Ngoại trừ Hoắc Cừ, tất cả mọi người đều cùng mang một vẻ mặt. Hoắc Cừ mờ mịt nhìn người này, lại nhìn người kia, cuối cùng đem ánh mắt cầu cứu dừng trên người Úc Thanh Hoan.
Hắn... đã nói sai sao?
Nhưng mà không đúng, đây là Thanh Hoan nói với mình mà, Thanh Hoan làm sao nói sai được!
"Khụ, " Úc Thanh Hoan lúng túng ho khan một tiếng, nói với Triệu Khanh Uyên: "Khanh Uyên, anh đừng để ý, Hoắc Cừ không phải là cố ý." Sờ sờ mũi, ánh mắt hối hận gian nan nói: "Lời này là tôi nói..."
"Được lắm! Úc Thanh Hoan, tôi ngày hôm nay xem như là nhìn rõ con người cậu." Triệu Khanh Uyên sâu xa liếc mắt nhìn hắn, giống như oán phụ bị vứt bỏ, "Tôi coi cậu là anh em, cậu lại ở sau lưng mắng tôi!"
Úc Thanh Hoan: "Đánh là thương mắng là yêu mà."
Triệu Khanh Uyên tuy rằng hung hăng nói vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu, Úc Thanh Hoan tuy ngoài miệng không nói gì nhưng đã sớm coi hắn là bạn tốt, nói hắn là con vẹt thành tinh cũng không có ác ý gì, chỉ có điều theo bản năng nói đùa một câu, không nghĩ tới lại bị Hoắc Cừ nhớ kỹ.
"Cậu đoán xem tôi có tin không?" Dưới cơn tức giận, trí thông minh của Triệu Khanh Uyên tự nhiên nhảy vọt lên, "Được, coi như không nói chuyện này, vậy chuyện tin nhắn lần trước thì sao?”
Nói xong, tức giận nhìn Úc Thanh Hoan, thấy Úc Thanh Hoan trên mặt viết đầy hối lỗi, hắn bỗng nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra ——
"Cậu đến bây giờ vẫn nghĩ tôi là thằng ngốc đúng không?!"
"Thanh Hoan, " Hoắc Cừ hoảng rồi, "Tôi gây ra phiền phức cho cậu sao?"
"Không sao, anh ta đùa thôi." Úc Thanh Hoan tiện tay rút ra một tờ giấy ăn, để hắn lau miệng dính dầu mỡ, khéo léo chuyển đề tài, "Ăn no không?"
Hoắc Cừ thành thực lắc đầu một cái, "Chưa no."
Úc Thanh Hoan cúi đầu nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vai Hoắc Cừ, "Để anh hai anh đưa đi ăn cơm vậy, tôi sắp phải đi đóng phim rồi, không có thời gian giúp anh.”
"Tôi không muốn đi." Hoắc Cừ không tình nguyện dùng mũi chân di di lên mặt đất, giọng thật nhỏ nói một câu.
"Nghe lời." Úc Thanh Hoan cởi áo lông ra, nhìn trong gương, xác nhận quần áo của chính mình không bị nhăn, liền ôm vai Hoắc Cừ đưa hắn đi ra ngoài, "Trở về ăn cơm thật ngon, trước khi anh đi tôi sẽ đến thăm anh."
"Có thật không?" Hoắc Cừ thành công bị điều kiện hắn đưa ra dụ dỗ.
"Thật."
"Vậy, vậy cậu không được quên."
"Yên tâm đi."
Rốt cục cũng thuyết phục được Hoắc Cừ, Úc Thanh Hoan nhìn sang Hoắc Vanh, giả vờ như không biết hắn là ông chủ của mình, "Làm phiền anh dẫn anh ấy đi ăn cơm." Nghĩ một chút, lại nói thêm một câu, "Hoắc Cừ thích ăn đồ thanh đạm."
"Không thành vấn đề." Hoắc Vanh thuận miệng trả lời một câu, nhanh chóng lái xe chở em trai đi tìm đồ ăn thanh đạm.
Đi được nửa đường, mới đột nhiên nhớ tới. Không đúng, hắn mang em trai mình đi ăn cơm không phải chuyện đương nhiên sao? Tại sao Úc Thanh Hoan lại dùng mấy câu nhờ vả như vậy, đáng sợ nhất chính là, hắn thế mà còn nghe lời đáp lại!
Người này có độc!
Hơn nữa, em út từ lúc nào có sở thích về đồ ăn? Hắn làm sao lại không biết?
Nhìn đèn đỏ, Hoắc Vanh nghiêng người sang hỏi Hoắc Cừ, "Em thích ăn đồ thanh đạm sao?"
Hoắc Cừ không ngẩng đầu, đôi mắt vẫn cứ không chớp một cái nhìn bể cá bảo bối cá trên tay.
