Nhưng Quý Thanh Lâm biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, không có nghĩa là Bạch Bất Nhiễm cũng biết.
Bạch Bất Nhiễm vừa ăn vừa kiếm chuyện tán nhảm: "Em trai, tất cả chỗ này đều do một tay em làm sao? Ngon quá đi thôi!"
Tạ Trì An còn chưa đáp, Giang Khoát đã bắn ra một tràng: "Anh gọi ai là em trai? Mà ai là em anh? Em trai này là để anh gọi sao hả?"
Bạch Bất Nhiễm bị ba phát súng liên thanh này làm cho hoang mang, vị huynh đệ kia kích động như thế làm gì? Mà ơ hay, trọng tâm câu hỏi của cậu cũng đâu phải ở đây?
Cơ mồm Bạch Bất Nhiễm vẫn còn bận hoạt động hết công suất để nhai thịt, cậu chỉ trích ra một phần cơ năng để hàm hồ phân bua: "Em ấy chắc còn chưa tới 20 nữa, không gọi là em trai thì gọi là gì?"
Trong bốn người họ, Quý Thanh Lâm 24 tuổi đã tốt nghiệp đại học, Bạch Bất Nhiễm 22 tuổi đang học năm thứ ba, Giang Khoát 20 tuổi, Tạ Trì An 17 tuổi. Luận về tuổi tác, Tạ Trì An có thể làm em của tất cả mọi người.
Tạ Trì An trực tiếp báo tên họ: "Tạ Trì An."
"À, được đó, Tiểu Tạ." Giờ Bạch Bất Nhiễm mới biết tên Tạ Trì An, rồi cậu ta quay sang giới thiệu với Giang Khoát coi như giảng hòa, "Anh tên Bạch Bất Nhiễm, đồng đội anh là Quý Thanh Lâm. Kính xin đại danh của vị huynh đệ này với?"
Giang Khoát chẳng mấy nhiệt tình: "Giang Khoát."
"À, Tiểu Giang à..." Bạch Bất Nhiễm gọi như thể đã quen tám đời, lại quay sang Tạ Trì An, "Tiểu Tạ này, ừm, em xem, gặp lại tức là cái duyên, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, hay về sau mình đi chung đi? Em nhìn mà xem, ở đây chúng ta có Tiểu Bạch hộ giá, cam đoan không ai dám trêu chọc."
Tiểu Bạch bị Quý Thanh Lâm ra lệnh cưỡng chế không được hại người khác, nhưng với hình thể kia, dù đi đường không thôi cũng khiến mọi người phải chạy xa ba bước.
Giang Khoát ở bên cạnh cười khẩy.
Tiếc ghê, người khác không đến chọc chúng tôi, chúng tôi còn đang muốn đi 'trêu chọc' người khác đấy.
Bạch Bất Nhiễm nhìn Tạ Trì đầy chờ mong.
Kỳ thật chủ yếu là do Tạ Trì An nấu cơm quá ngon, làm Bạch Bất Nhiễm đã ăn thịt còn phải gặm xương, mút tủy chùn chụt, cậu không muốn đi đâu nữa, chỉ muốn ở lại ăn chực thôi. Mặc dù Tiểu Thanh trộn thức ăn chay cũng được, nhưng đó cũng chỉ là "đồ chay" thôi huhu!
Tạ Trì An từ chối thẳng thừng: "Chúng ta không phải đồng đội, không được đâu."
Tạ Trì An nói thật rõ ràng rành mạch, bởi vì cậu e nếu mình nói uyển chuyển hơn, loại đầu óc này của Bạch Bất Nhiễm sẽ không hiểu được.
"Có sao đâu ta? Chẳng phải em và Tiểu Giang cũng không phải đồng đội hay sao?" Bạch Bất Nhiễm nói thường không nghĩ, cậu chỉ biết đồng đội của Tạ Trì An là số 98, mà số 98 thì đã chết rồi.
Chớp mắt, bầu không khí đặc quánh lại đầy áp lực.
Quý Thanh Lâm đẩy nhẹ Bạch Bất Nhiễm, nhắc nhở cậu ta chú ý lời nói của mình.
Bây giờ số người trên đảo chỉ còn lại phân nửa, đa số đồng đội của mọi người đều đã chết, để lại rất nhiều người độc hành. Mà hai người không phải đồng đội tạm thời liên minh với nhau cũng không phải hiếm.
Nhưng lòng ai ai cũng tỏ tường, trừ phi một trong hai người may mắn giết được số 0, nếu không kết cục của tình hữu nghị lâm thời này chỉ có thể là đầu rơi máu chảy.
Bạch Bất Nhiễm được Quý Thanh Lâm đẩy thế cũng đã ý thức rằng mình vừa lỡ lời. Trời ạ, thật sự là không biết nói gì cho phải.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi là người Đông Bắc, quen nói thẳng, quen nói thẳng." Bạch Bất Nhiễm sượng sùng đổi đề tài, "Thế còn các cậu?"
Kể cả Bạch Bất Nhiễm không nói, ba người còn lại cũng biết cậu ta đến từ đâu, khẩu âm Đông Bắc rõ thế kia mà, có giấu cũng không được. Mà tiếng phổ thông của Tạ Trì An, Giang Khoát và Quý Thanh Lâm đều khá tiêu chuẩn, không nghe ra là người nơi nào.
Cả ba không ai tiếp lời, khiến Bạch Bất Nhiễm xấu hổ vô cùng.
Bạch Bất Nhiễm vò đầu: "Các đồng chí phối hợp với tôi chút đi chứ."
Cuối cùng vẫn là Tạ Trì An mềm lòng trước tiên: "Thượng Hải."
"Tốt, Thượng Hải đó, trung tâm tài chính." Bạch Bất Nhiễm gật đầu như trống bỏi.
Tạ Trì An đã mở miệng, Giang Khoát cũng đáp theo: "Tô Châu."
"Sông nước Giang Nam, không tệ." Bạch Bất Nhiễm tiếp tục gật gù, "Thế còn Tiểu Thanh thì sao?" Cậu chưa từng hỏi quê quán của Quý Thanh Lâm, chỉ biết rằng Tiểu Thanh học đại học ở Bắc Kinh, tốt nghiệp xong là vào phải một vườn bách thú độc ác.
Quý Thanh Lâm: "Bắc Kinh."
"Thì ra nhà anh ở ngay thủ đô à." Bạch Bất Nhiễm reo hò, "Hộ khẩu ở Bắc Kinh đó, thật hâm mộ quá đi!"
Quý Thanh Lâm:... Hâm mộ cái gì, anh nghèo như chó vậy.
Không, chó nhà người ta nuôi còn ăn ngon mặc đẹp hơn Quý Thanh Lâm nhiều.
Bạch Bất Nhiễm thuận miệng hỏi tiếp: "Vậy anh học trường nào đó?" Bắc Kinh cũng nhiều trường đại học lắm.
"Hạ Đại[1]."
[1] Đại học Hạ Môn được thành lập năm 1921 tại tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc bởi nhà lãnh đạo Hoa kiều yêu nước nổi tiếng Trần Gia Canh, đồng thời cũng là trọng tâm của "dự án 211" quốc gia và "dự án 985" xây dựng trường đại học cấp cao.(theo xmu.edu.cn)
Bạch Bất Nhiễm vừa toan gật đầu theo thói quen thì lập tức quay đầu, xoay đến mức suýt trật cả cổ.
Cậu vừa bẻ cổ lại, vừa thều thào không thể tin vào tai mình: "Nói gì cơ?!"
Hạ Hạ Hạ... Hạ Đại?
Trong các trường đại học hàng đầu cả nước, một là Hoa Đại, hai là người anh em nhà bên - Hạ Đại. Gần như năm nào cậu cũng phải đập mặt vào các tin hai ngôi trường đại học danh giá này tranh đoạt sinh viên tới sứt đầu mẻ trán, lĩnh vực, ngành học nào bị lôi ra để mổ xẻ, so sánh...
Nhưng mặc kệ là Hoa Đại hay Hạ đại, đây đều là những nơi Bạch Bất Nhiễm không thể trèo cao nổi.
Bạch Bất Nhiễm biết Quý Thanh Lâm học giỏi mà không nghĩ Quý Thanh Lâm lại học giỏi bậc này.
"Tôi thế mà lại ở chung với một học bá lâu như vậy." Bạch Bất Nhiễm lầm bầm trong bàng hoàng.
Giang Khoát giương mắt: "Hạ Đại à?"
Quý Thanh Lâm gật đầu.
"Thật khó tin đúng không? Anh còn chẳng nghĩ ra ấy, Tiểu Thanh anh không chịu khoe gì cả." Bạch Bất Nhiễm vẫn còn ôm biểu cảm nằm mơ, "Tiểu Giang Tiểu Tạ, đây chính là học bá sống đấy!"
Giang Khoát cười: "Tôi học Hoa Đại."
Bạch Bất Nhiễm: "..."
Bạch Bất Nhiễm quyết định rời xa hai tên phi nhân loại này, chỉ có học sinh cấp ba Tạ Trì An mới có thể an ủi được cậu.
Bạch Bất Nhiễm ghé vào tai Tạ Trì nói nhỏ: "Toàn thần tiên cả, người bình thường chúng ta chớ nên dây vào."
Tạ Trì An:... Ai "chúng ta" với anh cơ?
"Tiểu Tạ, nếu một ngày em có thể thoát ra khỏi Trò chơi này, nhớ phải học thật tốt, thi đậu Hoa Đại, Hạ Đại, giống như họ vậy đó, nghe hôn?" Bạch Bất Nhiễm khích lệ hỏi han, "Em học như nào rồi? Đứng thứ mấy?"
"Thứ nhất."
"..."
Bạch Bất Nhiễm tự kỷ.
Cậu sâu sắc cảm thấy với trí thông minh của mình cậu không xứng đáng đứng ở chỗ này.
-
Sau bữa cơm chiều, Giang Khoát hạ lệnh đuổi khách: "Chỉ được ngủ lại đây một đêm, sáng mai bái bai."
Rừng cây về đêm cực kỳ nguy hiểm, nhưng để đội Quý Thanh Lâm ở đây đến sáng đã là giới hạn khoan dung lớn nhất của Giang Khoát.
"Đừng, đừng tuyệt tình như vậy." Bạch Bất Nhiễm kêu rên, "Chúng ta đã ăn một bữa cơm, sinh tử chi giao cơ mà."
Tạ Trì An cảm thấy lời này có hơi quen tai, y hệt Giang Khoát lúc trước vậy...
Lịch sử vẫn luôn tuần hoàn lặp lại như thế đó.
Trong mắt dân ăn hàng, cơm chính là mạng sống, không cho ăn cơm chẳng khác nào đang muốn mạng của cậu cả.
"Sinh tử chi giao cái gì chứ? Anh chỉ muốn ăn chực thôi." Giang Khoát cười lạnh, hoàn toàn quên rằng lúc trước hắn cũng năn nỉ ỉ ôi để bám đùi cậu ăn chực.
"Giang học bá." Bạch Bất Nhiễm tỏ ra bất mãn, "Tiểu Tạ là người nấu cơm, em ấy đã nói gì chưa mà cậu cứ sồn sồn."
Tạ Trì An dửng dưng đáp: "Nếu tôi mà là người lên tiếng thì ngay cả một đêm này các anh cũng không được ở lại đây đâu." Ở chung càng lâu, ràng buộc càng sâu, điều này không hề tốt.
Bạch Bất Nhiễm: "... Hai người là cái đồ sát thủ vô cảm."
Giang sát thủ cười đáp: "Cảm ơn đã khen."
Bạch Bất Nhiễm lại dùng kế ăn vạ, bày ra vẻ đáng thương: "Ông đi qua bà đi lại, xin hãy rủ lòng thương cho cơm ăn đi mà."
Giang Khoát: "Chúng ta Nam Bắc khác biệt, không hợp khẩu vị, tốt nhất không nên ăn chung một nồi thì hơn."
Giang Khoát và Tạ Trì An đều là người miền Nam, Bạch Bất Nhiễm và Quý Thanh Lâm lại là người miền Bắc, đúng thật là hai tổ Nam - Bắc rạch ròi.
Bạch Bất Nhiễm hò hét khản cổ: "Không!!! Tôi thấy ăn ngon lắm!!! Thật đấy! Thật mà!"
Nhưng Giang Khoát và Tạ Trì An đều không thèm đếm xỉa gì đến cậu ta nữa.
Quý Thanh Lâm đỡ trán: "Đại Bạch, mình có thể đừng vứt liêm sỉ đi nữa có được không?"
Đã là một sinh viên đại học rồi, sao cứ như tờ giấy trắng thế không biết nữa. Quý Thanh Lâm thừa nhận có đôi khi anh cũng rất bướng bỉnh, song, cũng không phải loại người nhìn không hiểu ánh mắt người khác.
Nhưng Bạch Bất Nhiễm chính là ngốc-bạch-ngọt như thế đó.
Có thể là do hoàn cảnh sống của cậu ta quá đơn giản, tuy thình lình bị kéo vào thế giới đen tối này nhưng cửa thứ Nhất lại thắng quá dễ dàng, nói thẳng ra là một màn hài kịch nên cậu vẫn chưa thích ứng được với những quy tắc tàn khốc và lòng người quỷ quyệt.
Bạch Bất Nhiễm thiện, là cái "thiện" do không rành thế sự.
Còn Quý Thanh Lâm thiện, là cái "thiện" dù thấy được lòng người hiểm ác nhưng vẫn trước sau như một, một lòng hướng thiện.
Hai người họ đều có thuộc tính "tốt bụng", nhưng chung quy là không giống nhau.
-
Sáng sớm hôm sau, Quý Thanh Lâm rất khéo hiểu lòng người mà chào tạm biệt, lôi Đại Bạch và Tiểu Bạch bịn rịn, "một bước đi ngoảnh lại ba lần" rời đi.
Bạch Bất Nhiễm nước mắt đầm đìa, nhìn về tương lai ăn toàn cỏ là cỏ mà thấy như sông rộng đường dài.
Tiểu Bạch ngao ô ngao ô, móng vuốt kéo lê trên mặt cát, nó u mê món thịt nướng của nhân loại kia lắm, ngon ô ô.
Cuối cùng, vẫn phải nhờ đến Quý Thanh Lâm rũ bỏ hình tượng dịu dàng của mình, quả quyết nài ép, lôi kéo hai con Đại - Tiểu Bạch thì mọi chuyện mới kết thúc.
Tạ Trì An nhìn bóng lưng của họ hồi lâu, đến tận khi nghe thấy giọng điệu sặc mùi ganh ghét của Giang Khoát: "Không nỡ à?"
Tạ Trì An cụp mắt xuống: "Tiểu Bạch rất đáng yêu."
Cậu nghĩ, chắc hẳn cậu chỉ không muốn xa Tiểu Bạch - loại sinh vật nhiều lông đáng yêu kia mà thôi.
Chứ không phải cậu cũng cảm thấy Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm rất đáng thâm giao.
Giang Khoát lập tức tiếp lời: "Tôi cũng rất đáng yêu đó."
Tạ Trì An gần như không tin vào tai mình nữa: "Anh nghiêm túc ư?"
Giang Khoát, một thanh niên cao ráo mét tám sáu, anh tuấn và có khả năng vật chết mười người khác có nửa xu quan hệ với hai từ "đáng yêu" sao?
Giang Khoát: "Em có thể khen một con sói đáng yêu, tại sao tôi không thể."
Nó là sói, cũng đâu phải chó.
Khóe môi Tạ Trì An co giật: "...Vậy anh đúng là một người sói đáng yêu đó."
Giang Khoát bỗng nhiên cười hềnh hệch, hệt như một chú chó vẫy đuôi tít mù vì vừa được chủ vuốt ve, khen ngợi. Mắt đẹp cong cong, đầu mày đuôi mắt đều đắc ý như được được tắm trong gió xuân.
"Đúng vậy, tôi là người sói." Giang Khoát xích lại gần cậu, cúi người hà hơi vào tai cậu, "Thế hỡi nhà tiên tri của tôi ơi, ngài đã nhìn thấy dã tâm gì trong tôi?"
Tạ Trì An đương nhiên không biết. Ngay cả chính bản thân Giang Khoát cũng chẳng thể hiểu rõ lòng mình, bởi ký ức của hắn bị thiếu mất một góc, nên trái tim cũng vì đó mà bị khoét đi mất một khối.
Đủ loại hành vi trước giờ của hắn đối với Tạ Trì An, phần lớn là xuất phát từ tính cách ưa đùa cợt của hắn, còn phần ít... là sự nghiêm túc nhỏ nhoi khó nói.
Nếu Tạ Trì An thật sự là nhà tiên tri, một khi cậu nhìn vào lòng Giang Khoát, cậu sẽ phát hiện nơi đó nào có mầm tai họa gì, nơi đó chỉ cất giấu một người duy nhất mà thôi.
Thợ Săn mang không đi, Phù Thủy độc không chết, trái tim này của Giang Khoát đều thuộc về cậu, tất cả là của cậu.
Lòng của hắn, mệnh của hắn, chỉ dành cho nhà tiên tri của hắn vậy thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT