Đêm qua, anh trai và chị dâu của Dụ Kiêu ra nước ngoài nghỉ phép trở về, biết được Dụ Kiêu ở nhà nghỉ ngơi tiện đường đến thăm.
Chị dâu Lâm Căng tự mình xuống bếp, anh cả Dụ Chinh ở trên bàn cơm uống mấy chén nên không thể lái xe về trong đêm, Dụ Kiêu thu dọn phòng khách cho bọn họ ngủ lại một đêm.
Sau khi cha mẹ định cư ở nước ngoài, một tay Dụ Chinh phát triển tập đoàn Dụ thị, công việc bận rộn. Sáng sớm có hội nghị phải tham dự nên Dụ Chinh tỉnh rượu liền lái xe mang vợ rời đi.
Dụ Kiêu đưa bọn họ đến cổng biệt thự, đang muốn đóng cửa thì có tiếng ồn ào từ xa.
Bên đường nhỏ ven hồ, Thích Vãn kéo một vali hành lý lớn đi về hướng này.
Dụ Kiêu không vội quay vào nhà mà dựa khung cửa đợi một lúc. Thích Vãn đến gần, anh nhìn lướt qua vali của cô to gấp đôi bình thường, ngước mắt lên hỏi: “Sao tới sớm vậy? Không phải chuyến bay buổi chiều sao?”
Thích Vãn cố sức nâng vali lên bậc thang, thở hổn hển nói: “Tôi cãi nhau với người nhà, bọn họ muốn khóa tôi không cho ra ngoài nên tôi trốn tới đây.”
Sau khi ngồi xe thể thao của Đinh Toản về biệt thự Thiên Dật, cô không dám chậm trễ một giây nào nhanh chóng thu thập hành lý vào đoàn phim.
Hiện giờ khu nhà kia sợ là cũng bị bại lộ, cô chỉ có thể thừa dịp lão ba chưa phản ứng kịp mà trốn nhanh.
Xuống lầu gọi xe tài xế hỏi cô đi đâu, cô không chút suy nghĩ báo địa chỉ nhà Dụ Kiêu.
Nơi duy nhất có thể đi lại không bị phát hiện dường như chỉ có nơi này thôi.
Cô xốc mí mắt thăm dò tâm tư của Dụ Kiêu, nhỏ giọng nói: “Tôi không có nơi để đi nên tới đây trước, tôi sẽ không quấy rầy anh đâu, tôi ngồi ở phòng khách là được. Đợi đến khi xuất phát, chúng ta cùng tới sân bay.”
Dụ Kiêu không nói chuyện, mặt không chút thay đổi cứ đứng như vậy như muốn xác định cô không nói sai mới nhận vali của cô giúp đỡ mang vào cửa: “Vào đi.”
Thích Vãn trốn ở sau lưng anh cười trộm.
Dụ Kiêu nhấc vali lên bậc cửa dùng lực đẩy vào bên trong phòng khách, chiếc vali trượt một đường cong hoàn mỹ thành công ngừng ở cạnh ghế sofa.
Anh cúi người lấy dép lê cho Thích Vãn: “Vali nặng như vậy, cô mang toàn bộ gia sản của mình nhét vào đó hả?”
Con mắt Thích Vãn cong cong, cười ha ha hai tiếng.
Lần này đoàn phim lấy cảnh tại phim trường Tượng Lăng ở Giang thành, sợ rằng vào đoàn sẽ hơn nửa năm nên cô nhét thêm mấy bộ trang phục mùa đông và mấy bộ váy hai dây yêu thích trong tủ quần áo đều đóng gói hết.
Cô vẫn không quên lần này gia nhập đoàn phim là cơ hội tốt tán tỉnh nam thần.
Thích Vãn khom lưng đổi giày, đi vào một nửa mới nhận ra dép lê màu hồng nhạt của nữ còn đã bị người mang qua, hiển nhiên trong nhà này có phụ nữ tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trầm xuống, cô ngẩng đầu hướng về Dụ Kiêu cho một dấu chấm hỏi lớn.
“Anh trai và chị dâu tôi tới.”
Dụ Kiêu đá đá dép lê vào cạnh chân cô, không rõ vì sao tự mình muốn giải thích cái này với trợ lý.
Anh xoay người vào phòng bếp rót một ly nước ấm, Thích Vãn ngồi vào sô pha nhìn chằm chằm dép lê trên chân. Cô che miệng ngáp một cái, khóe mắt nổi lên nước mắt.
Đêm qua cô ngồi trên đất cả đêm không ngủ, vì sợ ba phát hiện mình trốn đi mà khóa tất cả thẻ của cô nên suốt đêm ngồi chuyển tất cả tiền bạc sang nơi khác.
May mắn là bình thường cô có “kim khố” riêng cộng thêm Đinh Toản lúc rời đi có chuyển cho chút ít đủ cô dùng một thời gian.
Dụ Kiêu đưa nước cho Thích Vãn, thấy hốc mắt cô ửng đỏ hỏi: “Vì sao cô cãi nhau với ba mẹ?”
Thích Vãn nhận ly nước nhấp một ngụm, than thở: “Bọn họ bức tôi hẹn hò.”
Cô sợ anh không tin, ngẩng đầu lên tỏ vẻ ấm ức muốn khóc nhìn anh: “Gia cảnh tôi không tốt, anh không biết đâu, trong thôn chúng tôi bé gái lớn như tôi đều chỉ học tới tiểu học. Cha mẹ tôi hi vọng tôi đừng làm việc mà lập gia đình sớm một chút còn với người không quen biết, tôi không đồng ý.”
Dụ Kiêu: “…”
Nếu không phải bây giờ cô đang dùng vali LV thì thiếu chút nữa anh cũng tin mấy lời nói bậy “gia cảnh không tốt” giống chuyện “nợ tiền” lần trước của cô.
Dụ Kiêu không muốn hỏi quá nhiều việc riêng tư của trợ lý, cũng không biết con gái gặp loại chuyện này phải an ủi thế nào, anh khép mắt chỉ nói: “Đêm qua tôi không nghỉ ngơi tốt, đi ngủ đây. Cô ngồi dưới lầu đợi, tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, muốn ăn gì thì tự làm.”
Thích Vãn nhu thuận gật đầu: “Anh đi đi, tôi sẽ không chạy loạn quấy rầy anh.”
Dụ Kiêu liếc cô một cái, xoay người lên lầu.
—
Bên kia, khi Thích Yến Thần phát hiện con gái không thấy tung tích đã muộn rồi.
Tằng Đình chạy tới Thích gia đưa cho Thích Yến Thần một phần tài liệu khẩn cấp là dự án đêm qua đàm phán được, trên hội nghị thường kỳ sáng nay đã đưa dự án này vào thảo luận.
Thích Yến Thần xem qua hợp đồng ban đầu mà anh đề xuất, hài lòng gật đầu: “Cháu làm việc ta rất yên tâm, sau này hạng mục này cũng giao cháu làm được rồi.”
Ông dừng một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, dự án phim kia sắp bắt đầu quay à? Chuẩn bị thế nào?”
Tằng Đình vắt hai tay đứng bên người ông, cúi người cung kính: “Tài chính có sẵn, diễn viên cũng gia nhập đoàn trong vài ngày tới. Về phần hợp đồng thì lần trước chú cũng đã xem rồi.”
“Được, dự án này là hạng mục đầu tiên chúng ta hợp tác với Sí Diệu, cháu cũng theo dõi kỹ một chút.” Thích Yến Thần đặt tài liệu trong tay xuống đứng lên đi về phòng ăn: “Tới đây ăn điểm tâm đi rồi cùng tới công ty.”
Tằng Đình nhìn nhìn lên lầu: “Tiểu Vãn đâu ạ?”
Thích Yến Thần hừ lạnh một tiếng, bưng bát cháo không nói lời nào. Đinh Văn Sơ mượn cơ hội nhét cái chìa khóa phòng vào tay Tằng Đình: “Tiểu Vãn ở trong phòng đấy, cháu đi mở cửa bảo nó xuống ăn điểm tâm.”
Xem tình huống này có lẽ Tằng Đình cũng đoán được tối qua đã xảy ra chuyện gì, anh ta cầm chìa khóa lên lầu.
Anh ta đi tới phòng Thích Vãn vặn chìa khóa, gõ vào cửa ba tiếng mới nói: “Tiểu Vãn, anh là Tằng Đình đây, dì bảo anh gọi em xuống ăn sáng này.”
Bên trong không động tĩnh.
Anh ta lại gõ ba tiếng vẫn không ai đáp lại, cũng không biết là người ngủ thiếp đi hay là còn đang cáu kỉnh.
“Anh vào nhé.”
Tằng Đình đẩy cửa vào, phòng trống không cửa sổ mở ra, giường gọn gàng sạch sẽ không có dấu vết có người ngủ qua.
Sau đó, vợ chồng Thích Yến Thần xem lại camera theo dõi ghi lại toàn bộ quá trình Thích Vãn “gây án.”
Đinh Văn Sơ vừa tức lại đau lòng sợ con bé bị thương ở đâu, còn Thích Yến Thần mặt mày xanh mét cả giận nói: “Cho nó đi, đừng có về nữa!”
—
Trong phòng mờ tối rèm cửa được kéo chặt, không ánh sáng nào có thể xuyên qua.
Dụ Kiêu nằm trên giường nhỏ lăn qua lộn lại, có buồn ngủ nhưng không biết vì sao không thể đi vào giấc ngủ.
Dưới lầu không chút động tĩnh yên lặng một cách kỳ lạ, tựa như ngồi nhà này chỉ có một mình anh không giống phong cách của Thích Vãn.
Dụ Kiêu càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, anh nhìn đồng hồ thấy sắp tới thời gian khởi hành bèn trực tiếp đứng dậy muốn nhìn xem cô đang làm gì.
Thích Vãn thực sự buồn ngủ mà ghé vào sofa mềm ngủ thiếp đi, cả người cô co lại thành một đoàn, hô hấp nhẹ nhàng giống như một con gấu bông dịu ngoan hiền lành.
Sáng nay cô vội vàng “vượt ngục” nên không trang điểm, khuôn mặt mộc trắng nõn sạch sẽ chỉ tô chút son môi lúc ở trên xe cho bớt nhợt nhạt.
Thực ra cô có trang điểm hay không cũng đều đẹp, trang điểm vào càng thêm minh diễm, nhan sắc mộc mạc không trang điểm lại ngây thơ mang theo chút quyến rũ.
Dụ Kiêu cứ đứng cạnh sofa nhìn chằm chằm người con gái đang ngủ rất lâu, trong đầu không khỏi nhớ lại lời nói quan tâm của Lâm Căng lúc ăn cơm tối qua.
Dụ Chinh và Dụ Kiêu cách nhau 10 tuổi, lúc Dụ Kiêu còn đang đi học anh cả đã tiếp nhận công ty, kết hôn cùng con gái Lâm gia ở Đế đô
Hai người kết hôn sớm cũng đã có con, hiện giờ sự nghiệp Dụ Kiêu phát triển không ngừng, người trong nhà cũng ngóng trông anh có thể sớm ngày thành gia. Nhị lão Dụ gia đều ở nước ngoài, Dụ Chinh cũng bận rộn, ngày thường người quan tâm anh nhất là chị dâu Lâm Căng.
Quan hệ của Lâm Căng và Đường Gia khá tốt, thường thường hỏi thăm tin tức bát quái từ chỗ Đường Gia, nữ diễn viên nào hợp tác hay người nào hâm mộ tốt, bọn họ đều biết.
Lần này biết được anh thay trợ lý nữ mới lại càng nói bóng gió hỏi anh ở chung với người ta như thế nào, nói anh cũng không phải đi con đường lưu lượng, tuổi này yêu đường đều là hợp tình hợp lý.
Lúc ấy Dụ Kiêu chỉ nhàn nhạt trả lời bốn chữ: quan hệ công việc.
Có thể vì không nghỉ ngơi tốt nên Dụ Kiêu cũng bắt đầu suy nghĩ miên man. Anh nhéo nhéo mi tâm đi vào phòng khách lấy một tấm chăn trải rộng ra đắp lên người Thích Vãn còn trùm cả lên đầu.
Thích Vãn thở nhẹ làm thảm lông trên đầu rớt xuống, cô nửa mê nửa tỉnh xoay người lại thì thấy bóng dáng quen thuộc còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Cô vươn tay ôm đùi của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cọ cọ theo.
Sống lưng Dụ Kiêu cứng lại, cứ đứng như vậy cho cô ôm, hai chân mất đi năng lực cử động.
Hơn mười giây sau, anh lấy lại tinh thần khom lưng tách từng ngón tay cô ra, sợ cảnh tưởng đánh thức cô tỉnh sẽ càng thêm xấu hổ nên động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
May mà Thích Vãn lại nhanh chóng ngủ say, hai tay buông lỏng, Dụ Kiêu nâng đầu điều chỉnh lại tư thế ngủ cho cô.
Dụ Kiêu đặt Thích Vãn ổn định, mất công đi một vòng quanh phòng khách rồi lên phòng chứa quần áo tầng 3.
Thích Vãn cũng không biết mình ngủ bao lâu, cô đột nhiên mơ thấy mình lỡ mất thời gian bị Dụ Kiêu khóa trái ở nhà.
Bỗng nhiên cô trợn mắt ngồi bật dậy tìm di động của mình trên ghế sofa.
“Sắp hai giờ rồi, cô còn năm phút chuẩn bị.”
Giọng nói trong veo mà lạnh lùng của Dụ Kiêu truyền đến, anh chuẩn bị xong xuôi trang phục và đồ đạc khởi hành, hành lý cũng đặt song song của cô ngoài cửa. Nếu Thích Vãn vẫn không tỉnh, anh thật sự có thể vứt cô lại ở đây.
Thích Vãn đứng lên sửa lại tóc, vuốt mấy nếp nhăn trên váy rồi vỗ mặt cho tỉnh táo: “Được rồi, bây giờ có thể đi rồi.”
Dụ Kiêu không nói chuyện, đi đến cạnh cửa mang hai cái vali chuyển cho lái xe đã chờ lâu.
—
Chuyến bay mất hai giờ, máy bay thành công đáp xuống sân bay Giang thành.
Phim trường Tượng Lăng cách sân bay hai giờ đi xe, đoàn phim phái xe riêng tới đón, tới khách sạn đoàn phim sắp đặt đã là đêm khuya.
Người của đoàn phim dẫn Thích Vãn tới quầy lễ tân nhận phòng, Dụ Kiêu ngồi ở khu khách quý “trông coi” hai cái vali.
Lễ tân yêu cầu chứng minh nhân dân của cô để làm thủ tục sau đó đưa cô hai tấm thẻ phòng.
Ban đầu Thích Vãn muốn nhìn xem hai phòng có gần nhau không, kết quả phát hiện số phòng trên hai thẻ là như nhau.
“Một phòng? Ở cùng một chỗ?”
Phòng do đoàn phim thống nhất chuẩn bị, đạo diễn Tào và Dụ Kiêu đã hợp tác vài lần nhưng không biết anh đổi nữ trợ lý nên dựa theo những lần trước. Anh có thói quen ở phòng tổng thống hai ngủ một khách, trước đây anh và trợ lý Tiểu Quách cũng ở như vậy.
Người của đoàn phim giải thích nguyên nhân cho Thích Vãn rồi hỏi lễ tân có thể đổi thành hai phòng không, chị gái nhỏ quầy lễ tân bày tỏ gần đây khách sạn có vài đoàn phim vào ở nên tất cả các phòng đều đầy, thật sự không đổi được.
Người hướng dẫn: “Thật sự ngại quá, trước đó chúng tôi không rõ tình huống. Nếu không như vậy đi, hai người vào ở trước, chờ có phòng trống tôi tự bỏ tiền túi đổi phòng cho cô.”
Thích Vãn lập tức nói không cần, sợ cơ hội tốt từ trên trời giáng xuống này sẽ tan vỡ: “Không cần khiến đoàn phim thêm phiền hà, bên Dụ Kiêu tôi sẽ giải thích.”
Người kia cười gật đầu, trước khi đi lên lầu vẫn thầm khen vị trợ lý mới này của Dụ Kiêu thật khéo hiểu lòng người.
Chỉ không ngờ Thích Vãn vui còn không hết, bộ váy hai dây đêm nay đều đã chuẩn bị xong xuôi.
———————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT