Lễ trao giải ồn ào trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Úc Thanh Hoan sẽ chọn vào lúc này để thổ lộ.

Qua hơn một phút, các minh tinh đang ngồi mới phản ứng được, sau đó, hiện trường vang lên tiếng rít gào cùng huýt gió có thể phá tan trần nhà!

"Được lắm! Thanh Hoan! Có khí phách!"

"Woa! Thao tác chuẩn đấy! Tỷ tỷ phục cậu!"

"Chúc phúc cho cậu! Kết hôn thì nhớ mời chúng tôi đến uống rượu mừng!"

.........

Các minh tinh đối với tình yêu đều vô cùng cẩn thận, vì nhân khí và vô số thứ khác mà cân nhắc, rất nhiều đều người sẽ chọn bí mật kết hôn. Cho nên người thẳng thắn lại thật lòng như Úc Thanh Hoan vô cùng hiếm, vậy nên càng quý giá.

Đối với tình yêu chân thực, ai cũng ôm mong đợi ít nhiều, vậy nên khi nhìn thấy người có thể dũng cảm nói ra tình cảm của mình, cũng vô cùng kích động.

Bình thường minh tinh luôn phải để ý bên ngoài, thanh cao đoan chính, vào giờ phút này giống như hít phải thuốc lắc, dồn dập lấy tay làm thành loa hướng về trên đài hưng phấn hô to. Đạo diễn ánh sáng cũng vô cùng biết đọc tình huống, ngoại trừ ánh đèn trên người Úc Thanh Hoan, tắt toàn bộ đèn còn lại.

Không khí của hiện trường đột nhiên trở nên vô cùng nhiệt liệt, ngay cả MC cũng đi ra trêu nói: "Xem ra lễ trao giải lần này có thể ghi vào sử sách của giải Kim Ngưu rồi."

Nhìn thấy tình cảnh này, khán giả cũng điên rồi, các bài viết liên quan đến Úc Thanh Hoan dùng tốc độ tăng trưởng như tên lửa, thậm chí còn che khuất nhiệt độ của lễ trao giải lần này ——

"Ngọa tào ngọa tào! Thật kích động! Tuy rằng không biết người kia là ai, thế nhưng thật hâm mộ cô ấy a!!!!!!"

"Trời ạ!! Vừa thấy Thanh Hoan liền muốn kết hôn! Hắn thật quá tốt rồi! M* nó chứ người phụ nữ kia quá hạnh phúc rồi!"

"A!! Trời cao nợ tôi một cá Koi nhỏ!"

"Ngọa tào! Tại sao có thể lãng mạn như vậy chứ! Tôi quả thực... kích động đến suýt nữa thì đập đầu vào ti vi."

"Bắt đầu còn tưởng là người ngoài giới, lần này khẳng định, nhất định là người trong nghề! Không phải thì làm sao có khả năng sẽ có cơ hội đứng trên sân khấu chứ! Đem tất cả những ngôi sao nữ từng tiếp xúc với Úc Thanh Hoan ra xem lại một lần, không tìm được một tia manh mối nào, thật tà môn! Ngay cả nam minh tinh cũng không có!"

"Lầu trên +1! Nhất định là người trong nghề!"

.........

Lễ trao giải Kim Ngưu năm mươi sáu năm qua, chưa bao giờ từng xuất hiện tình huống như thế, các minh tinh đều high đến lật trời, thậm chí còn lười đi bận tâm đến hình tượng của bản thân.

Ống kính đảo qua từng đám người, đem phản ứng của mọi người trung thực ghi lại, lúc quay đến hàng ghế đầu, đột nhiên dừng lại một chút.

Nơi đó, Hoắc Vanh đang cố hết sức kìm Hoắc Cừ đang muốn nhảy dựng lên, bởi vì dùng khí lực quá lớn, gân xanh trên trán nổi hết lên.

"Lão Tam! Lão Tam!" Hoắc Vanh gắt gao kéo em trai không dám buông tay, "Em bình tĩnh chút! Bây giờ chưa thể đi lên tìm Thanh Hoan!"

Trong lòng âm thầm kêu khổ, lúc trước không nên giúp hắn lấy thư mời, nhỡ như em trai hắn thật sự chạy lên đài, ngày hôm nay sẽ không còn là lễ trao giải, mà là một màn GV hạng nặng rồi!

Hoắc Cừ không thèm để ý đến hắn, hắn hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan, tình cảm dâng trào như muốn xông ra ngoài lồng ngực.

Thanh Hoan nói yêu hắn! Trước mặt nhiều người như vậy nói yêu hắn!

Hắn muốn ôm lấy người kia, muốn ngay lập tức nói cho người kia biết, hắn cũng yêu người kia! Yêu đến mức thậm chí còn cảm thấy trái tim của mình quá nhỏ, sắp không chứa được tràn đầy yêu thương này.

Hoắc Cừ giống như con thú hoang phát điên, dốc hết sức xông về phía trước, ai cũng ngăn cản không được.

"Hoắc Cừ!" Hoắc Vanh quát khẽ hắn một tiếng, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dùng Úc Thanh Hoan uy hiếp hắn, "Em nghe thấy Thanh Hoan nói chưa? Cậu ấy đem cơ hội công bố nhường cho em, em nhất định phải tùy tiện liền công bố như vậy sao?"

Hoắc Cừ đang cố gắng xông về phía trước đột nhiên chững lại, Hoắc Vanh tận dụng mọi thời cơ: "Lão Tam, ngồi xuống, chờ Thanh Hoan về." Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu, "Thanh Hoan thổ lộ lúc cậu ấy đoạt giải, ít nhất em cũng phải làm được như người ta, có đúng hay không?"

Hoắc Cừ thành công bị hắn thuyết phục, có chút cứng ngắc gật gật đầu, chần chờ ngồi xuống.

Hoắc Vanh thấy thế, rốt cục thở phào nhẹ nhõm nhưng cánh tay kéo Hoắc Cừ vẫn cứ không dám thả ra, chỉ lo em trai hắn sẽ biến thành một con ngựa hoang đứt dây cương, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể xông lên.

Nhìn thấy tình cảnh này, khán giả đầu tiên là sững sờ, sau đó liền bắt đầu đau lòng cho Hoắc Cừ ——

"Trời ạ, không biết vì sao, bỗng nhiên lại thấy xót. Tôi xem cậu là duy nhất, cậu lại đi có nữ nhân khác, aizzz."

"A!! Mắt Hoắc giáo sư đỏ lên rồi, quá đau lòng."

"Hoắc giáo sư: Tôi không chấp nhận chén cơm chó này! Tôi phải kéo cậu xuống đài!"

"Hoắc Cừ một mặt mơ hồ cộng thêm phẫn nộ 23333 "

"Nói phải cùng nhau độc thân, cậu lại ném cho tôi một chén cơm chó..."

Vừa lúc đó, một bài viết thu hút sự chú ý của mọi người ——

Tam nương nương mặc quần áo thủy thủ: Ha ha ha ha ha các người thật quá ngốc! Tôi có một cục đường lớn, nhưng mà không nói đâu!

Chính là đàn em của Úc Thanh Hoan lúc hắn mới xuất đạo đã xác nhận thân phận của hắn.

Những điều cô gái này nói về Úc Thanh Hoan đều chính xác, chưa từng có sai lầm. Bài này vừa đăng, quần chúng ăn dưa nhất thời ngửi được mùi bát quái, dồn dập chạy đến weibo của cô cầu ăn đường.

Nhưng cô gái này lại rất kín miệng, cuối cùng thật sự là bị hỏi quá nhiều, lúc này mới đăng thêm một bài khác——

"Cùng đàn anh chờ, chờ cái người kia đứng ở trên sân khấu."

Úc Thanh Hoan nói trên sân khấu, cô gái này lại nói một lần, cho nên mọi người càng ngày càng nhận định, người Úc Thanh Hoan yêu nhất định là người trong nghề, thậm chí có người đoán đến cả Triệu Khanh Uyên nhưng vẫn không có ai đề cập đến Hoắc Cừ, hoàn hảo tránh được đáp án chính xác.

Lúc thổ lộ thì vô cùng lớn mật, mà một lời vừa nói xong, trên mặt Úc Thanh Hoan đã nóng bừng. Cuối cùng cúi người sâu chào mọi người một cái, bước chân liền muốn xuống đài.

Đi được hai bước mới phát hiện không đúng, Triệu Khanh Uyên đâu?

Triệu Khanh Uyên... Triệu Khanh Uyên yên lặng đứng ở phía sau hắn, đang dùng ánh mắt cá chết nhìn hắn.

"Khanh Uyên, đi thôi." Úc Thanh Hoan phá lệ có chút không dám nhìn thẳng hắn, nghiêng đầu nhỏ giọng thúc giục hắn một câu.

Nghe vậy, Triệu Khanh Uyên tiến lên phía trước vài bước, vẫn cứ là một bộ dạng không thiết sống nữa.

Hắn đang vì bạn tốt cùng đoạt giải mà hưng phấn, bạn tốt không những không cảm ơn, còn cưỡng ép nhét cho hắn một bát cơm chó, còn suýt nữa quên mất hắn!

Bạn tốt cùng nhận giải ảnh đế đã nói đâu?!

"Khanh Uyên," sắp phải tách ra từng người về chỗ mình, Úc Thanh Hoan lại gọi hắn một tiếng, Triệu Khanh Uyên không nhìn hắn, lưng thẳng tắp, một bộ mắt nhìn thẳng, cậu nói cái gì tôi cũng không nghe.

Úc Thanh Hoan thở dài, dựa vào góc khuất của bàn ghế, từ đâu đó lấy ra một viên kẹo cứng tròn tròn, nhét vào tay của hắn, "Này."

Triệu Khanh Uyên sững sờ, lập tức lập tức nhỏ giọng nói: "Lễ phục may đo vừa sát người như thế mà sao cậu lại giấu được kẹo hả? Nhỡ bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?" Dừng một chút, răn dạy hắn, "Cậu hôm nay, đúng là làm được một chuyện kinh thiên động địa đấy!"

Úc Thanh Hoan cười: "Không phải anh thích ăn sao, tôi tiện tay lấy một cái. Không có chuyện gì, vạt áo phủ lên túi quần của tôi rồi, không thấy được."

"Há, vậy sao..." Triệu Khanh Uyên kỳ quái nắm chặt viên kẹo kia, vui vẻ về tới chỗ ngồi.

Theo bản năng liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan, hắn muốn nhét kẹo vào trong túi, nhưng cuối cùng vẫn trốn ống kính, xé ra bỏ vào miệng.

Vị hoa quả ngọt ngào nhất thời tràn đầy toàn bộ khoang miệng, xua tan toàn bộ tức giận và ghen tị của hắn. Triệu Khanh Uyên duỗi đầu lưỡi đảo viên kẹo trong miệng, khóe môi rốt cục cũng cong lên.

Úc Thanh Hoan cũng không phải là thấy sắc quên bạn, tha thứ cho hắn một lần vậy...

Giải Kim Ngưu lần thứ năm mươi sái, vì chuyện Úc Thanh Hoan thổ lộ, ở trên hotsearch liên tục ba bốn ngày, kiếm đủ nhiệt độ, kéo theo cả những diễn viên khác cũng được lợi, tăng lên không ít fan, cũng coi như một niềm vui bất ngờ.

Sau khi kết thúc lễ trao giải, Úc Thanh Hoan ngồi trên xe Vu Hâm về khách sạn.

Lúc ở trên xe, Hoắc Cừ coi như còn biết kiềm chế, chờ lúc vừa vào cửa, hắn liền bạo phát.

Cửa phòng bị đóng lại rầm một tiếng, Úc Thanh Hoan còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, lúc bình tĩnh lại thì đã bị Hoắc Cừ đè ở trên cửa.

Phía sau lưng đụng mạnh vào ván cửa cứng rắn, đau đến mức trước mắt hắn biến thành màu đen, "Hoắc..."

Một tiếng còn chưa gọi xong, liền bị chặn miệng.

Hoắc Cừ hôn vừa hung ác vừa tàn nhẫn, lực đạo lại như muốn ăn hắn vào bụng, Úc Thanh Hoan bị đau, không nhịn được lấy tay tay đẩy hắn một cái, lại bị hắn càng dùng thêm sức ép.

Hiện tại, Hoắc Cừ không còn là người lúc trước cái chỉ cần hôn khóe miệng một chút liền thỏa mãn thầm vui vẻ cười ngốc nghếch, môi Úc Thanh Hoan bị hắn mút đến đau nhói, nhưng lại có một trận ngứa ngáy kì lạ từ sau cổ chậm rãi bò lên, lan ra toàn thân.

Hai chân hắn như nhũn ra, không nhịn được lấy tay chậm rãi ôm eo Hoắc Cừ.

Lễ phục cắt may tỉ mỉ vướng víu bị ném qua một bên không chút lưu tình, đáy mắt Hoắc Cừ đỏ lên, Úc Thanh Hoan thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim đập kịch liệt của hắn.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn lúc này mang theo ý cười, tản ra hormone nồng nặc, mồ hôi nóng rực thuận theo đường nét tuấn mỹ của hắn chảy xuống, khiến hắn thoạt nhìn đặc biệt mê người.

Úc Thanh Hoan hơi ngẩng đầu lên, càng thêm thuận tiện cho hắn gặm cắm cổ mình, hơi thở bất ổn nói: "Hoắc, Hoắc Cừ, đi tắm trước đã..."

Hoắc Cừ bất trả lời, trái lại mạnh mẽ cắn một ngụm lên xương quai xanh của hắn.

Úc Thanh Hoan đau đến rên lên một tiếng, mất mấy giây, mới đưa tay xoa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: "Nghe lời, "

Hoắc Cừ vội vàng thở hắt ra một hơi, bỗng nhiên bế ngang hắn lên, không thể chờ đợi được đi vào phòng tắm. Hai gò má nóng bỏng của Úc Thanh Hoan dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nhìn hầu kết hắn trượt xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn lên đó một cái.

Cả người Hoắc Cừ run lên, suýt nữa không khống chế được lỏng cánh tay đang bế hắn.

Cửa phòng tắm bị một cước đá văng, hắn liều mạng vặn vòi hoa sen, nước lạnh nhất thời xối xuống, nhưng làm thế nào cũng không dội tắt được ngọn lửa đang thiêu đốt giữa hai người.

Đến khi Úc Thanh Hoan đã chuẩn bị tâm lý xong, động tác của Hoắc Cừ lại đột nhiên ngừng lại, hắn mím mím môi, hơi có chút bất an nói: "Thanh Hoan, bcs và thuốc bôi trơn..."

Đã hai lần bị cắt ngang ở đây, Hoắc Cừ sắp sinh ra bóng ma trong lòng rồi.

Úc Thanh Hoan nhìn đôi mắt đỏ rực kia của hắn, không khỏi mỉm cười, nắm cổ áo kéo hắn xuống, hôn một cái lên lúm đồng tiền như ẩn như hiện kia, nói nhỏ, "Đều có."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play