Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Edit: Dật

Beta: IW

___

Là người kia!

Khác với bộ dạng nghèo khổ vô vọng trong ký ức, lúc này quần áo của hắn gọn gàng, trên mặt còn hiện lên vẻ ngạo mạn không ai sánh nổi.

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm: “Xem ra không phục không được, tuy nhiên tôi xin phép nói thẳng, Đỗ công tử hình như vẫn luôn là kẻ hầu dưới váy Tần tiểu thư?”

Hàn Kiều Kiều tâm trạng rất tốt, giờ phút này, ngay cả việc Long Nhạc Trạch trêu chọc cô cũng không để trong lòng. Còn có gì quan trọng hơn chiếc nhẫn đây?

Cô cười thật vui vẻ, nói với Long Nhạc Trạch: “Thật ngại quá, chú Long, cháu xin lỗi không tiếp được nữa.”

Long Nhạc Trạch ngẩn ra, đến khi lấy lại tinh thần thì Hàn Kiều Kiều đã đi về phía Đỗ Văn Bác.

“Chậc chậc chậc, Long tổng vẫn trăm lần như một muốn chọn người non trẻ để ra tay.” Bên cạnh có người đi tới trêu ghẹo Long Nhạc Trạch, bên phải hắn là một người đẹp cao gầy, rồi hắn thở dài đầy tâm trạng nói: “Chỉ tiếc tôi vừa nghe thấy cái gì nhỉ? Chú Long, hahaha... Tôi khuyên anh vẫn nên đổi một người khác đi."

Long Nhạc Trạch cười đẹp đẽ mà xấu xa, nhìn chằm chằm bóng dáng Hàn Kiều Kiều rời đi, từ phía sau đánh giá bờ vai và chiếc gáy nõn nà như ngọc cô lộ ra, chỉ cảm thấy nơi nào đó của cơ thể đang nóng lên.

“Như vậy mới đủ kích thích.”

Mỹ nữ bên tay phải người nọ cười duyên, nhìn hắn đầy dụ dỗ yêu kiều: “Long tiên sinh cảm thấy tôi có đủ kích thích không?”

“Đồ dâm đãng, không đút no cô sao? Long tổng người ta sẽ không nhặt thứ đã bị chơi qua như cô!”

Những chuyện xảy ra sau đó Hàn Kiều Kiều hồn nhiên không biết. Cô cẩn thận tiếp cận Đỗ Văn Bác, cách không xa nơi đó quan sát.

Đỗ Văn Bác đang cùng vài người tranh chấp.

“Người ngoài hành tinh? Phụt! Vậy thiên thạch chẳng lẽ là người ngoài hành tinh tấn công trái đất hả? Oa hahaha!”

“Ha, tin tức về UFO nào mà không giống như thật, cuối cùng còn không phải là giả à?”

“Văn Bác, có phải cậu uống nhiều quá hay không vậy? Haiz, rượu này độ cồn không cao mà, hahahaha...”

Đỗ Văn Bác bị bọn họ anh một câu tôi một câu kích thích đến sắc mặt đỏ lên, hung hăng nói: “Phi thuyền ở trong thiên thạch cùng rơi xuống! Tôi lừa các cậu làm gì?! Vỏ phi thuyền và người ngoài hành tinh đều để ở viện nghiên cứu! Người ngoài hành tinh đó đã chết! Không biết ở trong vũ trụ lơ lửng cách bao nhiêu năm ánh sáng!”

Trong đó một người vô cùng bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn: “Văn Bác, không phải anh em không tin cậu, thực sự là... Ừm, thôi, cậu lấy ra được chứng cứ thì chúng tôi sẽ tin, được chưa?"

Câu này vừa nói ra, xung quanh náo nhiệt hẳn lên, mấy người khác cũng xúi giục hắn——

“Đúng vậy, tôi lớn như vậy còn chưa gặp được người ngoài hành tinh, cậu vào viện nghiên cứu chụp mấy tấm ảnh để mọi người cùng xem."

“Ý kiến này được đó, cha của Văn Bác chính là viện trưởng viện nghiên cứu, hắn đi vào như đi chơi, rất dễ dàng!”

“Văn Bác, cậu đi luôn đi, cho chúng tôi nhìn xem người ngoài hành tinh là như thế nào.”

Đỗ Văn Bác có chút do dự.

“Văn Bác, đừng nói là cậu lừa bọn tôi nha? Bọn tôi cũng không bắt cậu mang tài liệu tuyệt mật ra đây, chụp mấy tấm ảnh cho chúng tôi xem rồi xóa liền, thế mà cũng không được?”

Lại có một người kêu lên ngờ vực, nói: “Tôi đã nói là giả mà, bây giờ cực hỗn loạn, chính phủ còn có thể nghiên cứu người ngoài hành tinh? Đừng đùa!”

Đỗ Văn Bác chịu không nổi khiêu khích, đột nhiên đập bàn, hùng hổ nói: “Được rồi! Các cậu chờ ở đây đi!"

Có người huýt sáo, Đỗ Văn Bác đỏ mắt xông ra ngoài.

Hàn Kiều Kiều thấy Đỗ Văn Bác đi rồi, theo sát phía sau rời khỏi khách sạn. Cô cũng không phải muốn đi theo Đỗ Văn Bác đến viện nghiên cứu, chỉ là tìm một con đường gần đó mà khi Đỗ Văn Bác trở về nhất định phải đi qua, cẩn thận ẩn nấp.

Quanh khách sạn toàn cao ốc, bên ngoài là phố đi bộ, xe không thể đi vào, Hàn Kiều Kiều chuẩn bị tại nơi này xuống tay. May mà bởi vì tai nạn nổi lên bốn phía, thương phẩm thiếu thốn, phố đi bộ trở nên rất vắng vẻ, gần như không có mấy cửa hàng sáng đèn, điều kiện khách quan này khiến Hàn Kiều Kiều cảm thấy rất tiện lợi.

Kiếp trước Đỗ Văn Bác cũng giống y như vậy bị khiêu khích đi viện nghiên cứu.

Ngay từ đầu, hắn muốn dùng di động chụp mấy tấm ảnh người ngoài hành tinh.

Tuy vậy tầng giữ người ngoài hành tinh kia có cấp độ an toàn rất cao. Tất cả thiết bị điện từ bên ngoài không thể mang vào, Đỗ Văn Bác chỉ có thể để điện thoại di động ở chỗ kiểm tra.

Hắn vào rồi thuận lợi mở được khoang đóng kín, nghĩ thầm, dù có rút một sợi tóc của người ngoài hành tinh cũng không tính một chuyến tay không.

Cơ mà người ngoài hành tinh toàn thân bóng loáng, ngay cả một cọng lông tóc cũng không có, hắn vừa lúc nhìn thấy ngón tay nó có một vật hình tròn nên gỡ xuống, trộm mang theo đi ra ngoài.

Mà... Đỗ Văn Bác rất may mắn, nếu là ngày thường dù có muộn cỡ nào thì trong phòng nghiên cứu đều có nhân viên ở lại trông coi.

Nhưng hôm nay bởi vì dị chủng đầu tiên xuất hiện, bị đánh gục rồi đưa vào viện nghiên cứu. Viện nghiên cứu vì dị chủng mà mở hội nghị khẩn cấp nên Đỗ Văn Bác mới có thể nhân cơ hội.

Hắn cũng không rõ mình mang ra đồ vật có năng lượng lớn như thế nào.

Trên thực tế, ngay cả người của viện nghiên cứu cũng chưa kịp tiến hành nghiên cứu chiếc nhẫn này.

Đỗ Văn Bác càng ngây thơ cho rằng đó chỉ là một vật trang trí? Tựa như cổ nhân thích cây quạt gắn tua rua, không có tác dụng thực tế, chủ yếu là một loại tình thú, một loại tượng trưng.

Việc này rốt cuộc không tính là vinh quang, Đỗ Văn Bác khó tránh khỏi có chút khẩn trương, đồng thời trong lòng cũng rất hưng phấn.

Màn đêm buông xuống, trên đường không có xe, hắn thẳng băng qua vài cái đèn đỏ, cuối cùng dừng ở bên cạnh phố đi bộ.

Hàn Kiều Kiều nhìn bóng người đi nhanh về phía trước không tiếng động đuổi kịp, đột nhiên một con dao đâm về phía gáy của hắn.

Ngoài dự đoán, Đỗ Văn Bác chỉ biết ăn chơi trác táng vậy mà là người biết võ?!

Hắn nhanh nhạy tránh thoát một chiêu đó, trở tay bắt lấy cánh tay Hàn Kiều Kiều, đột nhiên dùng lực đem cô quăng ngã qua vai!

Hàn Kiều Kiều trong nháy mắt hoảng loạn!

Bởi vì cô căn bản không biết Đỗ Văn Bác có võ, nhưng rất nhanh cô lại yên lòng, bởi vì cô phát hiện Đỗ Văn Bác sức lực tuỳ tiện, hiển nhiên là có võ nhưng vô lực, không đáng lo ngại.

Hàn Kiều Kiều thuận thế thít chặt cổ Đỗ Văn Bác, làm một tư thế lộn mèo, thừa dịp hắn mất trọng tâm, nhấc chân đá mạnh đầu gối hắn!

Đỗ Văn Bác lập tức ngã như chó cạp đất, hắn thậm chí còn chưa thấy rõ dáng vẻ Hàn Kiều Kiều thì đã bị người ta ấn ngã trên mặt đất, tiếp theo trước mắt tối sầm, mất đi ý thức...

Hàn Kiều Kiều ở trong túi quần của Đỗ Văn Bác tìm được chiếc nhẫn kia.

Một màu trắng, tinh xảo tinh tế, thoạt nhìn như một chiếc nhẫn nho nhỏ bình thường, vừa không cứng như kim loại, vừa không mềm mại như keo, cảm giác rất vi diệu.

Hàn Kiều Kiều cảm thấy hơi giống đồ vật chế tạo từ ngà voi nhưng dẻo hơn nhiều.

Hàn Kiều Kiều tim đập kịch liệt.

Cô chỉ cần nghĩ đến chiếc nhẫn thần kỳ này từ đây phải thuộc về anh của cô, máu cả người ngăn không được muốn sôi trào, cô vui mừng đến nỗi muốn kêu to!

Nhìn nhìn Đỗ Văn Bác bên chân hôn mê, Hàn Kiều Kiều nâng môi mỉm cười.

Nghĩ thầm, mình làm như vậy cũng coi như là giúp Đỗ Văn Bác ha?

Lúc trước Đỗ Văn Bác đem chiếc nhẫn nữ thần Tần Nam Y của hắn.

Sau này biết được Tần Nam Y dựa vào chiếc nhẫn trải qua cuộc sống hơn người, hắn không cam lòng đến tìm cô ta thì lại bị Tần Nam Y nhục nhã một trận, trực tiếp đuổi ra nội thành.

Ngay lúc đó căn cứ phân chia nội thành và ngoại thành, nội thành tất nhiên đều là quan lớn quý nhân.

Ví dụ như trong đó có Tần Nam Y, bởi vì cô ta bày mưu đặt kế, Đỗ Văn Bác không có biện pháp đi vào nội thành, chỉ có thể xấu hổ ở ngoại thành kiếm ăn.

Hiện giờ không có chiếc nhẫn, Tần Nam Y tự nhiên sẽ không như kiếp trước nói một câu mọi người đều nghe, cũng sẽ không đối phó với Đỗ Văn Bác.

Cô bỗng nhiên choáng váng, đầu nhói đau, Hàn Kiều Kiều không nhịn được nhíu mày.

Rất nhanh trong đầu cô vang lên một âm thanh dồn dập——

“Vì sao em không ở nhà?!”

Hàn Kiều Kiều trong lòng tức khắc ngăn không được vui sướng! Là anh trai! Anh đã về rồi!

“Tìm nơi an toàn, ở yên đừng nhúc nhích! Anh đến ngay lập tức!” Hàn Dực ở trong đầu cô ra lệnh.

Hàn Kiều Kiều đứng lên, sửa sang lại tóc một chút, lại kiểm tra lễ phục cùng giày cao gót, tất cả đều không có vấn đề.

Cô yên lòng, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, chậm rãi về khách sạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play