Editor: Đông Vân Triều

"Mày không thể ít mồm như chỗ lành của cái mặt mày được à!" Lý Duy Hoa xù lông, tay bị còng không làm gì được, y trực tiếp đá chân hất văng giày về phía Charles, dường như còn chưa đã ghiền, y hất nốt chiếc còn lại luôn.

Tần Niệm nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo y, nhấc bổng Lý Duy Hoa lên để y đứng trên đôi ủng quân đội của mình, miễn cho giẫm phải cỏ ướt.

Charles dễ dàng né được cả đôi giày: "Tốt lắm, lời cần nói tao cũng nói hết rồi, hai chúng mày tự xử với nhau đi ha." Chưa kịp dứt lời, Charles đã phóng ra khỏi chỗ cũ rồi khuất bóng giữa rừng cây.

Charles sống lâu đến mức giết người đã chẳng còn là suối nguồn khoái cảm của gã nữa, giờ gã càng ưa thích việc xem kịch vui hơn, nhất là vở kịch lãng mạn yêu-hận tình-thù giữa cảnh sát và tội phạm vừa mới ra lò này.

Tiếc rằng cả hai nhân vật chính trên đều tương đối khó giải quyết, gã mà ở lại làm khán giả mục kích hiện trường thật thì có khi bị gọt cho bay đầu, nhưng không sao, gã đã cất công dựng cảnh rồi, phần còn lại ấy à, để bọn chúng tự diễn đi thôi.

Mưa vẫn rơi rả rích, không có ý định ngừng.

Lý Duy Hoa giẫm lên ủng Tần Niệm, gần như bị ép phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Lý Duy Hoa đành đánh mắt sang chỗ khác: "Ừm, ngài cảnh sát à, anh bỏ tôi xuống được không, người ta phải đi nhặt giày."

Tần Niệm bỏ ngoài tai lời đề nghị của y, dợm mở lời: "Gã nói..." Anh vốn muốn hỏi y có phải Charles nói thật không, nhưng được một nửa anh biết câu hỏi này thật vô nghĩa, Charles được lợi lộc gì mà lừa anh.

Thế nên anh sửa miệng, hỏi: "Vì sao?"

"Do tinh thần chính nghĩa quấy phá đó." Lý Duy Hoa thuận miệng bịa ra một cái cớ, "Thú thật với anh, ngày còn bé tôi vẫn luôn ước mơ lớn lên mình sẽ làm cảnh sát, không nghĩ tới bản thân càng sống càng thụt lùi, lại trở thành một tên tội phạm, nên chỉ có thể dùng cách này để thỏa mãn một góc trời non trẻ của mình thôi."

Tần Niệm vẫn chăm chú ngắm nhìn gương mặt cà lơ phất phơ của y, lòng anh giăng đầy cảm xúc hỗn loạn, thứ anh muốn hỏi rất nhiều, nhưng đến miệng lại không thốt ra được, chúng nghẹn bứ lại ở yết hầu, đau đớn khôn nguôi.

Anh thấp giọng thủ thỉ: "Còn đau phải không?"

Điện giật 72 tiếng, chịu 38 nhát dao, bị đập nát toàn bộ từ xương đùi trở xuống, tiêm ma túy quá liều. Cái nào cũng là cực hình trong cực hình.

Đây vốn là một cơ thể mảnh mai không thể chịu chút ức hiếp nào, vậy nên chẳng biết y đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

Vì anh, y đã hi sinh quá nhiều, nhưng thà cắn chặt răng chứ nhất quyết không chịu giãi bày, thậm chí còn có thể cười xuề xòa cho qua như thế.

Vì cái gì?

Lý Duy Hoa quay đầu, nháy mắt với anh, cười nói: "Không sao đâu, tôi may mắn lắm, chân trước tên Charles kia vừa đi chân sau Trò chơi đã bắt đầu. Chỉ là lúc ấy... tôi hôn mê rồi nên không nghe thấy tiếng hệ thống. Sau đó tôi giết sạch lũ chúng nó, vượt cửa thì đầy máu sống lại, chẳng để lại tí di chứng nào... Ưm."

Đôi đồng tử màu vàng trà nở to.

Chiếc ô đen rơi xuống bãi cỏ. Người đàn ông trói buộc y bằng một chiếc còng tay đang ôm eo y, khiến tay phải của Lý Duy Hoa vô tình bị cố định sau lưng, tay trái chẳng biết đặt ở nơi nào. Tần Niệm dịu dàng nâng cằm y lên.

Họ hôn nhau trong mưa.

-

Tạ Trì An nói: "Chúng ta ra ngoài đi."

Giang Khoát nghiêm mặt nói dối: "Mưa to lắm, cứ ở đây thêm mấy ngày đi đã."

Tạ Trì An: "... Linh tinh nào." Cậu còn chẳng nghe thấy tiếng mưa rơi nữa là "to".

Hai người họ đã ăn dầm nằm dề ở trong hang này năm ngày tròn, Trò chơi cũng chỉ còn lại mười ngày. Đảo này lớn như thế, tìm 7 người khác thì biết đến bao giờ. Tạ Trì An không định chấp nhận kết cục toàn quân bị diệt, mà cậu cũng sẽ không ký thác hy vọng lên đám người đó.

Giang Khoát nhìn cậu bằng ánh mắt không bằng lòng: "Em thế này rồi còn đánh đấm cái gì?"

Tạ Trì An trực tiếp đứng thẳng dậy, trong nháy mắt đó đuôi mày cậu giật mạnh vì đau, nhưng cậu vẫn khởi động tiếp, làm nóng tay chân như thường: "Giết người không thành vấn đề. Cùng lắm thì anh đưa cung cho tôi, anh cận chiến, tôi đánh tầm xa."

Mặt Giang Khoát biến sắc, nạt: "Em ngồi ngay xuống cho tôi!"

Tạ Trì An: "Không đấy." Cậu đã chẳng hoạt động gì năm ngày liền rồi, người sắp mốc meo đến nơi.

"An An, nghe lời tôi."

"..." Tạ Trì An lườm hắn, "Anh đừng có coi tôi là con gái nữa được không?"

"Gái ghiếc gì chứ, con trai thì không cần được bảo vệ à, em cho rằng mình làm bằng sắt đúng không?" Giang Khoát vội rảo bước tới, "Ngồi xuống."

Tạ Trì An chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Khoát biểu thị hai chữ "cự tuyệt".

Cậu vẫn luôn là một người kiêu ngạo, cứng cỏi, đâu có yếu ớt như thế, chỉ bởi dăm ba vết thương mà đòi sống đòi chết.

Giang Khoát biết Tạ Trì An đã hạ quyết tâm, hắn đành lui một bước: "Được rồi, tôi cho phép em đi ra ngoài. Nhưng em phải để tôi cõng." Không đợi Tạ Trì An mở miệng, Giang Khoát đã chặn họng, "Trời mưa đường rất trơn, em mà ngã là phiền to. Bây giờ thế này, tôi cõng em, cung cũng cho em luôn, em làm kỵ xạ[1], được không? Gặp kẻ nào em cứ bắn kẻ đấy, phải phiền em gặt mạng rồi."

[1] Hay Mã cung thủ là một kỵ sĩ hay kỵ binh được trang bị một cây cung và sử dụng thành thạo việc bắn tên trên lưng ngựa ngay khi ngựa dang phi.(theo Wikipedia)

Nói như này sẽ không khiến Tạ Trì An cảm thấy mình là gánh nặng, đương nhiên sẽ không chối từ ý tốt của hắn. Để có thể cõng Tạ Trì An, Giang Khoát đúng là không từ thủ đoạn, vất vả vòng vèo, lèo lái con trai nhà người ta vào tròng.

Tạ Trì An cân nhắc một hồi rồi đồng ý.

Giang Khoát gắng đè khóe môi sắp toác ra vì cười lớn của mình, xoay người ngồi xổm xuống: "Lên đi."

Tạ Trì An hơi do dự, rồi nằm úp vào lưng Giang Khoát, hai tay khẽ níu lấy vai hắn.

"Ôm chặt vào nào, em cứ hờ hờ như thế sao cầm cung được." Giang Khoát bày ra vẻ nghiêm túc dạy bảo.

Tạ Trì An mím môi, quyết định vòng một tay quanh cổ Giang Khoát, tay còn lại cầm cung.

Giang Khoát nâng chân Tạ Trì An, dễ dàng đứng thẳng người dậy. Tạ Trì An rất nhẹ, ngày đó ôm cậu vào lòng Giang Khoát đã biết rồi.

"Em phải ăn nhiều một chút mới lớn được, nhẹ như này không ổn." Giang Khoát đi ra khỏi hàng, mưa bụi bay tới tấp đập vào người họ. Tiểu Bạch cũng lon ton chạy theo.

Mấy bữa thịt nướng của Tạ Trì An đã mua chuộc được dạ dày nó, giờ đây Tiểu đã coi Tạ Trì An như loài động vật quý hiếm cần được bảo hộ trọng điểm.

Ở lâu trong hang tối, Tạ Trì An vẫn chưa thích ứng được với cường độ ánh sáng này, cậu đành cụp mắt tiếp lời: "Tôi nhẹ là bởi vì tôi ăn không béo, không phải do ăn ít."

Nếu tên phàm ăn Bạch Bất Nhiễm có mặt tại đây, chắc chắn cậu ta sẽ bi phẫn gào lên: "Cậu đang nói tiếng người sao?!!!"

Nhưng tiếc rằng đây lại là Giang Khoát, một tên khoác loác nức tiếng.

Giang Khoát nói: "Tạng người[2] như An An đúng là thần kỳ đó."

[2] Là thể trạng cơ thể của một người được quyết định bởi gien của người đó. Vào những năm 1940, nhà tâm lý học W. H. Sheldon đã phát triển một hệ thống phân chia con người thành 3 nhóm hình thể cơ bản: Ectomorph (gầy), Mesomorph (cơ bắp), Endomorph (béo) (theo ifitness.vn)

-

Ngày 14 tháng 11, Trò chơi ngày thứ 22, có mưa nhỏ.

"Người chơi số 17 đã tử vong."

-

Ngày 15 tháng 11, Trò chơi ngày thứ 23, có mưa vừa.

"Người chơi số 3 đã tử vong."

"Người chơi số 8 đã tử vong.

Ở đâu đó trên đảo, đứng trước hai thi thể vừa ngã xuống, Charles thổi họng súng.

Số 3 và số 8 vốn là đồng đội của nhau, cặp đôi này đúng là một tổ đội mạnh hiếm gặp, nhưng thế thì sao? Chạm mặt Charles, đụng vào khẩu súng trong tay gã, còn chẳng phải vẫn không có đường sống như thường.

Ngoài đời Charles đã là một kẻ rất khó đối phó, vào Trò chơi gã lại được tặng thêm một tấm thẻ May mắn, không thắng nữa thì chịu.

Hỏi thế gian thẻ May mắn là gì? Ái chà chà, đó chính là phần thưởng qua cửa của gã, một báu vật cực kỳ quý giá giúp cuộc đời lên hương. Bằng không sao gã có thể hốt được một khẩu súng có đạn không giới hạn ngay từ đầu cơ chứ? Sao có thể đào thoát dưới móng vuốt của sói đầu đàn?

Đồng đội số 76 nhác thấy gã nhặt được khẩu súng còn cười ha ha chúc mừng, ai biết mình lại trở thành bia ngắm đầu tiên của Charles, chết dưới họng súng của gã.

Charles không cần đồng đội.

-

Ngày 16 tháng 11, Trò chơi ngày thứ 24, có mưa to.

Tạ Trì An và Giang Khoát gặp phải số 4, đó là một người đàn ông cao lớn mặc áo đen.

Giang Khoát cũng mặc áo thun cùng màu, chiều cao xấp xỉ số 4. Nhưng một khi đặt hai người cạnh nhau, giá trị nhan sắc và điểm khí chất của hắn tuyệt đối có thể đè nát người đối diện...

Đáng tiếc, ở trên đảo này không phải cứ có một khuôn mặt đẹp trai là có thể giết người. Tạ Trì An áp sát lưng Giang Khoát, cậu ưỡn thẳng, kéo cung, một mũi tên thành công vọt ra.

Do hai yếu tố mưa gió và bả vai bị tổn thương mà mũi tên thứ nhất không đủ lực chạm tới đối phương. Hơn nữa, số 4 tương đối nhanh nhẹn, đã tót vào rừng cây tự lúc nào.

Tạ Trì An bình tĩnh thả cung xuống cho hắn, nói: "Hướng 6 giờ." Tầm nhìn của cậu cao và rộng hơn, có thể thấy rõ chỗ số 4 nấp.

Giang Khoát điều chỉnh phương hướng gần như cùng lúc.

Nâng cung.

"20 mét phía trước." Cậu báo khoảng cách để hắn ước lượng tầm bắn.

Giang Khoát chẳng chút nghi ngờ, làm theo y hệt.

Mưa và cây cối xung quanh khiến Giang Khoát khó lòng nhìn xa được, hơn nữa hắn còn cõng Tạ Trì An, vậy nên điều hắn phải làm bây giờ là hoàn toàn tin tưởng Tạ Trì An, giao hết thảy cho cậu.

Kéo dây.

"Bên phải."

Giang Khoát chuyển hướng.

Buông tên.

"Người chơi số 4 đã tử vong."

Tạ Trì An lấy cung về.

Cuối cùng, họ cũng báo được thù cho Lâm Xảo rồi.

-

Ngày 17 tháng 11, Trò chơi ngày thứ 25, có mưa vừa.

Hai người họ gặp lại tổ đội số 5 và số 7.

Thế cục hiện tại đã quá rõ ràng. Cả đảo này chỉ còn vẻn vẹn 5 người, số 2 cầm súng, ai ai cũng biết. Nên hai tổ nơi này chỉ có thể là 0-1 và 5-7.

Khoảnh khắc bốn người nhìn thấy nhau, Tần Niệm và Lý Duy Hoa hoàn hảo đứng dưới tán ô, ngay cả một góc áo cũng không ướt.

Trái lại, cặp đôi kia thảm không nỡ nhìn. Dầm mưa nhiều ngày liên tiếp khiến Tạ Trì An và Giang Khoát ướt sũng như chuột lột. Thiếu niên gầy gò nằm rạp trên lưng thanh niên, nước mưa đẫm áo chảy xuống ròng ròng, ngay cả các khớp ngón tay cũng trắng bệch.

Càng so càng thêm thảm.

Nhất là khi chiếc ô này còn từng thuộc về Tạ Trì An.

Giang Khoát, Tạ Trì An vừa trông thấy tổ đội này là lập tức đề cao cảnh giác, Tạ Trì An đã nâng cung lên sẵn.

"Ây gu có chuyện gì mình cứ từ từ mà nói, đừng có động tay động chân." Lý Duy Hoa mở lời trước, "Chúng tôi chỉ muốn đi tìm số 2 thôi, sẽ không xảy ra bất kỳ xung đột nào khác đâu."

Tạ Trì An đè tên lại không bắn, nhưng cũng không hề lơi lỏng.

Tần Niệm nói: "Chúng tôi biết thân phận của số 2 ở ngoài đời thực, gã là kẻ thù của chúng tôi. So với hai bạn, chúng tôi cần giết gã hơn."

Giang Khoát mở miệng: "Sao chúng tôi có thể tin được hai người, ai biết ba mống các người có liên thủ lại để đối phó chúng tôi hay không?"

Biết nhau ngoài đời chưa chắc đã là kẻ thù thật, nhưng chắc chắn là người quen. Bây giờ mọi thứ đã quá rõ ràng, số 0 hoặc là hắn hoặc là Tạ Trì An, chỉ cần tiêu diệt hai người họ, ba kẻ còn lại hoàn toàn có thể sóng sót qua cửa.

"Tôi là cảnh sát hình sự quốc tế, số 2 chính là tên cầm đầu tổ chức buôn bán và tàng trữ trái phép chất kích thích mà chúng tôi hằng truy lùng. Chúng tôi cũng không ngờ sẽ gặp gã ở trong Trò chơi này." Tần Niệm giơ thẻ chứng nhận ra, "Đây là thẻ chứng minh thân phận của tôi."

May thay, bên cạnh còng tay, thẻ chứng nhận cảnh sát cũng là một đồ vật cơ bản đại diện người chơi được phép mang vào.

Nhìn thấy thẻ ngành trong truyền thuyết, Giang Khoát và Tạ Trì An đã tin tám chín phần. Trang bị tân thủ hình như cũng có quan hệ với nghề nghiệp của người chơi ngoài đời. Tần Niệm có thể móc thẻ ra đã đủ để chứng minh anh ta là cảnh sát.

Mà ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên của Tạ Trì An đối với Tần Niệm cho thấy anh rất xứng với bốn chữ "chính nhân quân tử".

Giang Khoát liếc Lý Duy Hoa: "Thế còn y?"

Cái tên oắt lai tạp thiếu chút nữa giết An An này nhìn kiểu gì cũng không giống cảnh sát.

"Em ấy là..." Tần Niệm dừng lại, "Gián điệp của phe chúng tôi."

Mà không phải là phạm nhân họ truy bắt.

Lý Duy Hoa cười hì hì: "Đằng ấy cứ yên tâm đi, thằng điên số 2 kia vừa khó đối phó vừa có súng. Chúng ta đi chuyến này cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý "ngọc nát đá tan". Đằng ấy sắp thắng rồi, chúng tôi không còn là uy hiếp nữa."

Lòng Tạ Trì An hơi dao động: "Chúng tôi có thể giúp một tay."

"Không cần đâu." Tần Niệm lịch sự từ chối, "Trừ hại cho dân là bổn phận của mỗi người cảnh sát, chúng tôi đã giao đấu với gã nhiều lần, có thể khẳng định không ai hiểu gã hơn chúng tôi. Cậu bạn nhỏ, cảm ơn ý tốt của em."

"Ây~, sao bị thương mà cứ dầm mưa mãi thế kia? Đằng ấy liều mạng quá!" Lý Duy Hoa bỗng chú ý tới vết đạn bắn mơ hồ dưới lớp sơmi trên vai Tạ Trì An, "Đừng có ý lại vào phép màu sau khi qua cửa mà mạo hiểm thế chứ, không biết đau à?"

Tần Niệm nhìn Lý Duy Hoa.

Xét về đau đớn, cửa thứ Nhất của Lý Duy Hoa mới chính là Địa Ngục.

"Cho đằng ấy cái ô này." Lý Duy Hoa nhét cán ô vào tay Tạ Trì An, "Hẳn chúng tôi cũng không cần đến nó nữa, chi bằng để nó che mưa cho các bạn. Nó cũng chỉ có mỗi công dụng này thôi."

"Tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại nha!" Lý Duy Hoa tiêu sái phất tay, rồi cùng Tần Niệm xoay người rời đi.

Bóng dáng hai người lẫn vào màn mưa, không quay đầu lại nữa.

- ----

Đông Vân Triều: Thôi, cố lết hết quyển 2 rồi tôi sẽ nghỉ cho các bạn đọc nha:33

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play