Bên ngoài lều sắc trời đã mờ tối, tuy đã đốt không ít lửa trại nhưng Chung Niệm Nguyệt nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy được người nào.
"Niệm Niệm! Niệm Niệm!" Tiếng la từ xa đang đến gần.
Rất nhanh Cẩm Sơn Hầu đã chạy tới trước mặt nàng.
Hôm nay Cẩm Sơn Hầu mặc xiêm y màu xanh đen cùng với một chiếc khăn choàng cổ làm bằng lông thú. Trước đây những cái khăn choàng bằng lông thú này, chưa chắc hắn sẽ choàng lên cổ được. Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi rất nhiều.
Hắn đã lớn thêm vài tuổi, thân hình cũng đã có chút biến đổi, thân hình tròn trịa lúc trước đã gầy đi ba phần. Khuôn mặt cũng gầy đi không ít, lông mày và mắt còn có vài nét tương đồng với Tấn Sóc Đế.
Cũng không có gì kỳ lạ.
Phụ thân hắn cũng Tấn Sóc Đế chẳng phải là cùng một mẹ đẻ ra sao.
Chung Niệm Nguyệt ngước mắt lên nhìn hắn: "Sao lại tới đây?"
Cẩm Sơn Hầu cười ngây ngốc, vài nét tuấn mỹ trên khuôn mặt kia liền biến mất.
Hắn nói: "Ta đi tới lều tìm ngươi nhưng không tìm thấy. Sau đó liền đi xung quanh chỗ này, đi được vài vòng thì thấy ngươi. Ta biết là ngươi ở chỗ của hoàng thúc nhưng ta không dám vào."
Chung Niệm Nguyệt: "Ngươi choàng đi, đừng để bị bệnh."
Năm trước có một lần Cẩm Sơn Hầu bị cảm lạnh, khi đi đến Quốc Tử Giám gió lạnh thổi tới, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa. Biểu ca của Tam hoàng tử liền châm chọc hắn, ám chỉ Cẩm Sơn Hầu giống một con lợn.
Chung Niệm Nguyệt tức giận đến mức trừng mắt, vén tay áo lên cùng Cẩm Sơn Hầu đi tới đánh đối phương.
Đừng để nàng phải đánh người nữa!
Chung Niệm Nguyệt nói xong, liền nhấc làn váy đi tới phía trước.
Cẩm Sơn Hầu liền vội vàng đuổi theo sau: "Niệm Niệm, Niệm Niệm, ở bờ hồ ta nhìn thấy một cái lỗ. Ta mang ngươi đi xem..."
"Cái lỗ đó thì có gì hay để nhìn?"
"Trong lỗ giống như có cái gì đó phát sáng, ta đưa tay xuống nhặt muốn đưa cho Niệm Niệm....sau đó bị kẹp." Cẩm Sơn Hầu duỗi tay đưa tới trước mặt nàng.
Trên tay hắn đúng là có một vết cắt, tuy rằng vết cắt rất nhỏ nhưng đã hiện lên chút bầm tím.
Chung Niệm Nguyệt giật mình: "Chẳng lẽ có tôm?" "Đi xem một chút."
"Đi đi." Cẩm Sơn Hầu vô cùng cao hứng đồng ý.
Hai người liền đi về phía bờ hồ.
Trên đường gặp phải cấm vệ, Chung Niệm Nguyệt liền hỏi: "Đã thả đại bàng ra chưa?"
Cấm vệ lắc lắc đầu.
Vậy chắc còn phải chờ thêm một lát nữa, Chung Niệm Nguyệt chép chép miệng, vậy nàng đi câu cá trước vậy.
Đến khi tới bờ hồ, Chung Niệm Nguyệt liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Cao Thục Nhi.
Xung quanh nàng ta có không ít người nhưng một người Chung Niệm Nguyệt cũng không quen biết.
Ở kinh thành có rất nhiều quý tử quý nữ nhưng lại chỉ có bốn nhóm.
Một là những người giống như Chung Tùy An, là đích trưởng tử đích trưởng nữ trong nhà, đa số các đích trưởng tử đều tham gia thi cử triều đình.
Nhóm hai thì giống như Tần Tụng, cũng là con của vợ cả nhưng lại đứng hàng thứ, được trưởng bối trong nhà dạy phải một lòng trung thành với Đại Tấn, quân tử chi phong, chăm chỉ học tập, còn có vài người đều xuất thân từ các đại gia tộc trong kinh thành.
Nhóm ba thì giống như đám Cẩm Sơn Hầu, ăn chơi trác táng.
Nhóm cuối cùng là những người không cần phải dựa dẫm vào ai, chính là đám người như Cao Thục Nhi.
Chung Niệm Nguyệt không quá quan tâm đến mấy cái này, đương nhiên là nàng không quen biết ai.
Chung Niệm Nguyệt thu lại ánh mắt, coi như chưa từng thấy.
Chỉ là không biết ai đột nhiên lên tiếng: "Chung tiểu thư?"
Giọng nói kia vang lên rất to và rõ.
Đám người Cao Thục Nhi liền nhìn về phía nàng.
Các nàng chỉ nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó liền rời đi.
Cao Thục Nhi không nhịn được nói: "Ngươi không nhìn thấy ai đang đi bên cạnh nàng sao? Đó chính là Cẩm Sơn Hầu. Ngươi nếu nói chuyện với nàng chỉ sợ sẽ biến bản thân thành một kẻ ăn chơi trác táng...."
Mấy thiếu nữ bên cạnh nghe thấy, cũng thấp giọng cười: "Còn không phải sao, nàng còn chơi với chim, với bùn."
"Im lặng, Tam hoàng tử tới."
Trong tay Tam hoàng tử cầm theo một cây giáo.
Cây giáo so với hắn ta cao hơn không ít, nhưng nét mặt hắn ta trầm xuống, nhìn ra được vài phần khí thế.
Chút nữa còn phải đi ướp đồ ăn.
Hắn ta sẽ tự tay bắt cá, bắt ngỗng đưa cho phụ hoàng.
Đến lúc đó phụ hoàng sẽ khen hắn ta, hắn ta sẽ không còn bị Thái Tử cùng Đại hoàng tử che lấp sau lưng nữa.
Tam hoàng tử vừa suy nghĩ vừa đi, đến khi tới bờ hồ lại nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt dậm dậm chân, nhẹ nhàng nói: "Đến gần bờ hồ đúng là lạnh hơn nhiều, dường như muốn khảm vào xương cốt."
Tam hoàng tử nghe thấy, trong lòng cười lạnh.
Nhất định là nàng đã dùng dáng vẻ như vậy mà cáo trạng với phụ hoàng.
Còn khi tới trước mặt hắn lại là một nữ nhân hung dữ.
Tam hoàng tử bước tới nói: "Lúc trước không phải thân thể không được gặp gió sao....hôm nay gió thổi nhiều vậy, đừng có chết ở đây đấy."
Cẩm Sơn Hầu vừa nghe thấy, liền sợ rằng Chung Niệm Nguyệt sẽ bị gió lạnh thổi tới ngất xỉu, liền vội vàng cởi áo choàng xuống.
Chung Niệm Nguyệt hơi cau mày, đè tay hắn lại.
Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn Tam hoàng tử.
Nàng không nói lời nào nhưng lại khiến Tam hoàng tử vô cùng căng thẳng.
"Sao...." Sao?
Tam hoàng tử còn chưa nói hết.
Chung Niệm Nguyệt liền cười nói: "Ta thấy áo choàng của Tam hoàng tử rất tốt, không thì đưa cho ta mượn một chút."
Sao có thể khi dễ người nhà được?
Đương nhiên là phải bắt mấy tên như vậy mà khi dễ.
Tam hoàng tử vừa nghe thấy, máu nóng liền nổi lên.
Nàng đúng là không biết xấu hổ!
Trong đầu Cẩm Sơn Hầu dường như chỉ có hai sợi dây thần kinh, một sợi là dùng để nghe xem Chung Niệm Nguyệt nói gì, một sợi là làm theo những gì Chung Niệm Nguyệt nói.
Hắn lập tức bước tới gần Tam hoàng tử: "Tam đệ mau đưa áo choàng cho Niệm Niệm."
Cẩm Sơn Hầu tuổi càng lớn thì thân hình cũng cao lên, đứng ở trước mặt Tam hoàng tử bày ra dáng vẻ uy hiếp.
Tam hoàng tử hơi nghẹn họng: "Ai là Tam đệ của ngươi?"
Cẩm Sơn Hầu nói: "Phụ hoàng của ngươi là hoàng thúc của ta, tuổi ngươi lại nhỏ hơn ta, đương nhiên là đệ đệ."
Tam hoàng tử đúng là bị hai người này chọc điên nhưng lại sợ chút nữa Cẩm Sơn Hầu cùng Chung Niệm Nguyệt đè hắn ta ra mà đánh.
Sức lực của Cẩm Sơn Hầu rất mạnh, chiêu thứ nhất....chính là núi đè, ngồi trên lưng hắn ta.
Xung quanh đây nhiều người như vậy, các quý tử quý nữ đều ở đây, Tam hoàng tử cũng không muốn mặt mũi của hắn ta đều vứt hết xuống hồ.
Tam hoàng tử liền cởi áo choàng xuống, ném sang cho Chung Niệm Nguyệt.
Hắn ta cười lạnh nói: "Ngươi không sợ người khác nhìn thấy, ngươi và ta có tư tình sao?"
Chung Niệm Nguyệt suy nghĩ một lát nói: "Vậy thì ngươi phải cởi hết mới được."
Tam hoàng tử: "..."
Cẩm Sơn Hầu cầm lấy áo choàng lên khoác cho Chung Niệm Nguyệt.
Sau đó hai người mới đi tới lỗ băng đó, dùng cần câu tự chế bắt đầu câu cá.
Phía bên kia Mạnh công công cứ nhắc mãi: "Tiểu thư vẫn còn chưa dậy sao....nếu không để nô tài đi xem thử?"
Tấn Sóc Đế: "Ừ."
Hoài Viễn tướng ngồi bên cạnh Tấn Sóc Đế nhịn không được mà lên tiếng: "Bệ hạ, sắc trời đã gần tối, hôm nay vẫn cử hành nghi lễ sao?"
Tấn Sóc Đế: "Chờ một lát."
"Dạ."
Một lát sau Mạnh công công liền quay lại, Tấn Sóc Đế quay đầu nhìn qua, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh tiểu cô nương phía sau ông.
Mạnh công công lau mồ hôi trên trán, khom lưng nói: "Bệ hạ, tiểu thư đã thức dậy một lúc nhưng không biết đã đi đâu."
Tấn Sóc Đế ngừng lại: "Có phải bị lạc đường không?"
Mạnh công công nghĩ thầm, xung quanh đều là lều trại thì sao có thể đi lạc được?
Mạnh công công nói: "Để nô tài đi tìm?"
Tấn Sóc Đế: "Đi đi."
Ánh mắt Tấn Sóc Đế rũ xuống, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Hắn cầm lấy tách trà trước mặt.
Chỉ nghe thấy tiếng 'rắc' nhẹ, không biết là phát ra từ tách trà hay đống lửa trước mặt.
Mạnh công công cũng không đi tìm một mình, ông phái thêm hai ba cung nhân cùng đi nhưng vẫn không tìm thấy.
Khi ông nhìn thấy một người có bóng lưng giống như Chung Niệm Nguyệt nhưng màu áo choàng lại không phải liền quay đầu bỏ đi.
Chung Niệm Nguyệt đã ở bờ hồ được gần nửa canh giờ, nhưng chỉ câu được một con cá.
"Mệt thật." Nàng thở hổn hển nói.
Nàng đúng là không thích hợp làm những việc lao động tay chân như vậy...
"Lần sau vẫn là nên ngồi im chờ ăn thôi." Chung Niệm Nguyệt lẩm bẩm nói, chậm chạp đứng lên.
Trong đầu Tam hoàng tử cười ha hả, sau đó xoay người ném cây giáo lên mặt đất, năm sáu con cá liền rơi trên mặt đất.
Hắn ta nghĩ thầm, Cẩm Sơn Hầu đúng là phế vật.
Nhưng mà Chung Niệm Nguyệt không thèm nhìn hắn mà ngay cả Cẩm Sơn Hầu cũng không quan tâm hắn.
Cẩm Sơn Hầu nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt, sắc mặt có chút trắng bệch, giọng run rẩy nói: "Niệm Niệm, Niệm Niệm, sao lại chảy máu...."
Chung Niệm Nguyệt thắc mắc mà quay đầu lại: "Sao?"
Khuôn mặt Tam hoàng tử trầm xuống, nhìn chằm chằm vào nàng.
Đúng là vậy.
Máu đã thấm lên cả áo choàng của hắn ta.
Chung Niệm Nguyệt theo hướng ánh mắt hắn ta, quay đầu nhìn xuống mông nàng nhưng đương nhiên là không thể nhìn thấy gì.
Nàng nheo mắt, trong đầu đã đoán ra được.
Chung Niệm Nguyệt thử đi một vài bước.
Quả nhiên, nàng cảm giác được có cái gì đó đang chảy xuống.
Hai tháng nay, nguyệt sự của nàng không đều đặn như trước nhưng nàng không ngờ nó lại tới đúng ngày hôm nay.
Nàng quay đầu nhìn xung quanh một lát, trong nhất thời liền ngây ngốc.
Nếu Chung Niệm Nguyệt xảy ra chuyện gì, hắn ta chưa chắc gì thoát khỏi liên can.
Chung Niệm Nguyệt cao giọng: "Không được đi. Không nhìn thấy ta vẫn rất tốt mà đứng ở đây sao?"
Nàng vươn tay về phía Tam hoàng tử: "Đưa cho ta mượn thêm áo."
Tam hoàng tử sắp bị chọc tức mà chết: "Để làm gì? Ngươi muốn ta lạnh chết sao?"
"Đương nhiên là để che máu, đúng là ngu xuẩn."
Tam hoàng tử mím môi, âm u mà liếc nàng một cái nhưng cuối cùng hắn ta vẫn cởi áo ngoài ra.
Chung Niệm Nguyệt cầm lấy áo mặc lên, nhìn Hương Đào đang hoảng loạn, nói: "Ngươi đi tìm bệ hạ."
Hương Đào rất sợ Tấn Sóc Đế nhưng trong mắt nàng ta, tiểu thư là lớn nhất, vừa nghe thấy Chung Niệm Nguyệt nói vậy không suy nghĩ chút nào liền chạy đi.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt bước chậm rãi trở về lều.
Nàng mới không cần ai cõng đâu.
Nếu chút nữa 'nước' lại chảy thêm ba ngàn mét, thì chắc chắn chỉ cần trong đêm nay nàng sẽ cuốn gói rời khỏi đây.
Cẩm Sơn Hầu đã bị dọa tới phát khóc, oa oa mà đi theo sau nàng.
Tam hoàng tử cắn chặt răng, sợ chút nữa Chung Niệm Nguyệt lại nói với phụ hoàng hắn ta là nàng bị hắn ta chọc cho tức giận mà đổ máu, vì vậy cũng nhấc chân bước theo.
Lúc này sắc trời đã tối đen.
Đám người Cao Thục Nhi liếc mắt nhìn về Chung Niệm Nguyệt nhưng không thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ: "Nàng đi đâu vậy?"
"Ai biết được, Chung tiểu thư kia tính khí khó chịu như vậy, chắc là không ở đây nổi."
Phía bên này vẫn đang đợi tìm người.
Không bao lâu, liền nhìn thấy một tiểu cô nương mặc xiêm y nha hoàn, vội vàng chạy tới trước mặt bệ hạ.
Hoài Viễn tướng quân liền quát: "Kẻ nào?"
Tấn Sóc Đế liếc mắt qua nhìn.
Hoài Viễn tướng quân liền ngậm miệng lại.
"Hương Đào." Tấn Sóc Đế nhận ra nàng ta.
Hương Đào cẩn trọng nói: "Tiểu thư tìm bệ hạ."
Hoài Viễn tướng quân sau khi nghe thấy liền nghĩ thầm, đây là tiểu thư nhà ai lại không có chút quy củ nào, sao lại có đạo lý tới đây gọi bệ hạ tới?
Tấn Sóc Đế chậm rãi đứng dậy: "Bây giờ nàng đang ở đâu?"
Hương Đào: "Chắc, chắc là đã trở về lều."
Tấn Sóc Đế biết nàng sẽ về lều của hắn, liền quay người đi tới lều lớn.
Để lại Hoài Viễn tướng quân ngạc nhiên đứng ở nơi đó.
Cẩm Sơn Hầu và Tam hoàng tử đi theo nàng tới thẳng lều lớn nhưng chỉ dám đứng bên ngoài không dám động đậy.
Đến khi Tấn Sóc Đế đi tới, thân hình bọn họ càng thêm cứng đờ.
Tấn Sóc Đế cũng không nhìn tới bọn họ, chỉ mén màn che lên, vội vàng bước vào lều, liền nhìn thấy tiểu cô nương yếu ớt kia đang đứng ở đó, bộ dáng hết sức đáng thương.
Sắc mặt đã trắng bệch.
Hắn bước tới trước, không nghĩ ngợi liền đưa tay lên cầm lấy cổ tay của Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt: "Vẫn tốt, chỉ là...bệ hạ cho vài người đi hỏi giúp ta, tìm một thứ giúp ta."
Thứ gì?
Lời đã tới miệng nhưng Tấn Sóc Đế không nói ra.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng trên áo choàng của nàng, còn có thêm một cái áo choàng cột quanh eo nàng.
Trong đầu Tấn Sóc Đế liền xuất hiện lời của Mạnh công công từng nói, tiểu thư đã tới tuổi rồi.
Chung Niệm Nguyệt thấy hắn không trả lời, nhẹ nhàng thở dài, một tay bám lấy vai Tấn Sóc Đế, nhón chân lên, dựa sát vào người hắn. Hương thơm trên người nàng trộn lẫn với mùi máu như có như không, xộc vào mũi hắn.