Nếu như Úc Thanh Hoan tỉnh táo, hắn nhất định sẽ nhận ra cảm xúc của Hoắc Cừ không ổn.

Đáng tiếc là đầu óc của hắn đã bị rượu hun đến vui sướng quá mức, không thể suy nghĩ như bình thường được.

Nghe Hoắc Cừ nói vậy, cho là vì bị mình nhìn thấy hắn không biết đun nước nên cảm thấy lúng túng, không muốn cho mình xem.

"Không sao, Hoắc Cừ." Úc Thanh Hoan để mặc hắn bịt kín mắt mình, "Anh không cần vì chuyện như vậy mà xấu hổ, chỉ là đây không phải là lĩnh vực mà anh am hiểu thôi."

Sợ hắn không hiểu, Úc Thanh Hoan còn nói: "Ví dụ như vật lí mà anh thích nhất, tôi sẽ không hiểu gì, cũng giống như chuyện tôi biết nấu cơm đun nước còn anh thì không, chuyện này rất bình thường."

Hoắc Cừ là món quà quý giá nhất mà trời cao ban tặng cho hắn, hắn dốc hết sức mình cũng phải bảo vệ bảo bối hiếm có này, quyết không để hắn bị thế giới này thương tổn.

Không phải như vậy, Hoắc Cừ nghẹn họng, theo bản năng lắc đầu.

Hắn đối với Thanh Hoan không phải là suy nghĩ đó, hắn chỉ là sợ, sợ chính mình bị luồng cảm xúc kia kích động, sẽ làm ra chuyện thương tổn đến Thanh Hoan.

Đặc biệt là khi Thanh Hoan mỉm cười nhìn hắn, hắn gần như không nhịn được muốn xông lên, đem người ôm chặt trong ngực mình. Chỉ có mình có thể nhìn thấy, sờ đến, người khác đừng hòng chạm vào dù chỉ một chút.

"Thanh Hoan, " Hoắc Cừ thống khổ lẩm bẩm, "Tôi là quái vật, tôi không giống như những người khác, tôi... tôi thậm chí vẫn luôn, vẫn luôn muốn chiếm lấy cậu, để cậu mãi mãi làm bạn với tôi."

Hắn nghĩ, xong rồi, Thanh Hoan nhất định sẽ sợ hắn, sau này cũng sẽ giống như những người khác, không đến gần hắn nữa. Nhưng hắn sẽ không nói dối, với Thanh Hoan lại càng không.

"Thanh Hoan, có phải tôi rất tồi tệ không?"

"Đương nhiên là không, " Úc Thanh Hoan nắm lấy hắn tay, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, trên mặt cực kì nhu hòa, "Hoắc Cừ, mỗi người chúng ta sống trên cõi đời này, đều là một viên ngọc quý, không giống như những người khác, anh chỉ là so với những viên ngọc quý bình thường càng đặc biệt, càng chói mắt hơn, nhưng chuyện này cũng không hề đồng nghĩ với việc anh không bình thường. Ngược lại, chính là bởi vì anh rất đặc biệt, nên anh càng hiếm thấy, càng quý giá hơn so với người bình thường."

Hắn nói: "Hoắc Cừ, anh thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ thông suốt, có đúng không?"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, " Úc Thanh Hoan xoa xoa đầu hắn, "Tôi kỳ thực rất cần anh."

Hoắc Cừ trong phút chốc mở to hai mắt, bộ dạng vô cùng không dám tin.

"Thật, " Úc Thanh Hoan khẽ cười một tiếng, "Anh rất thông minh, làm được những việc trọng đại như vậy, thế giới này có thể ít đi diễn viên Úc Thanh Hoan nhưng không thể bớt đi nhà khoa học Hoắc Cừ, "

Có lẽ là do rượu xúc tác, Úc Thanh Hoan đem những lời chôn sâu trong đáy lòng nói ra hết, "Còn có cha mẹ và các anh của anh, bọn họ cũng rất yêu quý anh. Bất kể là ở đâu, anh cũng là một người cực kì quan trọng."

"Mà tôi, " hắn tự giễu nở nụ cười, "Không có ai thiếu tôi thì không được."

"Không phải vậy, Thanh Hoan!" Hắn không giống lúc bình thường, làm tim Hoắc Cừ nhói đau, không chút nghĩ ngợi thốt lên một câu, "Tôi, tôi rất cần cậu."

Hắn vắt hết óc tìm lời giải thích, cố gắng thể hiện suy nghĩ của mình, "Trừ cậu ra, ai tôi cũng không muốn!"

"Đã biết." Cảm nhận được sự quan tâm ngốc nghếch của hắn, Úc Thanh Hoan hiểu ý nở nụ cười, "Anh tốt như vậy, quan tâm tôi như vậy, tôi cũng muốn anh vĩnh viễn làm bạn với tôi."

Dừng một chút, hắn thu hồi nụ cười trên mặt, chăm chú nhìn Hoắc Cừ, nói: "Vậy nên anh xem, muốn chiếm làm của riêng một người bạn cực kì quan trọng, cũng không phải việc gì không tốt, anh không cần vì thế mà cảm thấy khó chịu, tôi thật ra cũng giống như anh vậy."

"Có thật không?" Hoắc Cừ đôi mắt đều sáng, hóa ra cảm xúc như vậy là bình thường sao? Mình cũng không phải người kì lạ, Thanh Hoan đối với hắn cũng giống như vậy!

"Đương nhiên." Úc Thanh Hoan lấy tay gõ lên trán hắn, "Cho nên đừng có cả ngày suy nghĩ vớ vẩn, tập trung nghiên cứu vật lí của anh mới là chuyện nên làm."

"Ừm!" Hoắc Cừ gật đầu, nhìn Úc Thanh Hoan, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Vấn đề khiến mình đau khổ suốt một thời gian dài như vậy, Thanh Hoan chỉ cần nói mấy câu đã giải quyết xong, Thanh Hoan quả nhiên rất lợi hại.

Chỉ là --

Hắn ngượng ngùng mím mím môi, mũi chân di di trên đất mấy lần, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Thanh Hoan, vậy tôi, tôi còn muốn ôm cậu một cái, này, này cũng là chuyện bình thường đúng không?"

"Là bình thường, nhưng không thể ôm."

"Tại sao?" Hoắc Cừ trên mặt khó nén thất vọng.

Nhìn bộ dạng của hắn cẩn thận từng li từng tí lại có chút oan ức, Úc Thanh Hoan cười khúc khích, mở hai tay ra nói: "Giả đấy, có thể ôm."

Một giây sau, một thân thể kiên cường, ấm áp xáp lại, vững vàng đem hắn ôm vào trong lồng ngực.

Trong phòng bếp ngày đông, đâu đâu cũng có lạnh lẽo, nhưng người trước mắt này, lại vô cùng ấm áp.

Úc Thanh Hoan nghĩ, không chỉ có Hoắc Cừ, chính mình cũng luôn ao ước một cái ôm ấm áp như vậy.

Dù cho sau đó lẻ loi độc hành mấy chục năm, chỉ cần nhớ lại ấm áp nhận được ngày hôm nay, cũng đủ để hắn kiên cường tiếp tục bước đi.

Trong bầu không khí yên tĩnh lại ấm áp như vậy, Úc Thanh Hoan lòng đầy cảm xúc tựa đầu lên vai Hoắc Cừ, mở miệng nói: "Bây giờ Thanh Hoan ca sẽ dạy anh một đạo lý làm người, có lúc nói không muốn, thực ra là muốn, có lúc nói từ chối, thực ra là cho phép."

"Ừm!" Hoắc Cừ gật đầu, tuy rằng đầu óc tỉnh tỉnh mê mê, nhưng vẫn đem câu nói này ghi nhớ trong lòng, sau này lúc ở bên trong Úc Thanh Hoan, thành thục vận dụng...

Buổi chiều, Úc Thanh Hoan vừa mới kết thúc cảnh của mình thì trời liền đổ tuyết, Lưu Gia An mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong camera, tỉ mỉ quan sát xem có hoa tuyết lẫn vào trong thước phim vừa quay không.

Sợ lát nữa sẽ phải quay bù, Úc Thanh Hoan không dám rời đi, cũng không cởi trang phục diễn, chỉ khoác áo lông đợi ở một bên trường quay.

Vu Hâm cầm mấy tờ giấy đứng ở một bên nói chuyện với hắn: "Thanh Hoan, đây là mấy kịch bản tôi lựa chọn cho cậu, ở đây có tên và nội dung cơ bản, cậu cảm thấy bộ nào tốt, nói tôi biết, tôi đem nội dung chi tiết nói cho cậu nghe. "Một đường sinh tử" sắp hết cảnh của cậu rồi, cần chuẩn bị công việc tiếp theo thôi."

Úc Thanh Hoan nghe vậy sững sờ, lập tức rũ mắt.

Hắn thực sự không muốn lại tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, hắn không chịu nổi cảnh mọi sinh hoạt trong cuộc sống của mình đều phơi bày trước mặt người khác nữa. Chuyện quan trọng nhất đời này, là hắn muốn được tự do.

Hít sâu một hơi, Úc Thanh Hoan nhìn Vu Hâm, nghiêm túc nói: "Anh, em phải nói với anh chuyện này."

Hắn quyết định thẳng thắn với Vu Hâm, hắn không thể chờ đến khi Vu Hâm đem hết công sức đổ lên trên người mình mới nói cho hắn biết dự định của mình, như vậy quá không công bằng với Vu Hâm.

Hắn biết, nguyện vọng lớn nhất đời này của Vu Hâm, chính là có thể tạo ra được một nghệ sĩ hạng nhất.

Cũng may, có kinh nghiệm đời trước hỗ trợ, hắn giúp Vu Hâm chọn một người có tiềm lực không phải là chuyện khó, thuyết phục hắn đồng ý với kế hoạch của mình mới là quan trọng nhất.

"Chuyện gì?" Vu Hâm không coi là chuyện to tát, nện cho Úc Thanh Hoan một quyền, cười nói: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Cậu không phải là muốn vay tiền tôi đấy chứ?"

Úc Thanh Hoan lắc đầu một cái, khó khăn mở miệng nói: "Anh, em không nghĩ..."

Lời phía sau còn chưa nói ra, liền bị Khương Kỳ lớn giọng cắt ngang: "Thanh Hoan! Nhanh tới đây! Lưu đạo tìm cậu!"

"Đi thôi, chuyện của Lưu đạo quan trọng hơn, muốn nói cái gì diễn xong lại nói tiếp." Thấy Úc Thanh Hoan vẫn còn ngây ra, Vu Hâm đẩy hắn một cái.

"Được." Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nén một bụng lời nói, đi đến chỗ Lưu Gia An."Lưu đạo, muốn quay bù cảnh lúc nãy sao ạ?"

"Không phải, " Lưu Gia An đóng máy quay, cười nói: "Chúng ta rất may mắn, cũng không có tuyết lọt vào máy quay, cái đoạn kia có thể trực tiếp dùng." Ngừng một chút, chỉ vào người bên cạnh nói: "Không phải bác tìm cháu, là lão Tằng."

"Mang cho cậu xem một cái kịch bản, " Tằng Bồi Vinh không để ý nhặt dưới đất lên một quyển kịch bản dính đầy tuyết, ném cho Úc Thanh Hoan, "Xem một chút đi."

Thật ra, ngày hôm nay ông đến cũng không phải tới thực hiện cam kết với Úc Thanh Hoan. Ông chỉ là muốn đem kịch bản này đến chào hàng với Lưu Gia An, muốn ông ấy tới quay bộ phim này, không nghĩ tới đúng dịp thấy Úc Thanh Hoan diễn một đoạn.

Điều làm ông giật mình chính là kỹ năng diễn xuất của Úc Thanh Hoan, so với lúc hắn vừa vào đoàn phim, tiến bộ vô cùng lớn.

Nếu như nói kĩ năng diễn xuất giống như vẽ tranh, Úc Thanh Hoan ban đầu giống như một người chuyên chép tranh, chỉ có thể mô phỏng theo người khác. Nhưng dù cho hắn mô phỏng theo lợi hại đến đâu, cũng mãi mãi không sáng tạo được một tác phẩm thuộc về riêng mình.

Mà hiện tại, Úc Thanh Hoan khi diễn đã có thể đem bản sắc cá nhân của hắn cá dung hợp cùng đặc tính của nhân vật, đối với diễn viên mà nói là một chuyện vô cùng khó.

Tằng Bồi Vinh bắt đầu cảm thấy người trẻ tuổi này có chút ý nghĩa.

Có thiên phú, có linh khí, tính cách hoàn hảo, quả thực là trời sinh nên ăn chén cơm diễn viên này.

"Tằng lão sư, cháu..." Úc Thanh Hoan ngại ngùng mím môi, chỉ cảm thấy quyển kịch bản mỏng manh đang cầm trong tay này như có thiên kim trùng, hắn không nghĩ sẽ lại đóng phim, nhưng tình huống thế này, nên từ chối thế nào đây?

"Thanh Hoan, cháu không cần có gánh nặng trong lòng, lão Tằng cũng là nhìn cháu thích hợp với nó nên mới tìm đến." Lưu Gia An cho là hắn đang thụ sủng nhược kinh, cười an ủi hắn: "Cháu cứ mạnh dạn nhận lấy đi, nếu cháu không thực sự phù hợp, cháu nghĩ xem cái lão bướng bỉnh như lừa này có chịu dùng cháu hay không!"

Lời đã nói đến mức này, Úc Thanh Hoan cũng không tiện từ chối, chỉ có thể lật kịch bản ra xem, không nghĩ tới vừa nhìn qua, nhất thời lại không bỏ xuống được.

Bộ phim này tên là "Làm sao để yêu người", đọc tên cũng biết là phim tình cảm, nội dung chính là những chuyện cũ xảy ra khi hai người đàn ông đồng thời theo đuổi một người phụ nữ.

Có khóc, có cười, vô cùng hấp dẫn người xem.

Đặc biệt là Tằng Bồi Vinh muốn hắn diễn nhân vật này: Nam hai Vương Xuyên.

Một quản đốc công trình, không cha không mẹ, tứ cố vô thân.

Vì muốn cho người con gái mình yêu - Trương Tiểu Miêu, có một cuộc sống dễ chịu, hắn tự nguyện đi làm công trình ở nơi nguy hiểm nhất. Sau một năm làm việc, nhận được tiền thưởng, chuẩn bị về nhà ôm người đẹp, lại bị một trận sạt lở đất nghiêm trọng chôn vùi.

Bởi vì không có người thân, công ty mua cho hắn một ngôi mộ tại vùng ngoại thành, qua loa an táng, thậm chí không có ai thông báo cho Trương Tiểu Miêu một tiếng.

Mà Trương Tiểu Miêu đợi mấy tháng, vẫn không thấy Vương Xuyên liên lạc với cô, liền cho là hắn từ bỏ việc theo đuổi mình, do dự mấy tháng, rốt cục đồng ý làm bạn gái của người khác.

Khi nhìn thấy khắc họa nhân vật Vương Xuyên, Úc Thanh Hoan liền biết, bộ phim này hắn không có cách nào cự tuyệt.

Vương Xuyên và hắn quá giống nhau, một người cô đơn sống trên thế giới này, thậm chí ngay cả cái chết cũng không làm hắn nháy mắt một cái.

Úc Thanh Hoan từng tưởng tượng ra hàng trăm cảnh lúc mình chết đi, đều giống hệt như cái chết của Vương Xuyên.

Bộ phim này đối với hắn mà nói, có sức hấp dẫn cực kì lớn, một nhân vật đi ra từ chính mình. Không có cách nào từ chối.

"Thế nào?" Tằng Bồi Vinh vừa thấy vẻ mặt của hắn, liền biết hắn bị kịch bản của mình thu hút rồi nhưng vẫn cố ý hỏi một câu.

"Kịch bản rất tuyệt, " Úc Thanh Hoan không nỡ để kịch bản vào lại trong phong bì, hướng Tằng Bồi Vinh cúi sâu người bái một cái, "Cảm ơn Tằng lão sư."

Tằng Bồi Vinh hết sức hài lòng với thái độ của hắn, đắc ý vuốt râu mép, nhận lễ của hắn.

Ông chỉ thích những người thông minh, ngay thẳng, biết ơn báo đáp như vậy, nên ông mới bằng lòng đối tốt với bọn họ một chút.

"Lưu đạo tìm cậu làm gì vậy?" Úc Thanh Hoan đi tới, Vu Hâm liền chờ sẵn hỏi một câu, "Không phải quay bù cảnh lúc nãy sao?"

"Không phải, " Úc Thanh Hoan lắc đầu, vừa định nói tin mình nhận kịch bản phim điện ảnh của Tằng Bồi Vinh cho hắn biết, Vu Hâm đã lại nhét vào tay hắn mấy tờ nội dung kịch bản vừa nãy, "Đêm nay dành thời gian xem một chút, ngày mai trả lời tôi."

Úc Thanh Hoan có chút khó xử nhíu mày lại, "Nhưng mà em đã quyết định bộ phim sẽ diễn tiếp theo rồi."

"Cái gì?" Nghe vậy, Vu Hâm suýt nữa thì nhảy dựng lên, "Chuyện lớn như vậy tại sao không bàn bạc với tôi đã tự mình quyết định rồi? Cậu bao giờ thì vào đoàn? Đạo diễn là ai? Nội dung là cái gì?"

Thằng bé này vừa mới bước chân vào giới, xuất phát điểm cao như vậy, đi con đường cũng tốt, tiền đồ một mảnh tốt đẹp, lỡ như bị người ta lừa nhận phim dởm thì làm sao! Đây không phải là đem tương lai ném đi hay sao!

Nghĩ tới đây, Vu Hâm nhất thời vừa vội vừa tức, "Nhanh nói tôi biết, nếu như không phù hợp, tôi phải nhanh chóng nghĩ biện pháp xử lý."

"Phim điện ảnh mới của Tằng Bồi Vinh "Làm sao để yêu người", " Úc Thanh Hoan đem kịch bản đưa cho Vu Hâm, nói tiếp: "Đạo diễn vẫn là Lưu đạo, em nhận vai nam thứ."

Cốc nước trong tay Vu Hâm cộp một tiếng rơi trên mặt đất, "Ai? Tằng Bồi Vinh? Biên kịch vàng Tằng Bồi Vinh?"

Úc Thanh Hoan gật đầu, "Chỉ là tạm thời quyết định, cụ thể thù lao và ngày vào đoàn, còn phải bàn bạc tiếp."

Sau một hồi yên tĩnh quái dị, Vu Hâm đột nhiên giơ ngón tay cái lên với Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan, thật sự, tôi bái phục cậu, tiểu đệ của tôi không cần đỡ cũng phải bái phục cậu!"

Úc Thanh Hoan: "... Anh vẫn nên đỡ đi, em không muốn có người quản lí tè ra quần đâu."

Vu Hâm: "..."

________

Editor: Không có H rồi, chỉ có hint thôi. 😝

Mình cũng nghĩ đẹp quá, điềm văn thì mấy khi có truyện mới đi được 1/4 đã có H đâu. Haizzzz

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play