Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

Group FB: Sweet Candies

Khương Từ lái xe dừng trước cửa một nhà hàng, đưa hai người đi ăn cơm trước. Lúc này đã 7 rưỡi,

khách đến cũng rất nhiều, cô đã đặt phòng trước ngăn cách với âm thanh náo nhiệt bên ngoài.

Đường Hàm Hàm ngồi xuống liền gỡ khẩu trang ra, thở phào nhẹ nhõm. Khương Từ rót một cốc nước ấm

cho Hòa Sanh rồi bảo cô từ từ uống, sau đó lại rót cốc nước cho cô gái nhỏ làm trời làm đất hơn nửa

năm.

“Chị dâu.” Đường Hàm Hàm bối rối nhìn cô.

Khương Từ cởi áo khoác màu be đặt sang một bên, cau mày hỏi: “Em mang thai mấy tuần rồi?”

Căn phòng yên lặng, lời nói của cô phát ra rõ ràng.

Hòa Sanh uống nước, tầm mắt đôi mắt cũng dừng trên người Đường Hàm Hàm.

“Không có.”

Đường Hàm Hàm xấu hổ lắc đầu đầu: “Em không có thai.”

Khương Từ lại hỏi: “Em không mang thai thì đến khoa phụ sản làm gì?” Ngón tay Đường Hàm Hàm không

tự chủ nắm chặt góc áo, ấp a ấp úng nói: “Chỉ đi xem một chút……”

Rất rõ ràng lời ngụy biện này hoàn toàn không có tác dụng với Khương Từ. Cô đặt ly nước xuống, nói:

“Nói cho chị biết hay để chị đến hỏi Triển Tín Giai.”

“Đừng đừng đừng……” Cánh cửa sinh mệnh của Đường Hàm Hàm như bị chèn ép, thành thật giải thích,

giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Chị dâu, em đến tham khảo một chút chuyện thụ tinh nhân tạo.”

“……”

Bầu không khí trong phòng im lặng một lúc. Vẻ mặt Khương Từ phức tạp.

Hòa Sanh, người đang im lặng ở một bên lắng nghe cũng đột nhiên bị sặc nước.

Đường Hàm Hàm đã rất đau khổ lại ép cô nói.

Sau đó, hai người nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt khó tin.

Khương Từ là người đầu tiên phản ứng kịp: “Em mới 23 tuổi, thụ tinh nhân tạo làm gì?”

Không đúng, câu cô hỏi không đúng.

Vừa nói xong mà, lại hỏi: “Ba của đứa trẻ sinh thụ tinh là ai?”

Trong khoảng thời gian về nước, ngay cả bóng dáng của Đường Hàm Hàm Triển Tín Giai thậm chí còn

chưa thấy, không có khả năng là anh.

Kết quả, Đường Hàm Hàm nâng cằm lên nói: “Triển Tín Giai, em có nòng nọc nhỏ của anh ấy.”

Khương Từ không hỏi làm sao cô có.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Đường Hàm Hàm nhăn lại, lại nói: “Triển Tín Giai năm nào cũng đến bệnh

viện kiểm tra toàn thân một lần, năm ngoái em mua bác sĩ bệnh viện lấy nòng nọc nhỏ của anh ấy. Chị

dâu, anh ấy muốn đấu với em? Hừ hừ.”

Bụng cô lớn, Triển Tín Giai chờ ngày hai đầu gối quỳ xuống đi. Quỳ xuống, cũng đừng nghĩ sẽ dỗ được

cô!

Khương Từ đau đầu.

Vừa thấy liền biết Đường Hàm Hàm quyết tâm muốn làm như vậy, cô vươn bàn tay trắng nõn lấy nước

uống, cố gắng bình tĩnh cảm xúc.

Hòa Sanh rất ân cần giúp cô rót đầy ly nước. Khương Từ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Hòa Sanh cười

nói: “Tôi ra cửa là quên.”

Cô là phóng viên giải trí, mà Đường Hàm Hàm lại là tiểu hoa đán hot nhất hiện nay.

Nếu chuyện Đường Hàm Hàm đến bệnh viện vì Triển Tín Giai thụ tinh nhân tạo bị truyền ta, chỉ sợ,

những tạp chí nghèo đói năm nay sẽ được cứu sống trong vài phút.

Nhưng Khương Từ đã thanh toán tiền thuốc men cho cô, Hòa Sanh không phải là người lấy oán báo ơn.

Đề tài này dừng lại khi người phục vụ bưng đồ ăn lên bàn.

Khương Từ trước để Đường Hàm Hàm ăn no được nửa thì đi ra ngoài trả lời điện thoại của Phó Thời Lễ.

Thể chất của Đường Hàm Hàm ăn không mập, một bên gặm xương sườn, một bên nói chuyện về một phương

tiện truyền thông nào đó với Hòa Sanh, hồn nhiên không biết bản thân gặp rắc rối.

Đầu ngón tay của Khương Từ xoa ấn đường, sau khi ngồi xuống một lần nữa lại nghiêm túc nói với cô:

“Đợi lát nữa anh họ em đến.”

“Ồ!”

Đường Hàm Hàm theo bản năng trả lời, đợi khi phản ứng lại suýt chút nữa sặc xương sườn trong miệng,

vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm

Khương Từ hỏi: “Anh, anh họ em đến đây?” “Ừ, nửa tiếng nữa sẽ đến.”

“Anh ấy, anh ấy biết chuyện?”

Khương Từ lẳng lặng nhìn cô, rất rõ ràng đã biết.

Đường Hàm Hàm dù sao mới là em họ bảo bối của Phó Thời Lễ, thân phận của cô chỉ là chị dâu, gặp

chuyện này, đơn giản vứt cho anh lo liệu, nếu không không xử lý ổn thỏa, đến lúc đó trong ngoài đều

không phải người. “Chị dâu, em sao mang thai được đây.” Đường Hàm Hàm sắp khóc.

Khương Từ đưa khăn giấy cho cô: “Em cứ tùy hứng như vậy, đừng nói anh em sẽ có thái độ gì ngay cả

chị cũng muốn đánh em.”

Một cô gái trẻ mới hai mươi mấy tuổi, tương lai tươi sáng lại muốn thụ tinh nhân tạo? Nếu bụng lớn,

mẹ Phó Thời Lễ và dì hai của anh khả năng sẽ bị dọa sợ rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đường Hàm Hàm cũng biết sợ: “Anh họ khẳng định sẽ đánh chết em.” “Vậy khi em muốn thụ tinh nhân tạo

sao lại không nghĩ đến điều này?” Đường Hàm Hàm không gặm xương sườn nữa, thừa dịp Khương Từ không

chú ý, trộm gửi cho Quý Hàn Phong một tin nhắn cứu mạng khẩn cấp, sau đó lại gọi phục vụ lấy rượu.

Trước mặt hai người phụ nữ, Đường Hàm Hàm ủy khuất nói: “Uống say.” Nửa tiếng sau.

Trước khi Phó Thời Lễ đến, Đường Hàm Hàm cũng đã chuống say bản thân.

Cô say sưa nằm trên bàn, khuôn mặt nhỏ xinh ửng đỏ, ánh mắt mờ mịt khi nhìn lên.

Ở cửa, một người đàn ông mặc tây trang màu xám đen cao cấp xuất hiện, chỉ riêng khí độ chững chạc

và chín chắn của anh đã khiến người khác không thể xem nhẹ. Anh liếc nhìn vào phòng, giọng nói trầm

thấp từ đôi môi mỏng vang lên: “Sao lại thế này?”

Khương Từ đứng dậy, đi đến nắm bàn tay to của anh nói: “Say.”

Cô không vạch trần tâm tư nhỏ của Đường Hàm Hàm, sắc mặt Phó Thời Lễ giờ phút này nhìn không ra cái

gì.



Một người uống say, một người chân bị thương.

Khi Phó Thời Lễ đến quầy lễ tân thanh toán, Khương Từ nói với anh: “Anh đưa Hàm Hàm về nhà, em đưa

vị tiểu thư này về.”

Đường Hàm Hàm nghe thấy.

Cô say nhưng không say chết, miệng ồn ào: “Quý Hàn Phong nói muốn đến đón em, em khuông muốn về

cùng anh họ.”

Đôi mắt đen của Phó Thời Lễ nheo lại, nói với cô: “Em cho rằng Quý Hàn Phong có thể đến đây cứu

em?”

Khương Từ nghe thấy ngữ khí uy hiếp, nghĩ thầm Đường Hàm Hàm tìm người đến chỉ sợ đến lúc đấy không

cứu ra khỏi chỗ Phó Thời Lễ mà bị hai

người đàn ông này dạy dỗ một trận.

Trong khi Đường Hàm Hàm vẫn đang kêu ca muốn Quý Hàn Phong đến đón mới bằng lòng về, Hòa Sanh đã

chậm rãi đỡ bàn đứng dậy, từ chối trước ý tốt của Khương Từ, nói: “Tôi sẽ bắt taxi về, Khương tiểu

thư, không cần phiền cô đưa tôi về, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời cô ăn cơm. Hôm nay cảm ơn cô rất

nhiều.”

Nói xong không cho Khương Từ cơ hội nói gì. Hòa Sanh cần phải đi.

Cô cầm túi xách lên, có vẻ rất gấp.

Khương Từ thấy cô kiên trì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đón xe giúp cô.”

“Không cần, cảm ơn.” Hòa Sanh chịu đựng vết thương ở chân, bóng dáng gầy yếu nhanh chóng biến mất ở

cửa phòng, bước đi vội vàng, ngay cả tập tài liệu đặt ở một bên cũng quên không mang đi.

Khương Từ cầm tập tài liệu đi, sau đó nhìn Phó Thời Lễ lôi Đường Hàm Hàm như một con gà ra khỏi nhà

hàng, cô cũng theo sát phía sau.

Chiếc xe cô lái đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài nhà hàng, ngày mai lại đến lấy. Trên xe, Đường Hàm Hàm bật

khóc.

Cô bị Phó Thời Lễ dùng ánh mắt rét lạnh nhìn qua.

Rất ủy khuất gục trong lồng ngực Khương Từ, lại không dám mắng anh họ mình, chỉ có thể mắng Triển

Tín Giai: “Đồ cặn bã, anh ta không muốn lấy em, chị dâu, ngày mai em sẽ đi ngủ với các tiểu thịt

tươi trong giới, đội cho anh ta một chiếc nón xanh, ngày nào cũng cho anh ta đội, không trùng cái

nào.”

Khương Từ lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô đi, nhẹ giọng nói: “Em thích cậu ấy, sao lại muốn

trốn tránh khiến cậu ấy tức giận.”

Hình thức yêu đương của Đường Hàm Hàm hoàn toàn trái ngược với Khương Từ. Khi cô và Phó Thời Lễ mới

bắt đầu ở bên nhau, giữa hai người không xuất hiện vấn đề gì là bởi vì hai người chưa hiểu rõ về

nhau vì vậy càng muốn nói chuyện trực tiếp với nhau.

Nhưng Đường Hàm Hàm thì khác.

Cô nhận lời mời của Hollywood, một phần là vì tức giận.

Sau nửa năm tức giận về nước, cơn tức giận vẫn không biến mất mà càng ngày càng có chiều hướng gia

tăng.

Không thấy Triển Tín Giai, lại nghĩ về anh.

Suy nghĩ của cô gái nhỏ, Khương Từ tuổi này cũng không rõ ràng lắm. Cô chỉ nói với Đường Hàm Hàm:

“Sau khi em về nước, Triển Tín Giai đã đến thăm nhà em ba, bốn lần. Lúc này em muốn hay không muốn

chỉ cần mở miệng là được. Nhưng sau này dù muốn có khi mở miệng nói cũng không được.”

Khương Từ nói đến điểm mấu chốt, vẫn nên để tự Đường Hàm Hàm suy nghĩ.

*

Phó Thời Lễ trực tiếp đưa Đường Hàm Hàm về Đường gia, còn dặn dò dì hai chăm sóc cô cẩn thận một

thời gian, lại đích thân gọi điện cho người đại diện của Đường Hàm Hàm, đẩy lịch trình làm việc của

cô trong ba tháng này đi.

Theo cách nói này, có lẽ anh đã tính đến chuyện Đường Hàm Hàm ra nước ngoài công tác sẽ trốn đi thụ

tinh nhân tạo.

Phó Thời Lễ nói với dì hai loại chuyện hoang đường này.

Mẹ Đường bị chọc giận đến mức đau ngực: “Đứa nhỏ này bị chúng ta chiều hư! Trốn Triển Tín Giai tìm

không thấy, lại ngầm muốn mang thai con thằng bé?”

Chân mày Phó Thời Lễ nhíu lại, đôi môi mỏng khẽ mở nói: ”Làm công tác tư tưởng cho con bé trong

khoảng thời gian này trước. Nếu con bé muốn nháo thì khiến con bé cắt đứt với Triển Tín Giai.”

Sau cùng, không cho đi thụ tinh nhân tạo, làm sao Đường Hàm Hàm có thể chịu?

Đây chắc chắn đang nắm giữ cánh cổng cuộc đời.

Mẹ Đường không còn cách nào khác, thở dài nói: “Từ khi con bé trở về từ Hollywood đã không về nhà,

nói tránh làm phiền Triển Tín Giai, bảo chúng ta đừng phản ứng, bản thân chạy đến ở nhờ nhà bạn

học, xem ra bây giờ phải nghiêm khắc quản con bé.”

Ngay cả Triển Tín Giai đã được Đường gia coi là con rể tương lai, mẹ Đường cũng không muốn nhìn

thấy con gái mình vác bụng to gả chồng. Địa vị gia đình càng hiển hách lại càng coi trọng phương

diện lễ tiết và thanh danh của gia đình.

Sau khi Phó Thời Lễ nhẹ nhàng trấn an dì hai, liền đưa Khương Từ rời khỏi Đường gia.

Dọc theo đường đi, anh luôn nhíu mày trông vô cùng khó chịu. Ít nhất, trong mắt Khương Từ là như

thế.

Trong xe, cô chủ động nói : ”Anh ăn cơm chưa?”

Bàn tay Phó Thời Lễ nắm vô lăng, lái xe ổn định, giọng nói nhàn nhạt: “Rồi.”

“Ăn ở nhà?”

“Ừ.”

“Tự Bảo ăn chưa?” “Rồi.”

Câu hỏi của Khương Từ đều vô nghĩa, câu trả lời của Phó Thời Lễ cũng vô nghĩa.

Hai người em một câu anh một câu, cứ nhạt nhẽo nói như vậy, không khí bên trong xe trở nên thực xấu

hổ.

Đến cuối cùng, cô đơn giản ngậm miệng.

Phó Thời Lễ ghé mắt, tầm mắt nhìn về phía sườn mặt tinh xảo của cô, hơi dừng lại sau đó quay tay

lái đi về phía khác.

Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho trợ lý, đồng thời cũng nhận được email của Hòa Sanh, tốc độ



làm việc của cô ấy rất nhanh. Cô nhàm chán nhấn vào tập tài liệu, nhân tiện đọc giết thời gian.

Khi xe dừng lại, Khương Từ mới chậm rãi ngẩng đầu. Xe đổi hướng, Khương Từ lại không chú ý đến.

Cô chớp mắt, nhìn ra bên ngoài không phải biệt thự quen thuộc mà là một bãi đỗ xe ngầm xa lạ, xung

quanh tối tăm, yên tĩnh không một tiếng động, dường như không có ai ở đây.

“Anh……”

Khương Từ nhìn sang ghế lái, Phó Thời Lễ đã cởi dây an toàn.

Anh đột nhiên nghiêng người, dáng người đĩnh bạt áp xuống, duỗi tay từ từ hạ lưng ghế xuống, khí

thế tiến công của người đàn ông rất mạnh, Khương Từ sững sờ, chỉ có thể hỏi: “Anh đang làm gì?”

Bốn năm trước Phó Thời Lễ cũng là loại khí thế này, đè cô lên ghế lái phụ mà làm.

Khi đó Khương Từ say rượu mơ mơ màng màng, hối hận lại không thể thoát khỏi sự khống chế của anh.

Lần này cũng như vậy.

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ hôn xuống tóc cô, như không có chuyện gì: “Anh muốn ngủ với em.”

Hơi thở nỏng rực của người đàn ông truyền đến lỗ tai Khương Từ, phả lên da thịt trắng nõn của cô, ý

định rất rõ ràng.

Anh muốn ngủ với cô, hơn nữa một đời cũng không đủ.

Những ngón tay thon dài hữu lực của Phó Thời Lễ nắm lấy cằm người phụ nữ, đôi mắt sâu thẳm nhìn

chằm chằm vào hàng mi đang run rẩy của cô, giọng nói trầm thấp tràn ra từ cổ họng dần trở nên trầm

đục: “Phản ứng chút đi, ân?”

Khương Từ bị anh đè gần như vậy, không thở nổi, thật oi bức.

Mái tóc đen nhánh của cô rối tung, đôi môi đỏ mọng khẽ thở dài nói: “Phó Thời Lễ, đây là bãi đỗ xe

ngầm!”

Cũng không biết sao anh tìm được bãi dỗ xe ngầm hẻo lánh này ở đâu. Đèn trong xe mờ mịt khiến tầm

mắt chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy các đường nét trên khuôn mặt càng khiến người ta cảm thấy lo lắng,

bất an.

Khương Từ cho rằng không phải ở nhà cô không đút anh ăn no.

Chính là, hiển nhiên đêm nay Phó Thời Lễ muốn làm chuyện đó bên ngoài, những ngón tay thon dài vứt

áo khoác của cô ra ghế sau, váy cởi đến thắt

lưng, nửa người trên chỉ còn một chiếc áo ngực màu đen chưa cởi.

Ánh mắt anh như thiêu đối nhìn chằm chằm người phụ nữ bị anh ôm trong ngực.

Làn da Khương Từ rất trắng so với tấm vải đen hình thành sự đối lập rõ ràng, rất dễ gây ảnh hưởng

mạnh đến thị giác của người đàn ông. Hầu kết anh lăn lên lăn xuống, có chút kiên nhẫn sờ đường cong

trên cơ thể cô.

Bàn tay to đặt trên ngực mềm mại của cô, hơi dùng sức, Khương Từ nhịn không được kêu một tiếng:

“Thời Lễ.”

Động tác của Phó Thời Lễ đột nhiên dừng lại, 1,2 giây?

Tiếp theo, anh hôn cô mãnh liệt, hơi thở nam tính mạnh mẽ xâm chiếm. Khương Từ kêu anh chậm một

chút, xe cứ chấn động rung lắc như vậy khiến cô cảm thấy bất an.

Phó Thời Lễ dường như không cảm giác được cái này, áo sơmi xám trên người kéo ra từ quần tây, đôi

bàn tay to lớn cởi hết váy cô ra rồi lại cởi dây lưng của mình.

Sau đó, anh đặt một tay lên đầu cô, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều mị của cô.

Đôi mi xinh đẹp của Khương Từ run lên, nước mắt không ngừng chảy ra, chỉ có thể dùng ngón tay yếu

ớt ôm lấy người đàn ông, đầu ngón tay liên tục véo bắp thịt cường tráng của anh qua lớp áo sơ mi.

*

Sau khi xong việc.

Không khí bên trong xe rất oi bức, Phó Thời Lễ mở cửa sổ xe ra, thông thoáng không khí.

Ý thức trong đầu của Khương Từ vẫn còn trắng xóa, cô yếu ớt dựa vào lưng ghế, hai chân mảnh khảnh

lõa lồ lộ ra bên ngoài, không khép vào.

Phó Thời Lễ lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, môi mỏng ngậm lấy, tầm mắt nhìn cô đã một lúc

vẫn chưa phục hồi tinh thần, khàn khàn nói trước: “Em gần đây luôn đối xử với anh có lệ, mới vừa về

được hai tháng, đã mệt mỏi chuyện này?”

Khương Từ còn chưa tính sổ chuyện anh làm cô trong xe. Người đàn ông này thì tốt rồi còn đánh đòn

phủ đầu.

“Ân? Nói gì đi.” Phó Thời Lễ rít một hơi, cúi người lại gần, cố ý nhả khói thuốc lên khuôn mặt đỏ

bừng của cô.

Khương Từ sặc khói thuốc, ho khan một tiếng.

Đôi mắt buông lỏng của cô rõ ràng hơn một chút, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, cô

vươn tay muốn đánh anh: “Phó Thời Lễ, anh lại bắt nạt em.”

“Muốn đánh sao?” Bàn tay to của Phó Thời Lễ bắt lấy tay mềm mại của cô, áp vào mặt mình: “Dùng sức

đánh một chút.”

Đầu ngón tay Khương Từ chạm vào mặt anh, cũng không nhẫn tâm đánh.

Cô chính là tức giận, giọng nói ủy khuất: “Anh cảm thấy em gần đây hay có lệ với anh, anh liền mang

em đến bãi đỗ xe ngầm hẻo lánh này cưỡng gian?”

Nói anh cường thế cũng không quá.

Ngay từ đầu Khương Từ đã không muốn, sức nhỏ không thể sáng được sức mạnh của anh.

Hơn nữa không gian bên trong xe lại nhỏ như vậy, cô có thể trốn vào đâu. Phó Thời Lễ vẫn nắm tay

cô, đồng thời cúi đầu, môi mỏng hôn xuống môi cô, hơi thở ấm áp mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt,

giọng nói khàn khàn: “Em cũng thích, đừng vội bác bỏ, lúc đi vào, anh có thể cảm nhận được điều

đó.”

Lời nói của anh lộ liễu lại vô cùng táo bạo.

Một khi đàn ông mất đi vẻ đạo đức giả, không gì có thể cản trở anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ của

Khương Từ đỏ lên, dựa vào sự nhẫn nại, lòng bàn tay không ngừng đẩy lồng ngực cường tráng của người

đàn ông, sợ anh lại bất chấp làm một lần nữa.

Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp lại ở một nơi hẻo lánh, xa lạ ân ái. Điều này dễ dàng tạo cảm giác

hưng phấn, kích thích cho đàn ông. Nói cách khác, không khác gì đang trộm hoan ái với vợ.

Ở trong xe Khương Từ bị anh hôn đến ngây ngốc, trong lòng thấy Phó Thời Lễ cũng hư như những người

đàn ông khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play