Đối với Giản Tùng Ý, dậy lúc năm giờ sáng quả thực là một chuyện khó khăn. Đồng hồ báo thức réo tận lần thứ năm thì hắn mới cau mày, lắc đầu nguầy nguậy trêи gối vài cái, cố gắng ngồi dậy, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
Vất vả lắm mới ngồi lên được thì bỗng nhiên không biết nguồn năng lực siêu nhiên nào túm ngược hắn lại, làm đầu hắn đập lên vai Bách Hoài một cái thật đau. Tuyệt vời, chào buổi sáng bằng một cái đập đầu nào!
Vừa mở mắt, lại phát hiện Bách Hoài đang dựa trêи đầu giường, hai tay đặt sau ót, lười biếng nhìn mình.
Cực kì hứng thú.
Nhìn nhau không chớp mắt trong ba giây, ánh mắt Bách Hoài dời xuống dưới.
‘’Giải thích đi chứ?’’
Giản Tùng Ý nhìn theo tầm mắt của anh xuống, vừa thấy nút thắt to tổ bố liền tỉnh táo lại ngay, phản ứng nhanh chóng: ‘’Bách Hoài, sao giờ anh còn chơi buộc dây? Ngây thơ vừa vừa thôi chứ!’’
Bách Hoài gật đầu: ‘’Ngây thơ. Vô cùng ngây thơ đến mức khiến người ta giận sôi.’’
‘’…’’
Cảm giác như mình đang bị mắng vậy…
Giản Tùng Ý có tật giật mình, rộng lượng phất phất tay, ‘’Quên đi, tôi không so đo với anh, mau cởi ra đi. Giờ về Nam thành cũng mất năm sáu tiếng, khéo chừng trễ thêm một chút nữa là cha anh gửi chim bồ câu đến đấy.’’
Bách Hoài không vội.
Anh từ tốn nói: ‘’Tôi dùng năm phút cuộc đời cũng không giải được, năng lực hữu hạn nên chỉ có thế làm phiền anh Tùng của chúng ta mà thôi.’’
Đêm qua Tùng ca chúng ta cũng dùng hai mươi phút cuộc đời nhưng đành bỏ cuộc.
Giản Tùng Ý giả vờ không biết gì hết, vẻ mặt vô tội: ‘’Không cởi được thì anh nói xem nên làm sao bây giờ?’’
Ánh mắt của Bách Hoài dừng lại ở cổ áo của hắn: ‘’Yukata này rất rộng rãi, nếu em nỗ lực một chút thì hẳn là có thể chui từ trong áo ra.’’
‘’…’’
‘’Không muốn chui cũng không sao, chúng ta có thể kêu phục vụ phòng nghỉ tới giúp chúng ta mở.’’
Ối chao, lời đề nghị này mới tốt làm sao!
Nhưng nếu để người ngoài thấy mình ngu ngốc như thế nào, Giản Đại thiếu gia thà tự tử tại chỗ còn hơn.
Hắn nhìn về phía Bách Hoài, cố gắng trưng ra một cái mặt bình thản, giọng nói lạnh lùng: ‘’Anh nhắm mắt lại cho tôi.’’
‘’Tôi cận thị.’’
‘’Thối lắm! Kính mắt anh tôi cũng không phải không biết đâu nhé, anh đeo kính không độ mà đòi lòe tôi à?!’’
Bách Hoài hoàn toàn không có một chút xấu hổ khi bị bóc trần, nhướng mày: ‘’À, bị phát hiện rồi, sao cũng được.’’
Anh úp mặt vào gối, nhắm mắt lại.
Giản Tùng Ý phải chắc kèo là Bách Hoài nhắm mắt lại mới bắt đầu nghĩ cách cởi yukata trêи người mình xuống.
Hắn kéo cổ áo ra trước, để cho mặt gấm màu đen từ đầu vai chảy xuống thắt lưng.
Giản Tiểu Tùng gầy, cơ thể thon dài, yukata thì mượt nên rất dễ kéo xuống. Nhưng khi kéo tới thắt lưng rồi xuống xương hông thì hoàn toàn mắc kẹt, tiến thoái lưỡng nan.
Hắn liếc Bách Hoài một cái, định rút chân ra thế nhưng chân dài bất tiện, loạng choạng muốn đứng lên để cho tấm áo trượt xuống.
Chỉ có điều hắn quên mất dây lưng của mình và của Bách Hoài còn quấn chung một chỗ, vừa mới đứng lên định rút chân đã té xuống.
Phần áo nửa người trêи của Giản Tùng Ý đã tuột ra cho nên Bách Hoài bóp nhẹ một cái chính là bóp trêи eo hắn. Bàn tay anh dán lên da thịt thật nóng khiến cho Giản Tiểu Tùng đỏ bừng cả lỗ tai, hung hăng trừng anh: ‘’Sáng sớm mà đã đùa giỡn lưu manh rồi, anh sống giống người được không? Coi chừng trưa nay tôi cho anh chân run lẩy bẩy xuất hiện trước mặt cha anh đấy!’’
Rồi sau đó hắn ngọ nguậy như muốn thoát khỏi tay anh.
Đúng là mua dây buộc mình! Giản Tiểu Tùng buộc mình quá chặt, khăn trải giường lại trơn cho nên cứ trượt tới trượt lui.
Cứ lên lên xuống xuống như thế mấy lần.
Mỗi lần úp mặt vào người Bách Hoài thì màu hồng trêи tai lại càng lan rộng.
Lỗ tai của em ngúc nghích đã đỏ như máu rồi, Bách Hoài mới ngừng cười, ‘’Thôi, đừng quấy nữa, tôi có mang theo dao nhỏ, để tôi cắt cho em.’’
Giản Tùng Ý lúc này mới kịp phản ứng, cẩu Bách Hoài thừa nước đục thả câu, nhân lúc đầu óc hắn chưa tỉnh táo mà giở trò da thịt thân cận.
Má nó, phải đấm!
‘’Bách Hoài, hôm nay ông phải đánh chết mi!’’
Bách Hoài nhẹ nhàng tiếp được quả đấm của hắn, bàn tay đang thủ sẵn ở thắt lưng mềm của ngúc nghích bỗng dùng sức bóp một cái khiến cho cả hai càng dính sát nhau hơn.
Mặt đối mặt, gần đến nỗi chỉ một chút nữa là có thể môi chạm môi rồi.
Giản Tùng Ý không dám cựa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Bách Hoài vuốt tóc hắn: ‘’Đánh chết tôi thì nửa đời sau của em phải làm sao bây giờ?’’
‘’Ăn được ngủ được, cưỡi ngựa xem hoa.’’ Giản Tùng Ý lắc rớt tay anh, nhìn đi chỗ khác.
‘’Sao em vô lương tâm vậy?’’
‘’Nhờ ân đức làm tôi tức điên lên của anh đấy.’’
Bách Hoài thả quả đấm của hắn ra, lại xoa xoa đầu tóc rối bung lên của ngúc nghích.
‘’Tôi không muốn làm em giận, tôi chỉ muốn cho em khắc sâu vào trí nhớ, miễn là em không quên câu nói kia là được.’’
‘’Câu nào?’’
Giản Tùng Ý quay đầu nhìn anh.
Bách Hoài thu lại ý cười, nhìn thẳng vào đôi mắt người trong lòng: ‘’Không từ mà biệt, từ nay về sau tôi sẽ không như thế nữa. Tôi hứa với em.’’
Tôi hứa với em, bốn chữ này quá trịnh trọng.
Giản Tùng Ý biết bụng dạ của mình từ bé đến lớn vẫn không thể qua mắt được anh, tuy vậy vẫn ngượng ngùng né đầu: ‘’Nói thì hay lắm…’’
‘’Thế à, vậy nên em cột tôi lại cho đảm bảo đúng không?’’
Giản Tiểu Tùng: ‘’…’’
Bách cẩu híp híp mắt, dùng thủ pháp ẩn dụ để nói chuyện.
‘’Chẳng lẽ Tùng ca lại có khẩu vị đó sao? Đúng là đặc biệt thật đó, không sao, tôi cũng không phải không thể phối hợp với em.’’
Giản Tùng Ý da mặt cực mỏng, trước kia còn là huynh đệ với Bách cẩu thì còn có thể đùa nhau kiểu này. Bây giờ mối quan hệ đã thay đổi, huynh đệ đã đi vào dĩ vãng vậy nên anh mới nói có mấy câu mà ai đó đã não bổ ra hình ảnh sống động.
Mấy ngón tay cuộn lại thành nắm đấm, muốn nhét vào mồm con cẩu này để cho nó câm miệng.
Đáng tiếc, chênh lệch sức lực của AO rất nghiêm trọng.
Ngúc nghích bị Bách Hoài đánh phủ đầu, một tay đỡ lấy nắm đấm, một tay đỡ lấy gáy của ngúc nghích, hôn một cái thật kêu lên môi.
Giản Tùng Ý: ‘’… Con mẹ nó, anh…’’
Thơm thêm một cái nữa.
‘’Con mẹ nó anh không để tôi yên…’’
Thơm thêm cái nữa.
‘’Tôi thật sự…’’
Thơm thơm.
Giản Tiểu Tùng mím môi, không nói, màu hồng trêи tai đã biến thành màu đỏ như ông mặt trời mọc từ đằng Đông.
Bách Hoài nhấm nháp vẻ mặt ngơ ngác của hắn, cười khẽ: ‘’Về sau chúng ta cãi nhau, cứ ầm ĩ một câu thì thơm một cái, thơm đến khi nào em không cáu nữa thì thôi.’’
‘’Mi cút ngay cho ông!’’
Lần này chữ ‘cút’ quay vào ô trúng thưởng.
Ai đó đột nhiên rất nghe lời, lấy từ tủ đầu giường ra một con dao nhỏ, cắt đứt dây lưng rồi ngoan ngoãn cút vào phòng tắm.
Chỉ chừa lại Giản Tiểu Tùng xấu hổ đến đỏ cả người.
Mình đã đáp ứng Bách Hoài đâu? Làm sao tên này lại dám được đằng chân lân đằng đầu thế hả? Chẳng lẽ người ta biết mình thích anh rồi sao? Mình còn chưa nói mà…
Bây giờ cứ như thế thì chẳng khác gì nhận lời cả…
Giản Tiểu Tùng càng nghĩ càng cáu.
Hắn quyết tâm rồi, cả đời này không thể đáp ứng Bách Hoài để cho anh ăn hϊế͙p͙ mình như thế được!
[…]
Một người giận, một người dỗ, lăn qua lăn lại mất gần cả buổi mới dọn dẹp xong rồi nhắn tin cho Từ Gia Hành nói sơ qua câu chuyện. Sau đó cả hai ngồi xe được đặc biệt phái tới để chở về Nam thành.
Sáng sớm dậy sớm đã vất vả, lại đùa giỡn nhau như vậy nên mệt mỏi cực kì, vừa lên xe, Giản Tiểu Tùng đã chợp mắt ngủ, đến khi tỉnh lại đã về tới Nam thành.
Đó là một nhà hàng theo phong cách cổ, nhìn đâu cũng thấy dáng vẻ thanh nhã lịch thiệp cực kì chuyên nghiệp.
Đây mới đúng là chỗ mà Bách Hàn sẽ chọn.
Cả hai đi vào ghế lô, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ, lật xem văn kiện.
Ánh nắng theo cửa kính màu đổ lên sàn, vì ngồi ngược sáng cho nên không thấy rõ mặt của người đàn ông kia. Đứng từ đây chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ, tuấn tú cao ráo, khí chất lạnh lùng.
Người nọ nghe thấy tiếng cửa mở, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ không cảm xúc nói một câu: ‘’Trễ mười phút đồng hồ.’’
‘’Con nghĩ cha con mình chỉ là ăn bữa cơm bình thường, không cần phải khắt khe như thế.’’
Trong giọng nói của Bách Hoài có mùi trào phúng nhè nhẹ.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ kia khép tài liệu lại, nghiêng đầu nhìn, giọng nói vẫn không có bất kì cảm xúc nào: ‘’Bách Hoài, con như vậy thật không lễ phép chút nào.’’
‘’Con nghĩ rằng người không xuất hiện để nói một lời vào ngày giỗ kia mới là không lễ phép.’’
‘’Lúc ấy tôi đang ở sa mạc.’’
‘’Thật ra tôi không quá để ý đâu.’’
‘’Tôi nghĩ cậu hôm nay đến đây để nhận sai, nhưng nhìn thái độ của cậu, hình như không phải.’’
‘’Quả thật không phải, hôm nay tôi đến là để bày tỏ một chút lập trường.’’
Giọng nói của cha con hai người đúng là không có gì khác nhau, đều lãnh đạm xen chút trào phúng mỉa mai.
Bách Hàn đặt văn kiện xuống bàn, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Bách Hoài rồi đứng lại. Giọng nói của ông cao ngạo đến không thể nghi ngờ: ‘’Bách Hoài, cậu không có tư cách đứng trước mặt tôi nói về lập trường.’’
Người đàn ông đã đến độ trung nhiên mà bởi vì trời cao dung túng cho nên không có biểu hiện của tuổi tác xuất hiện, không hề phát tướng chút nào. Cao, khuôn mặt điềm tĩnh, không nhận ra được điều gì khác biệt giữa bây giờ và ngày ông ba mươi tuổi trong quá khứ.
Mà bề ngoài của Bách Hoài rất đẹp, phần lớn giống Bách Hàn. Khuôn mặt tinh xảo kia như được đúc ra từ cùng một khuôn, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, còn giống cả khí chất bạc tình lạnh nhạt.
Lịch lãm được mài giũa theo năm tháng càng thêm cô đọng, nhìn sơ qua Bách Hàn thì lại càng thêm hờ hững, kiên cường. Hình thể cao ráo, sơ mi thẳng thớm với chiếc khuy măng sét vàng được cài ở tay áo đều mang mùi vị của đàn ông trưởng thành tràn đầy nam tính.
Không thể không thừa nhận đây là một người đàn ông cực kì giàu sức quyến rũ, có học thức, giáo dưỡng nghiêm ngặt, đầy tài hoa, quyền thế không thiếu, gia cảnh bệ vệ, không những thế còn có một ví tiền dày.
Ông nhẹ nhàng mở miệng: ‘’Cậu không có tư cách đứng trước mặt tôi nói về lập trường.’’
Câu nói vừa thể hiện được quyền uy lại bá đạo, Bách Hoài ngày thường rất chín chắn vậy mà cũng ngây người mất vài giây.
Nhưng anh từ đầu tới đuôi vẫn không đặt đối phương vào trong mắt, chỉ cong khóe môi lên một chút: ‘’Tôi mười tám tuổi rồi.’’
‘’À, cậu mười tám tuổi rồi thế nhưng phí sinh hoạt khổng lồ của cậu thì cũng phải qua tay tôi cả.’’
Vẻ mặt của ông rất trịch thượng, nói chuyện rõ ràng rất có sức thuyết phục.
Thế nhưng Giản Tùng Ý lại cực kì khó chịu.
Làm sao cha con lại có thể tự dồn nhau vào đường cùng tới mức đó chứ? Không ai có đủ tài năng để giả vờ trước mặt Giản Tùng Ý, Bách Hoài không được, cha của anh lại càng không.
Cho nên không đợi màn đấu khẩu gay gắt giữa hai cha con kết thúc, đột nhiên Giản Tùng Ý nở nụ cười: ‘’Chú, cháu thấy chú nói rất có lí đó.’’
Bách Hoài không sợ cha mình thế nhưng anh không muốn Giản Tùng Ý bị Bách Hàn coi thường, muốn kéo hắn ra đằng sau. Song Giản Tùng Ý lại không hề yếu thế, cong môi, dùng giọng điệu ngang ngược không nói lí lẽ mà lên tiếng,
‘’Theo như ý của ngài thì ai cung cấp chi phí sinh hoạt của Bách Hoài, bao gồm ăn, ở, mua sắm, đi lại thì mới có lập trường nói chuyện với anh ấy. Cho nên từ nay về sau ngài không cần phải bận tâm nữa, cháu nuôi, cháu làm trời của anh ấy.’’
Nói xong hắn cũng lười để ý đến phản ứng của Bách Hàn, vỗ vai người bạn được nhặt gầm cầu giống như mình.
‘’Ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi đây này. Anh cứ yên tâm mà ăn, từ nay ông đây nuôi anh.’’
Bách Hoài nhìn hắn rồi cười nhẹ, ‘’Ừ, tôi đây sẽ ăn nhiều một chút.’’
Nói xong cả hai cùng nhau kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi ăn mấy món ngon mà Bách Hàn gọi.
Giản Tùng Ý biết gừng càng già càng cay, thay vì nói chuyện tay đôi thì lại càng muốn giảng đạo lí, dùng khí thể của người lớn để nói chuyện. Hắn và Bách Hoài đương nhiên không bằng Bách Hàn, nếu tiếp tục thì chỉ có thể cá chết lưới rách, phần thắng lại không lớn còn bị mắng là hỗn hào.
Cho nên không bằng cứ ngang ngược như thế đi.
Bách Hàn cực kì chú ý đến lễ nghi quy củ, thể diện các thứ cho nên hắn mới không thèm nói đạo lí, để cho ông ấy tức chơi.
May mà mình cũng không phải con ông ấy cho nên ông ấy mới không cho mình bạt tai. Mà sợ gì, mình về mách ông nội Đường ông nội Giản là xong ngay thôi, để cho hai người càm ràm Bách Hàn ba ngày ba đêm mới hả.
Hơn nữa hắn không sợ Bách Hàn tức giận, hắn nghĩ kĩ rồi, cùng lắm thì hắn nuôi Bách Hoài. Mà Giản Tùng Ý này cũng không phải không nuôi nổi, nhà mình có tiền, muốn cưới vợ mua nhà hay gì đều dư dả cả, làm gì phải sợ chứ?
Dù sao hắn cũng không để cho Bách Hoài bị cha anh trút giận không đâu, cũng không để anh rời khỏi Nam thành một lần nào nữa.
Mà từ đầu đến cuối anh vẫn không nói gì, trong mắt chỉ mang đầy ý cười cưng chiều dung túng, chậm rãi cầm đũa lên.
Thật ra ngày hôm qua, hai cha con nói chuyện dài dòng cả buổi, giằng co qua lại thì cũng đã đi tới bước thỏa hiệp nhượng bộ đối phương. Đàm phán đã xong, kí hiệp định cha con cũng đã thành, hôm nay chỉ cần dắt diễn viên tạt ngang sân khấu là được.
Chủ yếu là để cho Bách Hàn thấy Giản Tùng Ý bây giờ ra sao thôi.
Cha con hai người không đội trời chung, vừa mới thấy mặt, từng câu từng chữ đều tràn đầy mùi thuốc súng cho nên mới để cho Giản Tùng Ý tặng cha chồng tương lai một món lễ gặp mặt lớn như vậy.
Thấy điệu bộ bao che con cái của Giản Tùng Ý, trong lòng Bách Hoài bỗng thấy vui lâng lâng. Anh cảm thấy bữa cơm này thật đáng giá, em ấy nói nuôi mình, Giản Đại thiếu gia hôm nay cũng rất kiệm lời, nói xong thì không lên tiếng nữa.
Đôi lúc cơm mềm ăn cũng rất ngon…
Bách Hàn đã là người trải qua bao gió to sóng lớn, việc ông muốn chính là khống chế quỹ tích cuộc sống của Bách Hoài cho nên không muốn nhiều lời cùng Giản Tùng Ý. Ông ngồi đối diện hắn, lẳng lặng đánh giá từ trêи xuống dưới rồi mở miệng nói: ‘’Cậu là Omega?’’
Giọng điệu của Giản Tùng Ý vừa lễ phép vừa xa cách: ‘’Dạ, Omega.’’
Bách Hàn gật đầu: ‘’Bệnh viện lúc làm kiểm tra đo lường gen cho hai người là sản nghiệp của bạn mẹ cậu. Hai năm trước bị người ta báo cáo đo sai quá nhiều, bị người trêи bộ xuống điều tra rồi phát hiện không có giấy phép hành nghề, đã bị giải tán mất.’’
‘’…’’
‘’Ồn ào không lớn cho nên đoán không chừng mẹ cậu không biết.’’
Ồn ào không lớn, nhưng sự quan tâm của phu nhân nhà họ Đường rất lớn.
Ồn ào bị đàn áp ngay từ lúc ban đầu cho tắt xuống thì sẽ hạn chế được việc phải độn tay động chân nhiều lần, may mà bởi vì phu nhân Đường Thanh Thanh ngốc bạch ngọt cho nên mới chậm trễ tới tận bây giờ vẫn không biết gì cả.
Mà Bách Hàn biết chi tiết của sự việc lại thấy Bách Hoài phân hóa cho nên cảm thấy việc này không liên quan đến mình, không cần nói với người khác.
Trong vài giây đồng hồ, Giản Tùng Ý không biết nên biểu đạt như thế nào mới phải.
Thí nghiệm rác rưởi, hủy thanh xuân của tôi. Cha mẹ hiếm thấy, dẫn tiền đồ của tôi lầm đường lạc lối.
Khiến hắn trước đây tối ngày đều muốn làm Alpha mạnh nhất trong giới Alpha để cưới Bách Hoài Omega về nhà làm vợ.
Cuối cùng bây giờ mỗi ngày đều bị Bách Hoài bắt nạt.
Còn bị cha của Bách Hoài trào phúng mấy câu.
Giản Tùng Ý đột nhiên thấy tức ngực khó thở.
Nhưng Bách Hàn nói chuyện rất tự nhiên: ‘’Chỉ có điều tôi cảm thấy đây có lẽ không phải chuyện xấu, bây giờ cậu lớn lên cũng rất được, coi như quỷ thần xui khiến mà có phúc như vậy.’’
‘’…’’
Giản Tùng Ý vốn cho rằng mình càn quấy nên Bách Hàn sẽ đàn áp tinh thần mình, hắn lại không nghĩ tới việc ông sẽ nói một câu như vậy.
Miệng nhỏ nói chuyện không biết ngượng mồm như hắn bỗng chốc cũng phải đơ, chỉ có thể giả vờ không chút để ý đáp lại, ‘’Vâng, cảm ơn chú Bách.’’
Bách Hàn gật đầu, đứng dậy, cài cúc áo tây trang, ‘’Tôi còn có việc, không thể cùng hai ngươi ăn được.’’
Ông chậm rãi đi ra ngoài cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bách Hoài: ‘’Hi vọng con nhớ kĩ ước định giữa chúng ta.’’
Giản Tùng Ý cười nhẹ một tiếng, ‘’Nhà hai người giàu cũng phải, lạnh như nước đá thế kia thì hẳn là mùa hè sẽ tiết kiệm tiền điện lắm.’’
‘’Chắc thế.’’
‘’Nhưng mà anh giao kèo gì với cha anh đấy?’’
‘’Sau này sẽ nói cho em biết.’’
Giản Tùng Ý bĩu môi, ‘’Được thôi.’’
Hắn uống một ngụm canh, ‘’Chỉ có điều tôi thấy cha anh cũng không đến nỗi nào, ít ra còn có thể khen tôi hai câu.’’
Vừa dứt lời, cửa được người ta gõ vang, phục vụ cầm bill đi tới: ‘’Chào ngài, chúc ngài một ngày vui vẻ! Người vừa đi ra ngoài kia nói ngài sẽ tính tiền. Vậy bữa ăn này hết một ngàn một trăm lẻ tám đồng, ngài muốn tiền mặt hay là quẹt thẻ ạ?’’
Giản Tùng Ý : ‘’… Quẹt thẻ…’’
‘’Vâng ạ, chúc ngài dùng bữa ngon miệng.’’
Bách Hoài nhìn vẻ mặt khó có thể miêu tả của Giản Tùng Ý, cười khẽ: ‘’Quên mất nói cho em biết, Bách Hoài chính là người như vậy. Nói một thì chính là một, em nói em mời khách thì chính là em mời khách. Em nói em nuôi tôi, tôi đồng ý rồi, về sau một xu ông ấy cũng sẽ không cho tôi.’’
Giản Tùng Ý: ‘’…’’
Bách Hoài chống đầu, cười nói: ‘’Cho nên Giản Đại thiếu gia à, ngài nói ngài nuôi tôi thì phải giữ lời đấy, không thể rũ bỏ trách nhiệm được đâu.’’
‘’… Anh… Anh lo lắng quá thì ra mà đứng đường ấy! Đừng có mà cợt nhả với ông đây nhá!”
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT