Phía trên hổ khẩu đúng là có một vết cắn, vết cắn nho nhỏ in trên đó nhưng không khiến người khác cảm thấy dữ tợn khó coi.
*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ (Wikipedia).
"Giống như chó con." Tấn Sóc Đế chỉ nhàn nhạt nói, sắc mặt cũng không thay đổi gì.
Cung nhân đứng bên cạnh Tấn Sóc Đế từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Chung Niệm Nguyệt, Chung tiểu thư này đúng là gan lớn!
Sau khi Chu Nham Văn nhảy xuống hồ liền cảm thấy hối hận.
Nước hồ vào mùa xuân vô cùng lạnh lẽo, vừa nãy hắn ta đứng ở gần mặt hồ thì đã bị gió thổi tới lạnh hết cả người, lúc sau lại bất ngờ nhảy xuống nước, bây giờ cả thân thể hắn ta đều cứng đờ lại.
Lúc này trên bờ hồ lại vang lên tiếng muội muội của hắn ta hoảng loạn kêu cứu.
"Người đâu! Có người té xuống hồ!"
"Mau tới đây...."
Tấn Sóc Đế đưa tay lên vén một góc màn lụa ra, nhìn xuống phía mặt hồ, bộ dáng Chu Nham Văn đang giãy dụa trong nước, thu hết vào đáy mắt.
Chung Niệm Nguyệt rút hai tay lại, để cho hắn tự vén màn lụa ra.
Hạ nhân Chu gia vội vàng nhảy xuống hồ, cố gắng mà đỡ lấy Chu Nham Văn. Nhưng cả hai người bọn họ lại đang cùng nhau chìm xuống, chứ đừng nói tới việc bơi vào bờ.
Chu tiểu thư càng thêm hoảng loạn, hét to kêu: "Đại ca!"
Chung Tùy An cau mày lại, bước tới cởi áo ngoài ra.
Chung Niệm Nguyệt nhìn thấy liền hỏi: "Hôm nay bệ hạ không mang thị vệ đi theo sao?"
'Kiến Mẫn' là tên của cấm vệ hay đi theo bên cạnh hắn, Chung Niệm Nguyệt đã từng nghe đầy đủ tên của hắn ta, hình như là họ 'Dư'.
Nam tử trẻ tuổi đứng yên lặng phía sau Tấn Sóc Đế, lúc này mới vén màn lụa lên, từ trong đình bay xuống hồ nước, đưa Chu Nham Văn cùng hạ nhân của hắn ta vào bờ.
Lúc này tiếng hoảng hốt xung quanh mới dần nhỏ lại.
Đương nhiên Chung Tùy An cũng dừng động tác lại, cầm lấy đai lưng buộc lại.
Hạ nhân Chu gia lảo đảo đứng dậy, đỡ lấy công tử nhà hắn, vì hắn ta mà lau nước trên mặt.
Chỉ là cả người hắn đều ướt sũng, càng lau lại càng khiến công tử nhà hắn thêm chật vật.
Chu tiểu thư cắn chặt răng, nhìn thoáng qua phía đình, rồi mới hỏi: "Có chuyện gì xảy ra? Đang êm đẹp tại sao lại rơi xuống hồ? Có phải là...." Chu tiểu thư đang nói tới đây, đột nhiên dừng lại.
Cao Thục Nhi vuốt vuốt ngực, bước tới nhỏ giọng nói: "Chung Niệm Nguyệt đang ở bên trong đình, đương nhiên là có quan hệ...."
Có một thiếu nữ đứng bên cạnh nàng ta, nàng ấy chậm rãi nói: "Nếu có quan hệ thì cũng không thể nhắc tới tên Chung Niệm Nguyệt."
Cao Thục Nhi nghe thấy, liền cảm thấy không vui: "Tại sao lại không được?"
Chu tiểu thư liền hạ thấp giọng nói: "Có phải Chung tiểu thư đang ở bên trong đình?"
Khuôn mặt Chu Nham Văn trầm xuống, không kiên nhẫn mà đẩy muội muội ra: "Muội nói bậy bạ gì vậy?"
Chu tiểu thư sốt ruột tới mức muốn dậm chân: "Có phải là có quan hệ với nàng đúng không? Ca nói đi....có phải là...." Trong đầu Chu tiểu thư liền hiện lên một suy nghĩ: "Có phải là nàng đã ném gì đó vào trong hồ, muốn ca xuống tìm, cố ý làm khó dễ ca phải không?"
Ở bên trong đình, Chung Niệm Nguyệt nghe rõ từng chữ một.
Chu tiểu thư đây không muốn đè thấp âm lượng, là đang muốn khiêu khích cho nàng đi ra sao?
Chung Niệm Nguyệt bĩu môi, quay đầu nói: "Nghe đi, thủ đoạn gây khó dễ người của bệ hạ lại giống với suy nghĩ của một tiểu cô nương, bệ hạ không cảm thấy xấu hổ sao?"
Tấn Sóc Đế nghe thấy, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, không nhịn được mà nắm lấy búi tóc trên đầu Chung Niệm Nguyệt.
Tóc được búi lên giống như một đóa sen nhỏ, khi nắm lấy thật sự rất vừa tay. Khiến người khác không nhịn được mà muốn nắm lấy thêm vài lần nữa, chỉ là hắn biết nếu nắm thêm lần nữa, tiểu cô nương này sẽ không vui.
Bên ngoài đình, sắc mặt Chu Nham Văn đã đen thui, giọng nói có chút trách mắng: "Muội nói bậy gì đó? Vô duyên vô cớ lại kéo người khác xuống nước? Vừa nãy ta đến bờ hồ ngắm cảnh, đang nổi hứng làm thơ thì bị trượt chân, vô ý ngã xuống nước."
Chu tiểu thư cắn môi, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại không dám ở đây nổi lên tranh chấp với huynh trưởng.
Cao Thục Nhi nhìn thấy vậy, liền lùi xuống hai bước.
May mà lúc nãy nàng ta không nói hết câu.
Có phải thiếu nữ kia đã sớm biết sẽ có một màn này xảy ra không?
Rất nhanh liền có người lại đây, cùng với hạ nhân Chu gia đỡ Chu Nham vào trong nghỉ ngơi.
Trong lòng Chu tiểu thư vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại ngại Chung Tùy An đang đứng gần đó nên cũng không nói gì nữa.
Sau khi quay người lại, bước tới chỗ Cao Thục Nhi đang đứng, nàng ta không nhịn được nói: "Mới nhìn thấy người ta một hai lần, vậy mà đã một mực bải vệ thanh danh của nàng như vậy...."
Thiếu nữ kia cười nhẹ, mới nói tiếp: "Chu công tử chỉ là đang muốn giữ thể diện của hắn mà thôi, nếu Chu tiểu thư cứ cố gắng bới móc thì chẳng phải là uổng phí hết công sức của Chu công tử rồi sao."
Chu tiểu thư sửng sốt, quay đầu sang nhìn: "Ngươi là ai?'
"Ta họ La." Thiếu nữ nói.
Cao Thục Nhi hơi ngơ ngác: "Chính là La gia nhà mẹ đẻ của Thái Hậu."
Thiếu nữ liền gật đầu.
Chu tiểu thư cẩn thận mà nhìn nàng ấy, lúc này mới hoàn toàn im lặng.
Bên trong đình, Tấn Sóc Đế cũng đang nói chuyện với Chung Niệm Nguyệt.
Hắn thấp giọng nói: "Còn biết bảo vệ thanh danh cho Niệm Niệm."
"Người này tuy rằng không thể nhặt viên ngọc lên cho Niệm Niệm nhưng hắn ta lại biết bảo vệ ngươi ở trước mặt người khác. Niệm Niệm có cảm thấy cảm động không?"
Chung Niệm Nguyệt nghe ra được giọng điệu âm dương quái khí của hắn từ vẻ mặt bĩnh tĩnh kia.
Nàng đứng cách xa hắn ra, đi tới trước bàn ngồi xuống: "Nhìn ta rất giống với người dễ bị cảm động sao? Hắn ta chỉ sợ sự việc này nếu mà lộ ra thì người mất mặt chính là hắn ta. Hắn ta ham muốn nhan sắc của ta, chỉ với vài câu nói liền nhảy xuống hồ lại còn không nhặt được viên ngọc lên, hắn ta còn không biết xấu hổ mà dám để người khác biết sao? Đương nhiên là phải giấu đi. Có thể trong lòng hắn ta sẽ nghĩ là, hôm nay cũng đã đủ xấu hổ rồi, lợi bất cập hại, nếu có thể dựa vào việc này mà làm cho ta mềm lòng thì cũng không mất mát gì.....có đúng không bệ hạ?"
*Lợi bất cập hại: có nghĩa là lợi chẳng bù lại được so với hại, lợi thì ít mà hại thì nhiều, tưởng rằng làm thế là có lợi nhưng lại bị thiệt hại nhiều hơn.
Sao người khác có thể coi thường nàng không học vấn không tài năng được?
Cái đầu nhỏ của nàng rõ ràng là hiểu rõ hết tất cả mọi thứ.
"Chỉ là..." Chung Niệm Nguyệt ngừng lại.
"Chỉ là sao?" Tấn Sóc Đế liền hỏi.
Chung Niệm Nguyệt lười biếng mà ngồi ở đó, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Chẳng lẽ về sau, mỗi lần có nam nhân đến bắt chuyện với ta, bệ hạ đều bắt người đó nhảy xuống hồ nhặt ngọc sao?"
Tấn Sóc Đế: "Trẫm có thể kêu hắn lên cây nhặt."
Chung Niệm Nguyệt: "...."
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: "Tại sao ngay cả việc này mà bệ hạ cũng quản?"
"Việc nào?"
Chung Niệm Nguyệt trừng mắt, chỉ đành nói thẳng ra với hắn: "Việc ta quen biết ai."
Nàng nói: "Ngay cả cha ta cũng mặc kệ việc này."
Sao có thể mặc kệ.
Chung đại nhân hận không thể bỏ hết việc của Hình Bộ xuống, cùng với Vạn thị xem xét các quý công tử, ông hy vọng có thể tìm hiểu kĩ một chút để nàng chọn lựa cho dễ dàng.
Tấn Sóc Đế cong nhẹ ngón tay, ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn nhàn nhạt nói: "Khi ngươi kêu đau là trẫm dỗ dành ngươi. Khi người gặp ác mộng là ôm trẫm mà khóc. Đi tới đâu thì trẫm bế ngươi đi tới đó. Đút ngươi ăn đút ngươi uống, đều là trẫm tự tay làm....Trẫm chăm sóc ngươi cẩn thận như vậy. Đương nhiên là không phải cái gì cũng có thể khiến cho ngươi nở nụ cười."
Hắn lại hỏi tiếp: "Trẫm không nên quản? Không được quản sao?"
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt Chung Niệm Nguyệt liền dịu xuống, ngọt ngào nói: "Ta cảm thấy rất là cảm động nha."
Năm đầu tiên, nàng có thể tự hiểu Tấn Sóc Đế đối xử tốt với nàng chỉ là vì công cứu giá.
Nhưng sau hai năm, cảm tình giữa bọn họ đương nhiên đã khác trước.
Chung Niệm Nguyệt xoay ấm trà trước mặt lại, ngước mặt lên nói: "Cũng không phải nhìn thấy ai ta cũng sẽ cười, bệ hạ không biết sao, ta rất dữ đó."
Mỗi khi nàng gây lộn với Tam hoàng tử thì đúng là có chút hung dữ.
Nhưng Tấn Sóc Đế đã hiểu thấu nàng...
Chỉ cần vuốt thuận lông nàng, nàng liền ngoan ngoãn.
Sao có thể gọi là hung dữ?
Trong lòng Tấn Sóc Đế vẫn có chút nặng nề, hắn cảm thấy mặc dù Chung Niệm Nguyệt không cho những người khác sắc mặt tốt nhưng hắn vẫn không thể cảm thấy yên tâm.
Tại sao Chung Ngạn có thể thoải mái như vậy?
Các thần tử của hắn đều cảm thấy như vậy mỗi khi gả nữ nhi đi sao?
Tấn Sóc Đế nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt, đột nhiên lên tiếng nói: "Trước tiên cười một cái cho trẫm xem."
Chung Niệm Nguyệt:?
Người này cho là muốn cười là cười liền được à?
Chung Niệm Nguyệt tự cho là đúng, nói: "Vừa nãy bệ hạ còn nói là dỗ dành ta. Không thì bệ hạ cười trước đi."
Cung nhân đứng bên cạnh, nghe thấy lời này thiếu chút nữa liền ngất xỉu cho nàng xem.
Sao lại có người dám yêu cầu như vậy với bệ hạ?
Coi bệ hạ trở thành cái gì?
Nhưng khóe miệng Tấn Sóc Đế lại nhếch lên, đúng là cười một cái. Khí thế áp bức, uy nghiêm xung quanh hắn vì vậy mà giảm đi không ít.
Chỉ khiến cho người khác cảm thấy hắn là một quân tử hào hoa phong nhã.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới nghiêng đầu cười một cái.
Bông tai màu hổ phách bên tai nàng đong đưa, giống như đôi mắt của nàng, đều vô cùng trong veo.
Tấn Sóc Đế không nhịn được mà đưa tay lên nhéo má nàng.
Nụ cười trên khuôn mặt Chung Niệm Nguyệt liền cứng lại, hai má phồng nhẹ, cũng đưa tay lên nhéo Tấn Sóc Đế.
Cung nhân nhìn thấy liền hoảng hốt kêu lên: "Tiểu thư!"
Sao có thể vô lễ như vậy?
Tấn Sóc Đế nghiêng người sang một bên, Chung Niệm Nguyệt liền sờ lệch, ngón tay dừng trên cổ hắn.
Ngón tay hơi cong lại, vuốt nhẹ hầu kết.
Vẻ mặt Tấn Sóc Đế liền cứng lại, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Cả người giống như bị đông cứng.
Chung Niệm Nguyệt không nhận ra điều này, nhanh chóng rút tay lại, đẩy Tấn Sóc Đế ra: "Bệ hạ ở đây chơi một mình đi..."
Sau đó liền nhấc làn váy lên chạy ra ngoài.
Ai ngu mà ở đó để cho hắn nhéo tiếp chứ!
Nàng quá thấp không thể nhéo được hắn.
Nàng đã phải chịu đựng rất nhiều.
Hừ! Có bản lĩnh thì chờ bà đây thêm năm năm nữa!
Chung Niệm Nguyệt vừa bước ra khỏi đình, Tấn Sóc Đế liền nghe thấy nàng ngọt ngào gọi: "Ca ca"
Hắn ngồi yên ở đó không động đậy.
Qua một lúc sau, gió thổi nhẹ màn lụa, lúc này Tấn Sóc Đế mới quay sang nhìn cung nhân: "Vừa rồi ngươi hét to như vậy làm gì?"
Ý cười trên mặt Tấn Sóc Đế đã biến mất.
Cung nhân kia liền run rẩy nói: "Nô tỳ, nô tỳ..."
Tấn Sóc Đế nói: "Chung tiểu thư là chủ tử."
Cung nhân run rẩy nói: "Nô tỳ không nên hét tó như vậy trước mặt chủ tử....Nô tỳ đã biết sai." Dứt lời, cung nhân liền quỳ xuống.
Phía bên kia, Chu tiểu thư vẫn cảm thấy có chút buồn bực, nàng ta nắm lấy tay áo Cao Thục Nhi nói: "Sao ta cảm thấy bên trong đình kia....hình như có người?"
Cao Thục Nhi liền hỏi: "Chẳng phải Chung Niệm Nguyệt ở trong đình đó sao?"
Vừa nãy, Quận chúa Ninh Bình cũng tới đây xem náo nhiệt, có không ít người đang nói chuyện với nàng ta. Trong nhất thời, Cao Thục Nhi không rảnh mà quan tâm tới chuyện của Chung Niệm Nguyệt.
Đinh tiểu thư đứng bên cạnh, sợ hãi nói: "Hình như là có người, lúc nãy khi Chu công tử rơi xuống hồ, ta nhìn thấy....có người vén màn lụa lên, giống như là tay của nam nhân."
Tay của người đó thật sự rất đẹp.
Nhìn thấy vị trí mà người đó duỗi tay ra, có thể thấy thân hình người đó rất cao.
Đinh tiểu thư nghĩ thầm.
"Nam nhân?" Trên mặt Cao Thục Nhi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong lòng Chu tiểu thư cảm thấy vô cùng vui vẻ nhưng lại lạnh giọng nói: "Khó trách ca ca ta sẽ như vậy...."
La tiểu thư kia lại không nhanh không chậm nói: "Còn nhớ người lúc nãy xuống cứu Chu công tử không?"
Chu tiểu thư quay đầu sang nhìn nàng ấy: "Sao?"
La tiểu thư nói tiếp: "Là thuộc hạ của người đó."
Chu tiểu thư: "Thì ra ngươi cũng nhìn thấy bên trong đình còn có người khác phải không? Chung Niệm Nguyệt vừa tới đây liền đi thẳng tới cái đình kia. Đình lại còn dùng màn lụa che lại, bên trong khẳng định là giấu nam nhân không đàng hoàng...."
La tiểu thư: "..."
La tiểu thư: "Không, ta là đang muốn nói cho các ngươi biết, thuộc hạ có thể lợi hại như vậy thì ngươi nghĩ xem chỉ có ai mới có những thuộc hạ như vậy?"
❤ Edit: tvanahh
❤ Cho mình xin sao nha ạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT