Edit+Beta: Thi Wattpad:
NhaThi1789
Lúc mang thai tháng thứ 7 cũng có một lần đau bụng như vậy, Khương Từ lần
này đã có kinh nghiệm, nhưng lại đối mặt với việc sinh con thật sự, rốt cuộc đáy lòng hoảng loạn, ngón tay trắng
nõn nắm chặt Phó Thời Lễ, cố gắng
trấn an cảm xúc của mình: “Buổi chiếu đầu không thể xem, anh mau đỡ em đi ra ngoài.”
Lần đầu tiên Phó Thời Lễ gặp loại tình huống này, sắc mặt thay đổi, muốn ôm
cô đứng lên.
“Đừng
đừng đừng ôm, em có thể đi.” Khương Từ sợ sẽ gây chấn động dư luận, dù sao cô cũng không kém những minh
tinh nổi tiếng, lại có mặt ở buổi
công chiếu đầu, rất dễ dàng khiến người khác chú ý.
Cô quyết không cho người đàn ông ôm, cắn răng bị đỡ đi ra ngoài.
Cũng
may đèn trong rạp chiếu phim mờ, mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình lớn, không ai chú ý một người
phụ nữ mang thai rời đi.
Sau
khi ra ngoài, cánh tay Phó Thời Lễ nhanh chóng bế cô lên, đi thang máy xuống thẳng tầng dưới của khu trung
tâm thương mại.
Lần này bị đau bụng lên xe không hề hết đau như lần trước.
Khương
Từ ngồi trên ghế lái phụ đau đến mức chảy nước mắt, mồ hôi chảy ra trên trán làm ướt mái tóc đen nhánh,
hô hấp bị kìm hãm, thật sự không nhịn
được nhẹ nhàng kêu.
Phó
Thời Lễ siết chặt vô lăng lái xe, một tay cầm điện thoại gọi cho mẹ, sau khi thông báo Khương Từ sắp sinh, anh
quay lại xem tình trạng của cô. “Anh
lái xe cẩn thận.” Khuôn mặt Khương Từ không còn huyết sắc.
Cô sợ Phó Thời Lễ bị phân tâm, không chú ý lái xe.
Phó
Thời Lễ rất rõ ràng gia tăng tốc độ, muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, bàn tay to với qua nắm chặt bàn
tay đang đặt trên bụng cô, tầm mắt
nhìn chằm chằm con đường phía trước, giọng nói truyền đến: “Đừng sợ, anh lập tức đưa em đến bệnh viện.”
Khương
Từ thực ra rất sợ đau, không để lực chú ý ở trên bụng, cô một bên hít sâu, một bên nói với ann: “Quần em bị
ướt.”
“Sao
lại ướt?” Phó Thời Lễ – người ba tương lai này không hề có kinh nghiệm, không thể theo kịp lời nói của
cô.
Khương Từ lại hít một hơi thật sâu nói: “Nước ối bị vỡ.”
Phó
Thời Lễ cười nhẹ, tận lực điều chỉnh không khí căng thẳng này: “Chỉ cần con chưa ra là được.”
“Xin
anh đừng nói nữa.” Khương Từ ôm bụng, khóe mắt đều tràn ra nước mắt vì đau: “Con nghe thấy, thật sự muốn ra ở trên xe thì làm sao bây giờ.” Cô vừa nói xong, trùng hợp là…
Cơn đau bụng ập đến, từng cơn từng cơn.
Khương
Từ không được, lúc này cô muốn ngất đi nhưng cố tình lại tỉnh táo. “Phó Thời Lễ…… Em sẽ không sinh đứa thứ
hai.”
“Được,
không sinh.” Phó Thời Lễ trấn an cảm xúc của thai phụ, ôn nhu đảm bảo với cô: “Em vất vả sinh con bình
an vô sự, chúng ta nuôi một đứa là
đủ.”
Khương
Từ nằm trên ghế lái phụ, chịu đựng cơn đau bụng, thương tâm đến chết, buổi chiếu đầu xem không được còn
nháo đến bệnh viện sinh con, cô càng
nghĩ trong lòng càng khó chịu, lại không còn sức lực so đo với đứa nhỏ trong bụng muốn ra.
Khi
đến bệnh viện, Phó Thời Lễ ôm cô bước xuống xe, nhanh chóng bước về phía cửa ra vào.
Cho
dù trước kia anh luôn thong dong bình tĩnh nhưng lúc vợ sinh, anh cũng giống như những người đàn ông sắp làm
ba trong khoa phụ sản, rối tung cả
lên, chỉ biết ôm Khương Từ xông vào, nhìn thấy y tá liền kêu lên: “Gọi bác sĩ, vợ tôi sắp sinh.”
Y
tá nhìn mặt sản phụ trắng bệch, không kịp hỏi gì đã vội vàng dẫn anh đến phòng sinh.
Cũng
không biết hôm nay là ngày lành gì, phụ nữ mang thai đều đang trong thời gian sinh nở.
Khi Khương Từ được đưa vào phòng sinh, cũng có hai sản phụ
bên cạnh đang sinh, người nọ còn kêu
to hơn người kia, cô đột nhiên cảm thấy đau
đớn dữ dội, mồ hôi
nhễ nhại bị ôm vào giường đẩy.
Trong
phòng sinh cho phép một người nhà đi cùng, huyệt thái dương trên trán Phó Thời Lễ nhảy thình thịch, nhanh
chóng ký tên, cũng muốn đi vào. Khương
Từ chịu đựng đau đớn, nắm chặt góc áo tây trang của anh nói: “Ở bên ngoài chờ em, Phó Thời Lễ, anh vào em
sẽ không tập chung sinh con.” Kế
hoạch ban đầu là để mẹ Phó Thời Lễ đi cùng cô vào sinh, hiện tại kế hoạch bị gián đoạn, ngày dự sinh còn chưa
đến đã muốn sinh, người trong nhà
chưa đến kịp, Khương Từ không muốn đổi người vào cùng cô, thái độ lại kiên trì không cho Phó Thời Lễ đi vào.
Cuối cùng giằng co một hồi, Khương Từ lại sắp sinh.
Phó
Thời Lễ đành phải lui ra ngoài, sắc mặt nghiêm túc canh giữ bên ngoài, nhìn cô bị đẩy vào phòng sinh.
Sau khi Khương Từ vào phòng sinh.
Khoảng
20 phút sau, Đường Yến Lan mang theo bảo mẫu chạy đến, nhìn thấy thân hình thon dài của Phó Thời Lễ
đứng ở bên ngoài, khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng sinh đóng chặt. “Khương Từ thế nào, không phải cuối tuần
sau mới đến này dự sinh sao?” Đường
Yến Lan xách túi để đồ dùng cho trẻ sơ sinh trong tay, cả lối đi đều là tiếng sản phụ đang khóc, bà không phân
biệt được đâu mới là tiếng con dâu
mình.
Phó
Thời Lễ không trả lời, mà cau mày nói: “Mẹ, con nghe thấy cô ấy vẫn luôn khóc ở bên trong.”
Đường
Yến Lan trấn an con trai: “Phụ nữ sinh con đầu lòng sẽ rất vất vả, đã gọi điện cho mẹ vợ con chưa?”
Phó
Thời Lễ đã quên, anh duỗi tay mò vào trong túi quần, muốn xoay người ra ngoài gọi điện, lại dừng bước, canh
giữ ở cửa phòng sinh không chịu rời đi.
Đường Yến Lan thấy thế, liền nói: “Để mẹ gọi.”
Khương
Từ tốt xấu gì đang ở bên trong vất vả sinh con, thế nào cũng phải nói với mẹ vợ một tiếng.
Bà
không chỉ gọi điện cho Từ Uyển Nghi mà còn thông báo với người Phó gia.
Mấy
cuộc gọi đến, Khương từ vẫn đang ở trong phòng sinh sinh con, ngay cả hai sản phụ bên cạnh thuận lợi sinh
con ra, cô cũng chưa sinh ra.
