Không quá vài phút sau, Phó Thời Lễ nghe xong điện thoại đã trở lại.
Một thân âu phục màu xám bạc cao
cấp, sơ mi trắng rất sạch sẽ, làm nền cho thân
hình cao lớn của anh xuất hiện ở cửa phòng.
Mọi người
quanh bàn đều nhìn vào xấp bài trên tay, ai cũng không rảnh quan
tâm chuyện khác.
Phó
Thời Lễ híp mắt, ung dung nhìn cô gái ngồi trên vị trí của anh đang luống cuống nhìn xấp bài.
Khương Từ chăm chú nhìn những lá bài trên tay, nghĩ thầm không muốn thua lần nữa, không chú ý đến người xung
quanh. Thỉnh thoảng, cô khẽ thì thầm
thảo luận với Đường Hàm Hàm cách ra bài.
“Chị, ra 2 cơ(*) này!”
(*)
cơ: 1 trong 4 quân bài gồm dô, cơ, bích , tép; cơ là quân hình trái tim màu đỏ.
Đường Hàm Hàm cắn kẹo que, ở bên cạnh chỉ
chiêu.
Khương
Từ nghe cô, cúi xuống đầu nói: “Ra cái này được không?” “Có thể có thể!”
Ngồi
ở đối diện là một người đàn ông đang bắt chéo hai chân, mắt nhìn tới Phó Thời Lễ đứng đằng sau Khương Từ, thấy
anh ta một tay đút túi quần, để lộ
chiếc đồng hồ nam xa xỉ, tầm mắt nhìn chằm chằm mái tóc đen và chiếc cổ trắng nõn của người phụ nữ đối
diện.
Người đàn ông đó sờ sờ cằm, nổi lên ý xấu, cố ý nói: “Hôm
nay may mắn như vậy thế nào vẫn
luôn thắng cô, ván này lại thắng, Khương tiểu thư có thể cho tôi phương thức liên hệ không?”
Khương Từ giương mắt nhìn anh ta, mấy vị ngồi ở đây thân
phận là cái gì cô cũng không rõ ràng
lắm, mà Đường Hàm Hàm cũng không cố tình giới
thiệu ai với cô, chỉ luôn không quên nhắc tới người anh họ của cô.
Cô nhìn người đàn ông này mặt mày ngả ngớn,
lập tức, có vài phần do dự.
Chờ
khi vừa muốn nói chuyện, kết quả Đường Hàm Hàm giành trước một bước, bảo vệ cô, nói: “Kia không thành vấn
đề, thua liền thua, anh họ tôi rất giàu.”
Ngón
tay đang cầm bài của Khương Từ hơi khẩn trương, đôi mắt đen nhánh nhìn cô gái bên cạnh.
Sau vài vòng chơi, trong khoảng thời gian ngắn liền không ngừng nghe Đường Hàm Hàm nói về anh họ siêu giàu
chưa lộ diện của cô bé.
Điều này làm Khương Từ không khỏi tưởng tượng đến người đàn
ông trung niên giàu có, phúc hậu với
cái bụng phệ, giỏi đầu tư và không thiếu tiền. Cô mở miệng, hỏi nhỏ: “Anh họ của em đâu?”
Đường Hàm Hàm thấy cô cảm thấy hứng thú, trong lòng vui vẻ. Cũng không hổ cô soạn thoại cả đêm, vừa
muốn nói: “Ở……” “Ra con này.”
Sau đầu vai Khương Từ xuất hiện một đôi tay thon dài, sạch
sẽ vươn ra rút lấy một lá bài trên
tay cô.
Sau đó, trực tiếp ném lên bàn.
Cô sững sờ một
lúc, phía sau lưng mang đến cảm giác áp bách khiến cả
người
cô cứng ngắc ngồi trên ghế, ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông vừa xuất hiện trong phòng.
Khuôn mặt tuấn mỹ đó, Khương Từ chưa bao giờ quên. Đường Hàm Hàm trợn tròn mắt, kêu lên:
“Anh họ!”
Phó Thời Lễ tùy ý kéo một chiếc ghế dựa ngồi, cầm lên một
bao thuốc trên bàn lấy ra một điếu
kẹp ở môi mỏng, không có châm lửa, ánh mắt anh cũng không nhìn Khương Từ.
Bất chấp thái độ thờ ơ này, cũng có người chêu ghẹo nói: “Phó Tổng a, em họ
của anh ngày thường không tùy tiện vậy đâu.”
Ngón trỏ của Phó Thời Lễ kẹp điếu thuốc, đối với những gì họ
nói ngoảnh mặt làm ngơ.
Khương Từ lại hận không thể cắn lưỡi, sớm
biết là anh, cô liền không hỏi.
Cô ngồi cạnh Phó Thời Lễ, trong lòng liền có một cảm giác
không thể giải thích được, lúng túng đứng dậy, tính
toán đi ra.
Mới vừa đứng lên,
người đàn ông bên cạnh nhắm chính xác.
Ánh mắt không nhìn đến cô nhưng bàn tay thon dài, to lớn đã
vươn ra đằng sau lưng cô, dùng lực
ấn cô trở về.
“Ngồi đây.”
Khương
Từ mặc một chiếc váy dạ hội lộ xương bướm, làn da mịn màng, trắng nõn cứ như vậy bị bàn tay anh tiếp
xúc đến, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác
không thỏa mái, hơn nữa, tay anh còn không có dời đi.
Yết hầu Phó Thời Lễ có chút khó chịu, giọng anh khàn khàn.
Cô chịu đựng lỗ tai nóng lên, muốn
tránh đi nhiệt độ nóng bỏng.
Điều
này làm cho ánh mắt thâm thúy của Phó Thời Lễ liếc qua, dừng lại ở biểu cảm không tự nhiên của cô, vài giây
lại rời đi.
Những
ngón tay thon dài của anh nhẹ nhéo nhéo eo mềm mại của cô, tự nhiên sai sử, thúc giục cô làm quen với hoàn cảnh hai người:
“Xáo bài.”
“……” Khương Từ!
Eo cô mềm nhũn,
những ngón tay nắm lấy cạnh bàn.
Lúc này, Đường Hàm Hàm đã sớm chạy không còn thân ảnh.
Khương
Từ nghĩ ở đây có không ít người cũng không tốt để phản kháng, chỉ có thể liếc mắt nhìn anh, ngoan ngoãn
duỗi tay cầm lấy xấp bài trên bàn mà
xáo.
Trên bàn chơi bài, không khí lại khôi phục náo nhiệt.
Khi Phó Thời Lễ tới, vài người đang ngồi xung quanh liền định bắt
chuyện với anh, nhưng anh lại không
quan tâm đến, hứng thú của anh không phải nhiều,
anh một chút cũng không có lệ để ý, thân hình lười biếng dựa vào ghế ngồi, tầm mắt ngẫu nhiên thỉnh thoảng
rơi trên người cô.
Bầu không khí ái muội khiến mọi người hít
thở không thông.
Khương
Từ càng ngồi càng không tự nhiên, cô rất muốn bỏ cái bàn tay đang chậm rãi di chuyển sau lưng cô ra.
Người đàn ông này, bề ngoài nghiêm
trang văn nhã, lại dùng ngón tay thon dài động tác thuần thục vô cùng xoa xoa vòng eo cô.
Cô
không khỏi nghĩ đến, đổi lại là một người phụ nữ khác ngồi bên cạnh anh đều sẽ bị chiếm tiện nghi như vậy
sao?
Nhìn
từ một góc độ khác, một
người đàn ông tự phụ như
Phó Thời Lễ, lại có nhiều phụ nữ hận không thể đem thân trao cho anh ta, còn anh ta thì sao?
Lại là như thế này đối đãi với phụ nữ ……
Khương Từ trong đầu hỗn loạn, không cùng Phó Thời Lễ nói một
lời nào, nhưng suy nghĩ lại bị anh
ta chiếm cứ. Chờ thật vất vả đến lúc anh ta ra lá bài cuối cùng như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Phó Thời Lễ cầm lấy chìa khóa xe, nâng mí mắt nhìn cô, ánh mắt phá lệ sáng hơn, môi mỏng trực tiếp nói: “Ăn bữa
khuya cùng tôi!”
Những
lời này nói ra, đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Gì vậy?
Có
người trực tiếp giữ thái độ xem kịch vui, nhìn Phó đại thiếu gia – người vẫn luôn không có phụ nữ bên cạnh, đêm
nay lại phá lệ mở miệng nói chuyện
với một người phụ nữ?
Khương
Từ cũng sửng sốt, nhất thời không mở miệng nói chuyện. Cô không quên lần trước
bị anh cúp điện thoại
mà không nói lời nào,
nguyên tưởng Phó Thời Lễ bị cô cự tuyệt một lần liền thẹn quá hóa giận.
Bây giờ, lại tâm
tình bất định định cùng cô chơi cái gì?
Phó
Thời Lễ bị ánh mắt mọi người vây quanh, bước ra khỏi phòng, cũng không cho cô có cơ hội suy nghĩ.
Khương
Từ đứng tại chỗ một lúc, nghĩ đến đêm nay không tìm thấy nhà đầu tư, còn bị chiếm tiện nghi, ở thắt
lưng còn lưu lại độ ấm của những ngón tay tên lưu manh đó, hàm răng trắng cắn môi, nhấc váy lên đuổi theo.
Cô không thể để anh ta tùy tiện sờ soạn eo
cô như vậy được!
——
Bên
ngoài khách sạn, trước cửa, một chiếc ô tô đang đậu, khi Khương Từ đi xuống bậc thang liền thấy được biển số
xe.
Lần
trước Phó Thời Lễ có lái xe đưa cô về nhà, nên dễ dàng nhận ra đây là xe của anh.
Khương
Từ dẫm lên đôi giày cao gót mười centimet đi đến, gió nhẹ thổi lên mái tóc đen dài của cô, đưa tay lên tai,
dừng bước ở ghế phụ lái của chiếc xe,
xuyên thấu qua cửa kính nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên trong.
Trước khi lên xe, cô vẫn do dự.
Cuối cùng Khương
Từ rốt cuộc vẫn là mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái.
“Phó tiên sinh.”
Đêm nay cô không
uống rượu, đôi mắt đen nhánh, đọc từng chữ vô
cùng rõ ràng.
Tầm
mắt Phó Thời Lễ dừng ở biểu tình hơi xấu hổ trên mặt cô, bàn tay thon dài ngay sau đó quay vô lăng, lái xe rời
đi.
Dọc
theo đường đi, bầu không khí bên trong xe cực kì yên tĩnh làm Khương Từ cảm thấy khẩn trương, đầu ngón tay
theo bản năng nắm lấy làn váy, đôi mắt run rẩy,
nhìn cảnh đêm lộng lẫy bên
ngoài cửa sổ xe.
Biết
là giọng nói Phó Thời Lễ đêm nay có phần khó chịu, vẫn là anh ta đối với cô không có cái gì kiên nhẫn.
——
Xe chạy đến một biệt thự, tắt máy.
Khương
Từ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đôi mắt mờ mịt khi nhìn thấy bốn phía xa lạ bên ngoài.
Cô không vội bước xuống xe mà hỏi: “Không phải nói đi ăn bữa khuya sao?”
Ánh
mắt Phó Thời Lễ nhìn qua, mang theo độ ấm nhàn nhạt, môi mỏng phát ra thanh âm cũng thực lạnh: “Em sẽ
nấu cơm?
“Giống nhau đi.” Khương Từ cùng Tiêu Họa đã là bạn cùng phòng ba năm, hai người trên cơ bản đều là dựa vào cơm
hộp, ngẫu nhiên, thi thoảng hai người
mới vào bếp.
Phó
Thời Lễ gật đầu, cứ như vậy theo lý thường hẳn là đang đưa người phụ nữ của anh về nơi anh ở một cách chính
đáng, anh mở cửa xuống xe, những ngón
tay thon dài kéo cà vạt trên áo sơmi, dường như khiến yết hầu anh cảm thấy thoải mái hơn.
