Mở cửa nhà của Thượng Quan Liệt, Mộ Tuyết thấy không có ai ở trong phòng khách liền bước thẳng vào phòng làm việc khiến cho anh ngẩn ngơ.“Anh!” Giọng nói của Mộ Tuyết vang lên trong trẻo trong phòng làm việc lạnh lẽo.Đôi mắt vô thần của Thượng Quan Liệt dần dần phản ứng lại.

Là Mộ Tuyết, Mộ Tuyết trở về.“Ăn tối sao? Tại sao lại ngồi ngẩn người ở đây?” Thấy Thượng Quan Liệt phản ứng lại, Mộ Tuyết tới gần nhìn vào đôi mắt anh.“Được rồi, chỉ cần nhìn anh là em biết rằng anh chưa ăn tối.

Em cũng chưa ăn tối, hay là chúng ta làm một cái gì đó để ăn đi.” Mộ Tuyết ôm đầu Thượng Quan Liệt lung lay.

Trong mắt Mộ Tuyết tràn đầy sự vui vẻ.“Đi thôi!” Cô lôi kéo Thượng Quan Liệt đi về phía nhà bếp.Kể từ khi Mộ Tuyết chuyển tới căn hộ của Thượng Quan Liệt, Mộ Tuyết thỉnh thoảng về nhà nấu ăn sau khi phẫu thuật ở bệnh viện.

Thượng Quan Liệt sẽ chịu trách nhiệm rửa bát sau mỗi bữa ăn.Thượng Quan Liệt bước đến phòng khách vì Mộ Tuyết đang xem tivi trong đó.Trông thấy Mộ Tuyết vẫy tay ra hiệu, anh đi qua chô cô.“Anh, đoán xem trong tay em có cái gì?” Mộ Tuyết cười làm nũng với Thượng Quan Liệt.“Ừm, anh đoán không ra.” Thượng Quan Liệt nhìn Mộ Tuyết.

Bộ dạng này của cô khiến cho anh cảm thấy rất yên tâm, rất thoải mái.Nắm chặt bàn tay của Mộ Tuyết, những ngón tay mảnh khảnh của Thượng Quan Liệt vuốt ve chiếc nhẫn trên tay Mộ Tuyết.

Thượng Quan Liệt cảm thấy cả thế giới này thật yên tĩnh, không còn tăm tối bởi vì có Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết chính là ánh hào quang tỏa sáng trong cuộc đời của anh.Một cơn lạnh buốt bao trùm lấy ngón tay áp út của Thượng Quan Liệt.“Liệt, anh là của em.” Mộ Tuyết nhìn Thượng Quan Liệt choáng váng vì hành động của cô và nói từng chữ một.Lúc này dường như tất cả máu trong người Thượng Quan Liệt đông cứng lại.

Là nhẫn! Đó là chiếc nhẫn tình yêu mà Mộ Tuyết chuẩn bị cho anh.

Mộ Tuyết… Mộ Tuyết…! Thượng Quan Liệt kích động không thể tự kiềm chế, chỉ có thể hung hăng ôm lấy Mộ Tuyết mà hôn…“Mộ Tuyết…” Thượng Quan Liệt ôm lấy Mộ Tuyết mà hôn sâu.“Liệt… Liệt…” Mộ Tuyết đáp lại nụ hôn của Thượng Quan Liệt.Thượng Quan Liệt ôm ngang Mộ Tuyết và đi vào trong phòng ngủ để đặt Mộ Tuyết lên trên giường.“Mộ Tuyết.

Đau quá, chỗ này đau quá…” Thượng Quan Liệt nói, sau đó anh kéo tay Mộ tuyết chạm đến phần thân dưới đang cảm thấy khó chịu.“Ưm…” Mộ Tuyết mặt đỏ bừng, biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên cô không đẩy Thượng Quan Liệt ra.

Chỉ nhìn Thượng Quan Liệt đang đè lên người cô.

Mộ Tuyết biết người đàn ông trước mặt cô coi cô như cả tính mạng cho nên tất cả việc này đều chỉ vì Thượng Quan Liệt.Cô ôm lấy cổ Thượng Quan Liệt, ổn định môi của anh rồi khẽ thì thầm vào tai của anh: “Liệt, hãy yêu em thật tốt.”…Mộ Tuyết cảm nhận được sự va chạm của Thượng Quan Liệt với thân thể của cô.

Từng chuyển động tràn đầy tình cảm…Bên cửa sổ, ánh trăng đang treo cao, có một đôi lứa đang hạnh phúc ở bên trong căn phòng này.Sáng hôm sau, ánh mặt trời đã chiếu vào căn phòng đã lâu không chiếu vào này.

Một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ trên giường.“Ừm…” Mộ Tuyết chậm rãi tỉnh lại, cô cảm giác cả thân thể giống như bị xé toạc.

Cô khẽ nhúc nhích cơ thể của mình.Chúa ơi, Mộ Tuyết nhớ lại những gì xảy ra đêm qua giữa cô và anh.

Mà lúc này, Liệt vẫn nằm trong người cô không chịu lấy ra và có vẻ như nó ngày càng to ra.Quay đầu lại, cô thấy Thượng Quan Liệt đã thức dậy từ lúc nào.

Cô vùi đầu vào chăn để che đi sự ngượng ngùng của mình…“Còn đau không?” Tình yêu trong mắt Thượng Quan Liệt đã nhấn chìm Mộ Tuyết.“Anh… Anh ra ngoài…” Mộ Tuyết mắc cỡ chết đi được.Thượng Quan Liệt nghiên người hôn Mộ Tuyết: “Buổi sáng anh giúp em xin nghỉ ở bệnh viện rồi.”Sau đó anh chạm nhẹ vào người Mộ Tuyết rồi rời đi.“Mộ Tuyết, anh yêu em.” Mong em đừng rời bỏ anh, Thương Quan Nghĩ trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play