Lối
đi chật cứng người nhà sản phụ với vẻ mặt lo lắng. Đường Yến Lan mặc sườn xám, vội ra cửa cũng không kịp
khoác áo, thế nhưng người vẫn đổ mồ
hôi nhễ nhại, bà cầm lấy khăn tay bảo mẫu đưa lau mồ hôi trên trán, thở dài nói: “Sớm biết sinh thường tội
thành như vậy, mẹ nên để con dâu sinh
mổ.”
Đau
đều đã đau, bây giờ muốn sinh mổ chỉ sợ Khương Từ không đồng ý. Đường Yến Lan nôn nóng đợi ngoài cửa phòng
sinh, nghe thấy mẹ chồng của một sản
phụ khác cầm bình giữ nhiệt đựng canh gà trên tay, trên miệng oán giận: “Có sức kêu lớn như vậy, sao lại không sinh con ra nhanh lên, vội chết
người khác.”
Vội
cũng thật sự vội, đặc biệt ba sản phụ trong phòng đều kêu tê tâm liệt phế.
(*) Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng
Lúc
này Phó Thời Lễ mặc một thân tây trang giày da đứng bên ngoài, không khác gì chồng hai sản phụ kia đều
mong vợ mình là người đầu tiên sinh
con ra.
Kết quả, Phó gia tới không ít người, sản phụ vẫn ở trong phòng sinh.
Cuối
cùng, bác sĩ và y tá đẩy một sản phụ sắc mặt tái nhợt và một đứa trẻ sơ sinh ra,
hô: “Người nhà Trương Thiến là ai, mẹ con đều bình an.”
Người
đàn ông vẫn luôn căng thẳng ngồi xổm trong góc đột nhiên mừng rỡ chạy đến, nhìn đứa con bé bỏng trong tã
lót rồi ôm chầm lấy vợ, không ghét đầu
cô ấy đổ đầy mồ hôi, hôn cô ấy: “Bà xã, em sinh một cô bé bé nhỏ cho Lý gia của chúng ta, quá tuyệt vời.”
Tiếng cười lớn ngay
lập tức thu hút sự chú ý
của Phó Thời Lễ.
Anh
và một chồng khác còn đang đợi sản phụ, đố kỵ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cười thành tiếng.
Ghen
ghét cũng vô dụng. Phòng bệnh, còn đang sinh.
Tuy nhiên, sau khi
một nhà đi, lối đi cũng rộng
rãi hơn không ít.
Trước khi Khương Từ sinh con ra, ngay cả Đường Hàm Hàm cũng chạy đến,
cô lo lắng hỏi: “Chị dâu sinh xong chưa?”
Đường
Yến Lan cũng thèm khát nhìn con dâu nhà khác sinh, khuôn mặt u sầu nói: “Còn đang sinh.”
Trong phòng sinh, Khương Từ đầu tóc rối bù nằm trên bàn, hai mắt đỏ bừng nhìn
chằm chằm trần nhà, cả người thống khổ đến mức mất toàn bộ hình
tượng,
đứa nhỏ trong bụng hình như hối hận không muốn ra sớm, tay chân nhỏ bé khó nhọc giãy dụa.
Cô khóc cũng đã khóc, giọng nói khản đặc.
Nỗi
đau mà cô chưa từng trải qua, cô không biết muốn làm mẹ phải trả giá bằng nỗi đau nặng nề như vậy, dường như
cơ thể không còn là của mình nữa, nỗi
đau cận kề cái chết khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
“Sắp
rồi sắp rồi, nhìn thấy đầu rồi.” Bác sĩ ở bên cạnh động viên, vẫn luôn nói sắp rồi.
Khương
Từ sao lại cảm thấy con vẫn còn trong bụng, khóc đến rối tinh rối mù: “Đau quá.”
Cô
đột nhiên nhớ mẹ, đầu ngón tay siết chặt quần áo, giọng nói tràn ra, cắn chặt môi: “Mẹ…”
Phòng sinh bên cạnh như không có tiếng kêu khóc tê tâm liệt
phế của sản phụ, Khương Từ một mình
thống khổ kêu, không biết bên ngoài đang xảy
ra chuyện gì.
Ba sản phụ sinh cùng lúc, người thứ hai rốt cuộc vất vả
sinh xong.
Khi
bác sĩ đẩy người và đứa trẻ ra để thông báo lời chúc mừng, anh ta nói: “Chúc mừng, đã hạ sinh một cô con gái.”
Người
phụ nữ trung niên cầm canh gà đợi từ lâu thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm cô y tá, giọng điệu tựa hồ không
thể tin được: “Không phải con trai?”
Y tá bế đứa trẻ cho bà xem: “Dì ơi, là cháu gái.”
Người
phụ nữ trung niên quay đầu rời đi, ngay cả canh gà cũng không đưa cho cô con dâu yếu ớt uống.
Cảnh tượng này khiến mọi người phải trợn tròn mắt nhìn.
Đường
Hàm Hàm thật cẩn thận nắm chặt tay Đường Yến Lan, thậm chí còn nói nhỏ: “Dì, thật đáng sợ …”
Sinh con gái, giống như giết người phóng hỏa.
Đường
Yến Lan vỗ vỗ tay cô gái nhỏ, không nên để cô gái nhỏ thấy cảnh tượng này, bây giờ bà không có tâm tư
thương cảm cho người sản phụ bị mẹ
chồng đối xử tệ bạc kia, một lòng bà đều lo lắng cho con dâu đang ở trong phòng sinh.
Cảnh này khiến Phó Thời Lễ nhớ lại.
Anh
cau mày không hề buông ra, nhỏ giọng hỏi mẹ anh: “Mẹ thông báo cho dì hai?”
“Không có.” Đường Yến Lan lại không phải không rõ.
Khương
Từ sinh con, Từ Uyển Nghi khẳng định đến, bà thông báo với vợ chú hai đến làm loạn sao?
Cuối
cùng, ngay cả Phó Đình Ngạn tan làm ở khoa phụ sản khác của bệnh viện cũng chạy đến, toàn bộ cửa phòng sinh đều bị người Phó gia canh giữ,
nếu
có phóng viên đến, có thể tưởng tượng được cảnh tượng khí thế như thế nào.
Rạng
sáng hôm sau, Khương từ cuối cùng cũng liều mạng sinh hạ đứa con trong bụng.
Trong phòng sinh, tiếng khóc của một đứa bé khiến những người lớn đang canh
giữ bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.
Phó Thời Lễ bưng vẻ mặt vô cảm, cuối cùng cũng hoà hoãn,
nghe thấy y tá chạy ra thông báo
tin vui: “Chồng của Khương Từ là ai? Sản phụ sinh một bé trai 6,6 kg.”
Khương
Từ không bị đẩy ra, Phó Thời Lễ trực tiếp vào phòng sinh nhìn vợ. Ngay cả cậu con trai cũng không quan tâm
ôm nó, vẫn là bà nội Đường Yến Lan
ôm lấy đứa cháu nhỏ từ trong bà lòng cô y tá, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt bà, động tác vô cùng cẩn thận,
sợ làm cậu nhóc kinh hoảng.
Đường
Hàm Hàm đi lên nghiêng người tò mò nhìn chằm chằm: “Là cháu trai a,
dì, sao nó nhỏ vậy.”
“Cân
nặng này không nhỏ, chị dâu của con sinh lâu như vậy.” Trên khuôn mặt của Đường Yến Lan mang tươi cười, cúi
đầu nhìn đứa cháu bé bỏng, nhịn không
được sờ tay bé nhỏ của nó, nỗi mệt mỏi vì chờ đợi ngoài phòng sinh suốt đêm tan biến ngay lập tức, nhà
có cháu gái, giờ lại thêm cháu trai, cả
đời viên mãn.
Đứa
trẻ mới sinh ra đã không có ba mẹ bên cạnh, có vẻ rất sợ, Đường Yến Lan không để người Phó gia tiếp tục nhìn
chằm chằm, trước tiên bảo mọi người
trở về báo tin vui, sau khi chính tay giao đứa trẻ cho y tá, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm không ngừng.
(Đứa con bất hạnh sắp bị mẹ
ruồng bỏ )
Khuôn mặt nhỏ của Đường
Hàm Hàm mờ mịt, vẫn là Phó Đình Ngạn ở bên cạnh
giải thích với cô: “Dì sợ trẻ sơ sinh mới sinh đều giống nhau, sợ bị đánh tráo.”