Khương Từ trong bộ váy dài màu trắng ngồi ở bên trong xe không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn chằm
chằm người đàn ông bên ngoài, như là
lên án anh có ý đồ gây rối.
Đêm
khuya như vậy cùng một người đàn ông về nhà, lúc trước lại phát sinh qua quan hệ, hiển nhiên, đây không phải
là hành động sáng suốt.
Vạn nhất anh ta nổi tính cầm thú thì sao?
Cô đã thất thân
một lần, bây giờ cô không muốn thất thân thêm lần nữa!
Phó Thời Lễ thân hình thon dài đứng ở bên ngoài, thấy được sự phòng bị trong mắt cô, thần sắc cười như không cười
nói: “Em đêm nay không phải muốn
cùng tôi nói chuyện hợp tác sao? Khương tiểu thư, một bát mì thể hiện thành ý cũng đều không có?”
Giọng
nam trong bóng đêm có vẻ khàn khàn hơn vài phần, tầm mắt rơi trên khuôn mặt cứng đờ của cô.
“……” Khương Từ đại khái chưa bây giờ thấy qua một nhà tư bản như vậy.
Nghĩ
thầm chắc anh ta không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, trong nhà lại không ai nấu cho anh ăn, vừa vặn tiện thể mang
cô theo trở về.
Cô nghĩ nghĩ cuối
cùng cắn môi xuống xe.
Hai người việc gì đều đã làm qua, lúc này mà kiên trì nhấn mạnh chuyện này liền có vẻ đạo đức giả.
—–
Biệt thự Phó Thời Lễ sống không lớn lắm, xung quanh là một mảng yên tĩnh. Hai người một trước một sau đi
vào.
Khương Từ cởi giày cao gót, đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, cảm thấy thư
thái hơn.
Phó
Thời Lễ ánh mắt thanh lãnh, nhìn đến cô trong chiếc váy dài đong đưa, lộ ra một mảng trắng nõn, xoay người đến
tủ giày, bàn tay thon dài lấy ra một
đôi dép bông màu xám nhạt.
Thân hình to lớn của anh cúi xuống, tự mình đưa tới trước chân cô. Ánh sáng lối đi phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ
của anh, đường cong khuôn mặt vô
cùng hoàn mỹ.
Những
ngón chân Khương Từ khẽ co lại, ngơ ngác nhìn anh. Phó Thời Lễ thấp giọng nói: “Trước
mang cái này.”
Đôi
lông mi dài của Khương Từ run run, nhanh chóng xỏ đôi dép khủng lồ vào.
Dép này hẳn là để
anh mang.
Rất to, đôi chân nhỏ bé trắng nõn của cô bước đi, kéo theo đôi dép như
đứa trẻ trộm đeo dép người lớn.
Phó Thời Lễ vừa nhìn thấy, đáy mắt hiện lên ý cười mờ nhạt, trong nháy mắt
lại che giấu đi.
“Phòng bếp ở bên này.”
Ngón tay anh chỉ về phía bên trái. Khương Từ nhìn qua.
Cô nói: “Nấu một bát mì cho anh, liền nói chuyện hợp tác sao?”
Phó Thời Lễ tay cởi cà vạt, đôi môi mỏng nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói thậm chí còn khàn hơn so với lúc
trước vài phần: “Em trước tiên làm đầy
bụng tôi, muốn hợp tác cái gì, đều dễ nói chuyện.”
“……”
Nam
nữ trưởng thành phiền toái nhất là nói chuyện phiếm, lời nói nào mang chút ám chỉ ái muội liền nói tới.
Khương Từ nhận
thua.
Cô
xoay người đi về phía bếp, phía sau, anh lên tiếng hảo tâm nhắc nhở: “Không đổi quần áo sao?”
Khương
Từ bước chân đình trệ, cúi đầu nhìn đến chiếc váy dạ hội lộ đường cong mê người, như vậy tiến phòng bếp nấu
cơm, tựa hồ không tốt lắm.
Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang cởi áo
khoác tây trang, tùy tiện ném ở trên
ghế sofa. Anh nhấp môi nói: “Ở đây không có quần áo để em thay, em
vẫn còn quần áo của phụ nữ chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT