Phí đại ngôn của Úc Thanh Hoan không nhiều, một năm chỉ có 120 vạn. Ký xong hợp đồng, Ada sẽ thanh toán trước một phần ba, còn lại sẽ chờ đến sau khi quảng cáo phát sóng sẽ thanh toán nốt.
Đây là quy định trong nghề, cũng không có gì phải bàn cãi, Úc Thanh Hoan sảng khoái ký hợp đồng, đồng thời ký một phần thỏa thuận bảo mật.
Ada yêu cầu Úc Thanh Hoan không được tự mình đem tin tức đại ngôn dòng đồng hồ cao cấp này truyền ra ngoài, nhất định phải đợi đến khi bọn họ tìm được toàn bộ người đại diện các dòng còn lại, phải do Ada chính thức đồng thời công bố.
Đối với yêu cầu này, Úc Thanh Hoan đương nhiên là cầu còn không được. Hai bên hiệp đàm vô cùng vui vẻ, lúc Úc Thanh Hoan rời đi thậm chí còn trao đổi số điện thoại với không ít nhân viên công tác của Ada.
"Anh, em bây giờ còn lại bao nhiêu tiền?" Đi ra thang máy, Úc Thanh Hoan quay đầu hỏi Vu Hâm.
Hắn hiện tại không có tiền mời người đến quản lý tài sản, đời này cũng không có ý định lại mời, thẳng thắn đem tiền trong tài khoản và mật khẩu ném cho Vu Hâm quản lý.
"Không bao nhiêu, " Vu Hâm bấm ngón tay tính toán, "Mấy ngày nay tôi đang giúp cậu xem nhà, tiểu khu cạnh bờ sông Loan, tiền nhà cộng thêm trang trí đại khái hết khoảng 18 triệu, tiền cậu có thể dùng bây giờ chỉ còn khoảng 2 triệu thôi." Liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan, "Làm sao? Cần dùng gấp tiền?"
Úc Thanh Hoan lắc đầu, "Chờ tuần sau phí đại ngôn chuyển đến, anh để lại một trăm ngàn tệ, số còn lại giúp em đem đi quyên góp."
"Lại quyên?!" Vu Hâm không dám tin nhìn hắn, "Thanh Hoan, cậu có phải là ngốc rồi không? Bây giờ chính là lúc cần dùng tiền, cậu lại đem đi quyên góp hết, bản thân mình thì làm sao?"
"Tạm thời em cũng không có hoạt động thương nghiệp gì cả, " Úc Thanh Hoan bình tĩnh phân tích: "Quay xong "Một đường sinh tử", em định sẽ chăm chỉ đến nhà hát lớn tôi luyện kỹ năng diễn xuất, trước khi vào đoàn "Làm sao để yêu người" em sẽ không nhận bất kỳ hoạt động gì, cũng không có quần áo trang sức gì cần phải mua."
Nghĩ một chút để tìm từ, tiếp tục nói: "Bình thường nam minh tinh cũng không có nhiều chỗ cần phải tiêu tiền như nữ minh tinh, hơn nữa, em chỉ quyên một phần ba, không phải còn lại hai phần ba sao."*
Hắn không phải là người ngốc, cũng không phải là không để ý đến tiền, trên đời này không ai sẽ không để ý đến tiền, hắn chỉ là không thể quên được những người đã đưa tay ra giúp đỡ lúc hắn gặp khó khăn nhất.
Rõ ràng bọn họ cũng có cuộc sống riêng, cũng phải vất vả kiếm ăn, nhưng vẫn thắt lưng buộc bụng muôi dưỡng hắn.
Lòng tốt của những người này, mỗi một điểm mỗi một giọt, cũng giống như con dao sắc bén nhất, khắc sâu trong lòng hắn.
Hắn nhớ đến chính mình như thế nào lớn lên, như thế nào mới có thể thi lên đại học, có được ngày hôm nay, cũng muốn khi mình có đủ thực lực, tiện tay trợ giúp những người có hoàn cảnh khó khăn một chút.
"Thanh Hoan, cậu thực sự là..." Vu Hâm phức tạp nhìn hắn, suy tư nửa ngày cũng không tìm được từ ngữ thích hợp, chỉ có thể thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai hắn, cam kết: "Tôi sẽ làm tốt, cậu yên tâm."
"Tôi tôi tôi! Còn có tôi nữa!" Triệu Khanh Uyên không chịu cô đơn đi tới, nói với Vu Hâm nói: "Thanh Hoan quyên hai trăm ngàn sao? Vậy tôi khiêm tốn một chút, quyên góp hai triệu đi!"
Vu Hâm trợn mắt cá chết nhìn hắn, "Triệu lão sư, việc này ngài không cần theo cùng đâu."
Tuy rằng tiếp xúc đã nhiều ngày, Vu Hâm đã nhìn thấu bản chất của Triệu Khanh Uyên. Nhưng hắn vẫn hiểu rõ, Triệu Khanh Uyên đối với Úc Thanh Hoan tốt, cũng không có nghĩa là đối với hắn cũng tốt, bởi vậy vẫn dùng kính ngữ để xưng hô.
Chỉ là... Người này cũng có chút quá kéo giá trị thù hận rồi! Hai triệu mà còn gọi là khiêm tốn một chút?! Quả thực rất ngứa tay, muốn đánh người!
"Nói theo cùng hơi khó nghe nha, " Triệu Khanh Uyên nắm vai Úc Thanh Hoan, hả hê cười nói: "Tôi và Thanh Hoan đây là tâm tại chúng sinh!"
Lần này, người khéo léo như Vu Hâm cũng mặc kệ hắn, mở khóa xe chuẩn bị trở về đoàn phim, nhanh chóng đem cái tai hoạ này ném ra ngoài.
Nhưng không biết chiếc Audi của hắn bị làm sao, không biết hỏng chỗ nào, làm sao cũng không khởi động được.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể để Úc Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên đi trước, còn mình đi sửa xe.
Úc Thanh Hoan thì không lo, mà Triệu Khanh Uyên thì khó rồi. Hắn quá nổi tiếng, không cần biết lựa chọn phương tiện nào, đoán chừng đều sẽ bị người ta nhận ra.
Úc Thanh Hoan vốn định để Triệu Khanh Uyên gọi điện thoại cho quản lí hoặc là trợ lý, để cho bọn họ tới đón hắn. Nhưng ai biết, Triệu Khanh Uyên thế mà chết sống không gọi.
Truy hỏi ra, hắn mới biết, hôm nay Triệu Khanh Uyên lén chạy ra ngoài.
Vẫn phải nhanh chóng trở về đoàn phim, nhưng Úc Thanh Hoan không thể làm gì khác hơn là đi mua hai cái khẩu trang đen, cùng Triệu Khanh Uyên mỗi người một cái đeo lên mặt, che che giấu giấu, giống như ăn trộm đón một chiếc taxi.
Hai người bọn họ cho rằng chính mình ngụy trang không chút kẽ hở, nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, đạo cao một thước ma cao một trượng, nói paparazi có hỏa nhãn kim tinh không phải nói chơi. Hai người vừa tới trường quay một lúc, trên internet liền có tin tức của hai người bọn họ.
"Tin hot! Ảnh đế Triệu Khanh Uyên cùng tiểu thịt tươi trong đoàn phim lén lút hẹn hò! Ngọt ngào như nước!"
"Chuyện tình cảm của ảnh đế Triệu Khanh Uyên bị phơi bày! Không yêu hồng trang yêu võ trang!"
"Ngày hôm nay các bạn lại mất đi một nam thần... Triệu Khanh Uyên không ngờ đến lại có bạn trai lâu năm trong giới!"
.........
Đủ loại tiêu đề hấp dẫn người xem, đồng loạt phát ra.
Cho nên khi Vu Hâm vừa đi sửa xe về nhìn thấy, suýt nữa đem trái tim trong lồng ngực cũng muốn đi sửa một chút.
Tuy rằng trên mạng có không ít người ghép cp các nam diễn viên, nhưng cũng chỉ là đùa giỡn, một khi thật sự dính đến đồng tính luyến ái, bọn họ sẽ lập tức trở mặt không quen biết, từ chuyện lần trước của Triệu Khanh Uyên là có thể nhìn ra được.
Chuyện này vô cùng khó giải quyết, Vu Hâm tức giận đến mức quên mất thân phận của Triệu Khanh Uyên, trực tiếp gọi hai người vào đồng thời dạy bảo.
"Các cậu xem hai người thẳng nam như các cậu, từ sáng đến tối dính vào nhau làm gì? Bị chụp một lần còn chưa đủ, còn bị chụp lần thứ hai! Tôi thật sự...thật sự không biết nói các cậu thế nào nữa!!"
"Chụp thì chụp, tôi chẳng sao cả." Triệu Khanh Uyên xì một tiếng, không thèm để ý.
Sau chuyện lần trước, hắn suy nghĩ rất nhiều. Hắn cảm thấy chính mình vì quá để ý đến fan, quá để ý đến đánh giá và ấn tượng của bọn họ, nên mới bị thương tổn sâu như vậy.
Từ nay về sau, hắn cũng sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy, yêu thì yêu mà ghét thì ghét, mặc kệ bọn họ thích nói gì thì nói!
Cậu đương nhiên là không sao! Vu Hâm hận không thể xông lên cho hắn một cái tát.
Triệu Khanh Uyên trong nhà có tiền, tiến vào giới giải trí cũng chỉ để cho vui, lỡ như có chuyện gì, quá lắm thì rút khỏi giới.
Còn Thanh Hoan thì sao? Thanh Hoan phải làm sao? Hơi bất cẩn một chút, tiền đồ của hắn sẽ bị phá hủy toàn bộ!
Mà tay run run, đến cùng vẫn là không dám.
Đang muốn để Triệu Khanh Uyên gọi quản lí đến, bên tai chợt truyền đến âm thanh đạm mạc của Úc Thanh Hoan, "Tôi không phải là thẳng nam."
"Cậu không phải thì không phải! Chuyện đó còn quan trọng vào lúc này sao? Tôi... từ từ đã, cậu vừa nói cái gì? Cậu không phải thẳng nam?"
Hai câu cuối cùng, Vu Hâm gần như là hét lên.
"Ừm." Úc Thanh Hoan đáp một tiếng, giống như chuyện mình vừa nói cũng không phải chuyện lớn gì.
"Không phải, Thanh Hoan..." Vu Hâm sắp bị tin này làm cho hôn mê, nuốt nước miếng một cái, vừa muốn nói gì, bên kia Triệu Khanh Uyên bỗng nhiên kêu lên một tiếng, dọa hắn sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên.
"Cậu... Triệu lão sư, ngài lại làm sao vậy?"
Triệu Khanh Uyên không để ý tới hắn, hắn sợ hãi nhìn Úc Thanh Hoan, gào lên thê thảm, "Thanh Hoan a --!! Cậu cậu cậu sẽ không phải là yêu thích tôi chứ?"
Triệu Khanh Uyên vừa kinh hoảng vừa rối rắm, lỡ như người Thanh Hoan thích là hắn, vậy hắn nên ở chung với hắn như thế nào đây? A!!! Cảm giác thật quỷ dị!
Úc Thanh Hoan không cảm xúc liếc hắn một cái, "Anh sẽ thích một con husky sao?"
"Đương nhiên là không!" Triệu Khanh Uyên căm giận nhìn hắn chằm chằm, "Cậu coi tôi là loại người nào chứ?"
"Đồng dạng, tôi cũng sẽ không thích anh."
Triệu Khanh Uyên bỏ ra năm phút đồng hồ suy nghĩ xem giữa hai câu này có liên hệ gì, sau khi nghĩ thông suốt, nhảy dựng lên muốn đi đánh Úc Thanh Hoan, "Cậu lại dám mắng tôi là chó?!"
Sau một hồi náo loạn, trong phòng mới khôi phục yên tĩnh một lần nữa.
Triệu Khanh Uyên đần mặt ra ngồi trên ghế xofa, thỉnh thoảng phẫn hận liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan một cái, y như cô dâu nhỏ bị vứt bỏ, thái độ đối với Úc Thanh Hoan lại không thay đổi chút nào.
Đây là bạn tốt nhất của hắn, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không bởi vì chuyện không liên quan như tính hướng mà xa lánh hắn.
Hắn tuy cảm thấy bên cạnh có người đồng tính luyến hơi quái quái, nhưng so với cái này, hắn càng quý trọng tình bạn với Thanh Hoan hơn.
Bọn họ hôm nay là bạn tốt, sau đó cũng vĩnh viễn là bạn tốt.
Mà lúc này ở Hoắc gia, cả nhà đang ở trong phòng khách tán gẫu.
Giống như mọi ngày, Hoắc Cừ chỉ yên lặng ngồi đó, trong tay ôm bể cá Úc Thanh Hoan đưa cho.
"Tiểu Cừ đang cho hai ông "con trai" ăn à." Nhìn Hoắc Cừ nuôi cá, cẩn thận từng li từng tí cho cá ăn, nhìn có cảm giác như hắn lần đầu làm cha... Hoắc Vanh thật sự là nhịn không được phun tào một câu.
Vừa dứt lời, liền bị Hoắc phu nhân trừng mắt một cái, "Nói linh tinh! Có anh nào nói em mình như thế sao?"
Hoắc Vanh vừa định kháng nghị, trong ti vi liền truyền đến âm thanh ngọt ngào của MC --
"Hiện tại chúng ta sẽ nói đến minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, Triệu Khanh Uyên. Gần đây anh ta nhiều lần lên hotsearch, mà nguyên nhân, đều là vì anh ta và người mới trong đoàn phim, Úc Thanh Hoan. Hôm nay, hai người lại một lần nữa cùng ra ngoài bị chụp được..."
Vốn đang cúi đầu, Hoắc Cừ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trên ti vi, vừa vặn chiếu lên bức ảnh chụp Úc Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên. Hai người sóng vai mà đi, do góc độ chụp, thoạt nhìn vô cùng thân mật.
Hoắc Cừ chỉ cảm thấy tim đột nhiên co rút, ngực đột nhiên dâng lên một trận đau xót khó tả. Hắn thả xuống bể cá, trước ánh mắt kinh ngạc của người nhà họ Hoắc, bỗng nhiên đứng lên.
"Tiểu Cừ, con làm sao vậy?"
Hoắc Cừ không đáp, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng khách.
Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên thoạt nhìn thân thiết như vậy, nhưng mà, bằng hữu tốt nhất của hắn rõ ràng là chính mình.
Không được, không thể như vậy! Thanh Hoan là của hắn, hắn không thể thân thiết với người khác.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Thanh Hoan cũng sẽ ôn nhu với Triệu Khanh Uyên như đối với mình, trong lòng Hoắc Cừ sẽ vô cùng đau đớn.
Hắn thống khổ che đầu, vành mắt đều đỏ lên. Đến cùng phải làm sao, mới có thể làm cho Thanh Hoan chỉ thuộc về một mình hắn, chỉ đối tốt với hắn, chỉ nhìn hắn, chỉ cười với hắn...
"Tiểu Cừ, con thấy chỗ nào không thoải mái?"
"Tiểu Cừ, là đầu khó chịu sao? Nói cho anh nghe."
"Nói cái gì nữa, nhanh chóng gọi bác sĩ đi."
Người nhà họ Hoắc bị hắn dọa cho sợ hết hồn, cho rằng thân thể hắn có vấn đề, Hoắc Vanh thậm chí cũng đã lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho bác sĩ tư nhân.
Mà lúc này, Hoắc Cừ bỗng nhiên lắc đầu, như là nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng đẩy bọn họ ra, như gió chạy về phòng, tay run run tìm được điện thoại của mình, nhấn tên Úc Thanh Hoan.
Điện thoại bên kia rất nhanh liền truyền đến âm thanh quen thuộc của Úc Thanh Hoan, "Hoắc Cừ? Làm sao vậy? Tìm tôi có việc gì sao?"
Lông mi nhỏ dày của Hoắc Cừ run rẩy, như con sóc nhỏ tìm thấy một cái hang mới, thử thăm dò, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Thanh Hoan, tôi rất khó chịu, cậu có thể tới thăm tôi một chút không?"
________
* Chỗ này mình đã đọc bản tiếng Trung, con số thì chính xác nhưng phép cộng trừ thì hơi sai sai, nhưng mình vẫn để nguyên vì tôn trọng nguyên tác, mình nghĩ chúng ta cũng chỉ cần biết là Thanh Hoan lại đem tiền đi quyên góp tiếp là được nhỉ. Lần đầu đã quyên góp khoảng 20 triệu tệ rồi đó.
20 triệu tệ ~ 71,7 tỉ đồng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT