Bảy
giờ tối, sau khi biết Khương Từ còn ở biệt thự, Phó Thời Lễ liền trở về. Dì Thái chuẩn bị một bữa tối phong phú, đầy đủ chất dinh dưỡng. Hai người
cùng nhau ăn cơm tối, sau đó anh trở về thư phòng xử lý công việc.
Một
lúc sau, anh thấy cô đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một cốc sữa nóng. “Cái này là em tự tay pha cho anh.”
Khương Từ đặt ly thủy tinh lên bàn, không
quên nói với anh.
Phó
Thời Lễ rời mắt khỏi màn hình máy tính, dừng trên khuôn mặt tươi cười của cô. Duỗi tay ra, tự nhiên ôm eo
người phụ nữ kéo ngồi lên đùi. Trong
màn đêm yên tĩnh này, Khương Từ ngồi trong vòng tay anh. Trong không gian đều là hơi thở mát lạnh dễ ngửi
của người đàn ông, cô có chút ngượng
ngùng, lòng bàn tay đặt vào bắp thịt căng cứng dưới lớp áo sơ mi. Phó Thời Lễ đặt bàn tay lên bụng cô,
không có dấu hiệu phồng lên, thật sự không
giống phụ nữ mang thai.
Anh
cúi đầu, cọ mũi vào mùi thơm trên tóc cô hỏi: “Sao còn chưa lớn lên?” “Không nhanh như vậy, mẹ anh nói phải bốn
tháng nữa mới lộ bụng.” Khương Từ bây
giờ còn có thể duy trì vòng eo thon thả, chờ đến mấy tháng chỉ sợ bụng cũng to ra. Bụng cô bị bàn
tay to lớn của người đàn ông bao phủ,
cô vươn tay chủ động nắm lấy tay anh nói chuyện.
Phó
Thời Lễ kiên nhẫn lắng nghe, dường như kiên nhẫn với cô gấp chục lần người khác.
Khi
đang nói chuyện thoải mái, thỉnh thoảng anh lại dùng môi mỏng hôn lên sợi tóc ở cổ cô. Làm một vài hành
động âu yếm khiến Khương Từ không thể
né tránh, chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh bằng đôi mắt ẩm ướt. “Phó Thời Lễ.”
“Hả?”
“Những gì vừa rồi em nói, anh có đồng ý không?”
Sau khi Phó Thời Lễ hôn lên vành tai cô, anh ngẩng đầu lên,
dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng
vào ánh mắt đầy mong đợi của cô, anh nghĩ mấy lần, đành phải hỏi: “Em nói nhiều như vậy, ý là?”
Khương
Từ nói: “Chính là em muốn hợp tác với bạn học cũ làm một bộ phim. Đề tài là một người đàn ông nghèo
muốn gây dựng sự nghiệp nhưng lại bị
xã hội đập tan mong ước. Anh ta lên núi, vạch trần tội ác của những kẻ lừa bán phụ nữ. Cuối cùng ở lại đó với
tư cách là một giáo viên, giúp đỡ những
đứa trẻ nghèo ra khỏi núi.”
Không
khí trong thư phòng có vẻ hơi yên tĩnh. Mắt Phó Thời Lễ thâm thúy nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới nói:
“Khi nào khởi quay?”
Phó
Thời Lễ không hỏi cô có cần tiền không mà trực tiếp hỏi vấn đề trọng điểm.
Khương
Từ dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, không có cách nào nói dối: “Công việc chuẩn bị ít nhất mất hai
tháng, thời gian quay phim dự kiến sẽ
mất ba tháng …”
Cho
nên, chờ đến khi hoàn thành bộ phim và được công chiếu. Đứa nhỏ trong bụng này cũng có thể sinh ra.
Phó
Thời Lễ ngữ điệu bình tĩnh hỏi: “Em muốn cùng đoàn phim ở trong núi ba tháng?”
“Cũng
không phải vùng núi.” Thái độ nóng lòng giải thích của Khương Từ không khác gì đang cam chịu: “Chỉ là một
thôn trên núi thôi, không phải nơi
khó khăn đâu.”
Phó Thời Lễ cau mày, liếc mắt nhìn cốc sữa nóng kia, cuối cùng cũng biết sao cô lại vô cớ quan tâm anh như
vậy.
Muốn dùng một ly sữa để thuyết phục anh?
“Em
muốn đi.” Khương Từ ăn ngay nói thật: “Có thể gặp được một người cùng chung chí hướng rất hiếm, em cảm thấy
rất hứng thú với bộ phim của anh ấy.”
Phó
Thời Lễ nhìn thấy sự bướng bỉnh trong mắt cô, giải thích với cô trước, giọng nói rõ ràng: “Khương Từ, một số phụ
nữ mang thai sẽ nghỉ làm để an tâm
dưỡng thai, dù gì trẻ nhỏ chỉ là một cơ thể sống rất yếu ớt. Có thể em muốn làm phim nhưng cũng muốn bảo vệ cơ
thể của mình thật tốt, đúng không?”
“Nhưng, sức khỏe em rất tốt a.”
“Sức
khỏe tốt không có nghĩa có thể dễ dàng chống chọi với môi trường quay khắc nghiệt và cường độ làm việc
cao.” Phó Thời Lễ vươn bàn tay to sờ
khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của cô. Cô chưa từng chịu vất vả gì, như vậy làm sao anh có thể yên tâm để cô vác
theo bụng bầu lên sơn thôn sống ba
tháng?
Thái độ ngăn cấm của anh khiến cô không thể không tuân theo.
Khương Từ có chút phiền muộn nhưng vẫn muốn đi: “Em nghĩ anh
sẽ hiểu em.”
“Chuyện này không phải bởi vì hiểu ước mơ sự nghiệp của em,
là có thể cho em đi.” Phó Thời Lễ
nói với cô: “Em cần bình tĩnh cân nhắc quan hệ
giữa sự nghiệp và gia đình, phân bổ thời gian cho hợp lý. ”
Giọng điệu giáo huấn của anh giống như đang dạy dỗ trẻ nhỏ. Nghe xong, trong lòng Khương
Từ thấy có chút không thoải mái.
Suy nghĩ trong đầu không theo kịp cơ thể. Chờ phục hồi tinh thần, cô từ trong lòng Phó Thời Lễ đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn đầy cảm xúc.
Phó
Thời Lễ muốn kéo cô lại. Có việc
thì nói, chạy cái gì.
Khương
Từ lui về phía sau mấy bước, đứng lên rồi cũng không có lý do ngồi lại.
“Anh
không đồng ý, đúng không?” Cô hỏi
lần cuối.
Phó
Thời Lễ không trả lời trực tiếp, mà nói với cô: “Nếu là mẹ em, cũng sẽ không đồng ý.”
“…”
Ban đầu Khương Từ không tức giận như vậy, còn đứng ở lập trường
Phó Thời Lễ mà lý giải, nhiều
lắm chỉ cảm thấy hơi khó chịu.
Kết
quả, lại nghe thấy người đàn ông này lấy mẹ cô ra trấn áp cô: “Nếu em không nghe, anh đành phải gọi điện quấy
rầy mẹ em.”
Khương Từ thực sự tức giận.
Cô nắm chặt bàn tay, tức giận nhìn Phó Thời Lễ: “Trong xã hội này, hầu hết phụ nữ mang thai đều tiếp tục làm việc
đến khi sinh con mới thôi. Không ít những
nữ nghệ sĩ đi đóng phim trong khi mang thai. Đạo diễn như em không phải là duy nhất, chuyện trong đoàn
phim không phải một mình em lo liệu.
Nếu anh không đồng ý, còn muốn tìm mẹ em, thì anh thật quá đáng.”
Phó
Thời Lễ trong khoảng thời gian này quan sát cô, phát hiện Khương Từ có chút sợ quyền uy của mẹ vợ, lại không
muốn trở thành người xấu mới khuyên
cô không có khả năng thuyết phục được bà.
Kết
quả, không ngờ một câu nói tưởng như bình thường lại có thể kích động trái tim nhạy cảm của Khương Từ.
Cô
thậm chí còn nói: “Mẹ em vẫn luôn cho rằng cuộc đời em nên ra nước ngoài du học rồi trở về lấy chồng giàu có.
Sau đó dùng tiền gia đình chu cấp đi
du lịch vòng quanh thế giới hai, ba tháng. Chỉ cần ăn nhậu, chơi bời là một phú nhị đại chính hiệu, rồi sinh con.
Anh có phải cũng cho rằng lấy vợ chỉ
cần lấy một người biết quản lý việc nhà, một người phụ nữ hiểu biết?” Vì sao cô không muốn kết hôn?
Bởi
vì trước kia Khương Từ biết rằng quyển sổ chứng nhận mỏng kia sẽ cho chồng cô một quyền uy hợp pháp để
kiềm chế cô.
Không
phải thái độ của Phó Thời Lễ khiến cô tức giận, mà do lời nói của anh.
Khương
Từ kiên quyết nói với anh: “Anh đừng lấy mẹ em ra trấn áp em.” Đôi mắt Phó Thời Lễ hơi nheo lại, hỏi cô:
“Anh đây trấn áp em được chưa?”
Khương Từ cắn môi.
Người
đàn ông lại hỏi: “Người tìm em hợp tác là ai?”
“Anh muốn làm gì?”
“Khi
nào rảnh tìm anh ta uống ly trà.” Thần sắc Phó Thời Lễ nhàn nhạt, nhưng ngữ điệu lại không như vậy: “Muốn
hỏi anh ta, một người phụ nữ mang
thai có nên lên núi cùng đoàn phim ba tháng không.”
“…”
Khương
Từ đứng trong thư phòng, cảm thấy không thể nói tiếp với anh nữa.
Mới
cưới chưa đầy một tuần mà đã cãi nhau với chồng, cảm giác sẽ như thế nào?
Trong lúc Khương
Từ tức giận, cô vẫn có chút hoảng hốt.
Có thể là do trong khoảng thời gian dỗ cô lãnh chứng Phó
Thời Lễ đã quá dịu dàng, mọi thứ đều
suy xét chu đáo, hoàn toàn suy nghĩ vì cô, điều này khiến Khương Từ sớm quên đi sự cường thế của người
đàn ông này.
Cô về phòng nằm xuống, đắp chăn đối diện với cửa sổ.
Đã
gần 10h, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của người đàn ông. Phó Thời Lễ ở thư phòng hoàn thành công
việc sau đó về phòng.
Bàn
tay thon dài của anh kéo cà vạt xuống, cởi cúc áo sơ mi, ném quần áo xuống đuôi giường, nhìn sâu vào người phụ
nữ đang nằm trên giường không nhúc
nhích. Anh không nói một lời, hành động nhẹ nhàng đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc
anh đi ra, Khương Từ đã dùng chăn bông quấn hoàn toàn bản thân vào trong, nhắm chặt mắt đi vào giấc ngủ.
Hai
người ở thư phòng xảy ra chuyện bất đồng quan điểm, quan hệ cũng không được hòa thuận như bình thường.
Theo
lý mà nói vợ chồng cãi nhau nên phân giường ngủ mới đúng. Khương Từ không muốn cư xử quá trẻ con, liền cắn
răng, kìm nén lửa giận trong lòng,
tiếp tục nằm trên giường Phó Thời Lễ.
Sau
khi người đàn ông nằm xuống, hơi thở mát lạnh dễ chịu cũng xâm chiếm.
Đèn
bàn để lại trong phòng ngủ chính bị tắt, ánh sáng lập tức ảm đạm, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu
vào, khiến bầu không khí yên tĩnh vô
cùng vi diệu.
Khương
Từ không nhìn người bên cạnh, úp mặt vào gối ngủ. Nói là ngủ.
Nhưng
thật ra ý thức cô rất rõ ràng, mỗi một động tác của người bên cạnh không khỏi ảnh hưởng đến cô.
Phó Thời Lễ xoay người, kéo chăn bông lên.
Bàn tay trắng nõn của Khương Từ ban đầu nắm lấy chăn bông,
liền trượt khỏi lòng bàn tay cô. Cô
chưa kịp phản ứng thì phần lớn chăn đã rơi vào
người anh.
Cơ thể mảnh mai của cô chỉ che được một góc.
Cuối
cùng, cơn tức giận bị đè nén lại nổi lên, đôi mắt đen nhánh mở ra, trong đó không còn chút buồn ngủ nào. Ngay
cả tiếng hít thở cũng trở nên nặng
nhọc, trong lòng nghĩ con sói đuôi lớn – Phó Thời Lễ này mới là quỷ ấu trĩ.
Cãi nhau với cô, lại còn cố tình đoạt chăn.
Nội
tâm Khương Từ ủy khuất không thôi, cảm thấy cãi nhau mà không phân phòng căn bản là tự ngược đãi bản
thân.
Trong
vài giây, đang cân nhắc có nên đứng dậy đi sang phòng ngủ cho khách không. Thân hình cao lớn của Phó
Thời Lễ bỗng nghiêng về phía trước,
với chiếc chăn bông, ôm cô vào ngực mình, gắt gao ôm chặt.
Đôi
vai nhỏ của Khương Từ không phát hiện được mà run lên, bị hơi thở của người đàn ông thiêu đốt.
Cánh
tay hữu lực của anh ôm cơ thể cô, giọng nói hơi nóng truyền vào bên tai: “Em cùng người đàn ông khác đi cùng
đoàn phim ba tháng, nhẫn tâm để anh
chăn đơn gối chiếc ba tháng?”
(*)
Chăn đơn gối chiếc: tả cảnh cô đơn, lẻ loi của người phụ nữ/ người đàn ông không chồng/ vợ hoặc xa chồng/vợ
Ngữ điệu đó, như đang lên án hành vi của cô.
Hai
tay Khương Từ hơi vùng vẫy, thấy nam nhân phía sau ôm không bỏ, cũng không thèm hao tổn sức lực, lửa giận
vẫn chưa biến mất, giọng điệu tự nhiên
cũng không tốt: “Phó Thời Lễ anh đừng giả vờ với em, chúng ta mới sống với nhau mấy ngày? Nghĩa là trước kia
anh đều có phụ nữ bên cạnh, như kiểu
cả đêm anh chưa ngủ một mình bao giờ.”
“…”
Đề
tài này vừa mở ra, Khương Từ bị chính bản thân làm sửng sốt vài giây. Từ một góc độ khác, có thể anh chưa bao
giờ thiếu phụ nữ ngủ với mình. Đáy
lòng mơ hồ dâng lên thứ gọi là ghen tuông ảnh hưởng đến cô. Khương Từ không bình tĩnh nổi, bị ôm chặt không thể
quay lại nhìn mặt người đàn ông, chỉ
có thể dưới chăn duỗi chân đá anh.
“Khương
Từ, em nói gì vậy?” Đôi chân Phó Thời Lễ dễ dàng đè ép hai chân cô. Thấy cô còn không ngoan ngoãn, động tác dứt khoát vén váy ngủ
cô lên, cởi bỏ mảnh vải mỏng.
Điều này khiến Khương Từ lập tức không dám tiếp tục đá anh. Bởi vì, cô cảm thấy động tác của người
đàn ông vô cùng quá đáng.
Phó Thời Lễ cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai cô,
giọng nói xen lẫn hơi thở nóng rực:
“Còn nháo?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT