Họp báo phim vốn là sân nhà của diễn viên, đạo diễn có hay không có mặt thực ra cũng không đáng kể. Bởi vì đây là trước khi phim công chiếu nên người chịu bỏ tiền ra mua vé tới dự buổi họp báo cơ bản đều là fan của diễn viên.
Thế nên buổi tuyên truyền ở Nam thành lần này tiến hành còn rất thuận lợi.
Tuy là thiếu mất vai nữ chính nhưng có lẽ mọi người đều đã nghe ngóng được tình hình, không những không có biểu hiện bất mãn gì, trái lại còn được thêm một trận khen ngợi.
Cư dân mạng còn tưởng đoàn phim đã lắng nghe ý kiến của bọn họ, tạm ngừng hoạt động của Vương Trình Trình, thi nhau thả bình luận trên weibo ——
"Mẹ ơi, cuối cùng cũng có video họp báo xem không cần tua, vỗ tay!"
"Không có Vương Trình Trình cảm thấy tốt hơn hẳn! Có cô ta ở đó không khí đều lúng túng."
"Đạo diễn xử lí tốt lắm! Chỉ cần một điểm này, tôi nhất định sẽ bỏ tiền đi ủng hộ phim!”
...............
Sau khi Úc Thanh Hoan trang điểm xong, tuy rằng không nhìn ra sinh bệnh, nhưng trạng thái lại vô cùng kém. Hắn bị bệnh nặng, sốt cao không lùi không nói, còn đau nhức toàn thân, chỉ đứng trên sân khấu một lúc, liền bắt đầu đổ mồ hôi như mưa.
Cũng may từ nhỏ hắn chịu khổ ăn quen rồi, tuy rằng thân thể rất khó chịu nhưng vẫn có thể chống đỡ được. Không chỉ đối đáp trôi chảy với MC, thậm chí còn cùng fan vui đùa một trận. Ngay cả người ở trên sân khấu cùng hắn như Triệu Khanh Uyên cũng không phát hiện ra hắn có gì bất thường.
Đợi đến khi kết thúc buổi họp báo, vừa về tới hậu trường, Úc Thanh Hoan liền giống như bị rút hết sức lực, ngã ngồi trên ghế.
"Thanh Hoan, cậu không sao chứ? Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao?" Triệu Khanh Uyên thấy thế sững sờ, vội vã đưa tay sờ trán của hắn. Không nghĩ tới vừa đặt tay lên, nhất thời bị dọa đến suýt nữa thì nhảy lên, "Ngọa tào, nóng đến bỏng tay rồi! Nào, nhanh đi bệnh viện."
"Ừm." Úc Thanh Hoan biết nếu mình bệnh nặng thêm e là sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình tuyên truyền về sau, bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu khàn giọng nói: "Bây giờ tôi đi đây."
Triệu Khanh Uyên lo lắng thở dài: "Tôi thực sự là phục cậu rồi."
Bởi vì từ nhỏ đã bị trong nhà nuông chiều mà lớn nên Triệu Khanh Uyên là kiểu thấy bình hoa rơi cũng không muốn đỡ, lúc này thấy Úc Thanh Hoan khó chịu như vậy, hắn vừa gấp muốn chết vừa bối rối không biết nên làm gì.
Cuối cùng lại đưa cho Úc Thanh Hoan một lọ thuốc nhỏ mắt, "Nhỏ chút đi, trong mắt toàn là tơ máu."
Hắn là có lòng tốt, Úc Thanh Hoan không tiện từ chối, chỉ có thể dở khóc dở cười nhận lấy thuốc nhỏ mắt, nhỏ lên mắt một giọt.
"Thanh Hoan à!" Úc Thanh Hoan mới vừa lau mồ hôi trên mặt, Vu Hâm liền bưng một chén nước ấm hí ha hí hửng đi tới, âm cuối mang theo vui sướng, vừa nhìn chính là gặp chuyện tốt.
"Làm sao vậy anh?"
Vu Hâm kéo một cái ghế tựa ngồi xuống bên cạnh hắn, hưng phấn nói: "Người phụ trách Kenn khu vực châu Á vừa gọi cho tôi! Định mời cậu làm đại diện cho dòng xe mới của họ!”
Kenn là hãng xe hơi thể thao cao cấp hàng đầu, mặc dù xếp hạng trên thế giới không chen được vào mười vị trí đầu, nhưng cũng là lựa chọn hàng đầu của không ít đại gia.
Từ khi đại ngôn cho đồng hồ đeo tay của Ada, Úc Thanh Hoan cũng chưa nhận thêm đại ngôn nào khác. Không phải là không có nhãn hiệu tìm tới, cũng không phải đối phương đưa ra thù lao quá thấp, chỉ là đều không phù hợp.
Cái đại ngôn này của Kenn tới thật đúng lúc, nếu thật sự có thể hợp tác, đối với đại ngôn thương mại sau này của Úc Thanh Hoan có lợi rất lớn.
Vu Hâm kích động không thôi nên trong khoảng thời gian ngắn không chú ý tới tình trạng bất thường của Úc Thanh Hoan.
"Người phụ trách này hôm nay đúng lúc đang ở Nam thành, vừa nói muốn gặp cậu và tôi trước một lát.”
Hắn vừa dứt lời, Triệu Khanh Uyên liền cau mày nói: "Không được, Thanh Hoan sốt còn chưa hạ nhiệt, phải đi bệnh viện trước đã.”
Vu Hâm sững sờ, tay đặt lên trán của Úc Thanh Hoan xem thử, nhất thời như gặp đại địch, "Phải nhanh đến bệnh viện thôi, tôi còn tưởng đã khá hơn rồi. Nhanh một chút, đi ngay bây giờ.”
"Ca, không vội." Úc Thanh Hoan kéo hắn lại, nói: "Trước tiên em đi gặp người phụ trách của Kenn, xong rồi lại nói."
Địa vị của Úc Thanh Hoan bây giờ, còn chưa đủ để làm người phụ trách của Kenn phải chờ, cho dù hắn có báo trước với bên kia chuyện mình bị bệnh, phải đi bệnh viện trước thì bên đó cũng sẽ không hài lòng.
Bọn họ sẽ không tin là hắn bị bệnh thật, sẽ chỉ cảm thấy hắn đang làm bộ làm tịch, nếu quả thật như vậy, cái đại ngôn này chỉ sợ cũng phải dẹp bỏ.
"Nhưng thân thể của cậu làm sao chịu đựng được?" Vu Hâm lo lắng nói.
Triệu Khanh Uyên cũng nói: "Thanh Hoan, đừng vì công việc mà làm hỏng thân thể, như vậy không đáng, cậu cũng không phải quá thiếu tiền."
"Tôi biết." Úc Thanh Hoan uống hết một cốc nước, từ trên ghế đứng lên, "Thế nhưng có thể tranh thủ thì tôi phải tận lực tranh thủ, hơn nữa gặp mặt cũng không mất nhiều thời gian, trước khi họp báo tôi đã uống thuốc hạ sốt rồi, có thể chịu được một trận, tôi sẽ không lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn."
Thấy hắn đã quyết, Vu Hâm và Triệu Khanh Uyên cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời hắn.
Chỉ là trên đường đi gặp mặt, Vu Hâm đến cùng vẫn là không yên lòng, nửa đường dừng xe lại, mua miếng dán hạ sốt cho hắn dán lên trán.
Người phụ trách Kenn khu vực châu Á tên Lục Phong, chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo tuy không nổi trội nhưng khí chất lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu là người có hơi chút không tự tin, sẽ bị khí chất của hắn đè ép hoàn toàn.
Đời trước Úc Thanh Hoan chẳng còn tình cảnh gì mà chưa từng thấy, tâm lý đã sớm tôi luyện vững vàng, ngoại trừ Hoắc Cừ, những người khác căn bản là không thể làm hắn mất bình tĩnh. Vậy nên khi trò chuyện với Lục Phong, sắc mặt hắn tự nhiên, thái độ lễ độ lại không khách sáo, làm Lục Phong âm thầm gật đầu, vốn là chỉ ưng ý hắn sáu mươi phần trăm, lúc này cũng biến thành tám mươi, chín mươi phần.
Kenn vô cùng chú trọng trong việc giữ gìn hình tượng của hãng nên khâu lựa chọn người đại diện từ trước đến giờ luôn hết sức cẩn thận. Ngoại hình không thích hợp không được, trên người có tin đồn không tốt không nhận, thậm chí còn xem xét đến cả trình độ học vấn, xuất thân của diễn viên.
Úc Thanh Hoan tuy là vừa mới nổi nhưng trên người lại có không ít vầng sáng.
Tốt nghiệp Hoa đại, vận may tốt, bộ phim đầu tiên đã bạo nổi, phim tham diễn cũng là của danh đạo, biên kịch vàng...
Những điều kiện này mỗi một cái thoạt nhìn đều không đơn giản, chứ đừng nói là kết hợp chung với nhau.
Lục Phong vốn là chỉ là thoả mãn với những điều kiện này, nhưng sau khi gặp được bản thân Úc Thanh Hoan, hắn mới phát giác, trên người Úc Thanh cũng không chỉ có mấy vầng sáng vô cảm như thế.
Người trẻ tuổi này không có cái tùy hứng và ấu trĩ của người cùng trang lứa, trái lại còn mang theo một luồng mị lực kỳ dị. Không chỉ không bị tuổi tác còn nhỏ mà ảnh hưởng đến khí chất thương hiệu, trái lại còn vô cùng phù hợp với cảm giác mà dòng xe mới muốn thể hiện ra.
Điều này làm cho Lục Phong vô cùng vui vẻ, trong lòng thậm chí đã quyết định, sau khi trở về phải tích cực thúc đẩy chuyện này, Úc Thanh Hoan chợt nói: "Lục tổng, tôi biết Kenn đối với việc chọn người đại diện vô cùng coi trọng, cho nên có một việc tôi cần nói trước một chút.”
"Cậu nói đi."
Úc Thanh Hoan uống một ngụm nước để cổ họng bớt khô, lúc này mới tiếp tục nói: "Tôi là gay, hơn nữa nhất định sẽ come out."
Lục Phong trầm mặc.
Nếu như nói trước đó mọi thứ đều khiến hắn quyết định chọn Úc Thanh Hoan thì chỉ cần một điểm này, lại đủ khiến hắn đem quyết định vừa rồi đảo ngược lại.
Bản thân hắn đối với đồng tính luyến ái không có cảm xúc gì, nhưng mà come out, bất luận là nghệ sĩ hay đại diện nhãn hàng, đều là một cú đả kích lớn.
Tuy hắn rất hài lòng với Úc Thanh Hoan, nhưng loại hài lòng này hoàn toàn không đủ để khiến hắn mạo hiểm với hình tượng của Kenn.
"Tôi biết rồi." Lục Phong vẫn là rất tán thưởng thái độ thẳng thắn của hắn, "Tôi sẽ suy nghĩ kĩ."
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt, Vu Hâm vẫn không nhịn xuống, thừa dịp đèn đỏ quay đầu hỏi, "Thanh Hoan, cậu có phải là thành thật quá rồi không? Chuyện như vậy... Không cần thiết phải sớm nói đi?"
Trong nháy mắt khi Úc Thanh Hoan nói ra tính hướng của hắn, Vu Hâm liền biết cái đại ngôn này nhất định sẽ thất bại.
Hắn thật sự không hiểu Úc Thanh Hoan tại sao lại muốn làm như vậy, bị bóc ra tính hướng khác biệt thì có không ít người, nhưng có thể chủ động thẳng thắn công khai tính hướng của mình với nhãn hàng, chỉ có thằng nhỏ ngốc này nhà hắn!
Nếu như là hắn thì sẽ nhận cái đại ngôn này trước, còn sau đó thế nào, đương nhiên muốn sau này hãy nói.
"Ca, " Úc Thanh Hoan ho khan một tiếng, chờ cảm giác ngứa rát trong cổ họng qua đi mới nói: "Em phải có trách nhiệm với đại ngôn em nhận, em có thể che giấu một lần, nhưng không giấu được lần thứ hai. Nếu như sau khi chuyện bị tuôn ra, Kenn bị em làm liên lụy thì sau đó còn có nhãn hiệu nào dám tìm em làm đại diện sao?"
"Biết là thế, nhưng mà..."
"Ca, anh yên tâm đi, em cũng không ngốc." Úc Thanh Hoan hiếm khi nghịch ngợm, nháy mắt với hắn một cái, "Anh không biết CEO của Kenn là gay sao? Ông ta không chỉ tham gia hoạt động của người đồng tính mà còn thường xuyên ở trên mạng khích lệ người đồng tính phải dũng cảm nói ra tính hướng của mình."
Vu Hâm sửng sốt một chút, "Tôi... Còn thật không biết."
Úc Thanh Hoan thở dài trong lòng, Hâm ca nhà hắn chỗ nào cũng tốt, thận trọng săn sóc, toàn tâm toàn ý cân nhắc vì nghệ nhân, chỉ có điều… tài nguyên và thông tin trong tay nắm quá ít.
"Trong lòng em nắm chắc, có thể thành hay không thì xem vận khí đi."
Hắn vừa nói như thế, Vu Hâm liền nở nụ cười, vừa nhấn ga vừa nói: "Nếu quả thật muốn xem vận khí, cái đại ngôn này nhất định sẽ là của cậu."
Úc Thanh Hoan cũng cười theo.
Hai người rất nhanh đã đến bệnh viện, bởi vì sợ bị người nhận ra nên Úc Thanh Hoan dùng khẩu trang che kín mặt. Ở ngoài đường sẽ thấy hơi kì quái, đặt ở trong bệnh viện lại thấy rất bình thường, vậy nên cũng không có bao nhiêu người chú ý đến hắn.
Bác sĩ đo nhiệt độ, xét nghiệm máu xong, cuối cùng xác định là bị lây cảm mạo.
"Tôi kê cho cậu thuốc hạ sốt," bác sĩ gõ bàn phím lạch cạch, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Uống thuốc theo chỉ dẫn trên đơn là ổn, phải chú ý nghỉ ngơi, không thể thức đêm."
"Không cần truyền nước ạ? Cậu ấy bệnh nặng như thế." Vu Hâm lo lắng hỏi chen vào một câu.
"Không cần," bác sĩ xua tay, đem đơn thuốc đưa cho hắn: "Đừng tưởng rằng truyền nước là chuyện tốt, uống thuốc có thể trị bệnh thì uống thuốc thôi, đi nộp tiền đi."
Bác sĩ đã nói như vậy, hắn cũng không tiện hỏi thêm, không thể làm gì khác hơn là cầm đơn thuốc, cẩn thận đưa Úc Thanh Hoan về khách sạn.
"Ca, em không sao, " Úc Thanh Hoan uống thuốc, thấy Vu Hâm vẫn lo lắng vây quanh hắn, an ủi nói: "Chỉ là cảm mạo thôi mà..."
Một câu còn chưa nói hết, điện thoại bỗng nhiên vang lên, hắn cúi đầu nhìn, là Hoắc Cừ.
Sợ Hoắc Cừ nghe ra giọng hắn khác đi, Úc Thanh Hoan chậm chạp không dám nhận điện thoại. Vẫn là Vu Hâm đưa điện thoái tới, hắn mới do dự một chút, ấn nút nghe, tận lực khống chế âm thanh của bản thân, gọi một tiếng, "Hoắc Cừ."
Không nghĩ tới, Hoắc Cừ câu nói đầu tiên chính là; "Thanh Hoan, em sinh bệnh."
Truyền thông không nhìn ra hắn sinh bệnh, fan không nhìn ra hắn sinh bệnh, thậm chí ngay cả Vu Hâm cũng bị biểu hiện của hắn lừa, chỉ có Hoắc Cừ, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tình trạng của hắn bất thường.
Úc Thanh Hoan thấy ấm áp trong lòng, nhưng vẫn nói dối: "Không có, đừng nói mò, em vẫn tốt mà.”
"Anh nhìn ra được," Hoắc Cừ chắn chắn nói, "Em không giống như lúc bình thường, sinh bệnh rồi." Hắn ngừng một chút, lo lắng hỏi: "Thanh Hoan, em không thoải mái ở đâu?"
Nếu còn chối, Hoắc Cừ chỉ có thể lo lắng hơn, Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: "Chỉ là cảm mạo thôi, sốt một chút, đã đến bệnh viện, hiện tại không có việc gì nữa, anh yên tâm đi."
Nói xong, hắn vừa lo lắng chờ phản ứng của Hoắc Cừ vừa suy nghĩ tìm từ để an ủi hắn.
Giống như trước đây, Hoắc Cừ biết hắn sinh bệnh, nhất định sẽ vô cùng bất an, thậm chí còn muốn tới tìm hắn. Nhưng Úc Thanh Hoan không nghĩ tới, lần này, Hoắc Cừ lại không làm như vậy.
Tuy rằng vẫn có thể nghe ra được lo lắng, nhưng hắn lại rất bình tĩnh, tỉ mỉ hỏi tình trạng của hắn, nhắc hắn cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, liền cúp điện thoại, khiến Úc Thanh Hoan trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có chút không thích ứng kịp.
Hắn không biết, vừa để điện thoại xuống, Hoắc Cừ liền lo lắng nói với tài xế, "Phiền anh đưa tôi đến bệnh viện."
Tài xế sợ hết hồn, tưởng hắn ngã bệnh, đến khi biết rõ sự tình, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Úc Thanh Hoan sinh bệnh, tiểu thiếu gia lại đi tới bệnh viện thì có tác dụng gì?
Nhưng Hoắc Cừ rất kiên quyết, không ai có thể làm trái ý hắn.
Cuối cùng tài xế không chỉ đưa hắn đến bệnh viện, thậm chí còn giúp hắn lấy số.
Trong phòng, một vị bác sĩ già đẩy cặp kính lão trên sống mũi lên, liếc mắt nhìn Hoắc Cừ ngồi đối diện, lấy ra đèn pin cầm tay loại nhỏ nói với hắn: "Bị cảm? Miệng mở ra tôi xem một chút xem cổ họng có bị nhiễm trùng không."
Hoắc Cừ lắc lắc đầu, "Không phải cháu, " hắn ngừng một chút, ngượng ngùng lại lo lắng nói: "Là bạn trai cháu bị bệnh."
Bác sĩ: "..."
Chờ chút? Bạn trai? Lượng thông tin này có phải là hơi nhiều phải không?! Không đúng! Mình không thể bị nó làm sao nhãng!
Nếu bạn trai cậu ta ngã bệnh, tại sao bạn trai cậu ta lại không đến, mà để cậu ta đến? Đám thanh niên này bây giờ lại có chiêu trò gì mới đây!
Bác sĩ ho khan một tiếng, cố gắng giữ sự chuyên nghiệp và lý trí của bản thân, "Cậu ta ở đâu?"
"Em ấy ở thành phố khác, không thể tới." Hoắc Cừ lo lắng cuộn lại nắm đấm, khẩn thiết nhìn về phía bác sĩ, liền nói thêm một câu, "Nhưng bệnh trạng của em ấy cháu đều biết! Bác hỏi cháu là được! Cháu đến giúp hắn khám bệnh."
Bác sĩ: "..."
Ông ở bệnh viện ngồi khám bệnh nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy phương pháp khám bệnh như thế! Cậu trai này chắc là tới quấy rối rồi.
Nhíu mày lại, ông vốn định mắng Hoắc Cừ vài câu, thế nhưng đối diện với cặp mắt nghiêm túc kia, lại không biết làm sao, quỷ thần xui khiến ông thấy không đành lòng.
Tính toán một chút, hôm nay nhiều người như vậy, tiểu tử ngốc này vất vả đứng lấy số bao lâu, mình nói với cậu ta thêm vài câu là được rồi.
"Nhắc cậu ta uống nhiều nước ấm, ăn món thanh đạm, không nên ăn cay." Thấy Hoắc Cừ đang nghiêm túc nghe, bác sĩ tiếp tục nói: "Nếu như đúng là đang bị cảm mạo, cũng không cần ngại, mau bảo cậu ta đến bệnh viện khám..."
Bác sĩ lưu loát nói một đống, nhưng Hoắc Cừ vẫn không thoả mãn, lại hỏi: "Vậy uống thuốc gì mới có thể khỏi bệnh ạ?"
"Người còn không có ở đây, kê thuốc cái gì!" Bác sĩ lườm hắn một cái, chút kiên nhẫn còn sót lại rốt cục cũng dùng hết, "Được rồi, nhanh đi về đi, tôi còn nhiều bệnh nhân đang chờ lắm.”
Hoắc Cừ ảo não bị đuổi ra khỏi phòng, tài xế vừa định đưa hắn về nhà, Hoắc Cừ đã lấy điện thoại di động gọi cho Úc Thanh Hoan.
Đem những lời bác sĩ vừa nói một chữ không sai lặp lại một lần, cuối cùng, còn đặc biệt nói thêm một câu: "Thanh Hoan, em nhất định phải làm theo."
Úc Thanh Hoan không nghĩ tới hắn sẽ vì mình mà làm ra chuyện như vậy, trong lòng bị hắn làm cho cảm động không thôi. Cổ họng nghẹn nghẹn, mới khàn giọng trả lời: "Em biết, em sẽ nghe theo."
Người ta trong lúc sinh bệnh đều sẽ rất yếu đuối, huống hồ còn có một người lo lắng, mong nhớ hắn như vậy.
Úc Thanh Hoan không tự chủ cà cà mặt vào chăn, làm nũng nhỏ giọng nói một câu: “Lại làm chuyện ngốc nghếch."
Hoắc Cừ ngẩn người một chút, không hiểu ý hắn. Tại vì trong nhận thức của hắn, sinh bệnh đi bệnh viện vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có chỗ nào ngốc đâu?
Nhưng từ khi quen biết Úc Thanh Hoan, tam quan của Hoắc Cừ liền biến thành "Thanh Hoan là tất cả". Hắn không phản đối, lại cầm điện thoại, nói vô cùng nghiêm túc: "Vì em, chuyện gì anh cũng có thể làm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT