Sắc
trời bên ngoài sáng hẳn, khi con trai trưởng thôn đang đứng lên ghế dán câu đối ở ngoài sân thì Khương Từ và Phó
Thời Lễ cũng rời giường. Cô tranh thủ
thời gian người đàn ông đi ra ngoài, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó lại về phòng nhanh chóng trang
điểm nhẹ, còn bôi son.
Khương
Từ vén mái tóc dài ra sau tai, quấn một chiếc khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, khóe môi
còn nở nụ cười.
Cô
ra khỏi phòng, nhìn thấy Phó Thời Lễ tiếp nhận điếu thuốc lá Sơ Chi Nhiên đưa, hai người đàn ông đang nói
chuyện. Bất quá, anh không châm thuốc
mà chỉ kẹp giữa hai ngón tay thon dài, ánh mặt trời nhàn nhạt bao phủ trên sườn mặt tuấn mỹ của anh, thần sắc
vô cùng thong dong.
“Khương đạo, chồng cô thật đẹp trai.”
Nhìn
thấy Khương Từ, nữ diễn viên trong đoàn phim khẽ đi tới, không nhịn được lộ ra một mặt mê trai nói: “Thật
giống mỹ nam bước ra từ truyện tranh,
nhan sắc có thể giết chết người khác.”
Trước giờ mọi người chỉ biết Khương
Từ đã kết hôn, chồng cô là anh họ nữ chính số một trong đoàn phim, nhưng họ
lại không biết người đó trông như thế
nào.
Bây
giờ cuối cùng cũng lộ diện, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Đường Hàm Hàm, sau đó lại nhìn giá trị nhan sắc của anh họ cô ấy, cảm thấy
tất cả những người lớn lên xinh đẹp đều trở thành một gia đình.
Bao gồm cả diện mạo của Khương Từ, kia chính là được thừa
hưởng gen di truyền của Ảnh hậu giới
giải trí – Từ Uyển Nghi.
“Khương đạo, tôi bắt đầu chờ mong tiểu bảo bối trong bụng
cô, giá trị nhan sắc khẳng định muốn
lật trời.”
Trong lời nói của nữ diễn viên không hề có ý nịnh hót, lời nói đều là sự thật.
Khương Từ nói chuyện với nữ diễn viên một lúc, ngẩng đầu lên
nhìn thấy Phó Thời Lễ đang đứng ở
phía trước, hai tay đút túi quần, tầm mắt không biết từ khi nào bắt đầu nhìn cô, cũng không có ý định rời đi.
Trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào, kết thúc cuộc trò chuyện với nữ diễn viên,
đi về phía người đàn ông.
Vừa khi Khương Từ bước đến Phó Thời Lễ đã vươn bàn tay to ôm
người vào lòng, cúi đầu, đáy mắt
mang theo ý cười dịu dàng, dừng trên mặt cô.
“Em trang điểm sao?”
Anh đã nhìn ra rồi còn cố ý hỏi.
Khương
Từ ngượng ngùng thừa nhận để cho anh nhìn nên mới cố tình trang điểm nhẹ, ánh mắt né tránh, lấy cớ: “Trời
lạnh, thoa một lớp phấn phủ lên mặt
để tránh gió.”
Khuôn
mặt to bằng bàn tay kia toàn phấn, anh đành hôn lên mái tóc của cô: “Rất đẹp.”
Vành tai Khương Từ đỏ ửng, giả bộ bình tĩnh: “Còn tốt đi.”
Cô không trang điểm, cũng đẹp.
Phó
Thời Lễ ôm cô trong sân một lúc, thấy có người từ trong nhà đi ra anh mới bình tĩnh buông cánh tay ra.
Buổi
sáng mọi người đều lục tục rời giường, ăn sáng xong, tài xế lái xe cũng đến đón người.
Trong bữa cơm, Khương
Từ chủ động nắm lấy bàn tay to ấm áp của anh ở dưới
bàn, không tiếng động mang theo sự ỷ lại. Tính cách cô không cho phép bản thân bộc lộ sự nhiệt tình như
Đường Hàm Hàm, lôi anh vào góc tường,
hành động như một đứa trẻ lôi kéo góc áo anh làm nũng bảo anh đừng đi.
Nhưng
là, chỉ cần những hành động rất nhỏ cũng có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư của cô.
Tài xế vẫn luôn đợi.
Khoảng 9 giờ, Phó Thời Lễ cũng lên đường.
Khương
Từ tiễn anh ra sân, khăn quàng cổ lộ ra khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến, ngửa đầu nghiêm túc nhìn anh: “Trên
đường nhớ chú ý an toàn, đến sân bay
phải gửi tin nhắn cho em.”
Nói đến nói đi, cũng chỉ dặn dò mấy câu.
Bàn tay Phó Thời Lễ sờ mặt cô, không nhịn được hôn lên môi
cô: “Bảo trọng.”
Đôi môi đỏ mọng của Khương Từ cảm nhận được hơi thở của anh,
cảm xúc ỷ lại kia lại nổi lên, vươn
tay ôm lấy anh: “Một tháng sau, em sẽ về nhà, anh nhớ đợi em.”
“Ừ.”
“Khi
ra ngoài xã giao, anh không được nói chuyện vượt quá ba câu với những người phụ nữ có ý đồ.”
Khương Từ nhét hai quả cam vào túi áo khoác anh, người đàn
ông cười như không cười, cô lại như
bình dấm: “Muốn thời khắc ghi nhớ con anh vẫn còn trong bụng em.”
Ý cười Phó Thời Lễ lan tràn đến sâu trong ánh mắt, rất hưởng
thụ sự chiếm hữu này của cô.
Khương
Từ mang con ra cảnh cáo anh, sau khi xong cho dù luyến tiếc cũng nên để Phó Thời Lễ lên xe.
“Chú ý an toàn.”
Ngàn lời khuyên nhủ nửa ngày, nhưng lời cuối cùng này vẫn là quan trọng nhất.
Khương Từ ở cửa thôn, nhìn theo xe rời đi.
Cô
lặng lẽ đứng thật lâu, cho đến khi tầm mắt không còn thấy đuôi xe, mới đi về. Trong thôn nơi nơi đều là pháo,
trên đường trở về Khương Từ đụng
phải một cặp trai gái về quê ăn Tết, theo bản năng nhìn bên
cạnh mình, không có một bóng người,
trong hoảng hốt xuất hiện một ảo tưởng Phó Thời Lễ chưa từng đến đây.
Bước chân cô nhanh hơn, về tới nhà trưởng thôn.
Vào
đêm giao thừa, mỗi hộ gia đình đều treo đèn lồng đỏ và câu đối, thậm chí có người còn mổ heo. Các thành viên
trong đoàn ở bên ngoài phơi nắng hoặc
giúp gia đình trong thôn nấu ăn.
Khương
Từ chưa nhìn thấy bóng dáng Đường Hàm Hàm, sau khi hỏi mới biết nha đầu này đã cùng Triển Tín Giai
đến ao bắt cá. Cô tìm trợ lý lấy điện
thoại gọi cho mẹ.
Chỉ
cần ngày nào điện thoại vệ sĩ có tín hiệu cũng sẽ báo tình hình với Từ Uyển Nghi.
Chuyện Phó Thời Lễ tới nơi này tự nhiên cũng biết.
Từ
Uyển Nghi nói qua điện thoại: “Thằng bé ở lại qua đêm liền rời đi?” Khương Từ đứng dưới ánh mặt trời ấm áp,
ngẩng đầu híp đôi mắt đen nhánh nhìn
ánh mặt trời, nói: “Lịch trình của Phó Thời Lễ dày đặc, bỏ ra ba ngày,
đi tới đi lui cũng
phải hơn hai ngày.”
Từ
Uyển Nghi nghe ra trong lời nói của con gái có sự bênh vực rõ rệt, nói trắng ra: “Tới chơi với con một chuyến
còn phải tính như vậy?”
“Mẹ,
con có nên động tâm không?” Khương Từ ở trước mặt mẹ mình thẳng thắn về chuyện tình cảm nam nữ hơn: “Anh
ấy có đôi khi làm con có cảm giác anh
ấy thực sự thích con.”
Từ
Uyển Nghi đời này đã chứng kiến nhiều sở thích của đàn ông, bà cũng truyền thụ một vài cái cho con gái: “Chỉ
cần là đàn ông thì đều có dục vọng, phụ
nữ xinh đẹp sẽ càng khiến hắn trầm mê, cũng làm hắn lựa chọn một người phụ nữ đẹp hơn, gen di truyền càng
hoàn mỹ hơn để lên giường. Cho nên,
chúng ta là phụ nữ cần phải duy trì sự xinh đẹp, nhưng cũng phải có cảm giác thần bí vừa phải.”
“Bảo
bối, con ngẫm lại lời mẹ nói xem…… Hai tháng này, nếu con không chú tâm quay phim, không bỏ bê Phó Thời
Lễ, nghĩ tới là nhắn tin cho nó, giống
như nó đang nói chuyện phiếm với một cô gái nhỏ thì Phó Thời Lễ cần gì phải từ thành phố S đi cả quãng
đường thật xa đến một thôn sơn hẻo lánh
để tìm con?”
“Con……” Khương Từ nói không nên lời.
Từ
Uyển Nghi tiếp tục nói: “Đàn ông đều như thế, để lừa một người phụ nữ đến tay họ đều có thể giả vờ khoan dung
nhưng chỉ cần con khiến hắn ta cảm
thấy nguy hiểm thì hắn ta nhất định sẽ đối xứ với con tốt hơn.”
Trong đầu Khương Từ không khỏi nhớ tới một mặt ghen tuông mơ hồ của Phó Thời Lễ.
Tựa hồ, tối hôm qua anh tới này, liền oán trách cô.
Từ
Uyển Nghi nói đi nói lại, chốt lại một câu: “Nghe mẹ nói, dù sau này con yêu thằng bé đến chết đi sống lại
cũng đừng nói trước mặt nó.”
Ai
không nhịn được mà nói trước thì người đó trong mối quan hệ tình cảm này chính là người bị thương nhiều nhất.
Khương
Từ vẫn không hiểu lắm, cô cũng chưa trải qua cảm giác có người yêu bao giờ, chỉ biết trong hôn nhân Phó
Thời Lễ mang lại cho cô cảm giác rất
thoải mái.
Sau
khi nói chuyện với mẹ về bản tính đàn ông, cúp điện thoại, tâm trạng Khương Từ rất phức tạp.
Cô
không phải là cô gái nhỏ vẫn còn đang mơ mộng về tình yêu, bằng không cô cũng không có cảm giác khát vọng,
thỏa mãn khi sự nghiệp thành công.
Sau ngày hôm nay, Phó Thời Lễ đã 33 tuổi, đa số những đàn ông ở tuổi này đều
có sự nghiệp thăng tiến.
Khương
Từ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng hiểu rõ. Ban đầu thứ khiến anh coi trọng cô cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Lúc
mới bắt đầu còn nảy chút lòng tham, sau đó chuyển sang tâm tư theo đuổi, hơn nữa lại đến tuổi kết hôn, thiên
thời địa lợi nhân hòa, người đã có, đều
do anh chọn.
Rốt cuộc có phần thích nào?
Khương Từ cảm thấy bản thân so với anh trước kia càng thực tế.
Cô
không ham tiền, cô chọn anh làm chồng chủ yếu vì có hảo cảm, hơn nữa sau khi cân nhắc ưu khuyết điểm thì anh
quả thật tốt hơn những người theo đuổi
cô.
Hơn
nữa, Khương Từ biết rất rõ tiền vĩnh viễn là thứ cần thiết trong mắt anh. Nếu cô có thể duy trì phần lý trí này
trong cuộc sống thì Phó Thời Lễ không
có tư cách nuôi dạy cô.
Nếu
nói Phó Thời Lễ coi trọng vẻ ngoài của cô, Khương Từ cũng chỉ có thể kính anh một câu: Chúng ta giống nhau.
Cả ngày hôm đó, mọi người đều bận rộn đón giao thừa.
Khương
Từ bị lây nhiễm bởi không khí náo nhiệt, cũng đi theo hỗ trợ làm vằn thắn.
Bầu trời đêm nay không có sao.
Cũng không biết Triển Tín Giai từ nơi nào tìm thấy sáu, bảy chiếc đèn lồng nhỏ
đến treo trên cành cây. Bọn họ cùng nhau dọn mấy cái ghế ra để tiếp đốn mọi người, và cùng nhau ở trong sân
trải qua đêm giao thừa.
Có rượu có thịt, còn có người.
Toàn bộ người trong đoàn phim đều ghé sát vào nhau vừa nói chuyện
vừa cười.
Khương
Từ không thể uống rượu nên uống canh gà, yên lặng ngồi nghe thôn trưởng
kể về nơi này.
Cho đến đêm khuya, sau khi trời tờ mờ sáng, Tết Âm Lịch cũng tới.
Người phụ trách chạy ra ngoài sân đốt pháo, sau khi mọi
người đã ăn uống no say, cho nhau những lời chúc mừng năm mới rồi tươi cười trở về phòng.
Khương Từ cả đêm, cũng có chút buồn ngủ.
Cô đứng dậy, nhờ trợ lý đỡ Đường Hàm Hàm uống say khướt về phòng mới trở về phòng mình.
Vừa nãy, không trở về phòng nghỉ ngơi, trừ bỏ bị không khí ăn tết náo nhiệt nhuộm đẫm là một chuyện, mặt khác có lẽ
bản thân cảm thấy ở một mình trong
phòng sẽ rất vắng vẻ.
Khương
Từ đẩy cửa ra, bật đèn ố vàng trong phòng. Cô
nhìn chiếc giường, ngồi xuống.
Tiếng pháo bên ngoài nối tiếp nhau vang lên, vô cùng náo nhiệt. Khương Từ trầm mặc một hồi, muốn đi ngủ.
Cô
cởi áo khoác định bỏ sang một bên thì vô tình nhìn thấy chiếc vali màu đen trong góc phòng.
Thấy
có chút quen thuộc, sửng sốt hồi lâu. Khương Từ mới nhận ra đây là của Phó Thời Lễ.
Lúc sáng tiễn anh đi, tựa hồ căn bản không chú ý tới cái này.
Khương
Từ đi qua kéo vali gác dưới mép giường, vẻ mặt mờ mịt, nhìn chằm chằm
hơn nửa ngày.
Cô đưa bàn tay trắng nõn ra, mở vali.
Không
biết nên xúc động, lại không nghĩ thứ bên trong lại khiến cô sửng sốt.
Toàn bộ vali đều là hoa hồng?
Hơn nữa … Ngoài ra còn có nhiều hộp quà tinh tế.
Tầm
mắt Khương Từ ngoài ý muốn, nhịp tim trong lồng ngực đập liên hồi giống như mất kiểm soát.
Cô cầm lấy một món quà, giữ nó trong lòng bàn tay lại không mở ra.
Bởi vì không mở, vào lúc này, hiệu quả mà Phó Thời Lễ mong muốn đã đạt được.
-
Gần
bảy giờ sáng, tiếng pháo nổ bên ngoài và tiếng chó sủa vẫn không ngừng.
Khương
Từ nằm trong chăn không ngủ, ý thức thanh tỉnh, ngón tay nắm chặt điện thoại, chờ đợi.
Tin nhắn của Phó Thời Lễ cuối cùng cũng đến.
Anh chỉ ghi lại thời gian chuyến bay.
“Chúc mừng năm mới.”
Chỉ
có bốn chữ này, từ ngữ không đề cập đến quà tặng. Khương Từ cũng phản hồi một câu: “Chúc mừng năm mới.”
Bên
kia có thể không ngờ rằng cô lại trả lời tin nhắn, vài giây sau người đàn ông đã trả lời: “Dậy rồi?”
Khương
Từ không nói cả đêm không ngủ, buổi sáng còn bị bất ngờ của anh làm năng lượng tràn trề, nhưng cô nhắc
đến: “Vali của anh hình như để quên
rồi?”
Lúc
này Phó Thời Lễ vẫn đang giả vờ với cô, lại lừa gạt: “Thật không? Em mở ra xem đi.”
“Xem
gì?” Khương Từ cố ý đáp lại, lại cho thêm một câu: “Em không muốn xem.”
“……” Phó Thời Lễ rất lâu cũng không trả lời tin
nhắn, tựa hồ không nghĩ đến cô sẽ
không làm theo kịch bản của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT