Trong hành lang yên tĩnh, lời của hắn từng chữ từng câu truyền vào tai Úc Thanh Hoan, thật lòng thật dạ lại nồng đượm tình ý, như một chén rượu ngon ủ lâu năm, chỉ ngửi thôi cũng đã khiến tâm trạng của Úc Thanh Hoan tràn đầy thơm ngát ngọt ngào.

Khiến hắn run rẩy, gần như không khống chế được bàn tay muốn ôm lấy mặt Hoắc Cừ.

Người này tại sao lại tốt như vậy! Đời trước đến tột cùng là mình đã làm chuyện tốt đẹp gì, mới có thể được hắn quý trọng đối đãi như vậy.

Nhịp tim trong lồng ngực kịch liệt gấp gáp, Úc Thanh Hoan nhắm mắt lại, muốn được hắn ôm như vậy, mãi mãi không xa rời, đến tận khi thiên hoang địa lão.

Nhưng cổ áo toàn là nếp nhăn kia nhanh chóng gọi lí trí của hắn trở về, nhớ tới bộ dạng thảm hại của Hoắc Cừ lúc này, trong lòng Úc Thanh Hoan không nhịn được dâng lên một trận sợ hãi.

Nếu Hoắc Cừ trên đường đi tìm mình xảy ra chuyện gì bất ngờ, nếu hắn không trở về được...

Nghĩ đến cái khả năng này, Úc Thanh Hoan đau lòng đến mức gần như không thở được. Hắn nghiêm mặt đẩy Hoắc Cừ ra, trong ánh mắt mờ mịt của Hoắc Cừ thô lỗ đem hắn kéo vào phòng, đẩy lên ngồi trên ghế sofa.

"Thanh Hoan..." Hoắc Cừ thấp thỏm lấy tay kéo hắn, lại bị hắn quay người tránh thoát.

"Ngồi ở đây đừng nhúc nhích!" Ném ra một câu, Úc Thanh Hoan vội vã chạy vào phòng ngủ, lúc trở lại trong tay đã có thêm một hộp cứu thương nhỏ.

Tìm loạn trong hộp cứu thương một hồi, hắn không dễ dàng gì mới run run lấy ra được một lọ thuốc sát trùng, thấm ướt đầu tăm bông, đi tới trước mặt Hoắc Cừ, lạnh lùng ra lệnh: "Ngửa đầu."

Hoắc Cừ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng không lệch đi chút nào, rơi chính xác lên mặt Úc Thanh Hoan, trong mắt toàn là vui mừng, đau xót khi thuốc thấm lên vết thương cũng quên sạch.

"Sao lại bị thương thế này?" Úc Thanh Hoan gằn giọng, động tác trên tay lại hết sức nhẹ nhàng, như thể coi Hoắc Cừ là một con búp bê sứ, động mạnh sẽ vỡ tan.

"Bị xe đạp tông phải, " Hoắc Cừ không thèm để ý trả lời một câu.

Nói xong, tay hắn liền muốn sờ vết thương được xử lí qua trên mặt, lại bị Úc Thanh Hoan thẳng tay đánh rớt.

"Sao anh có thể làm như thế hả!" Úc Thanh Hoan trong mắt tràn đầy lửa giận, hai tay nắm chặt, thần sắc giận dữ cực độ, lớn tiếng mắng: "Anh có biết như vậy là rất nguy hiểm không? Không phải anh có bảo vệ sao? Bọn họ đi đâu hết rồi? Không ai để ý đến anh sao? Hôm nay là xe đạp, ngày mai nhỡ đâu là..."

Ngực Úc Thanh Hoan tê rần, đem mấy chữ còn lại nuốt xuống, đối diện với đôi mắt mờ mịt của Hoắc Cừ, trong lòng bỗng dâng lên sự căm ghét bản thân sâu sắc.

Nếu không phải do mình luôn tránh gặp hắn, Hoắc Cừ làm sao sẽ mạo hiểm chạy tới nơi này. Người sai vẫn luôn là mình, mà chính mình cũng biết vậy, lại tức giận với hắn.

Hoắc Cừ chắc chắn là sợ hãi, tưởng rằng bản thân đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ...

Úc Thanh Hoan quay mặt đi, không cho Hoắc Cừ nhìn thấy vành mắt đang đỏ lên của hắn, nỗ lực làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, "Xin lỗi Hoắc Cừ, tôi không nên tức giận với anh, xin lỗi xin lỗi..."

Khí lực cả người giống như cũng theo lửa giận đồng thời phát tiết hết ra ngoài, hắn cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, nghẹn ngào nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu anh xảy ra chuyện, tôi phải làm sao bây giờ."

"Thanh Hoan," nhìn thấy trên đất rơi từng giọt từng giọt nước mắt, Hoắc Cừ hoảng hốt nhào tới ôm lấy Úc Thanh Hoan, nói năng lộn xộn an ủi hắn: "Tôi sẽ không xảy ra chuyện, Thanh Hoan! Tôi, tôi vẫn tốt mà, Thanh Hoan đừng đau khổ!"

Rõ ràng người bị thương là hắn, lúc này lại phải đi an ủi mình, Úc Thanh Hoan nhìn bộ dạng tay chân luống cuống của Hoắc Cừ, vành mắt nhất thời càng đỏ hơn.

"Thanh Hoan, cậu đừng khổ sở, " Hoắc Cừ không biết nên làm như thế nào mới có thể an ủi hắn, nghĩ đi nghĩ lại một lát, bỗng nhiên ngồi xuống, hai tay nâng mặt Úc Thanh Hoan lên,  học theo cách hắn đã từng làm thế đối với mình, từng chữ từng chữ dỗ hắn: "Thanh Hoan, không khóc, tôi sai rồi, tôi xin lỗi."

Hắn gian nan tìm từ, "Tôi... tôi không bao giờ tới tìm cậu nữa, " ngừng một chút, lại cảm thấy điều này quá khó thực hiện, liền lắp bắp nói thêm một câu, "Nhưng mà, mà lúc quá nhớ cậu, có khả năng, khả năng tôi vẫn muốn đến."

Thấy Úc Thanh Hoan vẫn không nói chuyện, hắn quyết tâm, đánh bạo cúi đầu xuống, hạ xuống trên mặt hắn một nụ hôn nhẹ: "Không khóc không khóc, Thanh Hoan ngoan, nghe lời."

Úc Thanh Hoan thân thể cứng đờ, như phản xạ có điều kiện muốn đẩy hắn ra, ngón tay giật giật, cuối cùng lại không nâng lên.

Một lúc lâu sau cảm xúc của Úc Thanh Hoan mới khôi phục lại, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hắn làm bộ nghiêm túc, dự định tính toán hết một lượt với Hoắc Cừ.

Tay nhỏ gõ lên trán Hoắc Cừ một cái, hắn uy hiếp nói: “Anh cứ thử một mình chạy tới như vậy một lần nữa xem, anh tới một lần tôi bắt anh đi về một lần.”

Nhất định phải cho hắn một bài học, bằng không còn thêm một lần như vậy, tim của mình có khỏe đến mấy cũng không đủ bị hắn doạ.

Hoắc Cừ mở to hai mắt, như không tin Úc Thanh Hoan sẽ tàn khốc như vậy, hắn mím môi muốn kháng nghị, đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, trên mặt lại nhanh chóng hiện lên vẻ đắc ý, "Nhưng mà tôi biết đường rồi, cậu bảo tôi đi về bao nhiêu lần, tôi liền đi đến bấy nhiêu lần.”

Thấy hắn cư nhiên còn dám mạnh miệng, Úc Thanh Hoan đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy Hoắc Cừ nói tiếp: "Hơn nữa tôi cũng không biết làm sao đến được đây, làm sao trở lại, tôi không biết đường về."

"Vậy sao anh đến được đây?" Úc Thanh Hoan cho là hắn đang đùa, hừ một tiếng, lại hỏi.

Hoắc Cừ mờ mịt suy nghĩ lại một chút, sau đó nói: "Chính là cứ thế đi đến, " hắn có chút chột dạ liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan một cái, giống như bị sự bất lực của chính mình làm cho ủ rũ, qua một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi chỉ nhớ đường đến nhà cậu, những chỗ khác... Tôi làm thế nào cũng không nhớ được."

Hô hấp của Úc Thanh Hoan ngừng lại, lý trí vừa mới khôi phục trong nháy mắt đổ nát, suýt nữa lại rơi nước mắt lần thứ hai.

Trên mặt Hoắc Cừ có vết thương, Úc Thanh Hoan sợ hắn lúc rửa mặt tay chân vụng về sẽ đụng tới vết thương, nhất quyết không cho hắn động đậy, tự mình vắt khăn lông lau mặt giúp hắn.

"Nếu đụng đến vết thương thì phải nói cho tôi, có biết không?"

"Ừm." Hoắc Cừ gật đầu, trong lòng lại âm thầm nghĩ, nếu có đụng phải, hắn cũng sẽ không nói cho Thanh Hoan, nếu không Thanh Hoan lại đau lòng.

Thu xếp cho Hoắc Cừ xong xuôi, lúc này Úc Thanh Hoan mới nhớ tới một việc quan trọng, "Lúc anh tới đây có nói với người nhà không?"

"Không có." Hoắc Cừ bất an hơi co người lại, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ muốn muốn tới tìm cậu." Chuyện khác…đều quên ở sau đầu.

Hoắc gia không tìm được con trai, lúc này e là đã người ngã ngựa đổ. Vừa nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Úc Thanh Hoan tê cả da đầu, vội vã cầm điện thoại gọi cho Hoắc Vanh.

Nhưng mà nằm ngoài sự dự liệu của hắn, giọng của Hoắc Vanh vô cùng bình tĩnh, nghe không nghe ra chút xíu hoảng loạn nào, như là đã biết hành tung của Hoắc Cừ rồi, thậm chí còn nhờ hắn chăm sóc Hoắc Cừ thật tốt.

Úc Thanh Hoan mơ hồ cúp điện thoại, mãi cũng không nghĩ ra đây là làm sao.

Hắn không biết, vào giờ phút này, Hoắc Vanh đang ở dưới lầu nhà hắn.

Ngay lúc Hoắc Cừ chạy ra ngoài, đội bảo vệ đã phát hiện ra, nhưng trước đó Hoắc lão gia đã dặn dò không cho bọn họ can thiệp vào hành động của Hoắc Cừ  nên bất đắc dĩ, chỉ có thể báo cáo cho Hoắc Vanh.

Hoắc Vanh vừa nghe thấy em trai lại chạy ra ngoài, ngay lập tức lo lắng đi tìm người, lại bị Hoắc lão gia ngăn lại.

Hoắc lão gia bình chân như vại ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, như không lo lắng chút nào chuyện con trai có thể sẽ xảy ra chuyện, thậm chí còn nói: "Ai cũng không được quản nó, nó muốn làm cái gì thì cứ để nó làm, người cũng lớn rồi, con giống hết như mẹ con, cứ coi nó là trẻ con mãi!”

Hoắc Vanh không dám làm trái lời cha nhưng hắn thật sự không yên lòng. Cuối cùng, chỉ có thể lặng lẽ đi theo sau Hoắc Cừ, nhìn hắn lảo đảo tìm đường, nhìn hắn lúc băng qua đường bị xe đạp tông ngã.

Nhưng hắn nhớ kỹ lời cha hắn nói, vẫn cố nén không xuống xe hỗ trợ, chỉ yên lặng theo dõi.

Lúc này nhận được điện thoại của Úc Thanh Hoan mới thở phào nhẹ nhõm, lái xe rời đi.

Hoắc Cừ từ giữa trưa đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, Úc Thanh Hoan sợ hắn đói bụng, nhanh chóng vào bếp làm đồ ăn. May là hắn vẫn luôn có thói quen chất kín tủ lạnh, dù đi xa mấy ngày, thức ăn trong tủ lạnh vẫn rất phong phú.

Hắn bật bếp ga, nhanh chóng rán mấy quả trứng, thêm vài miếng rau xà lách, đưa trước cho Hoắc Cừ: "Mau ăn."

Hoắc Cừ gật đầu, cắn một miếng trứng lớn, im lặng nhìn thân ảnh bận rộn của Úc Thanh Hoan trước mắt, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi khát vọng to lớn.

Sau này cũng có thể như vậy là tốt rồi, chỉ có hai người bọn họ với nhau, Thanh Hoan chỉ có hắn, hắn cũng chỉ có Thanh Hoan, nhất định là chuyện tình hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Úc Thanh Hoan không biết được cảm xúc của Hoắc Cừ lúc này, rót cho hắn một chén nước ấm, làm đồ ăn cho hắn xong, sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, liền ra ban công gọi điện thoại.

Vừa mới nói vài câu, liền nghe thấy phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, hắn giương mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Hoắc Cừ đang đầy mặt oan ức nhìn mình, vẻ mặt đó giống như là đang nói: Rõ ràng tôi ở bên cạnh cậu, sao cậu lại còn muốn gọi điện thoại tìm người khác nói chuyện.

Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể qua loa thông báo vài câu, kết thúc cuộc nói chuyện.

Hắn vừa mới cất điện thoại, Hoắc Cừ giống như điều tra viên, lập tức đi tới hỏi: "Thanh Hoan, cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

"Một người bán đồng hồ đeo tay, " Úc Thanh Hoan cười híp mắt nhìn hắn nói.

"Cậu muốn mua đồng hồ đeo tay sao?" Hoắc Cừ nghi hoặc nhíu mày lại, lập tức ánh mắt sáng lên, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra nói: "Tôi mua giúp cậu! Sau đó đưa cho cậu làm quà có được hay không?"

Úc Thanh Hoan lắc đầu một cái, chọc chọc vào lúm đồng tiền nhỏ trên má trái của hắn, "Không phải, tôi muốn mua cho anh."

"Cho tôi sao…” mặt Hoắc Cừ từ từ đỏ lên, hắn liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan, khi hai mắt đối diện nhau, lại cấp tốc rời đi.

Qua một hồi lâu, mới hất hất khuôn mặt đỏ bừng, do dự nhỏ giọng hỏi: "Tại sao, tại sao lại phải mua đồng hồ đeo tay cho tôi vậy?"

Thanh Hoan muốn tặng quà cho hắn sao? Đây là lần đầu tiên Thanh Hoan tặng quà cho hắn đó!

Úc Thanh Hoan cười: "Bởi vì anh không có đồng hồ đeo tay."

Đương nhiên là bởi vì muốn tất cả thời gian sau này của anh, đều có bóng dáng của em đó, anh ngốc.

____________

Editor: Đến đây, xin được phép đổi xưng hô giữa hai người sang "anh – em" nha.

Tui đợi ngày này lâu lắm rồi. (/^-^(^ ^*)/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play