Hoắc Vanh: "..."
Vẫn là hắn quá ngây thơ.
Mà ở trường phim bên này, bởi vì cùng Úc Thanh Hoan náo loạn đòi tuyệt giao, xế chiều hôm nay quay phim, Triệu Khanh Uyên quả thực tính khí hoàn toàn phát nổ, ép Vương Trình Trình đừng nói là cùng hắn đối diễn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, không biết NG bao nhiêu lần, khiến cho Lưu Gia An suýt nữa đá đổ máy quay số 1.
Hiện tại có rất nhiều phim, đứng tên là đại đạo diễn, trên thực tế quá trình quay phim đều là dựa theo yêu cầu của giám đốc sản xuất để hoàn thành. Cách làm đó khiến Lưu Gia An nhìn không nổi, mặc dù đã lớn tuổi, ông vẫn cứ kiên trì tự mình quay “Một đường sinh tử”
Không chỉ như thế, ông có yêu cầu rất cao đối với diễn viên, có thể nói là đến độ bới lông tìm vết.
Vương Trình Trình kỹ năng diễn xuất vốn đã không ra sao, lúc này trong lòng vừa loạn, nhìn đến vô cùng thê thảm, mắt thấy phim nhựa bị lãng phí càng ngày càng nhiều, Lưu Gia An rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp mắng, "Vương Trình Trình, bằng tốt nghiệp học viện điện ảnh của cô là dùng tiền mua à? Cô nhìn lại xem mình đang diễn cái gì đi! Ai không biết, còn tưởng rằng là cô là người giúp việc trong nhà Triệu Khanh Uyên đấy!"
Vương Trình Trình dù sao cũng là đại hoa tuyến một của Tinh Quang, nếu đổi sang là người khác đạo diễn, đừng nói là mắng, cho dù cô có diễn không tốt, người ta cũng sẽ cười khen kỹ năng diễn xuất của cô tốt.
Dù Vương Trình Trình có EQ cao, lúc này cũng đã tức giận.
Nhưng cô vẫn còn nhớ không thể đắc tội Lưu Gia An, hạ thấp giọng vội vã nói, "Xin lỗi Lưu đạo, trạng thái của cháu có chút không tốt, bác cho cháu một chút thời gian." Liền để trợ lý dìu về phòng nghỉ.
Lúc này Lưu Gia An đang nổi nóng, ngay cả bạn cũ của ông như Khương Kỳ cũng không dám trêu chọc, đang muốn lén chuồn đi chỗ khác hút một điếu thuốc, lại nghe thấy Lưu Gia An lớn giọng gọi: "Úc Thanh Hoan đâu rồi? Nhanh tới đây, để cậu ta diễn trước đi!"
"Này đây! Người đây!" Khương Kỳ đem Úc Thanh Hoan kéo đến, không nhịn được thay hắn toát mồ hôi lạnh. Lần đầu tiên quay phim, e là phải ăn không ít mắng, xem ra thằng nhóc này cũng có lúc vận may không tốt a!
"Chuẩn bị xong chưa?" Nhóm thư kí hỗ trợ trường quay vội vàng thay đổi bối cảnh, Lưu Gia An ngồi vào bên cạnh máy số 1, thấy Úc Thanh Hoan đang thử tìm vị trí hai lần, không nhịn được ló đầu thúc giục.
"Được rồi." Úc Thanh Hoan gật gật đầu.
"Được! Bắt đầu!"
Diệp Thịnh là bác sĩ phẫu thuật khoa nội tiết, đã công tác tại bệnh viện sáu năm. Hắn có điều kiện gia đình tốt, lại đẹp trai, đi tới đâu cũng có người nghênh đón, dần dần sinh ra tính cách hung hăng phá phách lại còn trăng hoa.
Tuy rằng y thuật không tệ lắm nhưng thái độ đối với bệnh nhân không hề tốt. Bình thường, sau khi phẫu thuật sẽ đem bệnh nhân ném tới phòng bệnh, chẳng hề quan tâm, tất cả đều do y tá lo liệu.
Úc Thanh Hoan chuẩn bị diễn, là đoạn Diệp Thịnh nói chuyện với người nhà bệnh nhân.
Một bé gái mới chín tuổi đã mắc ung thư tuyến giáp, tuy ung thư tuyến giáp có khả năng chữa khỏi rất cao, nhưng tuổi còn nhỏ như vậy vẫn khá là nguy hiểm.
Mẹ cô bé mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, vừa tuyệt vọng vừa bất lực. Dù y tá đã nói qua về khả năng chữa khỏi của loại bệnh này cho cô, cũng không cách nào làm cho cô yên tâm. Vì vậy, cô chọn một ngày, đến gần giờ tan làm đi đến văn phòng làm việc của Diệp Thịnh.
"Chào bác sĩ Diệp, " mất ngủ kéo dài cộng thêm lo lắng dày vò cô đến thảm hại, sắc mặt trắng bệch, gầy đến chỉ còn da bọc xương, cảm giác như chỉ cần gió thổi nhẹ là ngã. Vừa thấy Diệp Thịnh, cô giống như là bắt được một cọng cỏ cứu mạng, khóc lóc nói với hắn, "Đồng Đồng nhà tôi bây giờ phải làm sao hả bác sĩ Diệp, lần này phẫu thuật sẽ không có nguy hiểm thật sao? Đây chỉ là một ca tiểu phẫu thôi đúng không?"
Diệp Thịnh đang vội tan làm để đi hẹn hò, bỗng nhiên bị người kéo lại, còn là một bà cô xấu xí khóc lóc, lập tức mất kiên nhẫn, mắng cô một trận như trút nước, "Bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng có phần nguy hiểm! Tiểu phẫu? Tiểu phẫu thì cô còn đưa người đến bệnh viện của tôi làm gì!"
Người phụ nữ phút chốc trợn to hai mắt, cầu xin nhìn về phía Diệp Thịnh, chân run đến mức sắp đứng không vững. Cô chỉ là muốn đến chỗ bác sĩ để tìm một chút yên tâm, không nghĩ tới lại nghe được những câu lạnh lùng như thế.
"Bác sĩ Diệp…"
"Thả ra!" Diệp Thịnh mất kiên nhẫn gỡ bỏ tay của người phụ nữ, ghét bỏ phủi phủi quần áo của mình, "Chuyện có như vậy hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần, bác sĩ chúng tôi nhiều thời gian lắm sao?!"
Nói xong, lạnh lùng đem người phụ nữ đẩy ra khỏi cửa, nghênh ngang rời đi.
"cut!" Lưu Gia An chăm chú nhìn hình ảnh trong máy quay số 1, trên mặt thần sắc hơi dịu đi.
Úc Thanh Hoan diễn xuất vô cùng tốt, thậm chí tốt đến mức nằm ngoài sự dự liệu của ông, không giống như người mới lần đầu đóng phim. Đem Diệp Thịnh hung hăng và lạnh lùng diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi một cái giơ tay liếc mắt đều là Diệp Thịnh, hoàn toàn không có một chút bóng dáng của Úc Thanh Hoan.
Cảnh này dĩ nhiên một lần đã qua.
Những người khác trong đoàn phim cũng giật mình không thôi, mới đầu còn xem thường Úc Thanh Hoan, cho là hắn đi cửa sau tiến vào đoàn phim, bây giờ thái độ đối với hắn quay ngoắt 180 độ. Đến khi hắn đi xuống nghỉ ngơi đã có không ít người bắt đầu chủ động chào hỏi hắn.
Đây chính là giới giải trí.
Ngày hôm nay Úc Thanh Hoan diễn một cảnh này xong, xuống sân, vừa mới rót một chén nước nóng ủ ấm tay, Vương Chấn Sinh liền vẫy tay với hắn, "Tiểu Úc, tới đây."
"Vương lão sư." Úc Thanh Hoan đi tới, cung kính chào ông một tiếng.
"Không cần sốt sắng, ngồi đi." Vương Chấn Sinh cười híp mắt, ra hiệu cho hắn ngồi xuống bên cạnh mình, "Cháu cảm thấy đoạn cháu vừa diễn thế nào?"
Úc Thanh Hoan ngẩn ra, lập tức đem những gì nhớ được khi nãy diễn tỉ mỉ nhớ lại một lần, vừa nghĩ có phải là mình có chỗ nào mắc sai lầm hay không?
"Không cần sốt sắng, ăn ngay nói thật."
Úc Thanh Hoan đoán không ra ông có ý gì, không thể làm gì khác hơn là thành thật nói: "Kỳ thực cháu cũng không có cảm giác gì, chính là đem ý nghĩ trong đầu diễn ra."
"Đây chính là vấn đề lớn nhất." Vương Chấn Sinh thở dài một cái, "Tiểu Úc, ta đã thấy cảm giác trong cháu rồi, một đoạn cháu vừa diễn, bất kể đặt ở đâu, cũng là một đoạn diễn xuất đặc sắc, nhưng ——" ông dừng một chút, mới tiếp tục hỏi: "Ta hỏi nhiều một câu, cháu có phải là không thích đóng phim không?"
Làm sao có chuyện đó!
Úc Thanh Hoan ngay lập tức muốn phản bác Vương Chấn Sinh, nhưng mà lời nói đến bên miệng, làm thế nào cũng cũng không nói ra được.
Đời trước, hắn xem đóng phim là kế mưu sinh. Mà đời này, hắn lại cho rằng đóng phim là gánh nặng. Hắn thậm chí trước giờ đều chưa từng nghĩ tới, chính mình có thích đóng phim hay không.
"Tiểu Úc, " Vương Chấn Sinh chống gậy đứng lên, mái tóc hoa râm tóc bị gió thổi run rẩy, sinh ra mấy phần già nua, "Kĩ năng diễn xuất của cháu mạnh hơn đa số người trong cái giới này, thậm chí so với rất nhiều ảnh hậu ảnh đế cầm được giải thưởng còn tốt hơn nhiều, thế nhưng lại không có linh hồn."
Không có linh hồn.
Úc Thanh Hoan lặp lại bốn chữ này, bắt gặp đôi mắt đang mỉm cười của Vương Chấn Sinh, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hắn lúc đóng phim, vốn coi bản thân như một người đứng ngoài xem mà không phải là chính mình hóa thân vào nhân vật. Một diễn viên mà không thể dung nhập với vai diễn của chính mình, dựa vào cái gì mà có thể làm cho khán giả thấu hiểu, đồng cảm được đây.
Thấy hắn suy nghĩ thông suốt, Vương Chấn Sinh vui mừng nở nụ cười, đem số điện thoại của mình đã viết sẵn ra giấy, nhét vào tay Úc Thanh Hoan, "Nếu như ngày hôm nay cháu không hiểu ra, " ông chỉ chỉ thùng rác bên cạnh, "Tờ giấy này bây giờ sẽ ở nơi đó."
Nhìn thấy Úc Thanh Hoan giật mình, Vương Chấn Sinh cười cười, "Ta tuy rằng đã về hưu, nhưng ở trong nhà hát nhân dân thủ đô vẫn có chút địa vị, ngày mai không có cảnh của cháu, ta mang cháu tới đó thử xem, sẽ có ích đối với kĩ năng diễn xuất của cháu."
Nhà hát nhân dân thủ đô!
Đây là nơi bao nhiêu diễn viên có nằm mơ cũng muốn được đi vào tìm hiểu đó! Dù cho Úc Thanh Hoan chí lớn không nằm trong giới giải trí nữa, cũng không có cách nào từ chối cơ hội hấp dẫn như vậy.
Hắn mím môi, hướng về phía Vương Chấn Sinh cúi thấp đầu, "Cảm ơn Vương lão sư, làm phiền bác rồi."
Vương Chấn Sinh lắc đầu một cái, trên mặt mang ý cười rời đi.
Sau khi ông đi, Úc Thanh Hoan liền ngốc ngồi tại chỗ suy nghĩ về vận may quỷ dị của hắn, chỉ là không đợi hắn nghĩ ra nguyên nhân thì đã bị tiếng chuông điện thoại réo cho tỉnh táo lại, cầm điện thoại di động lên nhìn, là Vu Hâm.
"Thanh Hoan, chiều nay tôi về!" giọng Vu Hâm nghe rất hưng phấn, "Cậu yên tâm, mọi chuyện đều đã sắp xếp xong. Người trong thôn của cậu tốt quá rồi, cho tôi bao nhiêu là đào đóng hộp đây! Nói là để cho cậu ăn! Chiều nay không phải cậu rảnh sao, đến sân bay đón tôi một chuyến đi."
"Hơi khó, " Úc Thanh Hoan nhíu mày, vừa định muốn tiếp tục nói, Vu Hâm liền kêu rên một tiếng, "Không phải chứ Thanh Hoan! Cậu có còn nhân tính hay không hả! Nhiều đồ hộp như vậy, cậu không tới đón, một mình tôi làm sao mang về được."
"Ngày mai em định cùng Vương lão sư nhà hát nhân dân thủ đô, " Úc Thanh Hoan cũng có chút khó khăn, "Nếu không hay là anh trực tiếp gửi chuyển phát nhanh về?"
"Chờ đã ——" đầu bên kia điện thoại, Vu Hâm âm thanh đột nhiên cất cao, "Cậu nói cái gì? Cậu định đi đến nhà hát nhân dân thủ đô?"
Úc Thanh Hoan: "Vâng."
Vu Hâm kích động: "Là cái nhà hát nhân dân thủ đô đó? Cùng Vương lão sư nào?"
Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ: "Đúng là cái nhà hát mà anh nghĩ đến, đi cùng Vương Chấn Sinh Vương lão sư."
Một mảnh trầm mặc quỷ dị, bên kia liền truyền đến giọng của Vu Hâm nói như chém đinh chặt sắt, "Đi nhà hát lớn đi! Đống đồ hộp này tôi có phải liều cái mạng già này cũng sẽ giúp cậu khiêng về!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT