Editor: JC

Beta: Hoa Bạch Quang

"Tỷ tỷ...?"

"Uyển Nhi, ta phải đi."

Ninh Thanh Hoan suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói rõ hết mọi chuyện ngay bây giờ.

Nếu lúc đó ly biệt vội vàng, chỉ chào hỏi một câu rồi rời đi mà không nói gì thì tình hình sẽ càng nan giải thêm.

Mặc kệ kết quả thế nào, Quân Tử Thư sẽ phản ứng ra sao, thà nói còn hơn không. Dù bản thân có hãi hùng lo lắng, vẫn nên cho Quân Tử Thư biết được suy nghĩ trong lòng mình.

Cho dù được chấp nhận hay bị cự tuyệt cũng đều không quan trọng.

Tất thảy... không quan trọng.

"Cái gì?"

Quân Tử Thư nhẹ nhàng, trông như không hiểu vì sao.

"Hai ngày sau, phụ thân sẽ xuất chinh, ta sẽ đi cùng cha."

"Cái gì? Ngươi muốn xuất chinh? Tỷ tỷ, là đánh giặc đó, nữ hài tử như ngươi sao có thể tới một nơi nguy hiểm như vậy? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ra trận giết địch sao?"

"Đương nhiên rồi, nếu không phải vì ra trận giết địch, ta muốn theo làm gì."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì cả."

"Vậy còn ta? Ngươi sẽ đưa ta đi cùng chứ?"

"Sẽ không."

Ninh Thanh Hoan ôm chặt Quân Tử Thư, áp sát đến gắt gao.

"Vậy bây giờ ta phải làm sao?"

"Ngươi ở đây chờ ta về, được không?"

"Ta sẽ phải đợi bao lâu?"

"Ta cũng không biết, có lẽ là ba đến năm tháng, có lẽ là ba đến năm năm, có lẽ..."

Có lẽ còn lâu hơn nữa.

Ninh Thanh Hoan cảm thấy có chút rối bời, nàng cũng không biết khi nào mới là ngày trở về. Nếu chân thành nói ra tâm sự lòng mình, sau đó để bản thân có thể suy nghĩ kĩ càng, rồi lại một mình đợi chờ dài đằng đẳng, thật sự có được không?

Như vậy chẳng phải thực quá tàn khốc sao?

Dù có nói hay không, kết cục dường như cũng không được mỹ mãn.

Ninh Thanh Hoan chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt thành một đoàn, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.

Nàng rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây?

Nàng thật sự không muốn làm Quân Tử Thư thống khổ dù chỉ một chút, lại càng không muốn làm Quân Tử Thư khó chịu. Nàng hy vọng Quân Tử Thư có thể sống một cách hạnh phúc, vô âu vô lo dưới sự che chở của nàng.

Xưa nay chưa từng tương tư, mới biết tương tư, lại sợ tương tư. Thân tựa mây bay, tâm tựa liễu lay, hơi thở tựa tơ vương vướng vít*.

*Tác giả: Từ Tái Tư (1280-1340) là nhà thơ thời Nguyên với nhiều bài tiểu dẫn và tản khúc nổi tiếng. Khúc hát Chiết Quế Lệnh – Xuân Tình là một trong những tác phẩm của ông được viết năm 1320, diễn tả nỗi cô đơn của cô gái mới biết yêu, biết tương tư vì thế mà sợ tương tư. Cô gái héo hon, gầy mòn ngóng trông tin chàng, và nỗi nhớ đong đầy khi màn đêm buông xuống. Lời đầy đủ là:

"Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư.

Thân tựa mây bay, tâm tựa tơ lay, hơi thở mong manh.

Dư hương còn phảng phất, khách lãng du tìm mãi dáng hoa xưa.

Bệnh tương tư hỏi thường đến bao giờ?

Là khi đèn lung lay sắp tắt, là lúc trăng khuya khoắt sắp tàn."


Ban đầu cứ ngỡ đây chỉ là những câu văn ý thơ buồn khổ nhàm chán lại thuận tai, nhưng khi tự thân nếm trải mới biết gian nan là gì.

Rõ ràng là thích vô cùng, thích đến sắp không cầm cự nổi nữa, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể giấu giếm phiền muộn trong lòng.

"Không cần biết phải đợi bao lâu, ta vẫn sẽ luôn chờ ngươi."

Quân Tử Thư nói.

Những lời này như một liều thuốc bổ, khiến trái tim vô cùng nôn nóng của Ninh Thanh Hoan bình ổn lại rất nhiều.

"Nếu ngươi không muốn ta đi theo, vậy ta sẽ luôn ở chốn này chờ ngươi về. Cho dù ba bốn năm, bảy tám năm, hay là mười năm, ta đều vẫn chờ."

Quân Tử Thư chân thành nói, tay xoa nhẹ tấm lưng của Ninh Thanh Hoan.

Sau này nhân cơ hội nàng ấy đi vắng, nàng sẽ đi trừng trị những kẻ ức hiếp nàng ấy ở kiếp trước. Mang binh đánh giặc thì đúng là nàng không hiểu, nhưng bày mưu tính kế thì nàng quả thực am hiểu vô cùng.

Kế hoạch của nàng và Tứ hoàng tử đang tiến hành đâu vào đấy, một ngày nào đó sẽ có thể thu lưới.

Nhưng tất cả những thứ này, nàng sẽ không nói với Ninh Thanh Hoan.

Bản thân nàng không cần phải tỏa sáng rực rỡ cỡ nào, bởi vì vai chính nàng muốn phục vụ không phải là chính mình. Nàng tự nguyện làm một ngôi sao mờ nhạt bên cạnh ánh hào quang mạnh mẽ, từng chút một hoàn thành công việc của mình, sau đó rút lui.

Có câu là sự phất y rời, ẩn sâu công danh*.

*Sự phất y rời, ẩn sâu công danh (事了拂衣去, 深藏功与名): Sau khi vấn đề qua đi, sẽ che giấu công lao và thanh danh của mình.

"Ngươi lúc nào cũng vậy..."

Đối xử với nàng tốt như vậy, nàng làm sao có thể không muốn nàng, lại sao có thể không yêu nàng đây.

"Thực ra, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."

"Hửm? Còn chuyện gì nữa sao?"

Quân Tử Thư sững sờ, tiểu biểu tỷ chẳng lẽ còn có điều gì mà nàng chưa biết?

Ninh Thanh Hoan vịn lấy bả vai Quân Tử Thư, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Bóng đêm đen kịt, ánh sáng mỏng manh chỉ có thể cho phép Quân Tử Thư nhìn sơ qua những đường nét hình dáng của Ninh Thanh Hoan.

Nàng thấy cặp mắt kia, bên trong chất chứa ưu sầu và sự thành thục không hợp tuổi.

Vì sao lại ưu sầu? Là vì chuyện đó đã khiến nàng ấy hết sức thống khổ ư?

Đôi môi kề sát, làm cả người Quân Tử Thư đều ngây ra.

Ninh Thanh Hoan đang hôn nàng.

Cái hôn cấp bách lại hỗn loạn, thậm chí còn to gan đưa đầu lưỡi vào, nhưng lại chỉ toàn là khua loạn đến lỗ mãng.

Quân Tử Thư nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể ngây người ngồi đó, không một chút hồi đáp.

Không kháng cự, cũng không trả lời.

Tình tình tình huống này là sao!

[Tôi cũng không biết!]

Vấn đề xảy ra khẩn cấp, Tiểu Hoa Tiên cũng bị khiếp sợ.

Hai khuôn mặt chết lặng.

[Ký chủ cố lên! Tôi... Cái này... Tôi sẽ đi tra tư liệu xem có trường hợp nào như vậy hay không đã.]

Tiểu Hoa Tiên chuồn mất, để lại Quân Tử Thư kiên cường đối mặt một mình.

Nụ hôn trên môi trở nên thận trọng hơn, không còn mưa gió bão bùng như vừa rồi.

Ninh Thanh Hoan giữ khuôn mặt Quân Tử Thư, liếm láp môi nàng từng chút một.

Quân Tử Thư cảm nhận được vị mằn mặn nơi đầu lưỡi, hóa ra là nước mắt của Ninh Thanh Hoan.

Nàng ấy vừa thầm lặng rơi lệ, lại vừa nhẹ nhàng hôn môi nàng.

Hàm ý này, không cần nói cũng biết.

Quân Tử Thư vừa mới khiếp sợ thì cung phản xạ kịp quay về, trong lòng tạm thời không rõ tư vị gì.

Không những không tức giận mà còn có một chút đau lòng.

Quân Tử Thư là người thông minh như vậy, suy nghĩ cẩn thận đã hiểu vì sao Ninh Thanh Hoan muốn đi đánh giặc.

Đại khái là vì nàng rồi.

"Tiểu Uyển Nhi, ta thích ngươi."

Thanh âm nhẹ nhàng của Ninh Thanh Hoan kèm theo một chút nghẹn ngào.

Nàng yên lặng rơi lệ, nhưng lại mỉm cười.

Rốt cuộc cũng đã nói ra rồi.

Ninh Thanh Hoan lau nước mắt, chờ phản hồi của Quân Tử Thư.

Quân Tử Thư thật lâu không lên tiếng, nàng không biết phải nói gì.

Không khí càng ngày càng yên tĩnh, Ninh Thanh Hoan cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, đôi bàn tay nắm chặt bên hông cũng dần dần buông lỏng.

Ninh Thanh Hoan nghĩ, nàng có lẽ đã biết đáp án.

Không nói lời nào, đại khái chính là lời từ chối tốt nhất.

Nhưng thực sự rất không cam lòng, tuyệt đối không muốn bỏ cuộc chút nào.

Khi Ninh Thanh Hoan chuẩn bị muốn nói thêm điều gì đó, lại bị Quân Tử Thư ôm lấy.

Ninh Thanh Hoan ngẩng đầu, vẻ mặt hơi kinh ngạc, đôi mắt một lần nữa khôi phục ánh sáng.

Quân Tử Thư ôm nàng!

Có phải điều này nghĩa là quan hệ giữa các nàng vẫn có khả năng?

"Không phải đang nói một chuyện vui vẻ sao? Tại sao tỷ tỷ lại khóc?"

"Tiểu Uyển Nhi? Ngươi đáp ứng ta?"

"Ừm... Ta... vẫn đang suy xét."

Quân Tử Thư chưa đồng ý, cũng chưa từ chối. Suy cho cùng, cảm tình là chuyện nàng cho rằng không thể đối xử qua loa.

Hiện tại nàng vẫn chưa nghĩ được, không chỉ vì tình cảm nội tâm mà còn vì nhiệm vụ.

"Có nghĩa là có cơ hội?"

"Hẳn là vậy."

"Tốt quá rồi!"

Ninh Thanh Hoan lập tức từ ủ rũ biến thành vui mừng hớn hở, cực kì kích động ôm lấy Quân Tử Thư.

"Ta có thể cho ngươi thời gian rất dài để suy xét. Chờ ta trở về, chúng ta lại nói chuyện này được không, đến lúc đó ngươi hẵng nói cho ta biết, ngươi muốn đáp ứng ta hay không."

"Lỡ như ngươi thích người khác thì sao?"

Quân Tử Thư sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

"Sẽ không! Ta thích ngươi nhất!"

Ninh Thanh Hoan nói dứt khoát.

"Ngươi nói rằng ngươi thích ta, thật không phải ảo giác của ngươi chứ?"

Tính tình tuổi thiếu niên chưa rõ ràng, nói câu thích làm người ta cảm thấy khó mà tin tưởng.

Quân Tử Thư vẫn chưa phục hồi tinh thần sau màn thổ lộ này, nghĩ thế nào cũng thấy khó mà tin được.

Thật ra từ nhỏ đến lớn, có không ít người đã từng thổ lộ với nàng, thư tình còn có thể xếp thành hàng đống.

Nhưng trực tiếp thổ lộ dường như ít ỏi chẳng có bao nhiêu, bởi vì hình tượng của nàng vẫn luôn là học thần tinh anh thường được người khác ngưỡng mộ.

Nhưng bất kể ai thổ lộ với nàng, câu trả lời của nàng luôn tương tự.

Khi đi học, từ chối tỏ tình thì nói trong lòng chỉ có học tập. Khi đi làm, từ chối lại nói trong lòng chỉ có sự nghiệp.

Người khác nguyện ý lãng phí thời gian yêu đương Quân Tử Thư đều mặc kệ, nhưng nàng chắc chắn sẽ không.

Tại sao phải lãng phí tuổi thanh xuân để có những mối tình chẳng mấy dài lâu cùng người xa lạ chứ?

Chẳng lẽ học tập không vui, sách khó đọc, hay là kiếm đủ tiền rồi?

Đối với Quân Tử Thư, yêu đương không tồn tại. Nàng rất bận.

Bây giờ thì sao, đương nhiên lấy nhiệm vụ làm chủ, nhưng nếu mục tiêu nhiệm vụ muốn yêu đương với nàng thì sao?

Hừm, cần phải suy nghĩ một chút.

"Đương nhiên không phải ảo giác. Nếu không phải là yêu, làm sao lại muốn hôn ngươi, làm sao lại muốn... như vậy chứ."

Bàn tay của Ninh Thanh Hoan luồn vào vạt áo của Quân Tử Thư, vuốt ve sau lưng nàng, ngón tay móc lấy dây buộc yếm.

"Đồ lưu manh!"

Khuôn mặt của Quân Tử Thư đỏ lên, vòng tay ra sau đè tay Ninh Thanh Hoan lại.

"Thật sự rất thích ngươi đó."

Ninh Thanh Hoan đưa Quân Tử Thư bổ nhào lên giường, dụi dụi lại hôn nhẹ bên cổ nàng.

Quân Tử Thư bị nàng làm cho vừa ngứa vừa tê, cười đẩy người ra.

"Tỷ tỷ! Ta còn chưa đáp ứng ngươi đâu, ai cho ngươi khinh bạc với ta!"

"Muội muội... Muội muội ngoan của ta... Tiểu Uyển Nhi..."

Ninh Thanh Hoan kéo dài âm cuối kêu đến ngọt ngấy, nét vui sướng trên mặt không thể che dấu.

"Tỷ tỷ, ngươi còn như vậy ta sẽ không đáp ứng ngươi đâu!"

"Được được được, ta không nghịch, không nghịch nữa."

Ninh Thanh Hoan xuống khỏi người Quân Tử Thư, không còn đè nàng nữa, nhưng bàn tay vẫn không chịu cô đơn khoác lên eo Quân Tử Thư.

"Ta biết ngươi sẽ không chán ghét ta."

Ninh Thanh Hoan vui mừng rạo rực nói.

"Sao ta có thể chán ghét ngươi được, trừ phi ngươi làm chuyện mà ta cực kì không thích."

"Sẽ không sẽ không mà, muội muội nói cái gì thì chính là cái đó."

"Tỷ tỷ không được gạt ta."

"Sẽ không gạt ngươi. Muội muội, cho ta hôn một tý nào, hai ngày sau ta phải đi rồi."

Ninh Thanh Hoan nắm lấy điểm này làm Quân Tử Thư không thể cự tuyệt. Trong lòng nàng mừng thầm, liều lĩnh thêm phúc lợi cho bản thân.

Muội muội cũng thích nàng, cũng có cảm giác với nàng, nếu không thì sẽ không để nàng thân mật như vậy.

"Đồ lưu manh."

Quân Tử Thư che miệng mình lại, không cho Ninh Thanh Hoan thực hiện được.

"Thích ngươi mới lưu manh với ngươi, phải người khác thì bổn tiểu thư còn chướng mắt ấy chứ."

Ninh Thanh Hoan ôm Quân Tử Thư, hừ hừ nói.

"Tỷ tỷ học được diễn xuất phố phường ở đâu vậy, để mợ biết được sẽ nói ngươi cho xem... À... Tỷ tỷ... Lòng ngươi thích ta... Cậu mợ bọn họ..."

"Yên tâm, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, nguyện ý luôn bên nhau với ta thì ta sẽ đi giải quyết tất cả mọi chuyện."

Ninh Thanh Hoan nắm lấy tay Quân Tử Thư, đan mười ngón vào tay nàng.

"Muội muội không cần vội vàng trả lời ta, cũng không cần lo lắng những chuyện đó."

"Được."

[Ký chủ ký chủ, tra được rồi, đã từng có những ví dụ như vậy và điều này được cho phép. Hơn nữa có người còn hoàn thành nhiệm vụ theo cách này, nhưng đây là dựa vào ý nguyện của bản thân ký chủ nữa.]

Dựa theo ý nguyện của bản thân sao?

Hoa Hoa có lời muốn nói: Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa? Thấy dui khum? =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play