Cửa thứ nhất của Giang Khoát chính là phiên bản thăng cấp của cửa đầu tiên Tạ Trì An, cùng là bản đồ trường học, cùng là "người nào ba ngày chưa giết ai sẽ bị hành quyết", cùng có khu vực an toàn và cũng chỉ có một người duy nhất được quyền sống sót.
Còn điểm khác thì sao, diện tích bản đồ phải lớn gấp 20 lần trường cấp ba Đông Dương của cậu, thời hạn trò chơi là nửa tháng, tổng số người tham gia là 20.000.
Sơ sơ chỉ hơn gấp mười mà thôi.
Tạ Trì An hỏi: "Trường đại học nào?"
Giang Khoát: "Hoa Đại."
Tạ Trì An: "..."
Lợi hại.
Hoa Đại là trường đại học số một số hai trong nước, là ước mơ của hàng ngàn hàng vạn học sinh, phụ huynh. Ở đó, ai ai cũng là "thiên chi kiêu tử", nhặt bừa một người cũng có khả năng từng là Trạng Nguyên của khu vực nào đó.
Nếu không phải Tạ Trì An tự nhiên va phải cái trò chơi trốn giết ly kỳ này giữa lớp Mười hai thì có lẽ thi đại học xong, cậu cũng sẽ đậu vào Hoa Đại.
Môi trường giáo dục của Hoa Đại không thể chê vào đâu được, tất cả mọi người từ sinh viên đến giảng viên đều có IQ rất cao, không thì cũng thuộc loại "cần cù bù siêng năng", ở cùng sướng phải biết. Ngoại trừ khác biệt về tài năng thì về cơ bản giữa các sinh viên sẽ không tồn tại loại cảm xúc "phàm nhân xung quanh không hiểu được lòng ta". Vì dù sao mọi người đều là thần tiên với nhau cả mà.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là, một khi Trò chơi Chạy-hay-Chết giáng lâm, bạn cũng sẽ phải đấu với hơn hai vạn kẻ thù cỡ thần tiên như thế.
-
Có thể đậu Hoa Đại vốn đã là sinh viên ngàn dặm có một, mà khi những thiên chi kiêu tử này tụ vào một chỗ chém giết cho ra lò một người cuối cùng, thì người đó hẳn là vạn dặm không được một.
Vào một buổi sáng tinh mơ nào đó, Giang Khoát cảm thấy giảng đường có gì đó không đúng lắm, hắn chẳng thấy bất cứ giáo viên, người hướng dẫn, thạc sĩ, tiến sĩ và cả bảo vệ lẫn nhân viên dọn vệ sinh nào.
Sinh viên từ năm nhất đến năm bốn chưa tốt nghiệp có rất nhiều, dẫu thiếu đi những người này thì chốc lát cũng không thể phát hiện được, nhưng khả năng quan sát của Giang Khoát rất mạnh.
Không ít người cũng có sức phán đoán mạnh như thế. Đến khi tất thảy các sinh viên bước vào phòng học của mình, đón họ không phải là giảng viên thường nhật, mà là tiếng loa báo vang lên đúng hẹn.
"Khu 0001, Cửa thứ Nhất Trò chơi Chạy-hay-Chết:
Số người tham gia: 20.029 người.
Bản đồ địa hình: Trường đại học.
Quy tắc trò chơi: Chỉ một người duy nhất sống sót.
Thời hạn trò chơi: 15 ngày.
Điều kiện thắng lợi: Sống sót đến cuối cùng.
Nếu sau 15 ngày bất phân thắng bại, xử toàn quân bị diệt.
Bây giờ, trò chơi xin phép được bắt đầu."
Đây là Hoa Đại, từng người trong đó đều là học bá đầu chứa cả biển tri thức, đức trí thể mỹ phát triển toàn diện, những kẻ năng lực thì kém điểm số thì cao có rất ít.
Sau khi kẻ chủ mưu ban bố quy tắc "Người nào chưa giết ai trong ba ngày sẽ bị hành quyết", mặc kệ chuyện này khó tin đến nhường nào, lúc màn xử quyết đẫm máu cuối ngày thứ ba khép lại, số người sống sót toàn trường chưa đến chín ngàn.
Quy tắc rõ rành rành, phải giết ai đó trong ba ngày đầu mới thoát khỏi diện bị hành quyết, 20.000 người nghe qua thì rất khủng bố, nhưng một nửa này chạy đi giết nửa kia thì cùng lắm chỉ có 10.000 người sống sót. Ít nhất 50% sẽ chết trong vòng ba ngày. Tính thêm những kẻ chưa kịp hoặc chưa dám ra tay, con số may mắn cuối cùng chỉ có thể ít hơn 50% của 20.000.
Vậy nên, không đến chín ngàn người còn sống là rất bình thường.
Giang Khoát hiện đang là sinh viên năm hai của trường, ngày này hai năm trước, hắn còn là thủ khoa khối các ngành khoa học xã hội tỉnh Giang Tô. Ba ngày đầu tiên, hắn chỉ giết một tên đánh lén.
Hắn là kẻ độc hành, từ đầu chí cuối không có đồng đội. Hắn chưa từng cùng ai kề vai chiến đấu, đương nhiên cũng không gặp lừa gạt, phản bội. Hoạn nạn gặp chân tình thì ít, chỉ toàn thấy lòng người hiểm ác.
Diện tích trường rất lớn, chia thành rất nhiều giảng đường, sinh viên phân tán khắp nơi, nên mật độ người trong một khu vực không lớn... trên lý thuyết thì là như thế.
Sức chiến đấu mặt bằng chung của khoa Giang Khoát theo học tương đối kém, Giang Khoát cứ đục nước béo cò như thế sống đến ngày thứ sáu, trên tay hắn vẫn chỉ có một cái mạng, hắn cứ đụng mặt ai là xoay gót rời đi, người chơi hệ tiêu cực cực kỳ.
Thẳng đến tận ngày thứ bảy, khu vực an toàn xuất hiện, yêu cầu tất cả mọi người phải 'chạy bo' đến giảng đường mỹ thuật.
Lúc này, nội chiến từng khoa về cơ bản đã kết thúc, đã đến lúc phải ép những cường giả ở lại ấy hỗn chiến trong khu vực an toàn.
Nơi tụ hội của các bậc anh tài trong cả nước biến thành đấu trường Tu La, hình thức khác đi nhưng mục đích vẫn thế, để các sinh viên chuyên ngành trổ hết tài năng, thần tiên đánh nhau.
Sinh viên chuyên ngành Hóa học thì có thể chế ra thuốc độc hoặc chất nổ, sinh viên chuyên ngành Cơ khí thì có thể ẩn núp, điều khiển máy móc giết người, người học y biết chỗ nào yếu hại, người học nông đổ paraquat[1] vào các lọ thuốc trong phòng y tế, mà những thiên tài học tâm lý học thậm chí có thể lấy dùng ám thị tâm lý, thôi miên để giết người...
[1] Paraquat: là hóa chất diệt cỏ cực độc, gây tử vong rất cao (khoảng 70 - 90%). Nếu bị hấp thu qua đường tiêu hóa có thể gây bỏng miệng, họng, hoại tử và bong niêm mạc miệng, họng, viêm dạ dày ruột nặng với tổn thương thực quản, dạ dày. Hấp thụ qua da và các đường khác gây tổn thương tại nơi tiếp xúc, nếu diện tích tiếp xúc lớn có thể gây ngộ độc.(theo benhvien103.vn)
Sinh viên các chuyên ngành không phải không lợi hại, khối Tài chính có thể thao túng khủng hoảng kinh tế[?], chuyên ngành Luật có thể dùng luật pháp làm vũ khí khiến người phạm tội tìm chết... Nhưng trong hoàn cảnh này, khi người người đọ sức với nhau, sinh viên các nhóm ngành Khoa học xã hội gần như không có đất dụng võ, chắc chắn lâm vào thế yếu. Sinh viên Khoa học tự nhiên có thể hủy diệt Trái Đất là minh chứng hoàn hảo cho câu "Học tốt Toán, Lý, Hóa, đi khắp thế giới chẳng e dè".
Mà gần như mỗi chuyên ngành đều có nhân vật cấp thiên tài, rất khó đối phó.
Trong khi những thiên tài khoa Mỹ thuật đang thể hiện kỹ năng của họ ở tầng dưới, Giang Khoát đã đánh được một giấc no nê trên sân thượng. Sau đó, có một sinh viên ngành Y đi lên, thấy Giang Khoát như thấy dê béo, gã cầm dao giải phẫu rón rén bước đến, một giây trước khi gã định đâm xuống, Giang Khoát mở choàng mắt, đoạt lấy vũ khí của gã rồi trở tay ném người ra khỏi lan can sân thượng.
Đấy hoàn toàn là phản ứng bản năng của một người trường kỳ ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Giang Khoát vừa tỉnh táo lại thì nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, nạn nhân là con quỷ xui xẻo bị hắn vô thức hất xuống từ tầng thượng.
Đôi đồng tử vốn lờ đờ, mỏi mệt bỗng chốc tràn đầy tinh thần, Giang Khoát đằm mình trong từng cơn gió lạnh đang gào thét trên sân thượng, hắn thu lại hết tất cả lười biếng của mình, đáy mắt tràn đầy kiên quyết.
Hắn không muốn giết người, nhưng nếu đám người kia không có khả năng giải quyết lẫn nhau, vậy hắn chỉ có thể tự mình ra tay.
Quy tắc Trò chơi chính là tàn khốc như thế.
Giang Khoát dùng dao giải phẫu vừa cướp được giết đám sinh viên học Nông nghiệp, thó thuốc diệt cỏ nhét vào mồm sinh viên khoa Hóa, lại lấy thuốc nổ vừa ra lò của sinh viên khoa Hóa nổ tung máy móc của sinh viên ngành Cơ khí, người điều khiển chúng gần đó cũng chết luôn. Chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau đã gặp phải nữ sinh viên ngành Tâm lý học bối rối nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của hắn nhằm thôi miên hắn, cuối cùng lại trầm mê trong đôi mắt yên lặng, không gợn sóng của Giang Khoát mà tuyệt vọng tự sát.
Toàn quân bị diệt.
Dọc đường, Giang Khoát giết thiên tài các khoa, ngành đến quen tay, mặt hắn không buồn không vui, vẫn chỉ là bộ dáng lười biếng như trước, nhiều lắm là có thêm vài tiếng thở dài. Đó đều là những nhân tài, trụ cột đất nước, cuối cùng lại bỏ mạng trong cái Trò chơi chết giẫm này, thật đáng tiếc!
Ngày thứ ba đếm ngược, khu vực an toàn là hai tòa nhà Song Tử, những người còn sống ít ỏi đều tụ hết về đó. Tạm thời rời khỏi khu vực an toàn thì không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là chẳng ai dám tự tiện chạy ra ngoài, nhỡ đâu có chuyện bất ngờ xảy ra, chết không kịp ngáp thì hỏng.
Nhưng Giang Khoát dám.
Hắn ung dung ngồi trong phòng thí nghiệm chế thuốc nổ có phạm vi đủ rộng, sau đó trở về tòa Song Tử trước thời hạn, quyết đoán cho nổ tung cả hai tòa nhà.
Giữa khói lửa trập trùng, ánh lửa bốc cao ngút trời, Giang Khoát lẳng lặng đứng ở đó, sống lưng thẳng tắp, dung mạo lạnh lùng, đôi mắt như đêm dài đằng đẵng cô tịch.
"Khu 0001, Cửa thứ Nhất Trò chơi Chạy-hay-Chết, trò chơi kết thúc.
Người chơi chiến thắng: Giang Khoát.
Đánh giá qua cửa: SSS
Phần thưởng qua cửa: Thẻ tổ đội 5 người có hiệu lực vĩnh viễn.
Chúc mừng người chơi chiến thắng."
-
Giang Khoát kể rất sơ sài, mỗi một sự kiện hắn trải qua, mỗi một cường địch hắn giết đều được nhắc đến rất hời hợt, qua loa, nhưng Tạ Trì An biết hiện thực nguy hiểm khác xa so với mấy lời này.
Thiết lập khu vực an toàn không thể nghi ngờ đã gia tăng độ khó của Trò chơi, nhưng nếu lợi dụng tốt thì có thể mượn đao giết người. Ở cửa thứ Nhất của mình, Tạ Trì An đã chẳng nhốt những người khác bên ngoài khu vực an toàn, khiến không ít kẻ chết dưới quy tắc làm ví dụ rồi.
Giang Khoát còn tuyệt hơn, hắn trực tiếp cho nổ cả tòa nhà, để tất cả những kẻ chờ dài cổ trong khu vực an toàn đều bị loại.
Cũng chính bởi vì hành động vĩ đại, quyết đoán hơn người này mà người chơi hệ tiêu cực vô cùng - Giang Khoát được đánh giá SSS. Nếu không, chỉ bằng chiến tích khiêm tốn giết ít người của hắn, nhiều lắm chỉ có thể được điểm S.
Trong xã hội này, người ta đã quá khắt khe với anh Giang của tôi rồi.
Tạ Trì An bỗng hiếu kỳ: "Anh học ngành gì?"
Giang Khoát thế mà lại giải quyết được tất cả thiên tài của đủ loại chuyên ngành.
Giang Khoát: "Ngôn ngữ Hán."
Tạ Trì An: "???"
Ngài là thần tiên, hay là ma quỷ?
Chỉ sợ hắn mở miệng đọc thơ đến mức kẻ địch thấy xấu hổ vì học thức của mình, tự sát. Phỉ nhổ thì phỉ nhổ, cà khịa thì cà khịa, Giang Khoát mạnh thế nào, Tạ Trì An biết.
-
Sau khi biết được cấp độ khó của cửa thứ Nhất Giang Khoát, Tạ Trì An không khỏi nhíu mày.
Chênh lệch quá lớn.
Độ khó của số 1 và số 10 căn bản không nằm trên cùng một mặt phẳng, Tạ Trì An phải thừa nhận rằng, so với sự cao cấp mà kẻ chủ mưu ban cho Giang Khoát, cửa thứ Nhất của cậu như thể nhà chòi nằm cạnh thành trì vậy.
Điều quan trọng nhất của một trò chơi là tính công bằng. Cùng là cửa đầu tiên, độ khó lại cách biệt như trời và đất, phần thưởng lại không có bao nhiêu. Thật không khoa học.
... Mặc dù sự tồn tại của Trò chơi này cũng không khoa học.
Tạ Trì An tạm thời bỏ qua nghi vấn này. Suy luận của cậu có thể đúng có thể sai, phải để những manh mối phía sau làm sáng tỏ mới có thể chắc chắn được.
Giang Khoát kể chuyện của mình xong cũng muốn biết chuyện của cậu, hỏi Tạ Trì An: "Còn em?"
Nhắc đến trường mình, Tạ Trì An đặc biệt tỉnh táo: "Địa điểm là trường cấp ba, quy tắc không khác anh là mấy nhưng số người tham gia chỉ bằng một phần mười, mà không phải ai trong số bọn họ cũng có khả năng thi đậu Hoa Đại."
Bình thường ở với người thông minh thì dễ chịu, nhưng trong Trò chơi Chạy-hay-Chết thì thật sốt ruột.
"Kỳ thật tôi cũng chẳng nhọc nhằn gì." Giang Khoát dùng giọng tưng tửng thèm đòn, "Mấy ngày đầu thì được trải nghiệm cuộc sống của 'rân chơi', sau khi có bo thì chạy rồi diệt được mấy thằng trùm, sau nữa thì về cơ bản còn chẳng biết mặt nhau cơ."
Giang Khoát cũng đâu phải một mình giết ra khỏi vòng vây của hai vạn người. Trên thực tế, giảng đường quá lớn, đại bộ phận nạn nhân hắn đều chẳng hay mặt, hoặc là chết trong tay người khác, hoặc là chết bởi quy tắc.
Mà diện tích trường học của Tạ Trì An nhỏ, nhân khẩu nhiều, tính tỷ lệ xem, 20.000 sinh viên Hoa Đại gấp mười lần học sinh trường THPT Đông Dương, nhưng diện tích Hoa Đại lại rộng gấp 20 lần. Nên tính trung bình trong mỗi một mét vuông đất, số kẻ địch mà Giang Khoát phải đối mặt chỉ bằng phân nửa Tạ Trì An. Dù về sau quy tắc có ép bọn họ tụ lại một chỗ thì số người may mắn lúc đó cũng đã giảm mạnh.
Nếu không phải cuối cùng Giang Khoát chốt hạ bằng một cú nổ, số mạng người trong tay Giang Khoát thậm chí còn không nhiều bằng trong tay Tạ Trì An.
Nhưng không thể phớt lờ rằng độ khó mà Giang Khoát phải vượt qua quá cao. Có thể trổ hết tài năng ở nơi các thiên chi kiêu tử tề tựu, trở thành người sống sót duy nhất giữa 20.000 người, đã đủ chứng minh thực lực của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT