Edit+Beta: Thi Wattpad:
NhaThi1789
A ——!”
Khương
Từ nhàm chán nằm trong ổ chăn muốn nghịch anh, ai ngờ đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị một bàn
tay thon dài bắt được, cô sợ tới mức
kêu ra tiếng, trong lúc thân hình cường tráng mang theo cảm giác áp bách của anh đè lên, cô hoảng sợ nhắc nhở:
“Bụng, cẩn thận bụng.”
Giây tiếp theo.
Chiếc chăn bông đột nhiên bị xốc lên.
Phó Thời Lễ cau mày, ngoài ý muốn nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường.
Anh
suy nghĩ vài phần, cũng không nhắc đến chuyện tối hôm qua. Bàn tay thon dài cầm nhẹ cánh tay tinh tế của
Khương Từ, kéo cô lên. Cho dù đang mang
thai nhưng trọng lượng cơ thể cô vẫn rất nhẹ, ngồi khóa trên eo săn chắc của anh.
Khương
Từ còn đang thở gấp, muốn nghịch anh lại bị dọa không nhẹ. Khuôn mặt trắng nõn của cô dưới ánh nắng
mặt trời hơi ửng đỏ. Cô cúi đầu nhìn
anh, đôi mắt run run.
Phó
Thời Lễ thức dậy đã nhìn thấy cô, đáy mắt liền có ý cười. Đàn ông khi mới thức dậy giọng nói khàn khàn mang
theo lười biếng, cố ý trêu chọc: “Phụ
nữ nhà ai bò vào ổ chăn của anh, hử?”
“Em là đến gọi anh dậy.” Khương Từ hoảng sợ một lúc, khuôn mặt giả bộ bình
tĩnh.
Phó
Thời Lễ dường như ngủ không được ngon, lông mày cau lại cũng không biểu lộ quá rõ ràng, vươn bàn tay
thon dài chạm vào mái tóc đen nhánh của cô:
“Anh lại không muốn dậy, làm sao
bây giờ?”
Khương Từ vừa nghe lời này, liền biết anh lại cố ý trêu chọc cô. Nếu là bình thường, khẳng định sẽ không
để ý tới anh.
Nhưng lần này trong lòng đã có chút thay đổi, đối với những
chuyện Phó Thời Lễ âm thầm làm vì
cô, không có khả năng cảm nhận được là không
có.
Khương Từ bằng bất cứ giá nào, đột nhiên khom lưng ngẩng
đầu, môi đỏ mọng mềm mại đặt lên
chiếc cằm của anh: “Em cùng anh đi ngủ.”
Phó
Thời Lễ bị sự chủ động của cô làm kinh ngạc, ánh mắt hơi lóe, bàn tay to không khách khí chế trụ cái ót của
người phụ nữ, đè cô đến gần mà không
chạm vào bụng cô, giọng nói đè xuống: “Nhiệt tình như vậy?” Khương Từ chủ động hôn anh, khí chất giữa
đôi lông mày mềm mại, nhu hòa, từ
trên mặt nhìn không ra một tia cảm xúc.
Cô
đã thể hiện khía cạnh xinh đẹp của mình bày ra trước mắt Phó Thời Lễ. Một màn chật vật tối hôm qua dường như
không còn nữa.
Qua
một đêm nhiệt tình lên không ít, thần sắc tuấn mỹ của Phó Thời Lễ lười biếng, cổ áo ngủ rộng mở, lộ ra ngực
rắn chắc dựa nằm trên đầu giường, đôi
mắt đen láy nhìn môi Khương Từ, hôn đi hôn lại.
Nụ hôn mềm mại kia, hôn dọc xuống cằm.
Lúc
này anh không dám ôm eo cô, chỉ có thể nắm vai người phụ nữ, hầu kết lăn lộn trên dưới, giọng nói khàn khàn truyền đến: “Được rồi, anh bị em hôn
đến tỉnh rồi.”
Khương
Từ ngẩng đầu, mái tóc đen dài xõa rối tung, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm
chằm, môi đỏ mỏng thốt lên mấy chữ:
“Anh có đồ vật, cũng tỉnh.”
Cô ngồi trên cơ
thể Phó Thời Lễ có thể cảm nhận được rõ ràng.
Người
đàn ông đè nặng cảm xúc, vợ anh đột nhiên trở nên quá nhiệt tình, tựa hồ cũng có chút đau đầu.
“Anh
có muốn không?” Khương Từ hỏi anh.
Đôi
môi mỏng của Phó Thời Lễ tràn ra, nói, phảng phất mang theo hơi thở nóng rực: “Anh muốn cái gì?”
Khương
Từ dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của anh lui vòng eo của mình về phía sau, đồng thời đưa tay chạm vào cơ
ngực bên trong áo ngủ rộng mở của
người đàn ông, ngầm có chút quyến rũ.
Phó
Thời Lễ cúi đầu, tầm mắt nhìn đến những ngón tay trắng nõn, mềm mại của cô, cố ý móc kéo đai lưng áo ngủ của
anh.
Tiếp theo, mọi động tác chủ động của Khương Từ dường như đều mang theo
một sự cám dỗ chết người.
Cô
vừa kéo đai lưng của người đàn ông xuống, còn chưa kịp ném đi đã nghe thấy giọng nói người làm ngoài cửa
truyền đến: “Đại thiếu gia, phu nhân
bảo cậu tỉnh rồi thì xuống lầu ăn sáng.”
Có
thể Đường Yến Lan sợ sáng sớm con trai và con dâu làm chuyện xấu nên áng khoảng thời gian kêu người làm
lên gọi.
Cái này làm Khương Từ sững sỡ, cơn xúc động lúc nãy cũng
bình tĩnh lại. Cô xấu hổ trả lại đai
lưng cho Phó Thời Lễ nhưng lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông gắt gao
nắm lấy, lực đạo không nhẹ.
“Quần áo của anh cũng cởi hết rồi, em cứ dừng lại như này?”
Đôi mắt Phó Thời Lễ nóng bỏng nhìn
chằm chằm người phụ nữ.
Khương Từ đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích, sợ bên ngoài nghe
thấy: “Mẹ anh khẳng định đoán được,
như này không tốt.”
Cô còn mang thai đã bị mẹ chồng phát hiện ân ái cùng chồng
trong phòng? Nghĩ lại đều cảm thấy
xấu hổ.
Phó
Thời Lễ nguy hiểm nheo mắt lại, nói với cô: “Em nghĩ kỹ đi, bây giờ chủ động để anh nếm ngon ngọt, hay là
buổi tối về nhà bị anh ép khô?” Khương
Từ: “……”
Cái
nào cô cũng không chọn, khi người làm vẫn đang dọn dẹp vệ sinh trên lầu liền tưc cơ thể Phó Thời Lễ trèo
xuống. Cô mặc váy nhăn nhúm, lộ ra hai
đôi chân thon nhỏ trắng nõn, dừng ở trong mắt đàn ông đặc biệt hấp dẫn.
Phó Thời Lễ kéo áo ngủ rộng thùng thình trên người xuống,
không giấu diếm trước mặt cô. Dáng
người thon dài của anh bại lộ dưới ánh nắng từ
cửa sổ chiếu vào, đường cong cơ bắp hoàn mỹ, hoàn toàn đạt tới trình độ khiến huyết mạch người khác phun trào.
Khương
Từ trong lúc vô tình quét qua, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Anh không mặc quần lót…. quần?”
Phó
Thời Lễ xoay người, rất là hào phóng để cô nhìn rõ, lười biếng mà nói: “Anh đỉnh
em nửa ngày, bây giờ mới
phát hiện?”
Gương mặt trắng nõn của Khương Từ không nhịn được đỏ bừng.
Cô
cầm lấy gối đầu ném về phía bộ vị kia của người đàn ông: “Mau mặc quần vào.”
Phó Thời Lễ xuống lầu ăn sáng xong rồi đi làm.
Khương
Từ tất nhiên muốn cùng anh rời đi, liền trở về biệt thự bên cạnh nói qua với mẹ mình. Đến 10h, hai vợ chồng
mới đi.
“Tối
hôm qua quên cho anh xem.” Khi
Chờ đoàn phim tới, ở trên xe, từ trong túi xách Khương Từ
lấy một tờ giấy khám thai ra, đưa
cho người đàn ông mặc tây trang, áo sơmi bên cạnh.
Phó Thời Lễ tiếp nhận, xem xét cẩn thân từ đầu đến cuối.
“Bác sĩ nói em mang thai thể chất không tồi, tuy rằng da
thịt không nhiều nhưng đứa trẻ trong
bụng phát triển rất khỏe mạnh.” Khương Từ muốn để anh an tâm, còn giải thích.
Anh mắt Phó Thời Lễ quét về phía bụng cô, mở miệng nói: “Qua
đoạn thời gian nữa, con có thể nghe
ba mẹ kể chuyện.”
“Ngô, em sẽ gọi điện thoại cho anh, để anh kể.” Khương Từ chậm rãi tựa đầu vào vai anh, thật cẩn thận lấy lòng.
Phó
Thời Lễ cúi đầu, hôn lên môi cô nói: “Sắp đến cuối năm, lịch trình công tác của anh an bài dày đặc, chính em
phải tự chăm sõ bản thân và đứa trẻ
thật tốt.”
Dù
Khương Từ không đi quay phim cùng đoàn, anh cũng vốn định đợi cô mang thai đến tháng thứ 5 sẽ đưa cô đến
Phó gia, ủy thác mẹ chăm sóc, chiếu
cố hai ba tháng.
Để
một thai phụ không hề có kinh nghiệm sống một mình trong biệt thư, Phó Thời Lễ không yên tâm.
Khương
Từ chủ động vươn tay ôm lấy cổ anh, hai người ở trên xe ôm hôn thật lâu.
Cô
hô hấp ngửi thấy hơi thở mát lạnh của Phó Thời Lễ, hít hítcái mũi, trước khi buông ra, trong lòng vẫn có chút
luyến tiếc.
“Anh
đi công tác, có nữ trợ lý hay thư ký không?”
“Có.”
“Mấy
người?” “Hai người.”
“Ồ…” Khương Từ tránh đi ánh mắt thâm thúy của
người đàn ông, nhẹ giọng nói, sau
khi hôn giọng nói có chút quyến rũ khàn khàn: “Vậy em cũng sẽ mang theo hai nam trợ lý.”