Hoắc Cừ trong lòng lo lắng, lấy hết sức bình sinh, chạy như bay, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

Các nhà khoa học đi cùng suýt nữa thì nôn ra máu!

Mấy ngày nay bọn họ cũng nghe nói đến tính tình của vị giáo sư này, ra khỏi nhà đạp cửa muốn bay luôn cửa, bây giờ lại nói muốn về nước!

Không tham gia hội thảo là chuyện nhỏ, mấu chốt là người về mất a! Không những mất cơ hội bồi dưỡng một nhà khoa học vật lí thiên tài, về nước chỉ sợ còn phải chịu lửa giận của Hoắc gia!

Bọn họ sao lại xui xẻo như vậy chứ!

Mấy người tóc đã hoa râm, trong lòng mắng cái người đến gửi tin nhắn cũng không biết như Hoắc Cừ mấy trăm lần, tóc muốn dứt đến trọc cả đầu, cũng chỉ có thể dốc toàn bộ sức lực đi tìm Hoắc Cừ, ngay cả con gái như Trình Nhã cũng bị cha bảo đi ra ngoài tìm.

"Tiểu Nhã nhanh lên! Bọn con còn trẻ, đi đứng lưu loát! Tới các cửa hàng gần đây tìm hết một lượt xem!"

Trình Nhã ở trên máy bay bị Hoắc Cừ làm mất mặt, mấy ngày nay đều khó chịu với hắn. Nhưng cô cũng biết, bây giờ không phải là lúc có thể tùy hứng, liền cầm thẻ mở cửa phòng cùng điện thoại di động, chạy theo ra ngoài.

Cũng không biết có do cô số may hay không, vừa mới đi tới bãi đậu xe phía sau khách sạn liền thấy Hoắc Cừ. Cô chuẩn bị tâm lí xong, đang muốn gọi hắn thì thấy Hoắc Cừ xoay người, bỗng nhiên đi vào bên trong bãi đỗ xe.

Trình Nhã: "?"

Hắn đây là đang làm gì? Lẽ nào trong bãi đỗ xe sẽ có người tốt bụng đưa hắn đi ra sân bay sao?

Trình Nhã trong lòng nghi ngờ, liền đi theo sau Hoắc Cừ, sau đó... Liền thấy một màn khiến tam quan thay đổi hoàn toàn --

Vốn dĩ chẳng có chủ xe tốt bụng nào cả! Hoắc Cừ giống như con ruồi không đầu đi một vòng lại một vòng trong bãi đậu xe, cuối cùng kiệt sức quay về đúng chỗ lối vào, sau đó... Hắn nghi hoặc nhìn chung quanh một chút, lần thứ hai đi vào trong bãi đậu xe.

Quá trình này lặp lại hai, ba lần, cuối cùng Trình Nhã thật sự không nhìn nổi nữa, chạy tới kéo hắn lại.

"Anh đừng đi nữa, lẽ nào anh không biết mình đã đi mấy vòng trong đó rồi sao?"

Cô cảm thấy thật là khó tin, ở nhà nghe cha nói Hoắc Cừ vô cùng lợi hại, giải quyết rất nhiều đề toán khó, giờ lại phát hiện ra chuyện lạ, một bộ não thông minh tuyệt đỉnh như thế, vậy mà đường đi cũng không nhớ được?

"Là như thế sao?" Hoắc Cừ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn con đường mình vừa đi qua, một lúc lâu, bỗng nhiên giơ tay lên dùng sức đập vào đầu.

Thanh Hoan bị người khi dễ, cậu ấy đang rất cần mình.

Nhưng mà hắn, đến cả đường đi đến sân bay cũng không biết.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn là một người vô dụng, là quái vật...

"Này, anh đừng tự làm hại bản thân!" Trình Nhã bị động tác của hắn làm cho sợ hết hồn, dù cho có khó chịu với Hoắc Cừ, đối diện với khuôn mặt anh tuấn đến cực điểm của hắn, cũng không phát hỏa được.

"Vậy... anh nhanh chóng cùng em trở về thôi, cha em cùng mọi người đều đang tìm anh, hội thảo sắp bắt đầu rồi."

Trở lại? Hoắc Cừ nhiều lần lập lại hai chữ này, sau đó kiên định lắc đầu.

Không! Hắn không trở về!

Hắn muốn về nước! Hắn muốn đi tìm Thanh Hoan!

"Sao anh lại ích kỷ như vậy!" Trình Nhã bực mình giậm chân, "Anh có biết cha em và mọi người đang sốt ruột như thế nào không? Anh còn ở đây làm loạn cái gì!"

"Tôi muốn đi tìm Thanh Hoan..." Hoắc Cừ không có nghe lời cô nói, hồn bay phách lạc lui về phía sau một bước, không ngừng lẩm bẩm, "Thanh Hoan bị khi dễ, tôi muốn đi tìm cậu ấy..."

Trình Nhã nhạy cảm bắt được điểm mấu chốt trong lời hắn nói, "Thanh Hoan là ai?"

"Thanh Hoan là bạn tốt nhất của tôi." Hoắc Cừ đối hai chữ này đặc biệt mẫn cảm, nghe vậy không chút do dự trả lời một câu.

"Vậy là vì hắn bị bắt nạt, anh ngay cả hội thảo cũng không tham gia, nhất định phải về nước ngay bây giờ?" Không biết tại sao, Trình Nhã luôn cảm thấy chỗ nào đó có điểm không đúng.

"Đúng!"

Trình Nhã lại hỏi: "Thanh Hoan là một cô gái?"

"A?" Nghe câu hỏi của cô, Hoắc Cừ sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, "Thanh Hoan là con trai."

Trình Nhã: "!!!"

Nói rồi mà!!! Nói rồi mà!!!!!!

Không ai có thể chống đối sự hấp dẫn của cô!!!!!

Trừ phi... Người kia là...!!!!!!!

"Anh nhất định muốn trở về?" Tự cho là tìm được lí do Hoắc Cừ không có phản ứng với cô, tâm lý của Trình Nhã thoải mái hơn, nhìn Hoắc Cừ cũng vừa mắt hơn nhiều, quỷ thần xui khiến hỏi thêm một câu.

"Ừm!" Hoắc Cừ dùng sức gật đầu.

Trình Nhã lại hỏi: "Vậy hộ chiếu, chứng minh thư anh có mang theo không? Vé máy bay mua chưa? Quan trọng nhất là, anh biết làm thế nào để đi ra sân bay không?"

Một loạt câu hỏi, hỏi Hoắc Cừ đến hai mắt đều biến thành dấu chấm hỏi, hắn mờ mịt nhìn Trình Nhã, căn bản không rõ ý cô là gì.

"Thôi, " Trình Nhã đỡ trán, "Em giúp anh đi."

Không biết tại sao, luôn cảm thấy có chút kích động....

Đem Hoắc Cừ giấu ở bên góc đường, Trình Nhã lén lút trở về khách sạn, mang hành lý của hắn ra, lại giúp hắn mua vé, đưa hắn đến sân bay.

"Cảm ơn." Trước khi lên máy bay, Hoắc Cừ lễ phép nói cảm ơn với Trình Nhã, cũng thực lòng bái phục nàng, "Cô rất lợi hại."

Quá trình về nước khó như vậy mà vẫn có thể nhớ rõ ràng.

"Đi thôi đi thôi." Nhờ vả người đi cùng chuyến bay bên cạnh dẫn hắn theo, Trình Nhã thiếu kiên nhẫn đẩy hắn đến cửa soát vé, nhìn thấy bóng lưng kiên cường của Hoắc Cừ kiên xa dần, không nhịn được nhỏ giọng gắt một cái, "Phi! Phí cho một khuôn mặt như thế!"

Vậy mà lại không thích con gái!

Trong trường quay, Úc Thanh Hoan đã hóa trang xong, đang ngồi chờ đến cảnh diễn, là đoạn mà hắn đã dùng để diễn thử lần trước.

Vì chi phí thuê máy bay rất cao nên đoàn phim chỉ thuê trong ba ngày. Trong ba ngày này, bọn họ nhất định phải quay xong những cảnh yêu cầu có máy bay, vậy nên bất kể là Lưu Gia An hay diễn viên đều có áp lực rất lớn.

Úc Thanh Hoan đang tập trung suy nghĩ về nội dung cảnh diễn, Triệu Khanh Uyên không biết từ chỗ nào chạy tới, ôm lấy vai hắn dùng sức kéo một cái, cười đê tiện, "Sao rồi, lát nữa cùng tôi đối diễn có căng thẳng không nào?"

Hình ảnh vừa tưởng tượng ra trong đầu của Úc Thanh Hoan bị cắt đứt, nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Tại sao tôi phải căng thẳng?"

"Không phải chứ." Triệu Khanh Uyên không tin, vòng tới phía trước nhìn chằm chằm vào mắt Úc Thanh Hoan, "Lần thứ nhất cùng người như tôi đối diễn mà lại không lo lắng á? Cậu nhất định là đang nói dối!"

"Anh là người như thế nào?" Úc Thanh Hoan hỏi ngược lại, "Là người cùng tin nhắn trả lời tự động hàn huyên cả một buổi chiều? Hay là người ăn đào đóng hộp đến mức đau dạ dày không xuống nổi giường?"

Giọng của Úc Thanh Hoan giống như nước suối trong, lạnh nhạt mà thanh lãnh, bình thường nói chuyện rất dễ nghe. Nhưng nếu nói kiểu giễu cợt, liền cảm thấy đặc biệt trào phúng.

Triệu Khanh Uyên nghẹn lời, đứng thẳng lên, ở trên cao nhìn xuống Úc Thanh Hoan, "Cậu chờ đấy! Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!"

Trong trường quay, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lưu Gia An dùng tay ra hiệu cho các diễn viên vào chỗ, không thể chờ đợi được nữa hô một tiếng, "Bắt đầu!"

"Tôi không đi! Ai thích đi thì đi!" Úc Thanh Hoan trong nháy mắt đã điều chỉnh tốt trạng thái, thái dương nổi gân xanh, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, không để ý đến tiếp viên hàng không đang cố ngăn cản, cố sức xông tới cửa khoang hành khách, "Cút! Đều cút cho tôi! Tôi phải đi về! Thả tôi xuống!"

"Đứng lại!" Triệu Khanh Uyên đóng vai Bành Trình bước nhanh đến, bắt được cánh tay của hắn, kéo về phía sau, "Đừng ở chỗ làm mất mặt bệnh viện! Chờ đến chiến trường, cậu thích đi chỗ nào thì đi, không ai thèm quản!"

"Cái rắm!" Diệp Thịnh quay đầu lại hung hăng nhìn hắn, "Anh tưởng tôi không biết sao? Tôi còn có thể đi sao? Đi được nhưng về không được! Tôi..."

"cut!" Vào lúc này, Lưu Gia An bỗng nhiên kêu ngừng.

Ông nhìn hình ảnh trong máy quay, cau mày nói: "Thanh Hoan cảm xúc có chút không đúng, điều chỉnh một chút, làm lại một lần."

"Vâng, Lưu đạo." Úc Thanh Hoan hơi áy náy, nhận lấy nước Vu Hâm đưa đến, vừa uống vừa nghĩ xem chỗ nào có vấn đề.

"Tôi cảm thấy cậu diễn rất tốt mà, " Triệu Khanh Uyên có chút buồn bực, hắn ngồi xổm bên cạnh Úc Thanh Hoan, nhớ lại đoạn vừa diễn, nói với hắn.

Trên thực tế, kĩ năng diễn xuất của Úc Thanh Hoan khiến hắn giật mình, nếu như không phải mình quen biết khuôn mặt kia, hắn thậm chí còn nghĩ người đối diễn với mình không phải là một người mới, mà là một đối thủ ngang tài ngang sức.

Vậy tại sao Lưu Gia An vẫn chưa hài lòng?

Hai người đều đang suy nghĩ, Lưu Gia An đi tới nói, "Cảm xúc của Thanh Hoan cần kịch liệt hơn một chút, " dừng một chút, nhìn về phía Triệu Khanh Uyên, "Khanh Uyên cũng vậy, đoạn hai người các cháu mới vừa quay, bầu không khí tuy khẩn trương những vẫn chưa tới độ đụng một cái liền phát nổ."

Hai người gật đầu, hiểu ý của Lưu Gia An, liền âm thầm điều chỉnh một chút, ra hiệu cho Lưu Gia An có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng đáng tiếc, lần này vẫn không qua.

"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Triệu Khanh Uyên có chút nôn nóng dứt tóc.

Hắn và Thanh Hoan đều phát huy rất tốt, xem hình ảnh trong máy quay cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề gì, lẽ nào Lưu Gia An đang cố ý làm khó hai người? Nhưng cũng không đúng, không có đạo diễn nào sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn.

Úc Thanh Hoan cũng không có cách nào trả lời câu hỏi này của hắn, hắn cân nhắc một lúc lâu cũng không biết mình đến cùng có vấn đề gì, cuối cùng còn đi thỉnh giáo cả Vương Chấn Sinh.

Mà Vương Chấn Sinh cũng một câu nói, "Bác và Lưu đạo giống nhau, cũng cảm thấy có chút không đúng, mà cụ thể không đúng chỗ nào thì bác nói không được, chính cháu phải tự tìm ra."

Đành vậy, Úc Thanh Hoan cùng Triệu Khanh Uyên vừa nghĩ vừa diễn, liên tiếp lặp lại mười mấy lần, cuối cùng Úc Thanh Hoan bị NG đến chết lặng, vẫn không đạt được yêu cầu của Lưu Gia An.

Giằng co cả một buổi chiều, Úc Thanh Hoan vừa mệt vừa lạnh, cả người nhìn vô cùng uể oải, trong mắt đầy tơ máu. Không chỉ như thế, bởi vì liên tục để cảm xúc bạo phát, giọng của hắn đã có chút khàn khàn, Vu Hâm đau lòng, nhanh chóng rót một chén quả đười ươi cho hắn.

"Anh đừng lo lắng, em không sao." Úc Thanh Hoan thở một hơi, nói với Vu Hâm một câu, lại chìm vào suy tư.

Lưu Gia An vẫn luôn nói hắn tâm tình không đủ kịch liệt, nhưng hắn cảm thấy mình đã biểu hiện ra đủ rồi, chẳng lẽ phải khoa trương hơn nữa? Cũng không đúng...

Úc Thanh Hoan thay đổi phương hướng suy nghĩ, Diệp Thịnh vốn dĩ sinh ra xung đột với Bành Trình là vì hắn không muốn đi chiến trường, mà nguyên nhân hắn không muốn đi là --

Úc Thanh Hoan đôi mắt bỗng chốc sáng lên! Hắn biết rồi, Diệp Thịnh sợ chết!

Hắn phải diễn, là tâm trạng Diệp Thịnh đang sợ hãi cái chết!

Không trách Lưu Gia An luôn nói tâm trạng của hắn không đúng!

Sợ linh cảm lóe lên một cái rồi biến mất, Úc Thanh Hoan nhanh chóng chủ động đi tìm Lưu Gia An.

Quả nhiên, lần này Lưu Gia An không kêu ngừng nữa, rốt cục cũng qua.

Úc Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy áo khoác từ trong tay Vu Hâm khoác lên, đang muốn hỏi Triệu Khanh Uyên có về nghỉ hay không, liền nghe thấy tiếng hắn đang nói chuyện điện thoại, "Mẹ ạ? Đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho con làm gì vậy? Con á? Con đang đóng phim ạ. Đương nhiên là mệt, con lập tức về nghỉ đây, đừng, mẹ đừng đến, con còn đang giảm béo đây, mẹ đem đồ đến con cũng không thể ăn..."

Nói chuyện giọng cằn nhằn, tùy hứng, là quyền lợi của con trai duy nhất được nuông chiều từ bé.

Úc Thanh Hoan ánh mắt liền ảm đạm, hắn hít sâu một hơi, quay đầu nói với Vu Hâm: "Anh, chúng ta trở về thôi."

Vu Hâm thấy sắc mặt hắn không tốt, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn, "Thanh Hoan, cậu có phải là giận Lưu đạo không? Aizzzz, sao bỗng nhiên lại hẹp hòi thế, đừng tức giận, lần sau biểu hiện tốt một chút là được rồi."

Úc Thanh Hoan cụp mắt vâng một tiếng, thu hồi ánh mắt ao ước không khống chế được đặt trên người Triệu Khanh Uyên.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc lão tam: Buông tôi ra! Tôi muốn về nước tìm Thanh Hoan!

Trình Nhã: Cá là anh đến bãi đậu xe cũng đi không ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play