Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Edit: Dật

Beta: IW

_____

Một chiếc xe vận tải quân dụng lớn đã thuộc loại khiêm tốn nhất rồi, mà Tiêu Giản và Lục Trường Uyên còn lái xe Humvee* việt dã chống đạn cùng xe MTVR* đến, trông y như hai người khổng lồ dừng ở ven đường làm người khác muốn không nhìn cũng không được.

*Humvee: loại xe dùng trong quân đội Hoa Kỳ từ đầu năm 1980, tên tiếng Anh là High Mobility Multipurpose Wheeled Vehicle (HMMWV – xe đa dụng với tính năng di động cao, hay còn được gọi tắt là Humvee).

*MTVR: Tên gọi của xe là viết tắt của "phương tiện chiến thuật hạng trung thay thế". MTVR là xe tải quân sự chủ lực của Thủy quân lục chiến Mỹ, được đưa vào sử dụng từ năm 1998.

Mấy chiếc xe này đều được người của Hàn Dực đặt hàng trước đó. Mỗi một chiếc đều có giá trị xa xỉ, chẳng những trang bị toàn bộ quân dụng bọc giáp, có chức năng chống đạn chống nổ, ngoài ra còn được cường hóa và cải trang.

Còn có một chiếc xe cùng loại xe quân đội MTVR, hai chiếc Humvee, tất cả ở trong kho tư nhân đóng kín.

Xe lớn đến mức không chạy vào trong sân được. Chờ đến khi trên đường lớn không còn phương tiện nào đi qua, Hàn Dực ngay trước mặt Lục Trường Uyên, Ngôn Tiếu và Tiêu Giản bùm một cái ném mấy chiếc xe vào nhẫn không gian.

Hàn Kiều Kiều dần có ý định xấu xa nhìn biểu cảm của họ, kết quả ngoại trừ Ngôn Tiếu thể hiện trên mặt sự khiếp sợ rõ ràng thì Lục Trường Uyên và Tiêu Giản chỉ hơi hơi ngây ra một lúc rồi khôi phục bình tĩnh...

Sao lại thế...

Trong lòng Hàn Kiều Kiều thất vọng.

Nhớ tới dáng vẻ ngây người của mình khi nhìn thấy anh trai dùng chiếc nhẫn không gian...

A! Đáng giận, vì sao trải qua một đời rồi mà vẫn không đủ trầm ổn! Cô cũng muốn không để ý, làm việc không hoảng cơ mà.

Cất xe vào xong, họ cũng về tới viện, Hàn Dực ấn nút điều khiển từ xa, lưới thép từ từ nâng lên. Bên trên cả toà biệt thự bị lưới kim loại bao phủ, tựa như chiếc lồng giam thật lớn. Áp lực vô hình dường như xuất hiện, đồng thời cũng đem đến cảm giác an toàn.

Hàn Kiều Kiều đến phía sau họ, lặng lẽ tới gần Ngôn Tiếu hỏi: “Ngôn Tiếu, Lục ca và Tiêu Giản sao lại không giật mình? Có phải anh trai đã nói trước với mấy cậu rồi không?”

Lục Trường Uyên lớn tuổi nhất nên Hàn Kiều Kiều học theo Ngôn Tiếu cùng gọi hắn là Lục ca.

Ngôn Tiếu chớp chớp mắt, cười nói: “Việc này người khác mà làm thì sẽ đáng ngạc nhiên đấy, nhưng nếu là Hàn ca thì cũng không có gì ghê gớm. Em không biết đấy thôi, bọn anh vừa lên sơ trung đã học cùng khối, lúc thi Hàn ca dùng sóng điện não truyền đáp án cho anh đấy.”

Hàn Kiều Kiều mở to hai mắt nhìn: “Siêu năng lực... còn dùng được như vậy...”

“Lúc ấy anh liền cảm thấy kỳ lạ, tại sao Hàn ca luôn đoán được anh đang nghĩ gì? Sau lại có một lần thi bỗng nhiên nghe được một giọng nói siêu to, nói: "Đồ ngốc! Chọn A!" Anh lúc ấy bị doạ chết, nghĩ thầm Hàn ca cậu muốn làm gì, ở phòng thi mà nói to như thế! Kết quả, he he! Giáo viên giám thị một chút phản ứng cũng không có, anh mới biết được hoá ra là Hàn ca ở trong đầu mình nói chuyện.”

Đề cập đến chuyện cũ, Ngôn Tiếu tươi cười trở nên ấm áp lạ thường, dường như ngẫm lại đoạn hồi ức thời niên thiếu vô lo nghĩ.

Hàn Kiều Kiều lại có hơi ảm đạm.

“Thì ra sơ trung anh ấy đã có thể dùng sóng điện não truyền lời... Nhưng khi đó vẫn không nói cho em biết...”

Ngôn Tiếu buồn cười nhìn cô: “Nhất định là sợ làm em sợ hãi, khi còn nhỏ y như thỏ con, nhát ơi là nhát.”

Hắn nói như vậy cũng có lý.

Hàn Kiều Kiều cau mày nhớ lại chuyện cũ. Khi đó cô mới tám, chín tuổi, nếu đột ngột gặp phải chuyện này, có khi sẽ trực tiếp bị dọa khóc.

Hàn Kiều Kiều nghĩ thông suốt xong thì tâm trạng lại tốt lên, vui vẻ đi vào phòng.

Ngôn Tiếu chu miệng, khuôn mặt đặt trên bả vai Tiêu Giản ở bên cạnh: “Chẹp chẹp chẹp…… Nhìn đi, Hàn ca chăm sóc thật tốt, ngây thơ đáng yêu không nói, lại còn dễ dỗ dành, dỗ một xíu là vui vẻ.”

Thực sự so với những cô gái cần mua xe cho tiền mới được làm một lần thì tốt hơn rất nhiều.

Tiêu Giản xem thường Ngôn Tiếu: “Hàn ca cũng chăm sóc cậu khá tốt.”

“...”

Năm người trở lại trong nhà, Hàn Dực bật TV.

TV đang ở chiếu video camera theo dõi chụp được dị chủng, trừ video theo dõi còn có di động cũng quay được video.

Sáng nay nội dung video này đã bị các thể loại truyền thông lan truyền đến mức ồn ào huyên náo, trên mạng có người gọi nó là Dị Hình (Alien), còn có người gọi nó là quái vật ăn thịt người, phía chính phủ thì gọi là H2GI7 - đàn biến dị thể truyền nhiễm.

Hàn Dực bấm dừng hình ảnh, tiếng nói lạnh lùng ở trong phòng khách an tĩnh vang lên.

“Tin tức đã giới thiệu đơn giản loại quái vật này, Trường Uyên và Tiêu Giản cũng từng gặp một lần ở trên đường, nhưng tôi sẽ bảo Kiều Kiều thuyết minh lại kỹ càng tỉ mỉ hơn. Các cậu có bất cứ vấn đề gì, chờ thuyết minh xong sẽ trả lời.”

Ba người Lục Trường Uyên, Ngôn Tiếu, Tiêu Giản đều rất tin tưởng Hàn Dực nên không có ý kiến.

Hàn Kiều Kiều nghiêm túc bắt đầu thuyết minh ——

“Loại quái vật này chúng ta gọi là dị chủng. Bây giờ nhìn cũng không phải hình thái hoàn thiện của nó. Virus vẫn ở trong cơ thể nó trưởng thành, cuối cùng thân cao phát triển từ hai mét hai đến hai mét sáu, tứ chi rất dài, mạnh mẽ nhanh nhạy, tốc độ cực nhanh. Làn da nó rất cứng rắn, có tính dẻo dai nhất định, vũ khí bình thường khó có thể tạo thành vết thương trí mạng cho nó. Cách đơn giản nhất đánh chết là dùng súng ống xạ kích đại não, trái tim, phần cổ ba điểm yếu của nó...”

Hàn Kiều Kiều nói, duỗi tay chỉ mấy vị trí của của dị chủng trên TV.

“Gáy dị chủng rất yếu ớt nên chúng nó có phần đầu bẩm sinh tự mang một tầng xác ngoài cứng rắn, loại xác ngoài này còn cứng hơn trên da. Tuy nhiên ở chỗ nối phía sau não và phần cổ có một tầng da mỏng ước chừng một centimet, có thể dùng vũ khí sắc bén đâm vào dưới tình huống không có đạn dược để công kích nơi này, nhưng phải chú ý đừng làm máu dị chủng tiếp xúc đến miệng vết thương của mình. Anh trai và Ngôn Tiếu thì không cần, dị năng giả với virus dị chủng có độ miễn dịch nhất định. Vậy nên, người thường gặp được dị chủng, phương án tốt nhất là bắn chết tầm xa, cố gắng hạn chế chiến đấu khoảng cách gần. Làn da người thường với dị chủng mà nói tựa như đậu hũ, tuy rằng bị cào bị thương sẽ không cảm nhiễm, nhưng mà miệng vết thương nếu tiếp xúc với máu dị chủng thì sẽ rất nguy hiểm.”

Hàn Kiều Kiều nói tới đây rồi dừng lại, ánh mắt nhìn phía Hàn Dực.

Hàn Dực lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, giống như vương giả, im lặng một lát rồi mới chậm rãi mở miệng.

“Về sau dị chủng sẽ càng ngày càng nhiều, rất nhiều thành phố sẽ bị luân hãm, thành phố Thanh Giang cũng như vậy, chúng ta yêu cầu ở chỗ này thủ vững đến khi căn cứ an toàn xây dựng hoàn thành, thời gian —— ước chừng hai tháng.”

Hắn nhìn lướt qua ba người trước mắt: “Nếu các cậu còn có việc vướng bận, bây giờ có thể rời đi.”

Lục Trường Uyên chớp mắt, có vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Tớ là người cô đơn chỉ một mình, thật ra không sao cả, nhưng mà, cậu cùng bên nhà cũ Hàn gia kết thúc sạch sẽ rồi à?”

Hàn Dực liếc hắn, nhàn nhạt nói: “Tớ là người Hàn gia, tất nhiên sẽ không làm ra việc đoạn tuyệt, nhưng mà bọn họ nghĩ như thế nào thì không liên quan đến tớ."

Lục Trường Uyên khóe miệng cong cong, không có nói thêm gì.

Tiêu Giản bên cạnh ngẩng đầu nói: “Tớ cùng Lục ca giống nhau, người cô đơn, không có vướng bận. Hàn ca, thêm một người.”

Cuối cùng, bọn họ đều nhìn về phía Ngôn Tiếu.

Ngôn Tiếu trên mặt lộ ra nụ cười khổ tự giễu: “Nhìn tớ làm cái gì, lão già Ngôn lại không chịu nhận tớ, tớ còn không đến mức vội vàng đi nịnh nọt người ta.”

Hàn Kiều Kiều trong lòng buông lỏng, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.

Thật tốt khi những người này đều ở đây. Cho dù là trong trí nhớ có xuất hiện Lục Trường Uyên và Ngôn Tiếu, hay không có sự xuất hiện của Tiêu Giản, bọn họ đều ở bên người anh ấy, hơn nữa cô cũng vậy.

Hàn Dực hơi hơi cong lên khóe miệng: “Như vậy kế tiếp các cậu nghe được mỗi một câu, mong rằng sẽ tuyệt đối bảo mật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play