“Lương
phu nhân ở bên ngoài vu hãm em và chồng bà ta có quan hệ bất chính, anh có biết không?” Khương Từ cao
1m68 nhưng đứng trước mặt anh trông
rất nhỏ nhắn. Ngẩng đầu lên, nỗ lực muốn nhìn rõ cảm xúc thật trong đáy mắt ôn nhuận của anh.
Phó
Thời Lễ nhìn cô chỉ lo hỏi mà không thay áo. Duỗi tay nắm vạt áo vén lên, động tác tự nhiên cởi ra lại mặc áo
mới vào.
Mái
tóc đen nhánh của Khương Từ bị quấn vào bên trong, còn có cảm giác uể oải. Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay
bị trùm càng nhỏ hơn. Đôi mắt đen
nhánh mở to cứ nhìn chằm chằm anh như vậy thật dễ dàng làm người khác mềm lòng.
Bàn
tay thon dài của Phó Thời Lễ lấy tay áo từ cổ tay áo cô ra, đồng thời, giọng nói cũng vang lên: “Ừm.”
“Biết từ khi nào?” Khương Từ hỏi.
Anh tựa hồ ghét bỏ nhiệt độ cơ thể cô lạnh hơn bình thường một chút. Những ngón tay thon dài đẹp đẽ nắm lấy tay
cô, ủ trong lòng bàn tay mình, sau
đó mới trả lời câu hỏi của cô: “Mấy ngày trước.”
“Mấy ngày trước là ngày nào?”
“Trước đêm lãnh chứng.”
Khương Từ hỏi anh vì muốn biết, nhưng lại không
có gì để nói.
Phó
Thời Lễ nhìn mắt cô, giống như vĩnh viễn đều có thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì. Đáy mắt tràn ra ôn
nhu, dịu dàng khiến cô trầm luân vào
đó: “Anh tin những người ác ý bôi nhọ danh tiếng của cô gái nhà anh, không phải bụng dạ khó lường thì chính là
suy nghĩ nông cạn. Lời Lương phu nhân
nói ở trong tai anh không đáng giá nhắc đến. Vợ anh cưới về là người nào, bản thân anh lại không rõ hay
sao?”
Lời
nói này khiến đáy lòng Khương Từ có chút xúc động, nhưng vẫn muốn hỏi: “Anh không sợ nếu không điều tra rõ
ràng đã giao bản thân mình cho em,
tương lai không sợ đây sẽ là vụ đầu tư khiến anh mệt nhất trong cuộc đời sao?”
Phó
Thời Lễ bị chọc cười vì cô so sánh với đầu tư: “Vậy em sẽ làm anh mệt sao?”
Mặt Khương Từ ửng đỏ, mím môi đỏ mọng.
Nói đi nói lại, lại thành cô đang thông báo với anh.
Người
đàn ông tuấn mỹ lặng lặng nhìn cô, duỗi cánh tay dài ra ôm lấy người. Hơi thở nam tính và nhiệt độ ấm áp
bao phủ Khương Từ vào lãnh địa của
mình.
“Em muốn gì, anh đều nghe theo.”
Khương Từ cọ trán vào cằm anh, chậm rãi gật đầu.
Về chuyện của Lương Chính và Trần Bội Bội, Khương Từ cũng
nói đúng sự thật cho Phó Thời Lễ
nghe. Bao gồm cả chuyện lần trước cô bị lừa đến bệnh viện, lại vô tình gặp Phó Đình Ngạn, gây ra sự cố chuyện
mang thai. Không biết vì sao, người
đàn ông này lại không nắm trọng điểm.
Lúc này, Phó Thời Lễ vẫn còn tâm tư muốn trêu chọc cô: “Nếu không có Trần Bội
Bội chỉ sợ anh cũng không biết em mang thai.”
Khương Từ không còn lời gì để nói, tựa hồ là như vậy.
Bất quá cô lại nhanh chóng lật tẩy, nói cho
anh:
“Chuyện mang thai sớm muộn gì em sẽ đi kiểm tra. Đến lúc đó em cũng sẽ nói với Lý Diệp Na chuyện đi bệnh
viện phá thai. Cô ấy cũng lại đi gặp
mẹ em thông báo, đến lúc đó, anh sẽ vẫn biết.”
“Xem
ra, em trốn không thoát.” Phó Thời Lễ tiếp được lời nói cô. Khương Từ khẽ nói: “Phải không.”
Tiểu gia hỏa trong bụng cô may mắn được bảo vệ.
Hai
người không ở trong thư phòng được bao lâu, dù sao dưới lầu đều là khách.
Trước khi đi ra ngoài, Phó Thời Lễ vỗ nhẹ lên đầu cô, nhỏ giọng nói: “Chuyện
của Lương Chính em không cần lo lắng.”
Khương
Từ nghe xong còn có chút mờ mịt, bất quá rất nhanh đã bị sự nhiệt tình cửa Đường Yến Lan vứt ra sau đầu.
Cô mang thai.
Ở
Phó gia, Đường Yến Lan mới vừa làm mẹ chồng, lập tức lại trở thành bà nội.
Có thể thấy bà cực kì vui vẻ.
Bà nắm lấy tay Khương Từ, cẩn thận nhìn cô, sau lưng thì thầm.
Hoàn
toàn không có chuyện chưa lập gia đình đã mang thai, bị nhà chồng khinh thường.
Đường
Yến Lan nói thật với Khương Từ: “Ngày nào mẹ cũng ngóng trông Thời Lễ sớm ngày cưới vợ sinh con. Không
nghĩ tới tiểu tử này mấy năm trước
còn giằng co không chịu kết hôn. Bây giờ quyết định đại sự cả đời còn chưa tới một tháng, xem ra đây là
duyên phận.”
Khương
Từ nghe đến đây lại nhớ tới vị hôn thê cũ của Phó Thời Lễ, cũng chính là em dâu hiện tại.
Đính
hôn nhiều năm nhưng cuối cùng lại bị hủy bỏ hôn ước, cũng không biết vì sao Kiều Doãn Yên lại đổi sang
kết hôn với con út Phó gia.
Chuyện này, cô không thể hỏi mẹ chồng mà chỉ có thể uyển chuyển
mỉm cười.
Hai
người ở biệt thự đến tối, buổi chiều tiễn khách rời đi, ở lại dùng cơm tối. Đến 7 giờ, Phó Thời Lễ xin ra về.
Đường
Yến Lan biết vợ chồng mới cưới khẳng định nghĩ đến thế giới riêng của hai người nên không giữ người.
Nhưng
trước khi hai người rời khỏi, bà còn cố ý dặn dò Phó Thời Lễ. Khương Từ đứng bên ngoài chờ, nhìn thấy
Phó Thời Lễ không biết đang nghe
Đường Yến Lan nói gì, vẻ nặt nháy mắt biến hóa, lại rất nhanh khôi phục bộ dáng bình tĩnh.
Cô không khỏi tò mò bà đang nói gì?
Nỗi
nghi hoặc này vẫn luôn tồn tại trong lòng cô. Đến khi trở về biệt thự của Phó Thời Lễ, Khương
Từ đi theo lên lầu, khi sắp đến phòng
ngủ chính,
cô không nhịn được chủ động hỏi: “Trước khi chúng ta về nhà, mẹ đã nói thầm
cái gì với anh vậy?”
Phó
Thời Lễ trở lại nhà, áo mũ chỉnh tề, phong độ quý ông không còn tồn tại. Theo thói quen kéo cà vạt xuống,
tiện tay bỏ vào túi quần. Ngón tay thon
dài lưu loát cởi bỏ hai viên cúc áo sơmi, khiến cả người trông có vẻ lười biếng.
Bước
chân anh ngừng lại, nhìn nghiêng về phía người phụ nữ đang tò mò: “Muốn biết sao?”
“Um.”
Khương Từ tò mò muốn biết lời gì đã khiến Phó Thời Lễ thay đổi sắc mặt.
Môi
mỏng Phó Thời Lễ cong lên, duỗi tay sờ sờ má cô, nhiệt độ không lạnh, thấp giọng nói, ở tầng hai nghe phá
lệ rõ ràng: “Mẹ nói nếu anh và em làm
— phải chú ý đến sự an toàn của con yêu.”
Khương Từ trợn mắt há mồm.
“Đêm
nay có thể cho anh cọ cọ một chút không?” Người đàn ông này được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cô
xấu hổ, giận dữ nắm chặt nắm tay đánh anh: “Không thể!” Lại là cọ cọ, kẻ ngốc mới tin anh.
—–
Bóng đêm yên tĩnh, nhưng đêm nay lại không như vậy.
Trong một biệt thự sang trọng, bảo mẫu sớm dắt hai đứa trẻ
bảy tám tuổi đi tắm rửa, trở về phòng
đóng cửa ngủ. Lầu hai có vẻ yên tĩnh, nhưng ở phòng cuối cùng ở hành lang, mơ hồ truyền đến lời xin tha của một
người đàn ông. “Bà xã, đừng đánh…
Tôi sai rồi.”
Căn
phòng rất sáng, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu, một người đàn ông trung niên bị lột sạch quần áo trên cơ
thể chỉ còn lại một chiếc quần tứ giác, tay
chân đang bị trói chặt, xin tha. Mặt đỏ bừng, buổi tối uống không ít rượu, hơi thở nồng nặc men rượu, trên trán
có vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi. “Còn
ai trong đoàn phim có quan hệ không minh bạch với ông? Là ai giới thiệu Khương Từ cho ông?” Lương phu nhân
hỏi một lần, roi da trên tay cũng
đánh xuống bụng trắng bóng của chồng.
Không
thấy máu, lại vô cùng đau đớn, Lương Chính kêu gào tại chỗ mấy lần.
“Lương Chính, chúng ta đã kết hôn mười mấy năm, tôi cùng ông
vượt qua giai đoạn bế tắc của sự
nghiệp. Từ khi gây dựng sự nghiệp đến bây giờ đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn ở sau lưng ủng hộ ông, mà ông
lại đối xử với tôi như vậy?”
Lương
phu nhân thừa dịp Lương Chính say rượu không còn sức lực, đánh ông ta không còn năng lực chống trả,
những vết roi hồng tím dữ tợn hằn trên
da thịt.
Thẳng đến khi Lương Chính
bị đánh sắp ngất, bà ta mới dừng tay.
Thần
sắc Lương phu nhân có chút hoảng hốt, thân thể ngã nằm xuống mép giường. Giờ phút này hoàn toàn không còn
khí chất đạo hạnh, đầu tóc rối loạn,
quần áo nhăn nhúm, ngón tay dùng sức nắm roi da, như thể thứ này có thể mang đến cho bà ta cảm giác an toàn.
Chờ phục hồi tinh thần, Lương phu nhân đột nhiên tỉnh táo.
Roi
của bà trượt xuống đất, đôi mắt trợn to nhìn Lương Chính bị bạo hành, sợ hãi vội vàng cởi dây trói ra: “Chồng, anh không sao chứ, chồng.” Lương Chính mồ hôi nhễ nhại, được người
phụ nữ ôm vào lòng, nâng mí mắt nặng
trĩu nhìn chằm chằm vào người vợ đang hoảng sợ hỏi: “Lâm Tín, bà có phải chưa uống thuốc không?”
Thần sắc Lương phu nhân tự trách: “Xin lỗi, tôi……”
Buổi
trưa bà gọi điện thoại với luật sư cảm thấy rất khó chịu, lỡ tay ném lọ thuốc ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao cả
ngày lại mê man.
Hiển
nhiên đây không phải là lần đầu Lương Chính đối mặt với bà vợ phát bệnh.
Anh
bảo bà mang lọ rượu thuốc trong tủ ra, thở hổn hển nằm trên giường. “Ông xã, xin lỗi, tôi, nửa đêm thấy anh
uống rượu về nhà, nhất thời tức giận…”
Lương phu nhân không kiềm chế được cảm xúc tiêu cực khi nhìn thấy Lương Chính uống rượu, nằm trên
giường như một con lợn chết, gọi thế
nào cũng không phản ứng, lại vì chuyện của tiểu tam nên không nhịn được.
Lương Chính
xua tay, loại giải thích này đã nghe không biết bao nhiêu lần, lần
này không còn muốn nghe.
Hai
mắt ông ta đỏ ngầu, nhìn vợ chằm chằm: “Bà có biết Khương Từ đã kết hôn rồi không?”
Vẻ
mặt sững sờ của Lương phu nhân hoàn toàn có thể thấy được, thậm chí còn nói: “Nào có người đàn ông nào có thể
cưới cô ta?”
Lương
Chính chế nhạo: “Thật trùng hợp, cô ấy gả vào Phó gia, Phó Thời Lễ bà có
biết không? Mặc dù người này không tìm đến
giới giải trí của
chúng ta kiếm tiền, bởi vì anh ta
chướng mắt chút tiền này, tất cả đều đầu tư vào các hạng mục hàng trăm triệu, là hàng trăm triệu đó.”
Lương
phu nhân nghe xong không đến mức kinh hãi. Suy cho cùng bà ta và Lương Chính giá trị con người cũng không
hề thấp, nhưng vẫn hơi bất an.
Quả nhiên, lại thấy Lương Chính chịu đựng thân thể mỏi mệt
đau đớn, nói với bà: “Lâm Tín, Khương Từ nộp đơn kiện bà, chờ chồng cô ấy ra tay, bà liền biết lợi hại.”
“Đó còn không phải là do ông.” Lương phu nhân bị nói đến ủy khuất. Bà bắt đầu chỉ trích
chồng mình ngoại
tình, cảm xúc trở nên cuồng loạn:
“Năm
đó vì làm phim ông đã đưa tôi lên giường nhà đầu tư. Lương Chính, ông đừng nghĩ tôi không biết bây giờ ông
có phụ nữ mới mẻ bên ngoài, lại
bắt
đầu chán ghét tôi, tôi còn có bệnh tâm thần, đều do một tay ông tạo thành.”
Tiếp theo, Lương
phu nhân bắt đầu lôi lại chuyện
cũ.
Từ
hồi còn trẻ bà vốn xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng bà lại động tâm với Lương Chính, một chàng trai nghèo
đầy khát vọng. Nhớ lại lúc hai người
mới quen, ông ta vẫn là một người đàn ông mặt mày thanh tú, bộ dáng cao gầy. Ai ngờ qua mười mấy năm, bị xã hội bài mòn, không còn một dấu
vết nào của năm đó.
Những
lời này được bà kể lại trong nước mắt, không còn tinh thần hiền huệ săn sóc như ngày thường khiến Lương Chính
phải đau đầu.
Ông
tức giận tại chỗ, dập đầu nói: “Người phụ nữ này sớm muộn cũng hại giết tôi.”
Ai ngờ, một lời thành sự thật.
Lương Chính say rượu vô lực, sau khi bị bạo hành.
Vì
tuổi cao, thân thể cũng yếu dần, nằm ở nhà cả ngày trời, đêm hôm đó ông đã bỏ lỡ cuộc gọi của thư kí Phó Thời
Lễ mời ông đi dự tiệc rượu.
Lúc
Lương Chính gọi lại cho thư ký, đối phương lấy lịch trình bận rộn của Phó Thời Lễ ra mà từ chối.
Việc này vẫn chưa kết thúc, lấy kinh nghiệm nhiều năm trong giới giải trí, mơ hồ cảm thấy bản thân sắp gặp họa.
Đêm
đó, Lương Chính về nhà, hết sức thuyết phụ Lâm Tín, còn hứa đảm bảo sẽ không dính dáng đến nữ diễn viên
trong đoàn phim. Mỏi mồm mới thuyết
phục được bà chủ động xin lỗi Khương Từ.
Kết quả, ngày hôm sau Lương Chính giật mình toát mồ hôi lạnh vì một cuộc điện thoại.
Bộ
phim mới này sắp kết thúc, đã đặt lịch xong, kết quả người của quảng điện (*) nói rằng khâu kiểm tra kịch bản
có vấn đề nên không duyệt. Điều này
cũng có nghĩa ông không xin được giấy phép phát hành, thời gian công chiếu bị kéo dài cũng có thể không công
chiếu được nữa, sẽ khiến ông bị thua
lỗ nặng nề.
(*) Quảng
điện: Tổng cục Phát thanh,
Điện ảnh và Truyền hình Trung Quốc Lương
Chính sợ hãi vội vàng ra ngoài, gọi hỏi một số người trong ngành.
Trải qua mấy lần thất bại, ông ta mới hỏi ra.
Tối hôm qua, Phó Thời Lễ uống rượu nói chuyện
rất vui vẻ với một người của Quảng
điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT