Edit+Beta: Thi

Wattpad: NhaThi1789

Khi trở lại Kiều gia, Kiều Doãn Yên bước vào phòng khách, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy mẹ mặc

sườn xám cao quý ngồi trên sô pha, cúi đầu chậm rãi uống trà, cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc, va

chạm với tách trà một tiếng, thanh âm lạnh lùng nện vào tim cô.

“Mẹ.”

Sắc mặt Kiều Doãn Yên thay đổi, cô bước tới.

Kiều phu nhân chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén dừng trên khuôn mặt không chút huyết sắc của

cô: “Vừa rồi mẹ của Lương Hề Ngọc gọi cho mẹ giải thích cụ thể sự hiểu lầm của con và con gái bà

ấy, nói không muốn gia đình hai chúng ta bất hòa.”

Kiều Doãn Yên đứng tại chỗ, cả người như bị dao nhọn lạnh lẽo đâm trúng. Đầu ngón tay trắng nõn

chậm rãi nắm lấy váy, một lúc sau, mới mở miệng: “Là Lương Hề Ngọc hiểu lầm chạy đến trước mặt

Khương Từ nói hươu nói vượn. Mẹ, một người như vậy, kết giao với con, sớm muộn gì sẽ hại chết con.”

“Ngu xuẩn.”

Kiều phu nhân nhẹ mắng một tiếng.

Đầu ngón tay Kiều Doãn Yên qua lớp vải dệt nắm chặt vào lòng bàn tay, cơn đau nhẹ khiến cô bình

tĩnh lại, nói: ”Mẹ, chuyện này đã qua 8 năm rồi, con không ngờ Lương Hề Ngọc lại nhắc lại chuyện

cũ, về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Cho nên, món lòng đó đối với con đúng như lời Lương gia nói?” Ngữ khí Kiều phu nhân sắc bén.

Kiều Doãn Yên chậm rãi cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: “Anh ấy không phải món lòng.”

Kiều phu nhân cười lạnh, thái độ cao ngạo, lạnh lùng như vậy có thể dễ dàng tạo cho người ta cảm

giác nhục nhã.

Hàm răng Kiều Doãn Yên cắn chặt, cổ họng cũng cực lực chịu đựng sự xúc động, sợ bản thân sẽ nói ra

những lời ngỗ nghịch.

“Yên Yên.” Kiều phu nhân nhìn cô chằm chằm, lời nói thấm thía: “Con sống một cuộc sống quá tươi

sáng lại tươi đẹp là vì con là con gái của Kiều gia và đã liên hôn với Phó gia, mấy năm nay chuyện

này đã không thể tách rời, mỗi lời nói, hành vi của con đều gánh vác vinh quang của gia tộc, đừng

quên thân phận của mình.”

〈Đừng quên thân phận của mình.〉

6 chữ này, gần như đè nặng lên vai Kiều Doãn Yên nửa đời trước và nửa đời sau.

Nửa đời trước, vì năm chữ này, cô không có quyền lựa chọn tình yêu. Nửa đời sau, vì năm chữ này,

khom lưng cúi đầu chu toàn với các vị phu nhân quyền quý.

Hiện giờ khuôn mặt Kiều Doãn Yên không có chút huyết sắc đã trở nên xanh trắng, cảm thấy ngực như

bị thứ gì đó đè ép, rất đau.

“Trở về sống tốt với Phó Đình Ngạn, lúc trước con chọn nó, bây giờ không thể thay đổi được nữa.”

Câu nói nhẹ nhàng của Kiều phu nhân nghiêm trọng hơn những câu khác rất nhiều.

Không thể nghi ngờ chính xác nói rõ với cô: Con hối hận, đã quá muộn. Kiều Doãn Yên không hối hận

khi kết hôn với Phó Đình Ngạn, cô chỉ tự giễu bản thân một chút, nhìn dáng vẻ cao quý của mẹ mình,

nói: “Mẹ, nếu con không tuân theo mệnh lệnh của mẹ, không đính hôn với Phó Thời Lễ….. Anh ấy cũng

sẽ không làm ra loại chuyện này với con, sau đó sẽ không vi phạm pháp luật, cũng không bị kết án

ngay tại chỗ. Mẹ nói rất đúng, con muốn đổi ý cũng đã quá muộn.”

Kiều phu nhân liếc qua.

Kiều Doãn Yên đang cười, lại trong suốt không có huyết sắc: “Con là ghen tị với Khương Từ, con hy

sinh nhiều như vậy, ở Phó gia dịu dàng, rộng lượng, tốn tâm tư bồi mẹ chồng như vậy, dựa vào cái

gì? Dựa vào cái gì cô ấy muốn gả vào Phó gia lại không cần làm như vậy, chỉ vì đó là vợ Phó Thời

Lễ, được mọi người công nhận?”

“Con còn không hiểu sao?” Kiều phu nhân nói với cô: “Bởi vì cô ấy gả cho con chính thất, con gả cho

người nhà Phó gia, chẳng qua chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi.”

Đây mới là điều Kiều Doãn Yên khó chịu nhất, nhưng cô lại không có lựa chọn nào khác.

So với thái độ lạnh như băng của Phó Thời Lễ đối với cô thì Phó Đình Ngạn thực sự tốt với cô, cũng

rất yêu cô.

Tình huống năm đó như vậy, trong xương cốt Kiều Doãn Yên lại không phải loại phụ nữ dễ dãi, có thể

sẵn sàng đi bám chân quần Phó Thời Lễ, cô bị từng câu từng chữ của mẹ kích thích, đôi mắt hơi đỏ

lên.

Kiều phu nhân không quan tâm con gái mình gả cho vị nào ở Phó gia, bởi vì mục đích hai nhà kết thân

đã đạt được.

Bà đặt tách trà xuống, chậm rãi đứng dậy đi lên lầu, chỉ ném lại một câu: “Tự mình ngẫm lại.”

Kiều Doãn Yên đứng bất động tại chỗ, thân thể suy sụp đến cực hạn.

*

Sóng gió lần này qua đi, Khương Từ liền không gặp lại nhóm người Kiều Doãn Yên nữa, chỉ biết Lương

gia vì tỏ thái độ nên đã đưa Lương Hề Ngọc xuất ngoại, nói đi bồi dưỡng thêm 2,3 năm sẽ trở về.

Người sáng suốt đều nhìn ra bồi dưỡng chính là một cái cớ tuyệt vời.

Cuối tuần, hôm nay mưa phùn không ngừng.

Khương Từ từ nhà đi làm, xe dừng dưới tòa nhà, cầm ô xuống xe, từ xa liền nhìn thấy một thân ảnh

cao lớn đĩnh bạt quen thuộc đứng trước cửa.

Dường như cũng vừa mới đến, càng đến càng gần lại càng thấy rõ người. “Quý thiếu.”

Khương Từ chào hỏi, tự nhiên mà nói: “Đến đưa Hòa Sanh đi làm sao?” Quý Hàn Phong mặc bộ tây trang

màu xanh nước biển đậm đứng ở chỗ này, dáng người tiêu sái hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Anh nắm

chặt bàn tay đưa lên trước đôi môi mỏng khụ khụ hai tiếng, khuôn mặt tuấn tú đờ ra, hỏi Khương Từ:

“Bảo an công ty cô sao lại như này, còn không cho ai vào?” “……” Ồ, hóa ra là bị chặn không cho vào.



Khương Từ chậm rãi thu ô lại, đi vào, người đàn ông phía sau cũng nhân cơ hội đi theo.

Sau đó hai người cùng nhau bước vào thang máy, ngón tay trắng nõn của cô ấn nút, cười như không

cười nhìn Quý Hàn Phong nói: “Quý thiếu không phải đến quấy rối nhân viên công ty tôi đi?”

Quý Hàn Phong được vào, hàn ý trên khuôn mặt cũng dần dần rút đi, lại khôi phục dáng vẻ lười biếng

lúc trước mà mở miệng nói: “Khương tiểu thư, cô chê cười tôi như vậy có phải không có đạo đức rồi

không, lúc trước khi Phó Thời Lễ theo đuổi cô……”

Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ nhìn thẳng vào anh, hai người nhìn nhau, Quý Hàn Phong dừng vài

giây, môi mỏng chậm rãi phun ra: “Tôi nói không ít lời hay về cô.”

Ý tứ này ám chỉ rất rõ ràng, cô không cần anh dạy đi?

Khương Từ lại như nghe không hiểu, nhẹ giọng nói: “Về nhà tôi sẽ bảo Thời Lễ mời anh uống rượu.”

“……” Quý Hàn Phong.

Khi đến công ty, các nhân viên cơ bản đều đã đi làm.

Vì Khương Từ muốn cho con trai rửa mặt ăn sáng nên ngày nào cũng sẽ đến muộn hơn nửa tiếng, khi cô

xuất hiện, mọi người đều cười chào hỏi. Quý Hàn Phong liếc nhìn xung quanh, đứng bên cạnh thấp

giọng hỏi: “Bộ phận PR của cô ở văn phòng nào?”

Khương Từ cũng không ngăn anh đi tìm Hòa Sanh, chỉ đường sau đó xoay người đi vào phòng làm việc

của mình, trợ lý cầm văn kiện, vội vàng theo kịp báo cáo công việc.

Một lúc sau, ngay cả Khương Từ ngồi bên trong cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Trợ lý trộm đi ra ngoài xem, lại trở về nói: “Người đàn ông mặc tây trang màu xanh nước biển đậm

kia đang tranh cãi với Hòa Sanh.”

Dù sao cũng là bà chủ đưa vào, nhìn qua quan hệ khá tốt, trợ lý cũng không dám nói bậy.

Nhưng Khương Từ lại nhàn nhạt mở miệng: “Tìm hai bảo an lên đây.” Trợ lý sửng sốt, gật đầu: “Vâng.”

Cửa văn phòng đang đóng lại mở, sau đó lại đóng lại như cũ.

Khương Từ ngồi trên bàn làm việc một lúc thì nhận được một cuộc gọi của Khương Thuấn Ngôn, một đoạn

thời gian anh âm hồn không tan mấy ngày rồi lại bị Phó Thời Lễ phát hiện hạng mục có vấn đề liền

ném cho anh, Khương Thuấn Ngôn trong lúc nhất thời bận rộn nên không có thời gian dây dưa bên này.

Bây giờ lại nhìn thấy người này gọi đến, Khương Từ lại đau đầu.

Cô biết với tính khí của Khương Thuấn Ngôn, cô không trả lời điện thoại sẽ trực tiếp đến công ty.

Các nhân viên bên ngoài mới xem xong trận náo nhiệt của Quý Hàn Phong, Khương Từ không muốn mọi

người tiếp tục thấy Khương Thuấn Ngôn.

Cô trả lời, nhưng giọng nói đạm bạc: “Có chuyện gì?”

Giọng nói Khương Thuấn Ngôn truyền đến: “Tối nay cùng anh dự tiệc.” Đây không phải giọng điệu

thương lượng, mà là thông báo.

Khương Từ mặt không đổi sắc nói: “Tôi không rảnh, Khương Giang Nguyên không đi cùng anh sao?”

“Đều là em anh, anh chọn em không được sao?” Điện thoại im bặt, lười nói với anh.

Khương Thuấn Ngôn lại nói: “Anh không quen với một nơi xa lạ như thành phố S, em đi cùng anh, vừa

lúc có thể giới thiệu một chút cho anh.”

“Tôi cũng không quen.” Lời nói của Khương Từ không phải thoái thác, tính cách cô không thích hợp

giao tiếp với người khác, cũng rất ít khi lợi dụng quan hệ với Phó gia để vào vòng hào môn.

Hơn nữa, cô trực tiếp nói: “Anh còn cần người khác giới thiệu sao?”

Xuất thân là người Khương gia đã cứu Khương Thuấn Ngôn khỏi rất nhiều trở ngại và chuyện phiền

toái.

Khương Thuấn Ngôn thấy thái độ cứng rắn của cô, đành phải đổi phương thức khác, nói: “Vậy em cùng

anh ăn một bữa cơm, được không? Yến tiệc không tham gia thì ăn một bữa cơm đi.”

Khương Từ chậm rãi mím môi.

Khương Thuấn Ngôn ở đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này chồng em cố ý tìm

việc cho anh, anh bận đến mức chưa ăn một miếng cơm nóng nào, đừng nói đến việc quấy rầy em, thời

gian theo đuổi gái cũng không có.”

Anh đang ngả lá bài thông cảm, còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ: “Nếu em không đến, anh đành phải đến tìm

em.”

“……” Khương Từ. “Mấy giờ?”

“Năm giờ chiều, đúng giờ anh đến đón.”

Khương Từ không kiên nhẫn nghe anh nói xong, ngón tay trắng nõn gạt điện thoại.

*

Một ngày bận rộn công việc nhanh chóng trôi qua, nháy mắt trời đã về chiều.

Sau khi Khương Từ họp với bộ phận PR xong, kêu Hòa Sanh lại: “Không có việc gì chứ?”

Sắc mặt Hòa Sanh trông bình thường, mắt khẽ cụp xuống: “Cảm ơn Khương đạo đã quan tâm, tôi không

sao.”

Chuyện giữa cô với Quý Hàn Phong, không ai biết. Nhưng quấy rối đến công ty cũng có phần xấu hổ.

Khương Từ hỏi: “Quý Hàn Phong đang theo đuổi cô?”

Hòa Sanh sắp xếp văn kiện trên tay, nghe xong câu này có vài phần cười khổ: “Khương đạo, nếu tôi là

một cô gái 17,18 tuổi, nghe thấy câu này chỉ sợ hào hứng không thôi.”

Nhưng là, không phải cô.

Hòa Sanh nhìn đến hiện thực, nói: “Tôi là một người phụ nữ nghèo hai bàn tay trắng, không có tiền,

không có tài, tư sắc nhạt nhẽo khả năng được Quý Hàn Phong tạm thời coi trọng, nhưng sớm muộn gì

anh ta cũng nhìn chán thôi.”

Khương Từ cũng biết tính đào hoa của Quý Hàn Phong, tự nhiên sẽ không khuyên Hòa Sanh nhảy vào hố

lửa.

Cô ngừng nói, cúi đầu nhìn xuống thời gian trên đồng hồ.

“Khương đạo, tôi ra ngoài trước.” Hòa Sanh rất có ánh mắt, biết Khương Từ có việc nên không ở đây

quấy rầy.



5h10p, Khương Thuấn Ngôn đúng giờ gọi điện thoại đến. Lời ít ý nhiều, chỉ nói bốn chữ: “Anh đang

dưới lầu.”

Khương Từ cầm túi xách đi ra khỏi văn phòng, cô mặc đồ không quá cầu kỳ, như bình thường, một chiếc

áo sơ mi trắng đơn giản phối với một chiếc váy dài màu xanh xám, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn

dẫm lên giày cao gót.

Trang điểm nhẹ nhàng, trên người trừ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út thì không có trang sức gì.

Khương Thuấn Ngôn nhìn thấy Khương Từ đi ra, lên xe.

Anh ném cho cô một hộp quà, bên trong là những món trang sức đắt tiền. “Đi công tác mua cho em.”

Khương Từ mở ra nhìn thấy, mặt không đổi sắc đóng lại: “Tôi không cần những thứ này.”

Cô không phải không có, chỉ là xưa nay không thích đeo những thứ này, nói xong liền vứt xuống ghế

sau.

Khương Thuấn Ngôn đã miễn dịch với hành vị cự tuyệt này của cô, khởi động xe chạy rời đi.

Dọc theo đường đi, đôi mắt Khương Từ bình tĩnh nhìn về phía trước, bên cạnh, nghe thấy Khương Thuấn

Ngôn đang nói chuyện: “Chậc, thành phố S cũng bị tắc đường, lần trước rạng sáng anh bị chặn đến 2h

sáng mới đến khách sạn, có thể sánh với Bắc Kinh rồi.”

“Dù sao mấy tháng nữa anh cũng trở về.” Giọng điệu Khương Từ nhàn nhạt.

Sau khi hợp tác kết thúc, Khương Thuấn Ngôn tự nhiên sẽ không ở đây lâu. Rốt cuộc địa bàn của

Khương gia không phải chỗ này.

Khi nói về việc trở về Bắc Kinh, lần đầu tiên Khương Thuấn Ngôn không nhắc đến đại thọ của lão gia

tử, thay vào đó, nghiêm túc nói: ”Việc em đã kết hôn, anh về nói với người trong nhà, ông nội và

các bác gái nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Thật ra em không biết, trước khi em tốt nghiệp, ông nội đã

nhìn trúng một vị hôn phu có lai lịch lớn thứ 2 ở Bắc Kinh cho em. Ông muốn đợi ngày quan hệ với em

dịu đi, về việc này, ông sẽ gả em đi.” Khương Từ không mong đợi điều này xảy ra, lông mày nhướng

lên.

Khương Thuấn Ngôn nhận thấy ánh mắt của cô, cười cười: “Nhưng em đã kết hôn, Khương gia khẳng định

sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.” Không nhắc đến càng tốt.

Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ rất đẹp, lại lộ ra một tia phiền chán nói: “Anh nhắc đến cũng vô

dụng, cẩn thận Phó Thời Lễ sẽ đánh chết anh.” Khương Thuấn Ngôn sửng sốt, ngay sau đó bật cười vài

tiếng.

Lời nói của Khương Từ cũng không sai, người đàn ông nào bị cướp mất vợ còn có thể bình tĩnh?

Huống chi, Phó Thời Lễ thích cô như vậy.

Dọc theo đường đi, hai người giống như đều cãi nhau, Khương Từ cũng không chú ý cảnh vật ngoài cửa

sổ xe. Sau khi xe dừng lại, cô mở cửa xe, mới thấy xe dừng lại ở cửa một khách sạn sang trọng.

Khương Thuấn Ngôn bước xuống xe trước, sải bước kéo cô vào. “Khương Thuấn Ngôn!”

Khương Từ nhìn thấy những vị tiểu thư được tiếp đón liền biết mình bị lừa. Ai ăn một bữa cơm lại

đến nơi này?

Miệng Khương Thuấn Ngôn nói chỉ đi ăn cơm, quay đầu lại là lừa cô đến. Hành vi đê tiện vô sỉ,

Khương Từ không khỏi tức giận.

“Em đừng kêu, chú ý hình tượng.”

Trước công chúng, Khương Thuấn Ngôn lại dùng sức lớn, dễ dàng kéo Khương Từ xoay người muốn đivề,

anh đè thấp thanh âm nói: “Coi như em vì anh họ làm bạn nữ một lần?”

Khương Từ tránh không thoát, lạnh lùng nói: “Về sau tôi sẽ không tin anh.” Cô cũng thật ngốc.

Mười mấy năm trước Khương Thuấn Ngôn cũng dùng đủ thủ đoạn tương tự lừa cô, khi đó, là sinh nhật

Khương Giang Nguyên, mời rất nhiều thiếu gia, tiểu thư ở Bắc Kinh mà Khương Từ làm sao có thể đi

chúc mừng Khương Giang Nguyên ?

Cô không muốn đi, Khương Thuấn Ngôn liền lừa cô.

Trong bữa tiệc sinh nhật đó, Khương Từ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, như thể sự xuất hiện của cô đã lấy đi

thân phận của Khương Giang Nguyên, đoạt đi đồ vật của người khác, cô trở thành một nữ phụ báo thù

vô cùng hung ác.

Kể từ khi đó, Khương Từ không còn cảm tình với Khương Thuấn Ngôn. Anh vì giúp em gái mình, lại làm

tổn thương một người em gái khác.

Nguyên nhân là thân phận của Khương Giang Nguyên xấu hổ, khóc lóc nói người khác coi cô là hàng giả

đều không muốn chơi với cô ta, cho nên, mới có thể hy vọng Khương Từ có thể đến bữa tiệc sinh nhật,

cùng Khương Giang Nguyên chị em tình thâm phá vỡ sự nghi ngờ của người khác.

Lại không nghĩ đến, Khương Giang Nguyên ở hiện trường là một bạch liên hoa, làm như thể Khương Từ

không thể chịu được được cô ta, bắt nạt cô ta. Cho đến hôm nay, Khương Từ lạnh nhạt nhớ lại, nhắc

lại với Khương Thuấn Ngôn: “Sau lần này anh đừng liên lạc với tôi nữa.”

Trong sảnh tiệc của khách sạn, có một quản lý chuyên tiếp đãi.

Một nam thanh niên mặc tây trang phẳng phiu tiếp nhận thiệp mời của Khương Thuấn Ngôn, mở to mắt

nhìn Khương Từ lần nữa, anh ta cung kính nói: “Khương tổng, Khương phu nhân mời vào bên trong.”

Bước chân của Khương Thuấn Ngôn dừng lại, nói với vị quản lý: “Cô ấy là Khương tiểu thư, em họ ruột

của tôi.”

Nam quản lý sửng sốt, phản ứng nhanh chóng, đổi lại cách xưng hô: “Khương tiểu thư.”

Cổ tay trắng nõn của Khương Từ bị bàn tay to lớn của Khương Thuấn Ngôn nắm chặt, lực đạo mạnh khiến

da cô đỏ bừng, trước mặt người ngoài cô cố nặn ra một nụ cười.

Cô biết Khương Thuấn Ngôn đang nghĩ gì.

Vừa bước chân vào cánh cửa này, người trong giới hào môn đều sẽ biết. Khương gia ở Bắc Kinh và Phó

gia ở thành phố S có mối quan hệ gì.

Hết chương 109

【Chương sau là 1 màn siêu đáng đọc, rồi mn sẽ ghét con đĩ Nguyên lắm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play