Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto

Lục Bá An đặt cuốn sổ về chỗ cũ, tắt máy vi tính và đèn, sau đó đến phòng con xem một chút, rồi mới

không nhanh không chậm trở về phòng ngủ

chính.

Tiếng bước chân vào ban đêm đặc biệt rõ, mặt Từ Vọng vẫn đỏ ửng, nghe thấy anh trở về phòng thì lập

tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ say. Nệm lún xuống, một bàn tay to lớn ấm áp vắt ngang eo cô, cô co

người lại không dám cử động.

Cơ thể anh cách cô chỉ vài cm, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của anh. Nhưng

ngoài cánh tay vắt ngang eo cô thì không có đụng chạm nào khác nữa, như gần như xa, không xa cũng

không gần, còn khiến người khác khó chịu hơn là ôm ấp.

Ngón chân của cô bất an rục rịch, cảm thấy quan hệ hiện tại của họ cũng giống như tư thế lúc này,

mập mờ khó mà nói rõ được, phức tạp hơn bao giờ hết. Cô vốn dĩ không hiểu Lục Bá An, mà bây giờ lại

càng không hiểu. Mọi người đều nói khó nắm bắt tâm tư phụ nữ, nhưng cô cảm thấy tâm tư đàn ông mới

là khó đoán.

Cô đang thả hồn xa xăm, thì vành tai bỗng nóng hổi, một nụ hôn ấm áp lướt qua, khiến trái tim cô

như được ngâm trong nước ấm vào ngày đông, rồi nhẹ nhàng theo bọt nước bay lên.

Từ Vọng không biết sau đó mình ngủ thế nào, đến khi tỉnh dậy, bên cạnh lại có một bé cưng mũm mĩm

đang nhích tới nhích lui. Không biết tại sao sáng nay Từ Nhất lại hào hứng như thế, vung nắm tay

nhỏ xíu đập lên mặt mẹ mình một cái. Từ Vọng la lên rồi bật dậy.

“Nhóc con hư hỏng này, xem mẹ trừng trị con thế nào đây.” Cô ôm lấy Từ Nhất, điên cuồng hôn lên mặt

bé, tiếng cười khanh khách men theo ánh nắng mai len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Khi hai

mẹ con đang vui đùa ầm ĩ thì Lục Bá An đã ăn mặc chỉnh tề đi từ phòng thay đồ ra, mắt Từ Vọng vô

tình chạm vào ánh mắt anh, sau đó nụ cười trên mặt cứng lại.

Nhớ tới chuyện tối qua, cô hơi mất tự nhiên, cứng ngắc nói: “Chào buổi sáng.”

“Ừ.” Anh đi tới bế Từ Nhất béo tròn lên: “Dậy ăn sáng thôi, hôm nay anh phải đến công ty, không có

thời gian ở cạnh em.”

Nói cứ như anh thường ở cạnh cô lắm vậy, cô lén lút phỉ nhổ trong lòng, rồi ngoan ngoãn rời giường

ăn sáng.

Dùng bữa với Lục Bá An luôn rất yên tĩnh, Từ Nhất đã uống sữa và được bảo mẫu bế đi chơi. Từ Vọng

khuấy cháo trong chén, vẫn có cảm giác từ sau khi cô tỉnh lại thì tất cả mọi chuyện đều như một

giấc mơ. Họ đã chia tay hơn một năm, khi còn yêu nhau thì rất hay giận dỗi, nhưng bây giờ thì ngủ

chung, ăn chung, hòa thuận hệt như đôi vợ chồng lâu năm.

Lục Bá An từ tốn ăn xong, sau đó đứng lên: “Anh đi đây.”

“À.” Từ Vọng đang thả hồn theo gió nên thuận miệng đáp một tiếng, thấy anh đứng dậy cũng không có

phản ứng gì mà chỉ lo ăn phần mình.

Lục Bá An đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên khom lưng hôn lên trán cô: “Buổi tối anh không về nhà

ăn, không cần chờ anh.”

Nói xong thì đi ngay, bỏ lại Từ Vọng trợn mắt há mồm.



Sau khi Lục Bá An đi rồi, một lúc lâu Từ Vọng mới buông cái muỗng vẫn giơ giữa không trung nãy giờ

xuống, không biết khó chịu chỗ nào, nhưng cảm thấy không sao ăn nổi nữa.

Mơn trớn chỗ vừa bị hôn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu sáng sớm Lục Bá An nổi điên cái gì. Trái

tim vừa đập loạn vừa nóng hầm hập, không chỉ cái ghế dưới mông nóng, mà sàn nhà dưới chân cũng

nóng, cô đi tới đi lui trong phòng mà không cách nào bình tĩnh lại được.

Từ Vọng cứ mơ hồ như thế đến khi trợ lý Hàn mang tới một cái USB. Trong USB có một đoạn video, nội

dung video là cô và Lục Bá An sánh vai đi vào một nơi có treo bảng ‘Cục Dân Chính’, khi đi ra trong

tay cô cầm

một cuốn sổ màu đỏ, gương mặt không hề có biểu cảm phản kháng hay bị ép buộc gì cả.

Đầu cô vang lên một trận sấm, tay chân mất hết sức lực ngồi bệt xuống ghế. Từ Vọng cảm thấy cuộc

đời cô đã bị ấn nút phát nhanh.

Sau khi xem xong video, cô ngồi đờ đẫn một lúc rất lâu, rồi mở máy tính đăng nhập vào phần mềm giao

tiếp trong công việc, tin nhắn hiện lên liên tục, tất cả đều từ biên tập Tiểu Đào.

Tiểu Đào: Tình yêu à, cô chạy trốn lên sao Hỏa rồi hả? Có còn nhớ lý tưởng vĩ đại trở thành bá chủ

thế giới truyện tranh của chúng ta không?

Ngón tay Từ Vọng chuyển động, bình tĩnh gõ một hàng chữ: Có việc này nói ra chắc cô sẽ không tin,

nhưng, tôi mất trí nhớ rồi.

Mấy giây sau, đối phương nhắn lại: Tình yêu à, cái cớ trốn bản thảo này cũ quá rồi, sống trong thời

đại tiến bộ thì tư duy cũng nên tiến bộ chứ.

Từ Vọng: Cô có biết người mất trí nhớ có cảm giác gì không? Tiểu Đào: Cảm giác không muốn nộp bản

thảo?

Từ Vọng: Không, cảm giác của người mất trí nhớ là không có cảm giác. Đêm khuya Lục Bá An mới về

nhà, phòng khách vẫn sáng đèn, bảo mẫu vẫn chưa đi ngủ: “Anh Lục, anh đã trở về.”

“Ừ, bọn họ đã ngủ chưa?”

“Đã ngủ cả rồi, có điều bà chủ ngủ trong phòng em bé.”

Lục Bá An không vội đến phòng em bé, mà trở về phòng mình trước, tắm rửa đâu vào đấy như bình

thường, sau khi thay đồ xong lại đi vào phòng làm việc của Từ Vọng.

Mở đèn, dưới sàn toàn là giấy, còn lộn xộn hơn hôm qua rất nhiều. Trên bàn làm việc giấy bút cũng

bị ném loạn xạ, phía trên cùng là mấy bản nháp vẽ tay. Bàn đọc sách đỡ hơn bàn làm việc một chút,

nhưng vẫn rất bừa bộn.

Anh chậm rãi đi vào, thuận tay lật một bản vẽ nháp xem, sau đó gần như không cần tìm kiếm đã lập

tức thấy một cuốn sổ nhỏ quen thuộc dưới tờ giấy. Hôm nay cô viết nhiều chữ hơn một chút, hiển

nhiên đã kiên nhẫn hơn hôm qua.

[Tôi cảm thấy tôi thật sự mất trí nhớ rồi.

Nhưng chắc chắn Lục Bá An đã lừa tôi. Anh ấy không thể nào tốt với tôi như vậy được, nhất định là

có âm mưu gì không thể cho tôi biết. Tôi sẽ không vạch trần anh ấy, để xem rốt cuộc anh ấy muốn gì.

Đề phòng chuyện anh ấy lại lừa tôi, tôi sẽ ghi lại những chuyện đã xảy ra mỗi ngày, sau đó sẽ đọc

vào mỗi sáng.



Hôm nay Nhất Nhất kêu một tiếng ‘ma’, tuy chỉ có một âm nhưng khoảng cách gọi tiếng mẹ không xa,

rất hài lòng *khuôn mặt tươi cười*.]

Cái bóng của anh trải dài trên sàn nhà, trong căn phòng yên lặng hỗn độn, khóe môi anh cong lên

thành một độ cung như có như không.

Từ Vọng đang nằm trong cái lều nhỏ hình cá heo xanh, mơ thấy mình đang rong chơi giữa trời biển,

đang vui đùa thỏa thích thì mặt hơi nhột, cô mở mắt ra, con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt đẹp

trai lạnh lùng của Lục Bá An.

“Anh về rồi.” Giọng cô mềm mại vì ngái ngủ, ngáp một cái, mí mắt lại dần dần khép lại.

“Về phòng ngủ thôi.” Anh bế cô từ trong lều ra.

Là kiểu bế công chúa tiêu chuẩn mà trước đây anh chưa bao giờ làm. Cô vẫn buồn ngủ, nhưng đầu óc

lại từ từ tỉnh táo. Tên lừa gạt!

“Lục Bá An, từ khi nào anh đối xử tốt với em như vậy?” Cô nhẹ nhàng rầm rì.

Anh thản nhiên trả lời: “Từ sau khi kết hôn.”

“Thật không?” Cô nửa thật nửa giả thăm dò, rồi không nói gì nữa.

Từ Vọng bị đặt nhẹ xuống giường, lần này Lục Bá An không rời đi ngay. Một tay anh gối sau ót cô,

một tay chống giường, phủ trước mặt cô, ánh mắt sáng quắc. Từ Vọng bị anh nhìn đến mức hoảng loạn:

“Trễ rồi, ngủ… ngủ đi.”

Trong phút chốc, cô có cảm giác anh đã nhìn thấu mình.

“Ừm.” Anh thuận thế nằm xuống bên cạnh, không thu tay về mà kề sát phía sau, ôm lấy cô: “Ngủ đi.”

Như thường lệ, anh hôn nhẹ lên vành tai cô, sau đó nhắm mắt lại. Hôm sau, Từ Vọng rút cuốn sổ nhỏ

dưới bàn làm việc ra.

Con gái nhạy cảm mộng mơ thích nhất là viết vào nhật ký những điều không thể kể với người khác,

nhật ký nhất định phải đẹp, sau khi viết xong sẽ khóa lại và cất vào chỗ sâu nhất trong giá sách

hoặc ngăn tủ. Đến khi đêm khuya thanh vắng mới lấy ra, ngồi một mình dưới ánh đèn nhỏ, viết những

khát vọng bí mật trong đáy lòng.

Từ Vọng cũng là một cô gái bình thường, nhưng cô không mua quyển nhật ký rực rỡ nhiều màu. Khi tâm

trạng phiền muộn, cô thường thuận tay vớ một quyển vở hoặc một tờ giấy, viết ra vài câu hoặc vẽ vài

nét là xong, sau đó lại thuận tay đặt một bên chứ không cố ý cất giấu. Đối với cô mà nói nó không

phải là nhật ký.

Thói quen này của cô cho đến nay không một ai biết được.

Để đề phòng bản thân lại quên mất chuyện gì đó, cô liếc nhìn cuốn sổ nhỏ của mình, rồi trịnh trọng

thêm một vài câu.

[Lục Bá An càng ngày càng không đứng đắn. Hôm kia chỉ vắt tay ngang eo ngủ, hôm qua lại ôm ngủ.

Sáng hôm qua chỉ hôn trán, sáng hôm nay lại hôn lên môi, càng ngày ngày càng quá đáng.

Tôi nghi ngờ anh ấy đang dụ dỗ để lừa tôi, nhưng tôi không có chứng cứ. Tuy trông tôi hơi ngốc,

nhưng tôi không hề ngu ngốc, hừ hừ, tôi sẽ im lặng nhìn anh ấy giả vờ.]

Sau khi viết xong. cô khép quyển vở lại, ném bừa sang một bên, chỉ chốc lát sau đã bị mấy tờ giấy

phủ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play