Là một tòa thành cổ đã trải qua ba triều đại nhưng vẫn được bảo tồn như cũ, thành Đại Minh đã xảy ra quá nhiều chuyện không có cách lý giải, nhưng chưa từng có việc nào khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ giống như ngày hôm nay.

"Khoan đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bộ đầu Tống nhìn chưởng quỹ tửu lâu trước mắt, cảm thấy có chút nhức đầu...

Hôm qua vốn là ngày nghỉ lễ của hắn, cộng thêm trong nha môn không có chuyện lớn gì, vốn hắn định tới nhà cha mẹ ở thành Bắc thăm một chút.

Ai ngờ vừa mới ra đến đầu đường đã thấy một đám người tụ lại với nhau, ồn ào ầm ĩ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bỗng nhiên xuất hiện một cửa tiệm?

Sao có thể?

Bộ đầu Tống cảm thấy hẳn là mình nghe nhầm rồi.

"Thiên chân vặn xác luôn á thưa đại nhân, thật sự có một cửa tiệm mọc lên vô căn cứ, ngay cách vách tửu lầu nhà ta." Chưởng quỹ tửu lâu miệng nói tay vẫn phải làm, chỉ hận không thể chỉ tay lên trời: "Ta mở mắt trừng trừng nhìn nó xuất hiện, trước đó chẳng có chút dấu hiệu nào cả."

"Cũng có thể là cửa tiệm nhà người ta khai trương cố tình làm hài hước một xíu." Bộ đầu Tống nói.

"Tuyệt đối không có khả năng." Chưởng quỹ tửu lâu vội lắc đầu: "Ông chủ Trang cách vách và ta đã là hàng xóm mười mấy năm rồi, lúc nào cũng túng thiếu, đừng nói đến cửa tiệm, ngay cả tờ giấy cũng chẳng mua nổi... Nếu ngài không tin lời ta thì có thể đến mấy tiệm bên cạnh hỏi thử."

Bộ đầu Tống cau mày, quả thật còn có chút không tin. Cũng phải thôi, một cửa tiệm mọc lên vô căn cứ gì đó, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Đại nhân, giờ sao ạ? Đi tìm mấy tiệm cách vách hỏi một câu chứ ạ?" Nha dịch theo sau nhỏ giọng hỏi.

"Không cần." Bộ đầu Tống đứng thẳng lưng, nhấc chân đi đến của tiệm đan dược xuất hiện vô căn cứ kia: "Giả thần giả quỷ, ta cũng muốn qua xem xem, cái gọi là cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường rốt cuộc có lai lịch thế nào."

Mặc dù nhìn bên ngoài thanh thế rất lớn, nhưng không gian bên trong cửa tiệm cũng chẳng lớn lắm, trừ một cái quầy ra thì chỉ có hai cái tủ thuốc bằng gỗ đỏ không to.

Có hai người coi tiệm, một người có chòm râu dê kỳ quặc, trông như đạo sĩ chạy từ trên ngọn núi nào đó xuống, một người tuổi nhỏ hơn, bộ dáng tuấn tú, đôi mắt láo liên ranh mãnh kỳ lạ.

Không thể không nói, lá gan của dân chúng thành Đại Minh đúng là lớn, dù biết cách xuất hiện của cửa tiệm kỳ quái, nhưng vẫn không ngăn được bước chân hiếu kỳ của họ.

Cửa tiệm vốn nhỏ hẹp nay đã bị đám người chen lấn kín kẽ, ai lá gan lớn hơn một xíu thậm chí còn chọn xong đan dược mình muốn mua, đang để chưởng quỹ giúp đóng hộp mang đi.

"Mấy vị khách quan muốn mua đan dược thì thế ạ?" Thấy bộ đầu Tống mang theo hai tên nha dịch bước vào, thiếu niên coi tiệm vội bu lại, nở nụ cười ân cần nói: "Tiệm nhỏ vừa mới khai trương, hôm nay trong tiệm chỉ có hai loại đan dược, một là đan khí huyết, một là đan giải độc."

"Hai loại đan dược ý nghĩa như tên, đan khí huyết bổ sung khí huyết, ví dụ như trong nhà khách quan có người thân mới bị trong thương, sau khi trọng thương chắc chắn sẽ tổn thương khí huyết, ăn loại đan dược này vào rồi, trong vòng ba ngày đã có thể dồi dào khí huyết, còn đẩy nhanh tốc độ khép miệng vết thương."

Người thân bị trọng thương?

Ban đầu Bộ đầu Tống sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghĩ đến một người huynh đệ của mình, lúc trước vì bắt một tên tội phạm trốn thoát mà bị thương, đến giờ vẫn chưa có chuyển biến tốt.

"Chuyện này..."

"Khách quan cứ yên tâm, nếu uống đan dược vào mà không hiệu quả, bổn điếm nguyện bồi thường gấp đôi." Nụ cười của đối phương càng ân cần: "À đúng rồi, hôm nay cửa tiệm mở bán giảm giá, tất cả đan dược đều giảm mười phần trăm như nhau, đan khí huyết này mua mười lượng bạc, giờ đây chỉ cần chín hai là mua được rồi."

Chín hai... Hình như hơi bị đắt á.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, huynh đệ của hắn từ sau khi bị trọng thương, trước trước sau sau xem bệnh uống thuốc đã xài không dưới hai mươi lượng bạc, nhưng đến nay vẫn không có khởi sắc gì nhiều, tính như vậy, chín lượng bạc hình như cũng chẳng phải quá đắt.

Nếu hữu dụng, vậy thì tốt quá rồi.

"Đúng rồi, tất cả chỉ giảm trong ngày hôm nay thôi, ngày mai sẽ phải quay về giá cũ đó, nếu khách quan muốn mua gì thì nhất định phải nắm bắt lấy."

Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng, bay bay bổng bổng, cứ như truyền tới từ một nơi xa xôi.

Bộ đầu Tống đầu óc xoay chuyển chóng vánh, trong nháy mắt quên mất mục đích của mình, chờ sau khi lấy lại tinh thần, trong tay đã cầm một hộp đan dược đứng bên ngoài cửa tiệm.

"Đại, đại nhân?" Nha dịch theo phía sau nơm nớp lo sợ.

Bộ đầu Tống: "..." Ế, bị lừa rồi!

Trừ việc cho bé con bú sữa ở ngoài, cơ hồ suốt cả ngày lẫn đêm Đường Tô Mộc đều ở trong nông trại.

Không ngừng lặp lại việc mua hạt giống, làm ruộng, luyện đan, kiếm tiền, lại mua hạt giống, lại là quá trình làm ruộng, cứ như một cái máy luyện đan có tình cảm vậy.

Cũng may kết quả đáng mừng, ròng rã suốt một ngày đêm, Đường Tô Mộc đã bán hết tất cả đan khí huyết tồn kho ra ngoài, trừ bỏ phần hoạt động giảm giá và hạt giống thì tính ra lãi hai mươi bảy đồng tiền vàng.

Có thể kiếm được những đồng tiền vàng này đã nhiều hơn trong dự toán của Đường Tô Mộc rất nhiều. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì nếu cứ tiếp tục theo khuynh hướng này, ít nhất tiền sữa bột mỗi ngày cho bé con không cần lo lắng nữa.

Nhưng đáng tiếc đan giải độc có lợi nhuận lớn hơn lại bán không được lắm.

Cơ mà việc này hẳn cũng coi một loại cơ chế cân bằng của game, dù sao thì nếu đan dược cao cấp lợi nhuận cao lại bán được, không chừng chẳng cần bán những loại đan dược khác nữa, vậy không thú vị chút nào.

Game mà, dù gì cũng phải có thách thức mới zui.

Đường Tô Mộc sờ cằm, dựa theo tình trạng lời lãi này, dứt khoát vung tay quá trán, tiêu hai mươi đồng tiền vàng mở ra tính năng khuyến mại bậc nhất mới – giao hàng tận nơi.

"Giao hàng tận nơi: Bạn muốn kiếm càng nhiều đồng tiền vàng hơn? Bạn muốn việc tiêu thụ đống hàng hóa như núi ngày càng suôn sẻ? Chính là lúc này! Để điếm viên trong tiệm của bạn giao hàng của tiệm đến tận cửa nhà tất cả khách hàng đi nào!"

Hiệu quả của khuyến mại phải sau mười hai tiếng mới có thể thấy được, Đường Tô Mộc ngáp một cái, bây giờ không còn sức lực nhận quà thưởng nhiệm vụ tân thủ thứ ba, dứt khoát dọn đồ lần nữa dịch chuyển ra bên ngoài.

Dựa theo thí nghiệm lần trước của Đường Tô Mộc, mỗi lần y dịch chuyển đến trong nông trại đều là trực tiếp chuyển thân thể vào.

Đáng tiếc không biết có phải do cấp của y không đủ hay gì mà trừ những đồ vật thông thường ra, tất cả các vật sống và vật lớn như tủ quần áo đều không thể dịch chuyển vào trong nông trại, nếu không, Đường Tô Mộc thật sự muốn đưa bé con vào trong nông trại để nuôi, như vậy cũng có thể an toàn hơn một chút.

"A ya a ya."

Đường Tô Mộc vừa dịch chuyển ra đã được bé con nhiệt liệt chào đón, có lẽ đã quen với việc cha ruột bỗng nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, bé con chẳng thấy sợ chút nào, ngược lại vô cùng tò mò nhìn chằm chằm Đường Tô Mộc.

"Ngoan quớ." Đường Tô Mộc bị dễ thương bắn trúng, bước tới bế bé con lên luôn: "Không phải chiều nay con vẫn đang ngủ à? Dậy lúc nào thế, sao không gọi cha?"

Bé con: "A!"

"Là không muốn cha lo lắng phải không?" Đường Tô Mộc cúi đầu thơm má bé con: "Ngoan quá, cha đang cố gắng kiếm tiền đây, chỉ có kiếm tiền mới có thể mua đồ ăn ngon cho cục cưng, cục cưng nói xem vậy có đúng không nào?"

Bé con: "A ya!"

Đúng lúc bà Tôn đẩy cửa vào thấy cảnh tượng vui vẻ này.

"Bà tới rồi kìa." Đường Tô Mộc bước tới, dỗ bé con trong ngực đi dạo: "Nào, chào bà đi con."

Bé con: "Ế?"

"Rồi rồi." Mặt mày bà Tôn hớn hở: "Dạo này Đại Bảo có vẻ tinh thần lên không ít, thời gian trước nhìn mặt vàng người gầy, ta còn lo có phải nó bị bệnh hay không."

"Đúng là khỏe khoắn hơn một chút." Đường Tô Mộc gật đầu đồng ý, không thể không nói, sữa bột xuất phẩm trong cửa hàng nông trại mặc dù rất đắt, nhưng chất lượng đúng là không thể chê, bé con mới uống chưa đầy hai ngày rõ ràng đã có cải thiện.

"Bà tới tìm con có chuyện gì không ạ?" Đường Tô Mộc hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là lần trước con hỏi ta trong thôn có ai bán nhà không, ta đã đi nghe ngóng cho con, ngay ở cạnh cửa thôn, là nhà của Lâm Đông."

Bà Tôn nói: "Có hai căn nhà dính liền nhau, phía trước có một cái sân nhỏ, hai mươi mẫu đất, cũng cách không xa, nếu con muốn mua thì mua cả thảy sẽ tiện hơn."

Đường Tô Mộc cân nhắc chốc lát: "Chỉ cần có nhà là được, phiền bà liên lạc cho con với."

"Được." Bà Tôn gật đầu: "Nhà Lâm Đông cũng vội vàng muốn bán, nếu con có thể trực tiếp mua lại, cũng coi như giúp nhà hắn một cái ơn."

Giải quyết được vấn đề nhà ở trong tương lai, tâm tình Đường Tô Mộc tương đối khá, sau khi rửa mặt qua loa thì ôm bé con đi ngủ.

Nửa đêm canh ba, gần đến lúc thay ca, là lúc canh phòng ngoài cổng mệt mỏi nhất.

Thị vệ thống lĩnh phụ trách tuần tra ngoài cổng ngáp một cái, đang chuẩn bị gọi mấy anh em về nghỉ đổi ca, bỗng nhìn thấy một bóng người chậm rãi đi tới từ con đường không người phía trước.

Thị vệ thống lĩnh cảnh giác trong nháy mắt.

Người tới là một người trung niên mặc áo xanh, có chòm râu dê, cũng không tiến lên phía trước, chỉ dừng ở dưới bậc thang ngửa đầu lên nói: "Mấy người ở đây có cần đan giải độc không?"

Gì cơ gì cơ?

Thị vệ thống lĩnh vẻ mặt khó hiểu, nhìn nhau với người bên cạnh, cuối cùng thị vệ đứng gần nhất tiến lên một bước nói: "Ngươi là người phương nào? Trọng địa Vương phủ, không được càn rỡ!"

Chưởng quỹ râu dê ôn hòa cười một tiếng, giơ cao hộp thuốc trong tay, để mấy người đối diện nhìn kỹ hơn một chút.

"Xuất phẩm đan giải độc của cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường, một viên đã cho thấy hiệu quả ngay, thuốc vào bệnh hết, không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Hôm nay mở cửa bán giảm giá mạnh, mười tám lượng bạc một viên, ngài không mua sẽ thiệt, không mua sẽ hối hận, chư vị không muốn mua thử một viên ư?"

Thị vệ Vương phủ: "...???"

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play