Không lâu sau, Trần Tuệ Tuệ và Lý Tĩnh Văn tay trong tay xuất hiện trước cửa phòng học, hai người thở hồng hộc, mặt không giấu nổi nét sợ hãi.
Sau đó hai thiếu nữ sững người nhìn thấy một phòng toàn đực là đực.
Trần Tuệ Tuệ đi vào chỗ ngồi, cẩn thận hỏi Tạ Trì An: "... Sao các cậu đến sớm thế?"
Tạ Trì An không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu cũng đến sớm mà?"
Ký túc xá nam và ký túc xá nữ cách nhau rất xa, hai bên khó mà biết tình huống lẫn nhau.
Trần Tuệ Tuệ cắn môi, run cầm cập.
Tạ Trì An vẫn nhìn cô.
Hai phút sau, Trần Tuệ Tuệ giương cờ trắng bại trận: "Ký túc xá nữ có người chết!"
Tạ Trì An: "Ồ, bên này cũng thế."
Trần Tuệ Tuệ sợ ngây người.
Tạ Trì An bấy giờ mới biết phản ứng của mình không phù hợp cho lắm, thế nên cậu đổi giọng ra vẻ cực kỳ trầm trọng: "Ừ, đã biết, cậu tiếp tục đi."
Trần Tuệ Tuệ: "..."
"Chúng tớ không rõ nữa. Chỉ nghe người ta nói ở tầng Sáu có xác học sinh treo ngược, bị trói lại bằng chăn rồi treo lên dây phơi quần áo, sáng phát hiện ra thì cả người đã lạnh..."
Tạ Trì An thầm khen chất lượng dây phơi đồ thật tốt.
"Cái phòng ấy thế mà vừa đúng bên trên phòng bọn tớ... Tớ và Văn Văn sợ quá, vội chạy ra ngoài." Trần Tuệ Tuệ vỗ vỗ ngực, "Làm tớ sợ muốn chết."
"Cậu nói, chỉ có hai người các cậu chạy đi? Những người khác ở lại?" Tạ Trì An hỏi.
Trần Tuệ Tuệ sửng sốt: "Đúng vậy."
"Lúc các cậu chạy có thấy gì khác thường không?"
"Có người chết còn chưa đủ khác thường sao?"
"Ngoại trừ cái đó."
"... Hẳn là không. Tớ với Văn Văn sợ như thế rồi làm gì còn để ý cái khác."
Ký túc xá nữ xem ra không thành bãi chiến trường như bên nam. Chí ít lúc Trần Tuệ Tuệ chạy đi còn chưa đến mức đó.
Tạ Trì An trầm tư.
Vào thời khắc mấu chốt, con gái rõ rành tỉnh táo hơn con trai rất nhiều, nam sinh sẽ kích động rồi giết người, nhưng nữ sinh thì có thể ẩn nhẫn. Đương nhiên không loại trừ khả năng gan con gái thường nhỏ...
Nhưng phần khác biệt giữa nam nữ này cũng chỉ mỏng như cánh ve, khi kinh hãi cực độ và áp lực mất mạng đồng thời ập đến, ký túc xá nữ sớm muộn rồi cũng trở thành một ký túc xá nam thứ hai. Trần Tuệ Tuệ và Lý Tĩnh Văn nhanh chân chạy đi trước, rất có thể đã đánh bậy đánh bạ mà thoát khỏi Quỷ Môn quan.
Chẳng biết ký túc xá giờ như thế nào.
"Vậy còn các cậu?" Trần Tuệ Tuệ trình bày xong bèn hỏi Tạ Trì An, "Con trai các cậu hôm nay đến lớp sớm quá."
"Do bây giờ không ai muốn nằm ì ra thôi." Tạ Trì An khéo léo tránh đi trọng tâm câu hỏi.
Trần Tuệ Tuệ không nhiều lời, xoay người đi, hẳn là do phải chạy một mạch nên đói, cô lén lút lấy mẩu bánh mì còn thừa hôm qua ra, xé thành từng miếng nhỏ mà ăn.
Trước đó còn lấm la lấm lét nhìn ngó xung quanh, như đang sợ bị người khác phát hiện.
Tạ Trì An thấy nhưng làm như không thấy.
Người đến lớp càng lúc càng nhiều, nhưng không đủ.
Không biết là đi chỗ khác hay đã chết rồi.
Tạ Trì An lục ba lô, lấy ra hai cái Snickers nhét vào túi quần.
Đồng hồ điểm bảy giờ đúng, Mặt Trời đã mọc từ lâu, nắng vàng rải đầy trên cửa sổ. Cửa kính trong suốt ngăn được khói bụi nhưng không ngăn được ánh nắng chan hoà.
Không một ai trong phòng cảm thấy ấm áp.
Ngày mới không mang đến hi vọng, mà là Địa Ngục.
Ai dám cam đoan ngày hôm nay qua đi, mình có còn sống hay không.
Hơn bảy giờ mười lăm, Tống Thanh Vân bước vào lớp, có vẻ cô đã thức trắng cả đêm, quầng thâm dưới mắt sẫm lại đầy mỏi mệt, khiến khuôn mặt xinh đẹp kia nom cực kỳ tiều tuỵ.
Nếu là bình thường, các học sinh đã nhao nhao lên hỏi han lo lắng từ lâu, nhưng hôm nay tất cả đều dồn sự chú ý vào rổ trái cây trên tay Tống Thanh Vân - những cặp mắt thèm thuồng sốt ruột hơn bất cứ lúc nào khác.
Biểu cảm của Tạ Trì An vẫn thế, trong lòng lại than nhẹ, nguy rồi.
Tống Thanh Vân cầm rổ đứng trên bục giảng: "Có bao nhiêu bạn hai bữa hôm qua chưa ăn? Lại đây lấy ít hoa quả đi."
Thường thường các giáo viên sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn trong văn phòng của mình, một rổ hoa quả này hiển nhiên là tất cả những gì Tống Thanh Vân có thể mang ra được.
Số người bị đói liên tục hai bữa không nhiều, phần lớn chỉ bỏ bữa tối hôm qua -- nếu không tính cả bữa sáng hôm nay.
Nhưng bây giờ là lúc nào rồi, ai sẽ cam tâm nhường lại cho người khác?
Bỏ qua cơ hội lần này, không biết lần sau là ngày tháng năm nào, mình còn phải bị đói bao lâu nữa.
Hệt như trong dự liệu, các học sinh chạy lên ồ ạt.
Cả phòng ký túc 502 ngoại trừ Tạ Trì An và Lương Diệc Phi, tất cả đồng loạt tranh nhau đi cướp.
"Tôn Toàn Dũng, tối qua mày ăn rồi mà!"
"Thì sao? Lúc này ai lại ngại nhiều đồ ăn?"
"Cái đ*t mẹ mày cầm nhiều như thế bọn tao ăn cái gì?"
"Ai lấy trước thì được trước thôi!"
Tống Thanh Vân bị trò của mình chen lấn rồi đẩy sang một bên, thiếu chút thì ngã sẩy chân, cô vội la lên: "Cứ từ từ! Đừng tranh nhau!"
Có người nghe mới là lạ.
Cao Hạc gầy gò bị đám đông gạt ra, cậu không cam lòng mà cao giọng hét: "Xếp thì phải xếp theo thành tích chứ! Học giỏi lấy trước!"
Quy định của trường học vẫn luôn như vậy, luôn ưu tiên học sinh giỏi hơn.
Tạ Trì An suýt cười thành tiếng.
Bình thường cảm thấy đầu óc Cao Hạc không tệ lắm, không ngờ đã đến nước này rồi lại ngây thơ kiểu tấu hài như vậy.
Tôn Toàn Dũng khinh bỉ: "Vị lớp phó kia, bây giờ thành tích chả là cái đếch gì cả, nắm đấm hiểu chưa, nắm đấm to mới là lẽ phải!"
Tôn Toàn Dũng vừa cao vừa to, đống trái cây cậu ôm vào ngực là nhiều nhất. Người khác chỉ cướp được mấy quả nhỏ, một mình cậu ta độc chiếm tất.
Đột nhiên, cơ thể Tôn Toàn Dũng cứng đờ, bất động.
Sau lưng cậu, một nam sinh đang giơ cao ghế, cật lực phang vào gáy Tôn Toàn Dũng.
Một lần không chết, Tôn Toàn Dũng lảo đảo quay người, mắt trợn trừng nhìn nam sinh. Nam sinh cắn răng, lại vung ghế lên nện thêm mấy lần nữa, nện đến mức cả đầu Triệu Toàn Dũng be bét máu.
Tôn Toàn Dũng đến lần thứ ba thì gục hẳn, táo cậu ôm khư khư trong ngực giờ đã lăn ùng ục đầy đất.
Rầm!
Cậu khuỵ xuống, chết ngắc.
Người chung quanh quá kinh hãi, nhất thời không ai dám lại gần.
Nam sinh vừa đập chết người kia chỉ nhấp nháy môi, sau đó ngồi xổm xuống luống cuống nhặt mấy quả táo của kẻ xấu số rơi vãi khắp nơi.
Cuối cùng gã đứng dậy, ôm đống chiến lợi phẩm từ mạng của bạn bè mình mà gào thét: "Chúng mày nhìn tao làm gì? Không phải do chính nó nói nắm đấm to mới là lẽ phải sao! Chúng mày đừng có mà quên, nếu không giết người thì ngày mai chắc chắn sẽ phải chết! Tao không muốn chết, ta không muốn chết giống như Hiệu trưởng! Chúng mày thích làm người tốt, vậy chúng mày cũng bị nổ banh xác hết đi!"
Nam sinh rống xong, không khí trong phòng học lập tức đặc quánh lại một mùi ngai ngái.
Ánh mắt mọi người bỗng chốc đồng loạt trở nên cực kỳ đáng sợ.
Ánh mắt Tống Thanh Vân còn mờ mịt, hình như vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tạ Trì An quả quyết đứng dậy, kéo Lương Diệc Phi chạy ra từ cửa sau lớp học, cậu nói: "Đi mau."
Không thể dừng chân ở lớp nữa.
Tạ Trì An biết chứ.
Không sợ tiền không có, chỉ sợ chia không đều.
Hàng vi của chủ nhiệm lớp mặc dù xuất phát từ lòng tốt, nhưng không thể nghi ngờ sẽ là con dao xuyên thủng phòng tuyến lý trí mong manh cuối cùng của các học trò.
Trong phòng học.
Sau lời cảnh tỉnh ngắn ngủi của nam sinh nọ, tất cả mọi người chỉ đứng hình chớp mắt, sau đó bùng nổ, có học sinh nhao nhao lật bàn, đánh bạn học bên cạnh.
Người mạnh đánh kẻ yếu, kẻ yếu đánh kẻ yếu hơn.
Có ai muốn chết? Chẳng ai muốn chết cả.
Để sống sót, họ nhất định phải tàn sát đồng loại.
Dù sao hiện tại trường học đã chết nhiều người như vậy rồi, chết thêm mấy mống nữa cũng có sao đâu!
Lớp trưởng siết cổ Lý Tĩnh Văn, ngũ quan ả dữ tợn.
Trần Tuệ Tuệ sợ trắng mặt: "Lớp trưởng, lớp trưởng cậu đang làm cái gì vậy! Cậu và Văn Văn là bạn tốt với nhau mà!"
Lớp trưởng vốn là một cô gái rất hoạt bát năng động lại có trách nhiệm, còn Lý Tĩnh Văn lại yên tĩnh nhẹ nhàng, trở thành một đôi bạn bù trừ lẫn nhau, bình thường còn thường xuyên giao lưu các phương pháp học tập hiệu quả.
Lớp trưởng cười lạnh: "Bạn, ai là bạn của nó? Tao đã ngứa mắt nó lâu lắm rồi! Mỗi lần kiểm tra đều hơn tao một điểm, tao hận chết nó!"
Thành tích học tập của Lớp trưởng khá tốt, nhưng bao giờ cũng thấp hơn Lớp phó học tập là Lý Tĩnh Văn, muôn lần như một.
Các bạn học còn thường xuyên đùa ả là "Lớp trưởng vạn năm thứ ba".
Lớp trưởng nghe và tỏ ra không thèm để ý, thậm chí còn có thể hùa vào làm giàu câu chuyện, ai mà nghĩ tới nội tâm cô ả lại ghen ghét đến nhường này?
Trần Tuệ Tuệ ngẩn ra: "Nhưng, nhưng điểm của Tạ Trì An hầu như cao hơn Văn Văn mà Văn Văn có muốn giết cậu ấy đâu!"
Loại học sinh chỉ cần cha mẹ cộp tiền là đi du học, thành tích bình thường như Trần Tuệ Tuệ chẳng thể hiểu nổi tại sao lại có người vì xếp hạng mỗi kỳ mà đi giết người. Mà hạng hai với hạng ba có gì hay đâu mà tranh giành? Tạ Trì An vạn năm đứng nhất, chẳng lẽ phải chịu sự đuổi giết của tất cả mọi người à?
Lớp trưởng cả giận nói: "Tổng điểm mỗi lần của Tạ Trì An đều phải hơn nó ít nhất ba mươi điểm! Còn nó? Mỗi lần chỉ hơn tao có không phẩy năm! Giống nhau sao?!"
Một người sinh ra đã dẫn trước tất cả, còn bạn đã định trước chỉ là kẻ luôn theo đuổi phía sau thì bạn sẽ chỉ có cảm giác hâm mộ, cảm phục. Nhưng nếu một kẻ luôn đứng chung với, mọi phương diện của nó lại chỉ nhỉnh hơn bạn một ly một tí, từ ngày này qua tháng nọ, cảm giác không cam lòng thuở đầu sẽ biến thành ghen ghét không gì hiểu thấu.
Trần Tuệ Tuệ: "..." Quả thật không thể hiểu nổi thế giới của các học bá, cô cảm thấy được 650 điểm hay 680 điểm đều là giỏi rồi, còn khoảng cách giữa hai số điểm quan trọng tới mức nào không phải cái loại chỉ trên dưới 500 như cô phán định cho được.
Mắt thấy Lý Tĩnh Văn sắp bị bóp chết, Trần Tuệ Tuệ toan tóm Lớp trưởng, nhưng Lớp trưởng đã quyết tâm muốn giết Lý Tĩnh Văn, sức của ả không phải lớn bình thường. Trần Tuệ Tuệ cứu bạn không thành, ngược lại còn hành bản thân chật vật đến mức không chịu nổi. Cô đang sững sờ, khóe mắt bỗng nhiên bắt gặp một nam sinh tên Tiền Phục không có ý tốt nhìn cô chằm chằm, như đang tự hỏi định ra tay như thế nào...
Trần Tuệ Tuệ hét lên, chẳng đoái hoài tới Lý Tĩnh Văn nữa mà nháo nhào chạy ra khỏi phòng học.
Chạy nhanh như gió.
Lương Diệc Phi bị Tạ Trì An kéo đi suýt nữa tắt thở: "Anh Tạ, anh Tạ, chúng ta... chúng ta đi đâu thế ái giùi ui?"
Tạ Trì An tìm bừa một phòng học, đẩy cửa rồi lôi Lương Diệc Phi vào chung, sau đó cậu khoá trái lại: "Nơi này không có người, trước hết cứ đợi ở đây đã."
Giờ chỗ nào bên ngoài cũng không an toàn.
Cửa vừa đóng Lương Diệc Phi nằm rạp xuống đất thở lấy thở để, mãi mà không nói ra lời.
Tạ Trì An bắt đầu kiểm tra căn phòng này.
Đây là một lớp chuyên để học mỹ thuật. Trên bàn giáo viên đặt một chồng sách hội hoạ, Tạ Trì An mở ra, ở dưới cuối nhìn thấy một con dao trang trí.
Tạ Trì An bình tĩnh nhét dao vào túi mình.
Trong phòng bày một cái giá vẽ, lọ màu văng vãi dưới đất, trên giá còn có một bức tranh chưa hoàn thành.
Gam màu chủ đạo của bức tranh là sắc nóng ấm. Bầu trời xanh thẳm được thái dương vàng chói bao phủ, nền đất cũng chìm trong ánh nắng vạn dặm. Vườn hoa hướng dương kiêu ngạo khoe sắc, tươi tắn đón lấy món quà thiên nhiên ban tặng, vừa xán lạn lại căng tràn sức sống.
Lương Diệc Phi thở được ra hơi, cũng mò mẫn đến gần nhìn tranh, cậu than: "Vẽ đẹp thật đấy!"
Giữa hoàn cảnh khủng bố như này, bỗng nhiên được chiêm ngưỡng một bức tranh tràn trề hi vọng, cảm giác tâm tình cũng chuyển tốt rất nhiều.
"Ai mà vẽ thì nhất định là một người cực kỳ ấm áp, không thì sẽ không vẽ được một bức tranh cuốn hút như thế." Tế bào văn chương của Lương Diệc Phi không nhiều, nhưng tự nhận trình độ thẩm mỹ của bản thân rất tốt đấy chứ.