Hàn Kiều Kiều tâm trạng rất tốt, giờ phút này, ngay cả việc Long Nhạc Trạch trêu chọc cô cũng không để trong lòng. Còn có gì quan trọng hơn chiếc nhẫn đây?
Long Nhạc Trạch ngẩn ra, đến khi lấy lại tinh thần thì Hàn Kiều Kiều đã đi về phía Đỗ Văn Bác.
“Chậc chậc chậc, Long tổng vẫn trăm lần như một muốn chọn người non trẻ để ra tay.” Bên cạnh có người đi tới trêu ghẹo Long Nhạc Trạch, bên phải hắn là một người đẹp cao gầy, rồi hắn thở dài đầy tâm trạng nói: “Chỉ tiếc tôi vừa nghe thấy cái gì nhỉ? Chú Long, hahaha... Tôi khuyên anh vẫn nên đổi một người khác đi."
Long Nhạc Trạch cười đẹp đẽ mà xấu xa, nhìn chằm chằm bóng dáng Hàn Kiều Kiều rời đi, từ phía sau đánh giá bờ vai và chiếc gáy nõn nà như ngọc cô lộ ra, chỉ cảm thấy nơi nào đó của cơ thể đang nóng lên.
“Ha, tin tức về UFO nào mà không giống như thật, cuối cùng còn không phải là giả à?”
“Văn Bác, có phải cậu uống nhiều quá hay không vậy? Haiz, rượu này độ cồn không cao mà, hahahaha...”
Đỗ Văn Bác bị bọn họ anh một câu tôi một câu kích thích đến sắc mặt đỏ lên, hung hăng nói: “Phi thuyền ở trong thiên thạch cùng rơi xuống! Tôi lừa các cậu làm gì?! Vỏ phi thuyền và người ngoài hành tinh đều để ở viện nghiên cứu! Người ngoài hành tinh đó đã chết! Không biết ở trong vũ trụ lơ lửng cách bao nhiêu năm ánh sáng!”
Trong đó một người vô cùng bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn: “Văn Bác, không phải anh em không tin cậu, thực sự là... Ừm, thôi, cậu lấy ra được chứng cứ thì chúng tôi sẽ tin, được chưa?"
Hàn Kiều Kiều thấy Đỗ Văn Bác đi rồi, theo sát phía sau rời khỏi khách sạn. Cô cũng không phải muốn đi theo Đỗ Văn Bác đến viện nghiên cứu, chỉ là tìm một con đường gần đó mà khi Đỗ Văn Bác trở về nhất định phải đi qua, cẩn thận ẩn nấp.
Quanh khách sạn toàn cao ốc, bên ngoài là phố đi bộ, xe không thể đi vào, Hàn Kiều Kiều chuẩn bị tại nơi này xuống tay. May mà bởi vì tai nạn nổi lên bốn phía, thương phẩm thiếu thốn, phố đi bộ trở nên rất vắng vẻ, gần như không có mấy cửa hàng sáng đèn, điều kiện khách quan này khiến Hàn Kiều Kiều cảm thấy rất tiện lợi.
Kiếp trước Đỗ Văn Bác cũng giống y như vậy bị khiêu khích đi viện nghiên cứu.
Tuy vậy tầng giữ người ngoài hành tinh kia có cấp độ an toàn rất cao. Tất cả thiết bị điện từ bên ngoài không thể mang vào, Đỗ Văn Bác chỉ có thể để điện thoại di động ở chỗ kiểm tra.
Hắn vào rồi thuận lợi mở được khoang đóng kín, nghĩ thầm, dù có rút một sợi tóc của người ngoài hành tinh cũng không tính một chuyến tay không.
Cơ mà người ngoài hành tinh toàn thân bóng loáng, ngay cả một cọng lông tóc cũng không có, hắn vừa lúc nhìn thấy ngón tay nó có một vật hình tròn nên gỡ xuống, trộm mang theo đi ra ngoài.
Mà... Đỗ Văn Bác rất may mắn, nếu là ngày thường dù có muộn cỡ nào thì trong phòng nghiên cứu đều có nhân viên ở lại trông coi.
Nhưng hôm nay bởi vì dị chủng đầu tiên xuất hiện, bị đánh gục rồi đưa vào viện nghiên cứu. Viện nghiên cứu vì dị chủng mà mở hội nghị khẩn cấp nên Đỗ Văn Bác mới có thể nhân cơ hội.
Màn đêm buông xuống, trên đường không có xe, hắn thẳng băng qua vài cái đèn đỏ, cuối cùng dừng ở bên cạnh phố đi bộ.
Hàn Kiều Kiều nhìn bóng người đi nhanh về phía trước không tiếng động đuổi kịp, đột nhiên một con dao đâm về phía gáy của hắn.
Lúc trước Đỗ Văn Bác đem chiếc nhẫn nữ thần Tần Nam Y của hắn.
Sau này biết được Tần Nam Y dựa vào chiếc nhẫn trải qua cuộc sống hơn người, hắn không cam lòng đến tìm cô ta thì lại bị Tần Nam Y nhục nhã một trận, trực tiếp đuổi ra nội thành.
Ngay lúc đó căn cứ phân chia nội thành và ngoại thành, nội thành tất nhiên đều là quan lớn quý nhân.
Ví dụ như trong đó có Tần Nam Y, bởi vì cô ta bày mưu đặt kế, Đỗ Văn Bác không có biện pháp đi vào nội thành, chỉ có thể xấu hổ ở ngoại thành kiếm ăn.