Sở dĩ, người có thể bị lợi dụng là do bọn họ có dục vọng.
Quân Tử Thư đối mặt với Bùi Tú Vân, cưới nói:
"Bùi tỷ tỷ, ngươi thích Ngũ điện hạ, phải không?"
"Vậy thì sao?"
Bùi Tú Vân cũng không cảm thấy đây là bí mật gì, cho dù bị người biết thì đã sao.
"Nhưng ngươi lại không thể gả cho hắn có đúng không? Chỉ cần biểu tỷ của ta thân cận với Ngũ điện hạ, ngươi sẽ vĩnh viễn không có cách nào trèo lên vị trí chính thê nhỉ?"
"Cho nên?"
Biểu cảm của Bùi Tú Vân trở nên hơi khó coi. Nàng ta có lẽ vì nắm được "nhược điểm" của Quân Tử Thư mà trở nên vô cùng tự tin, cũng không còn bộ dáng điềm đạm đáng yêu lúc trước.
"À, hình như nói không đúng lắm, cho dù không có biểu tỷ của ta, dựa vào thân phận của ngươi cũng không thể gả cho Ngũ hoàng tử làm chính thê làm Ngũ vương phi đâu."
"Ngươi thì tốt lắm sao? Còn ở chỗ này lên mặt dạy đời với ta, thân phận của ngươi thì cao quý lắm chắc, thậm chí còn thấp kém hơn nữa kìa."
Bùi Tú Vân bị chọc trúng chỗ đau. Nàng ta hận nhất là mình không có một thân phận tốt, không cần lo lắng mà có thể quang minh chính đại gả cho Ngũ hoàng tử. Di mẫu nuôi nàng ta vừa là ân nhân lại vừa là người gây trở ngại lớn nhất của nàng ta.
"Vậy thì sao nào, ta cũng không như ngươi, chỉ biết mơ ước vị trí không thuộc về mình. Ngươi nên biết biểu tỷ của ta không thích ngươi cho lắm, ngươi ngẫm lại xem về sau nàng gả cho Ngũ hoàng tử mà ngươi lại chỉ là thiếp thất, ngươi sẽ có kết cục gì?"
"Ngũ ca ca sẽ đứng về phía ta."
"Hử? Vậy à? Ngươi thật sự chắc chắn? Đối với hắn mà nói, đại sự phải làm mới là thứ quan trọng nhất chứ. Ngươi có thể mang đến cho hắn cái gì? Hơn nữa, ngươi đẹp được như biểu tỷ của ta không? Chờ đến khi biểu tỷ của ta sinh hài tử, có lẽ ngươi cũng chẳng là cái thá gì nhỉ?"
Trong miệng của Quân Tử Thư nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười nhẹ nhàng.
"Ngươi muốn nói gì?"
Bùi Tú Vân đã nhận ra rằng cô nương trước mặt cũng là loại người luôn ngụy trang bản thân như nàng ta, hỏi vào trọng điểm chính.
"Không bằng chúng ta hợp tác?"
"Hợp tác như thế nào?"
"Ngươi cũng thấy đấy, ta với Tứ hoàng tử tình đầu ý hợp, dù gả cho hắn làm thiếp cũng không sao cả. Nhưng nếu ta có giao hảo với Tứ hoàng tử, cậu mợ nhà biểu tỷ của ta chắc chắn không muốn. Cho nên, không bằng làm biểu tỷ của ta không gả cho Ngũ hoàng tử thì thế nào?"
"Nói rõ ràng một chút."
Ánh mắt Bùi Tú Vân sáng lên, hơi hơi sáp lại gần Quân Tử Thư.
"Ly gián quan hệ giữa biểu tỷ của ta và Ngũ hoàng tử. Vậy thì biểu tỷ của ta sẽ tuyệt đối không gả cho Ngũ hoàng tử, ngươi sẽ rất có khả năng lên làm vương phi. Ngay cả khi ngươi không thể lên làm vương phi, trở thành thiếp thất, Ngũ hoàng tử sẽ nhất định đứng về phía ngươi, không phải sao?"
"Tại sao ta phải làm vậy, thế thì không phải tướng quân sẽ không giúp Ngũ ca ca sao?"
"Không không không, sự việc không đơn giản như vậy. Biểu tỷ của ta không gả cho Ngũ hoàng tử thì vẫn có thể gả cho người khác. Nhưng ai nói cậu của ta sẽ không đứng ở phe Ngũ hoàng tử chứ, đại sự sao có thể quyết định bằng một cuộc hôn sự được?"
Quân Tử Thư dốc sức lừa dối. Kỳ thật, loại chuyện này ở một số thời điểm, đúng là được quyết định bởi cuộc hôn nhân. Nhưng hiện tại Bùi Tú Vân vẫn chưa chắc chắn lắm.
"Ngươi muốn ta làm như thế nào?"
"Thật ra rất đơn giản. Đến lúc đó, ngươi đẩy ta xuống hồ sen này rồi tìm cái cớ cho mình. Ta tin ngươi có thể làm được, biểu tỷ của ta nhất định sẽ căm phẫn ngươi hơn. Lúc này ngươi cũng có thể nhìn xem trong lòng Ngũ hoàng tử rốt cuộc ngươi quan trọng hơn hay biểu tỷ của ta quan trọng hơn sao?"
Quân Tử Thư dùng ngữ điệu dụ dỗ nói. Bùi Tú Vân là người đầy đầu chỉ có yêu đương, chỉ cần nắm chắc hướng này, không sợ nàng không động tâm.
Biểu cảm của Bùi Tú Vân quả nhiên dao động, nàng ta như thể choáng váng, bị Quân Tử Thu dắt mũi.
"Ngươi có mục đích của ngươi, ta cũng có mục đích của ta. Nhưng hướng đi chung của chúng của chúng ta chẳng phải đều làm Ngũ hoàng tử không còn quan hệ với biểu tỷ của ta nữa sao?"
"Ta..."
Bùi Tú Vân hơi bị xao động sắp vào tròng.
"Ngươi không muốn biểu tỷ của ta gả cho Ngũ hoàng tử?"
"Phải."
"Vậy sẽ đạt được thôi, ta cũng không muốn. Cho nên chúng ta ăn nhịp với nhau."
"Đúng."
Bùi Tú Vân gật đầu.
"Vì vậy chúng ta sẽ hợp tác. Chút nữa ngươi đẩy ta xuống, tìm lí do cho mình, phủi sạch trách nhiệm, rồi chờ Ngũ hoàng tử vì bảo vệ ngươi mà sinh ra khoảng cách với biểu tỷ của ta."
"Chờ chút... Ngươi làm sao chắc chắn biết Ngũ ca ca sẽ bảo vệ ta chứ?"
Bingo, đây là điểm mấu chốt.
Quân Tử Thư ôm cánh tay mình, hơi nâng cằm, trong mắt mang chút khinh thường.
"Ngươi vô dụng như vậy sao? Nếu bây giờ ngay cả Ngũ hoàng tử cũng không nắm được, thế về sau còn muốn trông cậy vào cái gì. Tốt hơn hết nên sớm từ bỏ đi."
"Ai nói, ta có thể."
Bùi Tú Vân ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.
"Vậy thì bắt đầu đi."
Quân Tử Thư xoay chuyển tình thế một cách hoàn hảo. Ban đầu, Bùi Tú Vân thấy Quân Tử Thư tiếp xúc với Tứ hoàng tử là chiếm thượng phong nhưng hiện tại lại bị Quân Tử Thư dắt mũi, hoàn toàn quên mất việc Quân Tử Thư tiếp xúc với Tứ hoàng tử. Cho dù nhớ được thì cũng chưa chắc đã biết nên đề cập như thế nào.
[Ký chủ kế cao một bậc, thần kì nha.]
Nếu Bùi Tú Vân thông minh hơn một chút, từ đầu liền dùng việc chứng kiến Quân Tử Thư 'dan díu' với Tứ hoàng tử để áp chế, hơn nữa một mực cho rằng đây là tư tình thì mặc kệ có hay không, nàng đều có thể lợi dụng Quân Tử Thư làm một ít việc. Thế nhưng, theo quan điểm của Quân Tử Thư hoàn toàn không có gì phải sợ hãi cả. Thật sự có thì nàng cũng có thể tẩy sạch, huống chi là không có.
Hơn nữa, Bùi Tú Vân có thể uy hiếp nàng cái gì? Nếu muốn nàng hỗ trợ ly gián Ngũ hoàng tử và Ninh Thanh Hoan, vậy càng theo ý nguyện của Quân Tử Thư, nàng cầu còn không được. Nếu muốn Quân Tử Thư làm tổn thương Ninh Thanh Hoan, Quân Tử Thư tuyệt đối sẽ không đáp ứng, hơn nữa còn sẽ phản đòn, tích đủ hảo cảm của Ninh Thanh Hoan, lại khiến Ninh Thanh Hoan càng thêm chán ghét Bùi Tú Vân. Hiệu quả đạt được cũng tương đương với những việc nàng sắp làm.
Cho nên, bất kể thế nào, Bùi Tú Vân cũng bị nàng nắm trong lòng bàn tay mà điều khiển.
Quân Tử Thư mỉm cười, động mồm mép bịt kín đường lui của Bùi Tú Vân.
"Bùi tỷ tỷ, ngươi xem, đóa hoa sen kia nhìn thật đẹp."
Quân Tử Thư chỉ một hướng, đến gần hồ sen, Bùi Tú Vân đi theo, nhìn về hướng đó.
Khoảng khắc tiếp theo, nàng ta nghe thấy Quân Tử Thư thốt lên một câu kinh hãi ngắn ngủi rồi trượt xuống nước.
Bùi Tú Vân kịp phản ứng, nhanh chóng ngồi xổm xuống muốn kéo, lại một bên gọi người.
Hồ sen này cũng không sâu lắm. Quân Tử Thư ngã một cách tài tình, chốc lát vẫn có thể tự mình ngoi lên.
"Ôi không, bên kia có người rơi xuống nước!"
Ninh Thanh Hoan nghe thấy, phản xạ có điều kiện quay đầu lại. Tuy không biết ai rơi xuống nước nhưng nhìn thấy Bùi Tú Vân ở ven hồ, trong lòng của nàng liền có dự cảm xấu. Nàng nhấc làn váy, không rảnh quan tâm đề tài đang nói vừa rồi, vội vàng chạy đến đó.
Tứ hoàng tử không ngờ vừa mới chốc lát mà tiểu cô nương lại có thể rơi xuống nước.
Hắn điểm nhẹ mũi chân, vớt người từ trong nước lên.
Quân Tử Thư vô cùng phối hợp bắt lấy tay hắn, nhưng nội tâm lại rất cự tuyệt.
Nàng chưa diễn xong mà! Nàng muốn diễn thảm hại hơn chút nữa cơ! Mới rơi chưa đến một phút mà đã bị cứu lên, nàng còn phải gắng sức thê thảm như thế nào nữa đây!
Ninh Thanh Hoan chạy tới, nhìn thấy Quân Tử Thư nằm trong lòng ngực của Tứ hoàng tử, lồng ngực bị thắt chặt. Đi qua đẩy Tứ hoàng tử ra, mặc kệ Quân Tử Thư có ướt hay không, ôm nàng vào trong lòng ngực của mình.
"Đa tạ Tứ điện hạ."
Ninh Thanh Hoan nhỏ giọng cảm tạ, dùng thân thể bao bọc lấy Quân Tử Thư.
Bây giờ là mùa hạ, ai cũng chỉ mặc một bộ xiêm y mỏng.
Quân Tử Thư rơi xuống nước, cả người ướt đẫm, quần áo dính sát vào da. Ninh Thanh Hoan cũng không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng này của nàng được.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nhị công chúa đi tới, quan tâm hỏi Quân Tử Thư trong lòng ngực của Ninh Thanh Hoan.
"Vừa rồi Uyển Nhi muội muội nói với ta hoa sen bên kia rất đẹp, ta chưa nhìn rõ, Uyển Nhi muội muội liền chỉ cho ta xem, nhưng không cẩn thận đứng gần quá mà trượt chân rơi xuống."
Vẻ mặt Bùi Tú Vân như bị kinh hãi, đôi mắt trong veo ngập tràn hơi nước tựa như mới khóc.
Ninh Thanh Hoan lại trầm mặt không nói gì. Khi Bùi Tú Vân cất tiếng, người trong lòng ngực nàng run rẩy kịch liệt.
"Hóa ra là vậy. Cũng may có Tứ đệ đệ ở đây, người không sao thì tốt rồi. Ninh nha đầu, mau dẫn người đi thay xiêm y đi."
Nhị công chúa thở phào nhẹ nhõm, nụ cười một lần nữa trở lại trên mặt.
Ninh Thanh Hoan gật đầu, đỡ Quân Tử Thư đi.
Nàng biết, Nhị công chúa kỳ thực cũng không hề để tâm đến Quân Tử Thư. Kể cả hôm nay Quân Tử Thư có rơi xuống nước hôn mê đi chăng nữa, Nhị công chúa cũng có thể chỉ nói vài câu hời hợt cho qua chuyện mà thôi.
Ninh Thanh Hoan siết chặt tay, đi theo hạ nhân đang dẫn đường, mang Quân Tử Thư vào phòng chờ hạ nhân đem y phục đến.
"Tiểu Uyển Nhi, tại sao ngươi lại rơi xuống nước?"
"Tứ hoàng tử nhặt được ngọc bội của ta, tới trả lại cho ta. Sau đó, Bùi tỷ tỷ tới tìm ta đi ngắm hoa, nàng nói có một đóa hoa rất đẹp muốn chỉ cho ta xem. Chúng ta ngày càng gần ven hồ, nàng lại đẩy ta xuống, may thay nàng không biết ta bơi được, còn có Tứ hoàng tử giúp đỡ. Ta không biết tại sao nàng lại làm chuyện như vậy với ta nữa."
Quân Tử Thư vẻ mặt ủy khuất, cả người ướt nhẹp, thoạt nhìn vừa chật vật vừa đáng thương.
"Nàng ta cũng xứng được ngươi gọi hai tiếng tỷ tỷ? Hừ, chẳng qua thấy ta không vừa mắt, lại chẳng làm gì được ta nên mới giận cá chém thớt vào ngươi. Ta sẽ không để nàng ta được yên, thù này ta sẽ thay ngươi trả đủ!"
"Tỷ tỷ, ngươi giao hảo với Ngũ hoàng tử, mà Ngũ hoàng tử với nàng... Nàng với mẫu phi của Ngũ hoàng tử quan hệ lại thân cận như vậy, nếu ngươi vì ta mà nháo lên, không phải sẽ bất đồng với Ngũ hoàng tử sao? Uyển Nhi không cảm thấy ủy khuất, Uyển Nhi có thể nhẫn nhịn. Tỷ tỷ, ngươi không cần làm như vậy. Vì Uyển Nhi, thật không đáng."
"Đừng nghĩ nhiều, thật ra ta muốn xem xem Ngũ hoàng tử sẽ đứng về phía ai. Mười năm giao tình giữa ta và hắn chẳng lẽ lại không bằng năm năm của hắn với Bùi Tú Vân?"