Úc Thanh Hoan nheo mắt lại, mất mười mấy giây mới thích ứng được với ánh sáng, hắn không chút dấu vết tránh thoát được tay của Tần Tranh, cười nói: "Chắc hôm nay đèn đường có chút vấn đề, chúng ta vẫn nên lên nhà rồi nói sau đi."
Hắn nở nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn mình không chút xúc động, không giống một chút nào với tâm trạng thấp thỏm hay ngượng ngùng. Tần Tranh cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống rỗng, khẽ thở dài một cái, "Được."
Bị đèn đường phá đám, xúc động muốn thổ lộ đã tan thành mây khói từ lâu. Tỉnh táo lại mới phát hiện ra nhiều chuyện hơn.
Từ phản ứng của Úc Thanh Hoan khi nhận điện thoại của mình, đến thái độ lúc bị mình bất ngờ nắm tay. Tất cả những thứ này tất cả, đều rõ ràng nói cho hắn biết Úc Thanh Hoan không hề có ý tứ với mình ở phương diện kia.
Đối với hắn mà nói, mình chẳng qua chỉ là một người bạn hơn thân một chút mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn muốn mặt dày cùng hắn lên lầu, muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng để kéo Thanh Hoan vào mối quan hệ với mình.
Tần Tranh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Úc Thanh Hoan, ngực hơi đau đớn.
Trong không gian yên tĩnh của hành lang, tiếng bước chân của hai người bị khuếch đại lên gấp nhiều lần. Tần Tranh cùng Úc Thanh Hoan nện bước, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác hưởng thụ hoang đường.
Thật giống như... mình đã nỗ lực mấy đời, chỉ vì một phút giây này, có thể yên lặng đứng ở phía sau nhìn hắn.
Dù cho hắn vẫn luôn không quay đầu lại, một mực đi thẳng về phía trước, nhưng chỉ cần hắn còn ở đó đã là tốt rồi.
Úc Thanh Hoan luôn cảm thấy đêm nay Tần Tranh rất kì lạ, nhưng hắn suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào.
"Chàng trai, cậu thật đúng là một nhân tài đó!" Một giọng nói vui vẻ cắt ngang suy nghĩ của hắn, Úc Thanh Hoan bước chân chưa ngừng, nhấn nút thang máy, đang muốn đi vào thang máy ——
"Cảm ơn ông." Đây là giọng của Hoắc Cừ.
Hoắc Cừ sao lại ở chỗ này? Úc Thanh Hoan nói với Tần Tranh một tiếng, liền vội vã chạy tới.
"Chàng trai, cậu tên gì? Đến nơi này làm việc à? Móa nó, ai dạy cho cậu thế, làm sao lại học được?" Ông lão mới vừa xong còn trừng mắt mắng Hoắc Cừ, lúc này lại hưng phấn nhìn hắn, mặt đỏ lừ lừ, "Mạch điện với thiết bị ở đây cậu đều hiểu đúng không?"
Hoắc Cừ bị ông hỏi liên tiếp làm đầu hơi choáng, hắn nỗ lực tiêu hóa ý tứ của ông lão, tận dụng hết khả năng trả lời ông đầy đủ, "Cháu tên Hoắc Cừ, những thứ kia rất đơn giản, cháu đều có thể hiểu."
Ông lão: "..."
Tuy rằng thằng nhóc này xác thực rất lợi hại, nhưng mà có phải là hơi quá kiêu ngạo rồi không?
Ông lão hắng giọng một cái, vừa định nói chuyện, cửa phòng điều khiển lại lần nữa bị đẩy ra.
"Hoắc Cừ, anh ở đây làm gì thế?" Úc Thanh Hoan đi vào, đầy mặt không đồng ý nhìn Hoắc Cừ..
Ông lão vốn đang không vui vì Úc Thanh Hoan bỗng nhiên xông vào, lúc này vừa thấy hắn lại quen biết Hoắc Cừ, nhất thời giống như là thấy được tri âm, đi tới trước mặt Úc Thanh Hoan. hưng phấn nói: "Cậu biết cậu ta à? Cậu ta vẫn luôn lợi hại như vậy sao?"
Úc Thanh Hoan hơi nghi hoặc một chút, "Dạ?"
Lợi hại gì? Hoắc Cừ đã làm gì?
Nội tâm ông lão đang tràn đầy phấn khích muốn thể hiện, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt sợ hãi của Hoắc Cừ, khua tay múa chân nói với Úc Thanh Hoan: "Cậu không biết đâu, mới vừa rồi cậu ta chỉ đơn giản động tay mấy lần đã khống chế toàn bộ đèn đường trong tiểu khu đó!"
"Tôi đã trông coi phòng máy nhiều năm như vậy cũng không thể hiểu rõ ràng mạch điện đây."
Úc Thanh Hoan: "..."
Bảo sao đèn đường bỗng nhiên lại động kinh, hóa ra là do Hoắc Cừ giở trò!
"Khá lắm, Hoắc giáo sư, " Úc Thanh Hoan đưa tay khoát lên bả vai Hoắc Cừ, hừ một tiếng.
"Thanh Hoan..." Hoắc Cừ lông mi run run, cẩn thận đụng ngón tay của hắn một cái, "Anh không cố ý."
"Hả?"
"Anh, anh chỉ thử thí nghiệm một chút."
"Thôi đi!" Úc Thanh Hoan chọc mạnh cái lúm đồng tiền nhỏ của hắn, giống như là giận đến tức cười.
Người này bây giờ không chỉ học được cách quấy rối, còn học được cách nói dối!
"Về nhà tính sổ với anh sau!" Úc Thanh Hoan nhỏ giọng nói với hắn một câu, chuyển hướng sang ông lão, thành khẩn nói xin lỗi, "Thật ngại quá, gây phiền phức cho ông rồi."
Không nghĩ tới ông lão không chỉ không cảm thấy phiền phức, trái lại còn đề nghị với hắn, có thể để cho Hoắc Cừ lại đây cùng ông làm việc được không.
Theo cách nói của ông lão, Hoắc Cừ quả thực chính là trời sinh thích hợp với phòng điều khiển này đó!
Úc Thanh Hoan: "..."
Ông ơi, ông cũng thật là người có lý tưởng đó!
Khó khăn lắm mới thoát được sự nhiệt tình của ông lão, Úc Thanh Hoan lúc này mới mang theo Hoắc Cừ đi ra khỏi phòng điều khiển.
"Thật ngại quá, Tranh ca, để anh phải chờ lâu." Úc Thanh Hoan kéo Hoắc Cừ đến trước mặt Tần Tranh, vừa nói vừa ấn số tầng nhà.
"Cậu ta..." Tần Tranh mím môi, chần chờ mấy giây, đến cùng vẫn hỏi ra, "Vẫn luôn ở chỗ này với cậu sao?"
"Ừm." Úc Thanh Hoan có chút ngượng ngùng cười cười, bộc lộ chuyện tình cảm với bạn thân mười mấy năm, thật sự là áp lực có hơi lớn nha. Nhưng trước ánh mắt gắt gao của Hoắc Cừ, hắn dứt tóc, cuối cùng vẫn nói ra, "À cái này, anh ấy bây giờ là bạn trai của em."
Anh ấy là bạn trai của em.
Vài chữ ngắn ngủi, lại như một tảng đá lớn đập thẳng vào ngực Tần Tranh.
Tim đau như có kim đâm vào, Tần Tranh không tự chủ được đấm đấm ngực, đại não ngơ ngác, giống như linh hồn cũng sắp bay đi mất.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, mơ ước một khối trân bảo cực kỳ lâu, sợ mình lỗ mãng đường đột, luôn nghĩ phải chuẩn bị thật chu toàn, mới có thể trân trọng nắm lấy.
Nhưng mà đến một ngày kia, hắn lại phát hiện, đã có một người dũng cảm, to gan hơn hắn lấy đi trân bảo của hắn.
"Tốt lắm." Vành mắt Tần Tranh ửng đỏ, hắn lùi về sau một bước, dựa vào vách tường lạnh băng, hầu kết trượt xuống, "Nhưng mà nhớ... Phải chú ý chút, không nên bị paparazi chụp được."
Mặc dù hắn đã cật lực khống chế, nhưng giọng nói hơi run lại làm bại lộ hết tâm tư của hắn, liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Tim Úc Thanh Hoan run lên, không dám tin nhìn hắn, cố đè xuống ý nghĩ hoàn đường trong lòng kia, thần sắc bất biến nói: "Cảm ơn Tranh ca nhắc nhở, em sẽ chú ý."
"Ừ," Tần Tranh giẫm lên nền nhà, mạnh mẽ đứng thẳng lên, "Tôi cũng không có việc gì, chỉ là muốn đến thăm cậu một chút. Nếu Hoắc Cừ cũng ở đây thì tôi không quấy rầy các cậu nữa."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, bước chân vội vã, như đang trốn tránh cái gì.
"Tần Tranh!" Úc Thanh Hoan trong lòng đột nhiên đau xót, không khống chế được gọi hắn một tiếng.
"Làm sao vậy?" Tần Tranh dừng bước, hơi nghiêng mặt sang bên nhưng không quay đầu lại.
"Anh... Đi đường cẩn thận."
"Ừm." Tần Tranh ừ một tiếng, sải bước đi ra ngoài.
Tần Tranh đi rồi, tâm trạng của Úc Thanh Hoan cũng không tươi tỉnh lên được. Hoắc Cừ vốn đang vui mừng vì tránh được một kiếp, lại thấy Úc Thanh Hoan càng ngày càng chán chường, hắn nhất thời lại cuống lên.
"Thanh Hoan, em vẫn còn giận anh sao?" Hắn ngồi xuống bên cạnh Úc Thanh Hoan, lấy tay ôm hắn vào trong ngực, có chút tự trách hỏi một câu.
"Không phải, " Úc Thanh Hoan phục hồi lại tinh thần, cười chọc chọc lên má trái của hắn, "Em chỉ đang muốn nghĩ thông suốt một số chuyện thôi."
"Hả?" Hoắc Cừ không hiểu.
"Không có gì, " Úc Thanh Hoan từ trong lồng ngực của hắn ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm, "Em đi tắm trước," dừng một chút, thấy Hoắc Cừ vẫn cứ có chút bất an mím môi, liền cười đem điện thoại di động của mình bỏ vào tay hắn, "Nếu như điện thoại tới, anh giúp em nhận là được rồi.”
Hoắc Cừ đã từng thấy Vu Hâm cẩn thận bảo quản điện thoại của Úc Thanh Hoan như thế nào, ngay cả hắn muốn chạm thử cũng không cho. Lúc này thấy Úc Thanh Hoan đem vật quan trọng như vậy giao cho mình, nhất thời cái gì cũng quên sạch, cẩn thận đặt điện thoại ở trước mặt mình, hắn gật đầu, "Được."
Úc Thanh Hoan thấy thế, cuối cùng cũng yên tâm đi vào buồng tắm.
Nhưng mà hắn không biết, hắn yên tâm quá sớm.
Có lúc... chuyện không xảy ra ngay trước mắt, còn có thể từ xa cho mình một nhát.
Trong khi hắn đang đánh răng, điện thoại của hắn bỗng nhiên nhận được một đống tin nhắn của Triệu Khanh Uyên ——
"Thanh Hoan ~ khà khà khà! Mau xem đi! Anh quá tốt với cậu đi, một thẳng nam mà còn chia sẻ thứ hay này cho cậu! 【 video 】 "
"Chúc cậu đêm nay ngủ ngon giấc 【 nham hiểm 】 "
Hoắc Cừ nhìn không hiểu ám hiệu của hắn, hắn nghiêm túc mở điện thoại lên, nhớ nội dung tin nhắn, chuẩn bị lát nữa nói cho Úc Thanh Hoan, thuận tiện... Cũng mở cái kia video ra.
Sau đó... Hắn đột nhiên trợn to hai mắt.
Tiếp theo đó, một cánh cửa lớn chậm rãi mở ra trước mặt hắn.
Sau khi Úc Thanh Hoan tắm rửa xong, lau qua tóc, liền mặc áo choàng tắm đi ra ngoài
"Tới lượt anh rồi." Hắn thả lỏng thân thể, lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, tay đụng Hoắc Cừ một cái.
Hắn dùng lực rất nhẹ, Hoắc Cừ lại giống như bị dọa sợ, đột nhiên co rụt người lại.
Úc Thanh Hoan kinh ngạc lại gần, lúc này mới phát hiện ra mặt Hoắc Cừ đỏ đến vô cùng không bình thường, trên chóp mũi còn toát ra mồ hôi hột.
Này là bị cái gì kích thích vậy?
"Anh làm sao..." Hắn mở miệng đang định hỏi, eo lại bỗng nhiên bị ôm lấy, một giây sau, đôi môi mềm mại ướt át của Hoắc Cừ đã cường thế báo đạo chặn môi của hắn.
Môi Hoắc Cừ như lửa nóng, vừa hung ác vừa tàn nhẫn, đầu lưỡi ngốc nghếch cạy hàm răng của Úc Thanh Hoan ra, trong lúc vô tình xẹt qua điểm mẫn cảm trên cằm hắn, nhất thời khơi dậy từng trận run rẩy.
Dần dần, Hoắc Cừ lại không thỏa mãn với hôn môi, đôi môi nóng bỏng từ từ hướng xuống dưới, hôn lên cần cổ trắng nõn thon dài của Úc Thanh Hoan, lần sau dùng lực mạnh hơn lần trước, trong mắt toàn là lửa cháy.
"Hoắc, Hoắc Cừ..." Úc Thanh Hoan không dễ dàng mới tỉnh hồn lại, thở hồng hộc hỏi hắn: "Anh rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Hắn từ lúc nào học được hôn kiểu Pháp? Rõ ràng mấy ngày trước còn chỉ có thể gặm rồi cắn!
Hoắc Cừ không đáp, tiếp tục châm lửa trên người hắn, Úc Thanh Hoan bị hắn làm cho cả người như nhũn ra, đẩy hắn đến mấy lần cũng không đẩy ra được.
Không phải chứ, Hoắc Cừ đã vậy còn có khẩu vị nặng thế sao? Lần đầu tiên đã muốn làm trên ghế sô pha? Úc Thanh Hoan bị ý nghĩ của chính mình dọa một chút, bắt lấy bàn tay đang làm loạn khắp nơi của hắn, thở hổn hển nói: "Không thể."
Hoắc Cừ hơi ngẩng dậy, ánh mắt nhìn thẳng hắn, dường như muốn hắn cho một lời giải thích hợp lý.
"Em… em ngày mai còn phải làm việc." Úc Thanh Hoan tim đập như trống trận, đối diện với ánh mắt thất vọng của Hoắc Cừ, hắn nuốt nước miếng một cái, nén ngượng ngùng, cởi thắt lưng của hắn, đưa bàn tay tiến vào, "Như này thì có thể..."
Thân thể Hoắc Cừ cứng đờ, hô hấp trong nháy mắt rối loạn.
Hai người đều là lần đầu tiên giúp đối phương, gập ghềnh trắc trở, vừa bắt đầu cũng không quá thoải mái, thế nhưng dần dần, Hoắc Cừ liền tiến vào trạng thái trước ——
"Thanh Hoan, được không?"
"Chờ đã, vẫn..." Úc Thanh Hoan đè nén tiếng thở dốc trong cổ họng, ra hiệu cho Hoắc Cừ chậm lại một chút.
Nhưng Hoắc Cừ chẳng những không nghe theo, trái lại còn ân cần hỏi: "Tại sao? Em rõ ràng rất thoải mái mà."
Muốn chết! Úc Thanh Hoan trong lòng bên trong rên một tiếng, khó khăn lắm mới tách ra được một chút, nhìn hắn chằm chằm hỏi: "Sao anh lại học nhanh như vậy?"
Một người đến dùng thìa cũng không thành thạo, tại sao đối với chuyện như thế này lại là một bước lên trời! Chuyện này không khoa học!
Hả? Hoắc Cừ tuy rằng thần trí hỗn loạn, nhưng lại mơ hồ biết được đây là khích lệ.
Hắn nhớ tới ở trường học, nhiều bạn bè trong lớp cũng hỏi hắn như vậy, liền bắt chước giọng điệu của giáo sư, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Là thiên phú."
Úc Thanh Hoan: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT