Edit+Beta: Thi Wattpad:
NhaThi1789
Mười phút sau.
Ánh đèn trong phòng được điều chỉnh đến mức nhỏ nhất để
không làm hại mắt đứa nhỏ, cửa sổ
cũng đóng chặt, không cho chút gió nào lọt vào, dùng rèm cửa dày cản lại, không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.
Khương Từ cúi đầu dựa vào gối đầu giường, trên người mặc bộ
đồ ngủ cài cúc, vải mềm mỏng, thuận
tiện cho con bú.
Còn
anh chàng nhỏ bé uống sữa một cách sung sướng, cái miệng nhỏ nhắn còn phun bong bóng làm phần ngực áo ngủ
trên người cô ẩm ướt, vòng cung quyến
rũ như ẩn như hiện dưới lớp vải.
Cô
muốn tìm khăn giấy để lau, bàn tay thon dài của người đàn ông đã đưa qua trước.
Khương Từ tự mình cầm lấy.
Phó
Thời Lễ thấy cô nhăn mặt cho con ăn, bị con cắn đau cũng không kêu. Có thể tưởng tượng anh đang tức giận ngồi
nhìn, chờ sau khi con ăn no, liền duỗi
tay ra bế.
Hai ngày nay ở bệnh viện cũng vậy, Khương Từ không bế con nhiều,
hầu như đều là anh bế.
Lần này lại ngoài ý muốn không đưa cho anh, ôm con vào trong ngực. Phó Thời Lễ nhướng mày: “Ôm nhiều như vậy
cánh tay không thấy mỏi?” Khương Từ
còn đang trách anh gian trá, cố ý nói chuyện Sầm Tiểu Mạn nháo muốn ly hôn, nhân cơ hội hạ miệng. Cô
cũng lười phản ứng, chỉ liếc
mắt
một cái, cúi đầu nhìn con trai trong lòng ngực, áo ngủ chưa cài cúc, mơ hồ lộ ra áo ngực.
Anh
chàng nhỏ bé không biết ba mẹ đang gây hấn, mở đôi mắt to, vô tội nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Tựa
hồ nhìn có chút quen mắt, nhìn thêm vài lần, lại đưa đôi mắt nhìn về phía khác.
Đẹp thì đẹp, nhưng cậu không quen.
Khương
Từ không biết đứa con trai ngốc nghếch đang nghĩ gì, đưa tay sờ lên mặt cậu, rất thích cái má bánh bao sữa nhỏ này, xúc cảm dưới đầu ngón tay
mềm mại khiến lòng cô cũng cảm thấy mềm nhũn.
Điều này cũng làm tâm trạng cô được cải thiện.
Cậu nhóc buồn ngủ, khóc nhẹ hai tiếng, liền nheo mắt ngủ.
Khương
Từ và Phó Thời Lễ rất ăn ý không nói lời nào để tránh quấy nhiễu nhóc con.
Bầu
không khí yên tính năm sáu phút, bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ sờ bàn chân mập mạp trắng nõn của con, thấp
giọng nói: “Anh bế con vào nôi?”
Chờ
Khương Từ muốn nghỉ ngơi, chị Nguyệt tự nhiên tiến vào ôm con đi. Chiếc nôi đặt bên cạnh cô, cũng chỉ để
cô nhìn con khi cô tỉnh.
Cậu
nhóc ra khỏi vòng tay của Khương Từ, vừa lúc cúi đầu muốn cài lại cúc áo đang mở của mình, khi đầu ngón tay
chuẩn bị cài cúc áo, người đàn ông
đã xoay người lại nắm lấy cổ tay cô.
“Anh muốn làm gì?” Con còn ở đây, cô phải nhẹ giọng
nói. Phó Thời Lễ nhìn cô chằm chằm: “Còn giận ann?” Khương
Từ là tức giận, hơi mở miệng muốn nói.
Phó
Thời Lễ như đoán được tâm tư cô, cánh tay dùng sức ôm cô vào lòng, cúi đầu, vén tóc cô ra, hôn xuống.
Khương Từ bị hoảng sợ, không kịp né tránh môi đã bị anh hôn lên.
Cô
còn muốn tức giận, Phó Thời Lễ rất kiên nhẫn cài cúc áo cổ của cô, nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành bên cạnh,
giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Bây giờ
em không đau nữa phải không?”
” … “
“Nếu
vừa nãy hút không ra, đêm nay em sẽ đau cả đêm.” Phó Thời Lễ sửa sang lại quần áo cho cô nhưng lòng bàn
tay vẫn đặt ở phía trên.
Không
cần xoa, nhiệt độ xuyên qua tấm vải cũng đã toả ra rõ rệt. Anh nói có đạo lý, Khương Từ cũng xấu hổ
vô cớ gây rối.
Cô
chống trán vào ngực người đàn ông, hô hấp ngửi thấy mùi cơ thể nam tính của anh, cảm xúc từ từ được xoa dịu,
qua một hai phút, Phó Thời Lễ kiên
nhẫn, mở miệng: “Anh ra ngoài không được nói chuyện này với mẹ.” Phó Thời Lễ chỉ giúp đỡ, người khác cũng
không cười cô.
Khương
Từ vẫn xấu hổ, nhịn không được ngẩng đầu trừng anh: “Anh dám nói một chữ, trong thời gian em ở cữ này
anh muốn cũng đừng nghĩ lên giường.”
Cô đe dọa dữ dội, tức giận.
Phó
Thời Lễ ôm cô, những ngón tay thon dài cách lớp áo ngủ xoa từng tấc da thịt trên người cô, hứa không làm gì
vượt quá giới hạn.
“Anh
cứ nói con dùng toàn bộ bản năng hút ra.” Khương
Từ thậm chí còn tìm lý do cho anh.
Lúc này, ở dưới lầu.
Đường Yến Lan lôi kéo chị Nguyệt hỏi: “Cháu trai uống sữa rồi?”
Chị
Nguyệt cười nói: “Vừa rồi đại thiếu gia cố ý tìm cớ đuổi tôi ra ngoài, hẳn đã uống được rồi, cũng không thấy kêu
lấy nước nóng pha sữa.” Không được để
con nhỏ đói, nếu không cho uống chắc chắn sẽ sớm khóc, Đường Yến Lan nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đây không phải là
lần đầu tiên bà lên chức bà nhưng
lần này bà lại chăm sóc cực kỳ cẩn thận.
Cô
nghĩ nếu chưa đặt tên cho con mình sẽ rất bất tiện, băn khoăn không biết nên đặt là gì.
Tên, là một vấn đề lớn.
Mặc
dù không nói nhưng Khương Từ trong lòng đã thầm nghĩ đến tên của con gái,
gọi Phó Cửu Tiêu.
Ai
biết sinh con trai, tên hồi trước nghĩ không dùng được, cô không nghĩ ra tên hay,
liền đem nhiệm vụ này cho ba đứa nhỏ.
Lúc
này, Phó Thời Lễ lại giống như không phải ba đứa nhỏ, thái độ thản nhiên, nói với cô: “Mẹ đặt nhũ danh cho
con là Tự Bảo, chúng ta cứ gọi con như
thế trước đi.”
Khương
Từ hỏi: “Con nối dõi?” “Ừ.”
Thế
hệ này của Phó gia đều sinh con gái, đối với các vị trưởng bối mà nói, qua nhiều năm cuối cùng cũng nghênh đón
một bé trai, khẳng định sẽ được coi
trọng, anh nói thật với Khương Từ: “Em sinh con trai, bây giờ ở Phó gia lập được đại công, mẹ và mấy dì rất cao
hứng.”
Mặc
dù Đường Yến Lan không giống dì hai trọng nam khinh nữ, có thể bế cháu trai, tâm trạng vui mừng cũng là
điều dễ hiểu.
Khương
Từ ngầm phàn nàn với Phó Thời Lễ: “Bây giờ Đại Thanh đã không còn, gia đình anh vẫn kế thừa chuyện tiếp
nối hương khói.”
Môi mỏng Phó Thời Lễ cười nhẹ, không nói với cô nữa.
Anh
rất tham lam, sinh một đứa là đủ, không muốn để bọn trẻ chiếm hết thời gian và sức lực của Khương Từ.
Bộ
phim phát hành đón nhận khen ngợi nồng nhiệt, trong tháng này Khương Từ trải qua nhẹ nhàng. Cô không
biết những tin tức ồn ào trên mạng,
tất cả những gì cô biết đều dựa vào Phó Thời Lễ nói.
Nhưng
Đường Hàm Hàm người dì nhỏ này trong một thời gian dài đã không đến Phó gia nhìn đứa nhỏ.
Khương Từ cũng phải hỏi, cả ngày nhìn con ngủ say, cũng muốn tìm người nói chuyện cho bớt buồn chán.
Lúc này, Phó Thời Lễ cũng không giấu cô: “Phim em quay bạo hồng, nhân khí của Hàm Hàm còn vượt qua nam chính,
bị một số phóng viên truyền thông đào
bới lai lịch, con bé bây giờ không tiện ra ngoài.”
(*)
Bạo hồng: đạt được thành công và nhanh chóng nổi tiếng chỉ sau một đêm
Khương
Từ lại không phải mới gia nhập giới giải trí, tự nhiên nghe ra điều gì đó.
“Anh nói rõ chút.”
Thấy
không thể ứng phó qua loa với cô, Phó Thời Lễ ném chậu nước đục cho Triển Tín Giai, người cô vẫn luôn quan
tâm: “Bạn học cũ của em không cho
anh nói với em, để em yên tâm ở cữ, không có chuyện gì nghiêm trọng chỉ là Trần Bội Bội mượn nhân khí của Hàm Hàm lăng xê, ở trên mạng luôn nói
về chuyện tuyển nữ chính trước khi quay phim.”
Có
thông tin tiết lộ rằng Đường Hàm Hàm là họ hàng của đạo diễn, trong mắt người ngoài
không khác gì đi cửa sau, không ai quan tâm khi biết chính
Triển Tín Giai là người muốn Đường Hàm Hàm gia nhập đoàn phim, nhìn trúng cô vì cô có thể đóng tốt nhân vật
nữ chính số một.