*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đợi, đợi đã!"
Liên quan tới mạng nhỏ của mình, Hạo Trinh không dám có bất kỳ sự do dự nào nữa: "Là Thái tử phái ra tới. Hắn đã đồng ý với ta, chỉ cần có thể nghĩ ra cách giết ngài thì có thể giúp ta lấy được chức vị tộc trưởng của Bạch Lang thị."
"... Hoặc là có thể tiêu diệt người quan trọng bên cạnh ngài cũng được."
Nếu mà có thể làm được thì tất nhiên Hạo Trinh muốn trực tiếp giết chết Nhị hoàng tử, đáng tiếc bên người đối phương bảo vệ nghiêm ngặt, hắn ta thử mấy lần cũng không xuống tay được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là hạ cổ độc xuống Ngụy công công trước.
Ai ngờ mắt thấy sắp thành công rồi, Ngụy công công bỗng được một chưởng quỹ của cửa tiệm đan dược cứu sống. Trong lúc nhất thời hắn ta liền giận dữ, muốn tìm người đứng sau cửa tiệm đan dược đó, nhưng mà lại thất bại gần trong gang tấc, cuối cùng còn khiến mình bị bắt.
Hôm nay bởi vì là cá nằm trên thớt, Hạo Trinh đã không còn cân nhắc vấn đề trở thành tộc trưởng nữa, hắn ta chỉ muốn sống thật tốt.
Nếu như có thể chạy trốn ra ngoài, trước hết hắn ta nhất định sẽ trở Tây Di, không bao giờ tới đất Trung Nguyên nữa.
"Ồ." Vẻ mặt Kỳ Ninh thờ ơ: "Những gì ngươi muốn nói chỉ có vậy thôi sao?"
"Không không không, ta còn chưa nói hết." Hạo Trinh vắt hết óc, cuối cùng lại nghĩ ra một chuyện: "Đúng rồi, Thái tử vẫn luôn liên lạc với mấy thị tộc bên kia, không chỉ có thị tộc Bạch Lang, còn có cả cổ sư của thị tộc Ô Nhã, người được phái tới đây không chỉ có một mình ta."
"Còn nữa, hoàng đế Trung Nguyên của các ngươi hẳn là rất kiêng kỵ hoàng tử có liên lạc với ngoại tộc nhỉ? Mặc dù ở đây ta không có chứng cứ giao dịch trực tiếp với Thái tử, nhưng lại có tên họ và chỗ ở của người liên lạc. Nếu như Điện hạ nguyện ý, ta có thể giúp ngài lừa người kia ra, mặc ngài xử trí."
Hạo Trinh chẳng hề có chút áy náy nào mà mở miệng nói, dù gì cũng đều là người Trung Nguyên, chẳng có chút quan hệ nào với hắn ta cả, chỉ cần bản thân hắn ta còn sống sót là được, không cần biết cuối cùng Thái tử sẽ như thế nào.
"Thật không?" Cuối cùng Kỳ Ninh cũng xoay người lại: "Bôi nhọ hoàng tử có thể bị ban tội chết, chuyện ngươi nói Thái tử có liên lạc với mấy thị tộc Tây Di có phải thật hay không?"
"Thiên chân vạn xác." Hạo Trinh chỉ hận không thể giơ tay lên trời thề: "Không cần Tấn vương điện hạ tự mình động thủ, chuyện hôm nay ta bị bắt hẳn là chưa bị người ngoài biết được, thừa dịp trước khi tin tức bị bại lộ, ta sẽ nghĩ cách bắt người kia lại, trực tiếp đưa đến trước mặt Điện hạ."
"Vậy thì tốt."
Nghe câu trả lời của đối phương, Hạo Trinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi.
Còn sống.
Kỳ Ninh nghĩ ngợi chốc lát, xoay người nói với thị vệ bên ngoài: "Đi lấy đan xích huyết tới, sau đó giám sát hắn ăn vào."
Da đầu Hạo Trinh tê rần.
"Không cần lo lắng." Kỳ Ninh cười trấn an: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi, không cần lo lắng."
Hạo Trinh: "..."
Sáng hôm say Đường Tô Mộc dậy rất sớm, rửa mặt qua loa rồi bế bé con ra khỏi phòng.
Vốn định thừa dịp Nhị hoàng tử chưa dậy mà rời khỏi Vương phủ trước, ai ngờ còn chưa bước ra cửa viện đã thấy đối phương đi tới từ nơi cách đó không xa.
"Dậy rồi à." Trong tay Kỳ Ninh xách bảo kiếm, có vẻ mới tập thể dục buổi sáng trở về, trên trán còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng: "Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ ngươi có muốn ăn chung với ta không? Hay là..."
"Không cần." Đường Tô Mộc vội vàng lắc đầu: "Trong nhà ta còn có việc, phải về ngay, không quấy rầy Điện hạ nữa."
"Vậy à." Không biết vì cớ gì, hôm nay có vẻ Nhị hoàng tử rất dễ nói chuyện, nghe vậy cũng không ngăn cản mà quay đầu nói với Ngụy công công: "Nếu có việc bận thì ta cũng không giữ ngươi lại nữa... Chuẩn bị tốt xe ngựa để Tôn thống lĩnh đưa y về. Đúng rồi, thuận tiện mang theo một chút điểm tâm mới làm sáng nay, còn cả trái cây hôm qua chuyển tới nữa."
Nói xong quay đầu nói với Đường Tô Mộc: "Trái cây là do phía Nam tiến cống tới, không phải vật hiếm lạ gì, ngươi lấy về nếm thử trước, xem có hợp khẩu vị hay không. Nếu ăn ngon thì ta lại kêu người đưa tới cho ngươi nữa."
Thấy đối phương bỗng nhiên dễ nói chuyện như thế, trái lại Đường Tô Mộc cảm thấy có chút áy náy.
Lấy lại tinh thần mới nhớ ra mình vốn muốn tặng quà sinh thần cho người ta, kết quả bởi vì gặp thích khách nên quên mất chẳng nhớ gì tới quà sinh thần nữa.
Nghĩ tới đây, Đường Tô Mộc vội lấy hộ cụ tu chân mình đã bỏ vào trong vạt áo trước đó ra: "Đây là quà sinh thần hôm qua muốn tặng cho ngươi, tên là Vô tướng phù du, khi bị tấn công sẽ tự động khởi động, có thể bắn ngược tất cả công kích trong vòng mười phút."
"À, mười phút bằng khoảng thời gian một chung trà gì đó, có thể dùng nhiều lần, nhưng mà sau khi dùng xong cần năm ngày để nguội xuống rồi mới có thể sử dụng tiếp được."
Kỳ Ninh nhận lấy đồ không nói gì.
Đường Tô Mộc sợ đối phương không hài lòng, vội vàng giải thích: "Ngươi đừng thấy vật này bề ngoài đơn giản, thật ra dùng tốt lắm đó. Hôm qua khi gặp phải người Tây Di đó, nếu không phải nhờ vật này thì có lẽ ta đã mất mạng từ lâu rồi."
Kỳ Ninh hơi nhíu mày, một lúc sau bỗng nhiên tiến lên một bước, cởi túi đeo ở eo Đường Tô Mộc ra, sau đó đeo vật trong tay vào chỗ vốn treo túi trước đó.
Đường Tô Mộc: "..." Có ý gì?
"Không sai." Treo Vô tướng phù du xong, Kỳ Ninh hài lòng gật đầu một cái.
"Không phải, ngươi nghĩ sai rồi, đây là quà sinh thần ta muốn đưa cho ngươi, ngươi cho ta làm gì?" Đường Tô Mộc muốn cởi đồ xuống, hết lần này tới lần khác vì bế bé con trong tay mà không tiện, làm thế nào cũng không cởi được.
Kỳ Ninh cười một cái, nhẹ nhàng đè y lại: "Lễ vật này ta rất thích, nhưng mà ta cảm thấy treo trên người ngươi thì tốt hơn."
Đường Tô Mộc sửng sốt một chút, gần như không dám ngẩng đầu đối diện với Nhị hoàng tử.
"Đừng mà, đồ là dành cho ngươi, trả lại ta thì còn ra thể thống gì. Hơn nữa nếu ta muốn thì vẫn có thể mua được nữa, cho nên ngươi vẫn tự giữ lấy đi."
Kỳ Ninh nhìn biểu cảm thú vị của y, cười y: "Nếu lòng ngươi cảm thấy áy náy thì chi bằng hôn ta một cái như hôm qua ấy, thế nào?"
Hôn, hôn cái gì mà hôn!
Hôm qua y mới không có...
Mặt Đường Tô Mộc đỏ bừng, chẳng đoái hoài tới đồ phòng vệ gì nữa, đẩy người đối diện ra, ôm bé con vọt ra khỏi cửa viện.
Tôn thống lĩnh đi theo vẻ mặt bình tĩnh, làm bộ như không nghe thấy gì cả: "Đường công tử muốn về thẳng nhà hay là qua chỗ khác trước?"
"Về nhà trước." Đường Tô Mộc bỗng nhiên nghĩ đến: "Đúng rồi, trong thành Đại Minh có chỗ nào bán các loại lồng chim? Không cần quá lớn, nhưng chất lượng tốt một chút."
Tôn thống lĩnh suy nghĩ một lúc: "Chắc là ở bên phố Tây, hạ quan nhớ chỗ đó có một cửa hàng chuyên bán lồng chim, Đường công tử muốn nuôi chim Tước à?"
"Ừm, không khác nhau mấy." Đường Tô Mộc sờ túi linh sủng đeo ở cổ tay.
Trứng phượng hoàng trong túi còn chưa tới hai ngày nữa là nở rồi, ít nhất thì khi còn nhỏ, Đường Tô Mộc muốn nuôi nó ở bên ngoài.
Thứ này cũng không giống như thực vật trong đất, chết thì chết, vẫn nên cố gắng cẩn thận hết sức thì tốt hơn.
Đúng như lời Tôn thống lĩnh, trên phố Tây quả nhiên có cửa hàng chuyên bán lồng chim, bên trong bày la liệt các loại lồng chim, cực kỳ tinh xảo, khiến Đường Tô Mộc nhìn hoa cả mắt.
Khi đang do dự không biết nên mua cái nào thì bỗng nhiên cảm giác túi linh sủng trên cổ tay nhẹ nhàng động đậy một chút.
Hử?
Đường Tô Mộc cho là mình bị ảo giác, vội dời tay ra khỏi lồng chim, sau đó trứng linh sủng trong túi yên tĩnh lại trong nháy mắt, lại thử đặt tay lên thì lại nhảy lên một lần nữa, thậm chí hơi nóng lên, có vẻ như cực kỳ vội.
Thấy Đường Tô Mộc đứng tại chỗ không nhúc nhích, điếm chưởng quỹ vội bu lại.
"Mắt của vị công tử này thật tốt, cái lồng chim ngài cầm này tên là các Xuân Hiểu, do Ngô đại sư tự tay chế tạo. Ngài nhìn những sợi ánh vàng này đi, còn cả châu báu ngọc thạch trên tay cầm này nữa, nếu hôm nay ngài mua thì chỉ cần năm mươi hai là mua được rồi."
Năm mươi lượng bạc để mua một cái lồng chim thế này, nhìn y giống kẻ tiêu tiền như rác lắm à?
Trong lòng Đường Tô Mộc cạn lời.
Đang định xoay người đi xem những lồng chim khác một chút thì cảm giác trứng linh sủng trên cổ tay cứ động đậy không ngừng, rất có khí thế không mua cái lồng không bỏ qua.
"Ờm... Nếu công tử cảm thấy đắt thì bốn mươi tám lượng bạc nhé, thế nào?" Thấy Đường Tô Mộc không nói gì, điếm chưởng quỹ lui một bước nói.
Trứng phượng hoàng trong túi càng quậy ác hơn nữa, Đường Tô Mộc bất đắc dĩ chỉ có thể cởi túi xuống, cột chắc lại rồi nhét vào trong ngực áo.
Sau đó trả giá với điếm chưởng quỹ: "Bốn mươi lượng bạc."
Điếm chưởng quỹ vội vàng lắc đầu: "Cái này thật sự không thể bớt hơn được nữa, công tử có điều không biết, cái lồng chim này vốn do một phú thương đặt trong tiệm nhỏ ở kinh thành, kết quả cái lồng làm xong bỗng không thấy bóng dáng, thợ làm chiếc lồng này tinh xảo, chỉ cần nhìn ngọc thạch trên tay cầm là biết không chỉ có cái giá này thôi đâu."
Đường Tô Mộc: "Bốn mươi lăm hai."
Điếm chưởng quỹ do dự hồi lâu, cực kỳ đau lòng nhưng vẫn nặng nề gật đầu một cái: "Thôi được, bốn mươi lăm hai thì bốn mươi lăm hai vậy, ta bọc cái lồng này lại giúp công tử, công tử có muốn đi xem những thứ khác không?"
"Không cần." Đường Tô Mộc nói, y thực sự không dám xem nữa, ai mà biết quả trứng này lại vừa ý thứ gì nữa đây.
"Y a." Nhận ra trong ngực cha ruột hình như có thứ gì nong nóng, bé con tò mò dùng đầu ngón tay chọt chọt.
Nhúc nhích nè!
Bé con lập tức mở lớn hai mắt, dùng móng mập ôm lấy, cắn một cái thật mạnh.
Trứng phượng hoàng: "???"
- -------------------
Đcm tức, tức vcđ luôn các bác ạ. Nay em rảnh rỗi lên Truyện FULL search tên truyện em dịch xem như nào, gặp luôn quả này:
Đọc xong Văn án kiểu wtf???? Các bạn re-up truyện mình lên đây mình không có ý kiến, các bạn đã ghi nguồn wattpad của mình đầy đủ. Nhưng mà cái đcm các bạn ghi nguồn mình, xong đoạn đầu Văn án các bạn lắp cái củ *** gì vào vậy? Thật là khó hiểu, mình có vào xem qua chương 1 thì thấy là bản mình dịch, đoạn sau của Văn án cũng là của mình. Mẹ nó, đang quạo mà gặp quả này, xin phép em được văng một chút:)
Xin lỗi mọi người nhưng tính em nó cục thế đấy ạ:) Nếu không sửa thì em sẽ ngừng đăng truyện, chỉ vì em không thích thôi:> Dù có thế nào thì vẫn cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ trong suốt thời gian vừa qua ~