chưa dùng lực tinh thần do thám thì không được lén lút đi trước."

Hàn Kiều Kiều thấy lời nói của Lục Trường Uyên quá gượng ép, đông cứng bầu không khí luôn... Đây chẳng phải không khác gì một tên xấu xa gian ác và một kẻ phản diện ư?

Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thuỵ vùi đầu thật sâu, Tiêu Giản cũng rất gian nan mà nói: "Không liên quan đến Lục ca, việc này vốn chẳng cần nhắc nhở gì."

Thực ra Bạch Khải Thuỵ cũng không hiểu mọi chuyện là như nào sao thế, hắn đơn giản là bị khí thế của Hàn Dực đì cho không ngóc đầu lên được thôi.

Bạch Khải Thuỵ lầm bầm phát ra tiếng: "Xin lỗi nhiều, do chúng tôi quên mất, lần sau sẽ không thế nữa đâu! Tôi đảm bảo đấy!"

Bộ dạng của Ngôn Tiếu đầy khép nép uể oải: "Hàn ca, tui sai rùi mà..."

Lục Trường Uyên ngồi trên sofa mà không ngừng cười đến độ vui tươi hớn hở, xua tay: "Đi nhanh đi thôi, đi sớm còn về sớm chớ."

Hàn Kiều Kiều cảm thấy hình như niềm vui sướng khi người khác gặp hoạ quanh quẩn đâu đây.

Giờ thì đã không còn sớm sủa gì, ba người nào dám bật lại Hàn Dực, đành tay chân lanh lẹ trang bị súng ống đạn dược, tái xuất phát.

Hàn Kiều Kiều lo lắng sốt hết cả ruột: "Không có chuyện gì chứ?"

Lục Trường Uyên cười vô cùng thản nhiên: "Vũ khí đầy đủ, vỏ xe bọc thiết giáp chống đạn, còn chở hai dị năng giả, không thèm bắt mấy đứa chơi trò bí bo bí bo em tập làm lính cứu hoả, chỉ cho đi điều tra tí. Thế mà còn xảy ra chuyện gì được thì đúng là ngu lâu dốt bền, khó đào tạo hết thuốc chữa thôi."

Lục ca, toàn anh em sương máu cả, nói thế liệu có ổn không vậy?

Lục Trường Uyên như thể không có việc gì xem TV.

Trên màn hình đang chiếu tin tức về tình hình trên đường phố, rất nhiều nhân viên y tế nâng cáng vội vã di chuyển, cảnh vệ luôn túc trực hai bên. Mà những người này thường xuyên nổ súng từ phía sau, mới đầu còn một phát trúng luôn, lúc sau xem ra là nóng nảy, bắn liên tục không rảnh là có khiến người vô tội bị thương hay không.

Hình ảnh đung đưa, không rõ ràng lắm, song cảm nhận được những hoảng sợ và hỗn loạn.

Lục Trường Uyên chỉnh to âm lượng, họ mới mơ hồ nghe được giọng nói của phóng viên trên màn ảnh. Đại khái là toà thị chính đang mạnh mẽ triển khai các hoạt động cứu viện, mong nhân dân đóng chặt cửa không ra ngoài, nếu phát hiện người bị lây nhiễm hãy gọi điện thoại...

Tình huống như thế này, dù là Hàn Kiều Kiều, người đã từng trải qua một lần thì cũng không kìm được nhăn mày.

Dị chủng có trong thành phố nhiều quá mức. Hơn nữa xưởng cung cấp nước đã bị ô nhiễm, dị chủng lại ngày càng đông hơn, tình hình càng hỏng bét... Thành phố Thanh Giang sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ.

Cũng may là biệt thự này cách cực xa trung tâm thành phố. Về người sống ở nội thành... nếu họ có thể trụ lại đến khi quân đội tới thì còn có thể tìm được đường sống.

Đường sống?

Hàn Kiều Kiều thở dài.

Dù cho tới được căn cứ an toàn thì chưa chắc đã có thể sống sót.

Nhiều người mang đầy hy vọng đến căn cứ, làm gì còn nơi nào tốt đây?

Vật tư đương nhiên là ưu tiên dành cho quân nhân rồi. Phụ nữ, người già, trẻ nhỏ chịu đói. Người thiếu ăn thiếu mặc, vì một nơi để ngả lưng mà có thể giết chết người khác chẳng hề hiếm lạ gì.

Hoàn cảnh cực đoan ác liệt ấy kích động sự tàn khốc ẩn dưới trái tim con người, đánh nhau, cướp bóc, lừa bịp, tống tiền, cường bạo, giết người...

Khoảng thời gian ấy, nếu không có anh trai bảo vệ cô, Hàn Kiều Kiều không thể tưởng tượng nổi kết cục của bản thân sẽ như thế nào.

u cũng là do kiếp trước kinh qua quá nhiều điều vượt khỏi trí tưởng tượng, Hàn Kiều Kiều mong rằng anh có thể đợi đến khi căn cứ dần hoàn thiện rồi mới đi.

Bây giờ họ có đủ vật tư và năng lực tự vệ, đó đều là những điều thiết yếu.

Đối với người bình thường, sợ rằng chỉ có một con đường là đến được căn cứ. Kẻ mạnh hay kẻ yếu, dù là người thế nào cũng đều tư tìm kiếm cách để sinh tồn.

Lục Trường Uyên chỉ vào đám người trong TV: "Nhìn đi, những người này còn ôm thực phẩm trên tay, gần đó chắc hẳn có siêu thị loại lớn... Cảnh vệ tiêu diệt dị chủng, có lẽ là chúng bị chọc giận rồi, nếu không ban ngày đã chẳng dễ dàng xuất hiện nghênh ngang như thế?"

Hàn Dực chỉ cười lạnh.

Xảy ra chuyện lớn, Hàn gia không thèm nhắc nhở một câu nào. Đã nhiều ngày trôi qua, chưa nói đến gặp mặt mà ngay cả điện thoại cũng không liên lạc.

Các vị chú bác đang định đá anh ra khỏi Hàn gia đấy à?

Hàn Dực không thiếu thốn gì những tài sản của Hàn gia.

Sau này tận thế đến, cổ phần hay tiền bạc chẳng khác nào vứt xó, nhưng công xưởng hàng hoá lại là những thứ thực hữu. Tuy rằng trước đó anh đã lấy được khoảng một phần ba, phần còn lại, anh có cắt đứt cũng không định để lại cho họ.

Không vội, cơ hội còn nhiều.

Màn hình TV chập chờn liên tục, Lục Trường Uyên lẩm bẩm: "Không biết trong cơ thể dị chủng có tinh hạch không nữa."

Biểu tình Hàn Dực đạm mạc: "Lúc sau vào thành nhìn xem."

Hàn Kiều Kiều hỏi: "Anh, chúng ta sẽ vào trong thành phố ư?"

Hàn Dực lại rất ghét bỏ trả lời: "Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thuỵ thân thủ quá kém."

Vậy nên muốn vào trong đó luyện tập hả?

Lục Trường Uyên cũng gật đầu: "Thể lực tuột ra xa so với Tiêu Giản, năng lực ứng biến cũng chẳng ra sao."

Hàn Kiều Kiều nghĩ đến Ngôn Tiếu, cao gầy, hầu như không đủ mấy cân thịt đắp lên người, âm thầm cười.

Lúc đầu thấy kiểu cách ăn mặc đó còn tưởng tên này gan to thế nào. Không ngờ khi có chuyện thì người hoảng loạn đầu tiên cũng là hắn.

Ngược lại, Bạch Khải Thuỵ thường ngày kêu gào sợ hãi những chuyện đâu đâu, xảy ra việc thì lại có thể vọt lên trước dẫn đoàn. Hàn Kiều Kiều lập tức dán mác thần kinh thô cho hắn.

TV phát lại bản tin. Lục Trường Uyên lại chỉnh nhỏ âm lượng, không quan tâm đến nó nữa. Họ hầu như luôn mở TV, phòng khi có tin tức gì khác.

"Không biết chính phủ sẽ lập căn cứ ở đâu nhỉ." Hắn lẩm bẩm.

Hàn Kiều Kiều dĩ nhiên biết rồi, thế nhưng bây giờ chưa phải lúc nói ra.

"Chắc là vùng ngoại thành nơi có nguồn nước sạch sẽ." Hàn Dực nói: "Dị chủng trong thành phố nhiều quá, che phủ các công trình kiến trúc. Quân đội dù có vào trong thì cũng khó phát huy tác dụng. Chi bằng thành lập một khu vực mới thì an toàn hơn."

Anh nói liền thấy Hàn Kiều Kiều hai mắt sáng lấp lánh nhìn mình, cô gái của anh luôn có một đôi mắt biết nói.

Khuôn mặt đầy sùng bái và ái mộ, làm cho trong lòng có hơi râm ran, anh cười duỗi tay nhéo nhéo gương mặt non mềm ấy.

Hàn Kiều Kiều mặc anh nắn bóp, ý cười đầy mặt, nghĩ: Anh trai thông minh thật đấy! Căn cứ Bắc Thành chẳng phải khu vực được khai phá ở thượng nguồn bờ sông còn gì.

"Em nấu cơm đây!" Hàn Kiều Kiều để Hàn Dực chơi trong chốc lát rồi vui vẻ vào bếp.

Lục Trường Uyên nhìn bóng Hàn Kiều Kiều đi khuất, cười quái gở: "Lần sau ra ngoài nhớ cho người ta theo, đỡ phải lo lắng."

"Ừ." Hàn Dực thu tầm mắt, ngả ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mỗi lần dùng dị năng luôn làm anh cực kỳ mệt. Vừa rồi chợp mắt một lát có tỉnh táo hơn, nhưng hiện giờ vẫn thoáng ủ rũ.

Lục Trường Uyên nhìn anh, suy nghĩ rồi nói: "Có muốn xem thử tinh hạch thế nào không? Cậu bảo thứ này tăng cấp dị năng mà?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play