Một chiếc xe vận tải quân dụng lớn đã thuộc loại khiêm tốn nhất rồi, mà Tiêu Giản và Lục Trường Uyên còn lái xe Humvee* việt dã chống đạn cùng xe MTVR* đến, trông y như hai người khổng lồ dừng ở ven đường làm người khác muốn không nhìn cũng không được.
*Humvee: loại xe dùng trong quân đội Hoa Kỳ từ đầu năm 1980, tên tiếng Anh là High Mobility Multipurpose Wheeled Vehicle (HMMWV – xe đa dụng với tính năng di động cao, hay còn được gọi tắt là Humvee).
Mấy chiếc xe này đều được người của Hàn Dực đặt hàng trước đó. Mỗi một chiếc đều có giá trị xa xỉ, chẳng những trang bị toàn bộ quân dụng bọc giáp, có chức năng chống đạn chống nổ, ngoài ra còn được cường hóa và cải trang.
Còn có một chiếc xe cùng loại xe quân đội MTVR, hai chiếc Humvee, tất cả ở trong kho tư nhân đóng kín.
Xe lớn đến mức không chạy vào trong sân được. Chờ đến khi trên đường lớn không còn phương tiện nào đi qua, Hàn Dực ngay trước mặt Lục Trường Uyên, Ngôn Tiếu và Tiêu Giản bùm một cái ném mấy chiếc xe vào nhẫn không gian.
Hàn Kiều Kiều dần có ý định xấu xa nhìn biểu cảm của họ, kết quả ngoại trừ Ngôn Tiếu thể hiện trên mặt sự khiếp sợ rõ ràng thì Lục Trường Uyên và Tiêu Giản chỉ hơi hơi ngây ra một lúc rồi khôi phục bình tĩnh...
Sao lại thế...
Trong lòng Hàn Kiều Kiều thất vọng.
Nhớ tới dáng vẻ ngây người của mình khi nhìn thấy anh trai dùng chiếc nhẫn không gian...
A! Đáng giận, vì sao trải qua một đời rồi mà vẫn không đủ trầm ổn! Cô cũng muốn không để ý, làm việc không hoảng cơ mà.
Cất xe vào xong, họ cũng về tới viện, Hàn Dực ấn nút điều khiển từ xa, lưới thép từ từ nâng lên. Bên trên cả toà biệt thự bị lưới kim loại bao phủ, tựa như chiếc lồng giam thật lớn. Áp lực vô hình dường như xuất hiện, đồng thời cũng đem đến cảm giác an toàn.
Hàn Kiều Kiều đến phía sau họ, lặng lẽ tới gần Ngôn Tiếu hỏi: “Ngôn Tiếu, Lục ca và Tiêu Giản sao lại không giật mình? Có phải anh trai đã nói trước với mấy cậu rồi không?”
Lục Trường Uyên lớn tuổi nhất nên Hàn Kiều Kiều học theo Ngôn Tiếu cùng gọi hắn là Lục ca.
Ngôn Tiếu chớp chớp mắt, cười nói: “Việc này người khác mà làm thì sẽ đáng ngạc nhiên đấy, nhưng nếu là Hàn ca thì cũng không có gì ghê gớm. Em không biết đấy thôi, bọn anh vừa lên sơ trung đã học cùng khối, lúc thi Hàn ca dùng sóng điện não truyền đáp án cho anh đấy.”
Hàn Kiều Kiều mở to hai mắt nhìn: “Siêu năng lực... còn dùng được như vậy...”
“Lúc ấy anh liền cảm thấy kỳ lạ, tại sao Hàn ca luôn đoán được anh đang nghĩ gì? Sau lại có một lần thi bỗng nhiên nghe được một giọng nói siêu to, nói: "Đồ ngốc! Chọn A!" Anh lúc ấy bị doạ chết, nghĩ thầm Hàn ca cậu muốn làm gì, ở phòng thi mà nói to như thế! Kết quả, he he! Giáo viên giám thị một chút phản ứng cũng không có, anh mới biết được hoá ra là Hàn ca ở trong đầu mình nói chuyện.”
Đề cập đến chuyện cũ, Ngôn Tiếu tươi cười trở nên ấm áp lạ thường, dường như ngẫm lại đoạn hồi ức thời niên thiếu vô lo nghĩ.
Hàn Kiều Kiều lại có hơi ảm đạm.
“Thì ra sơ trung anh ấy đã có thể dùng sóng điện não truyền lời... Nhưng khi đó vẫn không nói cho em biết...”
Ngôn Tiếu buồn cười nhìn cô: “Nhất định là sợ làm em sợ hãi, khi còn nhỏ y như thỏ con, nhát ơi là nhát.”