Úc Thanh Hoan về kí túc xá, sửa soạn một chút liền đi tới nhà hàng. Lúc hắn tới là năm rưỡi, vừa đúng giờ, không sớm cũng không muộn.

Trong phòng chỉ có mấy người trong tổ đạo diễn, diễn viên một người cũng chưa tới.

Lưu Gia An vừa thấy hắn liền cười, kéo hắn lại ngồi nói chuyện, đem chuyện hôm đó nói lại cho Khương Kỳ nghe, cuối cùng khen ngợi hắn một câu, "Đứa nhỏ này tôi nhìn tương lai chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn."

Khương Kỳ gật đầu, đối với Úc Thanh Hoan cũng không còn xem thường như lúc đầu, đáp lời nói: "Vâng, thằng nhóc này đúng thật rất giỏi."

Hiện tại rất nhiều diễn viên, không kể địa vị lớn nhỏ đều coi trọng sĩ diện, diễn được vài bộ phim mạng liền cảm thấy mình chính là đại minh tinh, kĩ năng diễn xuất tệ không nói, tật xấu lại một đống lớn.

Mà Úc Thanh Hoan lại ngược lại, rõ ràng kĩ năng diễn xuất rất tốt, mà vẫn rất khiêm tốn, lại biết điều, thật sự là một hạt giống tốt.

Nghĩ tới đây, Khương Kỳ lại không nhịn được nói thêm một câu: "Thanh Hoan, cậu không cần tự ti, kĩ năng diễn xuất của cậu rất tốt, nếu có cơ hội tuyệt đối không thể lại bỏ qua."

Ông biết được đứa nhỏ này vì không tin vào kĩ năng diễn xuất của bản thân, suýt nữa thì bỏ lỡ vai Diệp Thịnh lần này.

Úc Thanh Hoan bị khen có chút thẹn thùng, hắn đâu phải là không tin vào kĩ năng diễn xuất của mình, chỉ là không muốn diễn mà thôi. Có điều lời này không thể nói ra được, chỉ có thể giả vờ cảm kích tiếp nhận sự chỉ giáo của bọn họ.

Gần sáu giờ, các diễn viên khác lần lượt đến đông đủ, Úc Thanh Hoan rất sáng suốt chào Lưu Gia An một tiếng rồi chọn một góc ngồi xuống. Hắn là người mới, lại diễn vai nam số ba, nếu như ngồi gần tổ đạo diễn quá e rằng chẳng mấy lại bị đồn không hay. Hơn nữa đời này hắn cũng không muốn trèo cao, ngồi một góc vừa vui vừa nhàn.

Các diễn viên hầu như là lần đầu gặp mặt, rất nhanh có mấy người bắt đầu trò chuyện trao đổi phương thức liên hệ. Bởi vì Triệu Khanh Uyên và Vương Trình Trình còn chưa tới, nam thứ Phương Trọng Hi và nữ thứ Lê Hồng Tụ lúc này được hoan nghênh nhất.

Hai người này, một người là lưu lượng tiểu sinh, một người là lưu lượng tiểu hoa, độ hot trong giới giải trí vô cùng cao, tạo mối quan hệ với bọn họ hoàn toàn chỉ lợi không hại.

Úc Thanh Hoan liếc mắt nhìn đám người kia, yên lặng thở dài, ư thương tự rót cho mình một cốc nước ngô. Nhiều người như vậy có ích lợi gì? Không có lấy một người thuộc kiểu hắn thích, sầu ơi là sầu!

Lưu Gia An vô tình thấy được động tác của Úc Thanh Hoan, trong đầu lại tự nghĩ: "Một đứa trẻ vừa bước chân vào nghề, đến việc tiếp cận tiền bối cũng không dám.", ánh mắt nhìn Úc Thanh Hoan càng thêm trìu mến.

Đứa trẻ này cũng quá thành thật rồi, tính cách như vậy ở trong giới giải trí muôn hình vạn trạng này thì biết làm thế nào? Thôi, tốt xấu gì cũng là người chính mình đưa vào, lại rất hiểu chuyện, thế nào mình cũng phải giúp nó một chút.

Ông đứng lên, đang định gọi Úc Thanh Hoan lại bên cạnh thì cửa phòng khách chợt bị đẩy ra, Vương Trình Trình cười chào mọi người, "Ai nha, nhiều người đến quá, có phải là tôi đến muộn rồi không?"

Một đám người vội đứng lên, cười theo nói: "Không muộn, không muộn, còn chưa đến giờ mà."

"Đúng vậy, Trình tỷ, chị đến vừa đúng lúc."

Vương Trình Trình gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Vậy tôi yên tâm rồi." Nhìn một vòng, thấy người ngồi gần Lưu Gia An nhất là Lê Hồng Tụ, liền đi tới, ôn nhu nói: "Em là... Hồng Tụ? Đóng vai nữ thứ đúng không."

Lê Hồng Tụ có chút thụ sủng nhược kinh, đứng lên, "Vâng, đúng rồi ạ, chào chị, Trình Tỷ."

Vương Trình Trình đưa tay ra, " Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.". Bàn tay vừa chạm tay Lê Hồng Tụ liền tách ra, lập tức nháy mắt ra hiệu cho cô, "Chị đến hơi trễ, vị trí này có thể để chị ngồi hay không, chị có chút vấn đề về kịch bản muốn thảo luận với Lưu đạo một chút."

Lê Hồng Tụ giật mình sửng sốt, nhanh chóng tránh ra, "Mời chị, chị ngồi đi ạ."

"Cảm ơn em.", Vương Trình Trình nói một câu cảm ơn, sau đó liền không để ý đến các diễn viên khác, bắt đầu cùng tổ đạo diễn nói chuyện."

Lê Hồng Tụ dường như vẫn còn đang ngây ngất vì được Vương Trình Trình chủ động bắt chuyện, nhất thời không để ý đụng phải ghế tựa, dẫn đến một trận cười vang. Úc Thanh Hoan lại nhìn thấu, hai tay cô ta nắm lại thành đấm, nắm đến mức tay sắp trắng bệch ra rồi.

Đúng là vừa gặp mặt đã diễn một vở kịch lớn.

Lưu Gia An hình như đã dặn trước với phục vụ, đến sáu giờ mười lăm, món ăn liên tiếp được mang lên. Nhất phẩm vốn nổi tiếng với món ăn Quảng Đông, đồ ăn ít nhưng tinh xảo, thích hợp để diễn viên ăn liên hoan.

Trước mặt Úc Thanh Hoan là một đĩa bánh tuyết mị nương nhân sầu riêng, béo tròn, bốc lên từng đợt khói lạnh, nhìn hết sức ngon mắt. Hắn thấy hai bên mình, nhìn thấy sầu riêng đều không muốn hạ đũa, liền vui vẻ thoái mái chiếm món này làm của riêng.

Đồ ngọt làm từ sầu riêng trước giờ vẫn là thứ hắn yêu thích nhất.

"Lưu đạo, Triệu ca sao còn chưa đến ạ?" Bữa cơm vừa bắt đầu một lát, Vương Trình Trình liền làm như lơ đãng hỏi một câu.

"Cậu ấy à?" Nhắc tới Triệu Khanh Uyên, Lưu Gia An trên mặt ý cười rất chân thành, xem ra quan hệ hai người khá tốt, "Ngày hôm nay cậu ta có chút việc, bảo sẽ đến muộn."

"Ra là vậy." Vương Trình Trình sóng mắt lưu chuyển, ngón tay miết miệng ly rượu, gắt giọng: "Chờ anh ấy đến nhất định phải bắt phạt uống một chén."

Lưu Gia An cười ha ha: "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ."

Trong phòng khách không lớn không nhỏ, mỗi người đều có suy tính riêng làm sao để mở rộng mối quan hệ, chỉ có Úc Thanh Hoan vùi đầu ăn uống, ngồi bên cạnh mình là ai cũng không biết.

Trên mặt người kia quàng một cái khăn cổ dày, hình như là lặng lẽ đi vào, không ai chú ý đến hắn. Cho dù chú ý đến, thấy hắn rụt rè sợ hãi đến có chút căng thẳng, cũng sẽ cho rằng hắn là một vai phụ không quan trọng.

Úc Thanh Hoan đang ăn cơm liếc mắt nhìn hắn một cái, lúc này, người đã tháo khăn quàng cổ xuống, lộ ra một khuôn mặt khá đẹp trai.

Có chút quen mắt, Úc Thanh Hoan suy nghĩ một chút nhưng không nhớ ra tên của người này, liền không để ý cúi đầu, tiếp tục thưởng thức đồ ăn.

Không phải kiểu hắn thích, không quan tâm.

Triệu Khanh Uyên cảm thấy người mới này với những người khác không giống nhau, nhìn bàn ăn đầy người, chỉ mình hắn ngồi chỗ đó chuyên tâm ăn cơm, thưởng thức món ngon. Hơn nữa, rõ ràng thấy mặt của mình rồi, lại vẫn như sóng lớn không sợ tiếp tục ăn kim tiền*.

Những lúc thế này, không phải nên lo sợ tái mặt đứng lên, nhanh chóng chào hỏi mình, sau đó mời mình có muốn ăn hay không sao?

Triệu Khanh Uyên quyết định bày ra tư thái của ảnh đế, phải cẩn thận dạy dỗ hậu bối này đạo lí làm người mới được, nhưng mà một giây sau, thấy hậu bối này gắp một đũa kim tiền bỏ vào miệng, tuy rằng nhìn tao nhã, nhưng không biết tại sao lại khiến người ta thấy vô cùng thèm.

Triệu Khanh Uyên sờ bụng, cũng có chút muốn ăn cơm, người mới này thật sự đặc biệt nha!

"Ăn ngon không?" Bị ngó lơ lâu quá, không chống lại được một bàn đồ ăn, Triệu Khanh Uyên có chút khó nhịn, đến gần Úc Thanh Hoan hỏi chuyện.

"Ăn ngon." Úc Thanh Hoan đầu cũng không ngẩng, vẫn còn ăn đến là vui vẻ.

Triệu Khanh Uyên: "..."

Cái người mới này tại sao lại kì lạ như thế!

Triệu Khanh Uyên cảm thấy, giờ phút này, chỉ có một câu mới có thể hình dung tâm tình của hắn: "Rất tốt, chàng trai này, cậu thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi."

Đang nghĩ ngợi, Úc Thanh Hoan liền đưa bát kim tiền đẩy cho hắn, "Ăn đi."

Khẩu khí hờ hững, giống như đang cho chó mèo ăn vậy.

Triệu Khanh Uyên: "..."

Thôi, trời đánh cũng tránh miếng ăn, ăn no rồi tính.

Thế là đội ngũ cuồng ăn lại có thêm một thành viên.

Úc Thanh Hoan cùng Triệu Khanh Uyên sức ăn đều không nhỏ, rất nhanh xung quanh bọn họ đồ ăn đều vơi đi gần hết, mà hai người kia, không biết tên họ của nhau, vậy mà lại thành bạn cơm hết sức ăn ý.

"Bánh sầu riêng ngàn lớp cũng ngon." Úc Thanh Hoan đưa cho Triệu Khanh Uyên, "Cực kì thơm, anh thử đi."

Triệu Khanh Uyên liếc mắt một cái, mặt đầy ghét bỏ: "Tôi không ăn sầu riêng."

"Sầu riêng ngon lắm nha." Úc Thanh Hoan thở dài, tiếc hận lắc đầu một cái, "Anh đây là có lộc không biết hưởng đấy."

Triệu Khanh Uyên không phục, "Tôi lúc nào không biết ăn đồ ngon! Tôi hôm nay phải ăn thử mới được! Không ngon thì cậu cứ chờ đấy!"

Nói xong, hắn nhắm mắt nhắm mũi nhét vào miệng một miếng, vốn cho rằng mình sẽ vì cái mùi kinh khủng kia mà phun ra, không nghĩ tới sau khi nếm thử, hóa ra cũng không tệ lắm.

Úc Thanh Hoan tinh mắt nhận ra biểu cảm của hắn có thay đổi, nháy mắt: "Ngon đúng không."

Triệu Khanh Uyên sắc mặt kì quái, "Đúng...ngon." Hóa ra sầu riêng cũng không khó ngửi như thế, ăn rất ngon.

Úc Thanh Hoan mặc dù bây giờ nhìn mới hơn hai mươi, nhưng lại là người từng trải, cho dù vô tình làm bạn cũng có thể khiến Triệu Khanh Uyên vui vẻ. Còn Triệu Khanh Uyên nhìn thì khôn khéo, thực tế lại là con người đơn thuần, hai người càng tán gẫu càng thân, đến cuối cùng tự nhiên thành bạn bè tốt.

Triệu Khanh Uyên lấy điện thoại ra, nhất định đòi trao đổi phương thức liên hệ, còn muốn theo dõi weibo của nhau.

Đọc số điện thoại xong, Úc Thanh Hoan có chút lúng túng nói: "Thật không tiện, tôi không có weibo."

"Hả?" Triệu Thanh Uyên tưởng mình nghe nhầm. Thời đại này mà vẫn có diễn viên không có weibo à? Hắn đây còn có cả mấy cái nick clone đấy. Nhìn mặt Úc Thanh Hoan không giống giở vờ, liền lôi kéo hắn, "Cậu nhanh chóng đăng kí một cái đi, sau này chắc chắn dùng đến."

Úc Thanh Hoan kì thực không có ý định đăng kí weibo, diễn xong rồi bị khán giả lãng quên càng tốt, bị Triệu Khanh Uyên nói đến hết cách, không nghĩ ra lí do từ chối, đành phải lấy điện thoại ra.

"Khà khà, cậu vượt qua cửa đầu tiên của tôi." Triệu Khanh Uyên cười khúc khích, ôm vai Úc Thanh Hoan, "Tốt lắm, tôi ấn thêm bạn, cậu xem điện thoại đi."

Úc Thanh Hoan gật đầu, mở ra thông báo trên điện thoại, lúc nhìn thấy nickname cùng ảnh chân dung, nhất thời im lặng, "Anh là... Triệu Khanh Uyên?"

"Cậu không biết tôi?" Triệu Khanh Uyên trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Úc Thanh Hoan, "Thật sự không biết?"

Úc Thanh Hoan yên lặng hồi thần, mơ màng nói: "Nhất thời không nhận ra được."

Triệu Khanh Uyên nghe vậy liền hiểu ra, cái gì mà không nhận ra được, đúng thật là không biết hắn là ai! Hắn im lặng nhìn Úc Thanh Hoan một cái, người này cứ như là từ trên sao Hỏa xuống vậy.

Hắn bây giờ nổi đến bức người, không chỉ có thế, độ nhận diện vô cùng cao, từ mấy đứa nhóc tiều học đến bác gái U50, hỏi đại một người cũng có thể nói ra tên hắn, tự nhiên xuất hiện một người không biết hắn là ai, lại còn ở trong giới giải trí, Triệu Khanh Uyên cảm thấy vô cùng thú vị, càng quấn lấy Úc Thanh Hoan hỏi cái này cái kia.

Dù Úc Thanh Hoan có tốt tính đến mấy, cuối cùng cũng hơi mất kiên nhẫn.

Trước khi đến, hắn đã từng lên mạng tra tư liệu về những người sẽ diễn trong "Một đường sinh tử", nếu như hắn nhớ không nhầm, Triệu Khanh Uyên hình tượng chính là vương tử mặt lạnh mà? Sao bây giờ lại... hoàn toàn sụp đổ.

Cái gì mà vương tử mặt lạnh, có mà là Husky trong giới giải trí thì có!

Úc Thanh Hoan còn đang mắng thầm trong lòng, không biết vì Triệu Khanh Uyên theo dõi hắn, bị người khác thấy, lập tức liền lên hotsearch.

Những người quen Triệu Khanh Uyên đều biết, tính cách của hắn rất lạnh nhạt, khó quản, hơn nữa gia cảnh cực kì tốt, tiến vào giới giải trí chẳng qua chỉ là vui chơi một chút. Vì vậy, hắn không giống như những minh tinh khác bị nhiều thứ trói buộc, weibo lại càng như thế, chỉ theo dõi những người hắn để ý, cũng chỉ đăng nội dung muốn đăng.

Mà bây giờ, một người tùy tâm sở dục như Triệu Khanh Uyên, thế mà lại theo dõi một người vô danh! Còn là một cái weibo trống không, đến một bài viết cũng không có!

Úc Thanh Hoan này là ai? Lại có thể khiến Triệu Khanh Uyên tình nguyện để ý đến!

Nhất thời trên weibo khắp nơi đều là hastag "Tìm kiếm Úc Thanh Hoan", nháy mắt nhảy lên đứng nhất trên hotsearch.

Vì vậy, sau vụ hai tấm ảnh, Úc Thanh Hoan chỉ dùng một cái tên, liền một lần nữa đè vô số người lên đứng nhất trên hotsearch.

___________

Tác giả: Úc Thanh Hoan: Tôi là ai? Vận may của tôi sao lại tốt như vậy? Hoang mang...

____________

*Kim tiền (金钱): mình không tìm được món này trông như thế nào nên để nguyên vậy. 🙆

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play