Editor: Đông Vân TriềuTrời rất mau hửng sáng, màn đêm nháy mắt tản đi, bắt đầu với sắc trắng mờ đục ở phương Đông, sau đó loang ra thành cả bầu trời rực rỡ.
Tận cùng của đêm dài, may mắn vẫn là sớm mai đầy hi vọng.
Tiếc thay, đối với những người cầu sinh nơi hoang đảo, câu này thật vô dụng. Khi bản thân bạn chìm nổi trong Trò chơi, hừng đông chỉ đại diện cho thêm một ngày tuyệt vọng đằng đẵng nữa đang đến. Ở đây đen trắng lẫn lộn không giới hạn, ngẩng đầu là vô ích, cúi đầu là vô vọng.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Lâm Xảo cẩn thận đứng lên, bước thử vài bước trên mặt đất, em hớn hở hẳn lên: "Em có thể đi được rồi ạ! Nhất định hôm nay em sẽ không kéo chân anh và chú Giang nữa đâu."
Thương thế của Lâm Xảo không nặng, ngồi yên một ngày là đã đỡ nhiều, có thể chống gậy đi lại được.
Hôm qua lúc Tạ Trì An đục bình gỗ đựng nước có tiện tay vót một cành cây làm gậy cho Lâm Xảo, cũng kiêm vũ khí phòng thân luôn.
Giang Khoát ngồi dậy, cười nói: "Sao em gọi người ta là "anh" mà lại gọi tôi là "chú"? Nhìn tôi già lắm sao?"
Lâm Xảo nhỏ giọng lầm bầm: "Già lắm luôn ó."
Nụ cười của Giang Khoát cứng đờ: "Bạn nhỏ à, tôi mới hai mươi tuổi thôi."
Giọng Lâm Xảo càng nhỏ hơn: "Hai mươi tuổi còn chưa phải là già à..."
Giang Khoát chưa từ bỏ: "Nhìn thế chứ tôi có sức sống của người trẻ tuổi sau thập niên 90 đấy."
Tạ Trì An thản nhiên tiếp lời: "Thế kỷ trước chỉ để lại toàn mấy ông già thôi."
Giang Khoát: "..."
Tức bây giờ là thiên hạ của lớp trẻ sau 2000. Ông già sinh trước thế kỷ XXI như hắn không có tư cách nói chuyện.
"Tôi không so đó với mấy đứa vị thành niên." Giang Khoát rộng lượng tha thứ cho Lâm Xảo, đổi lại quay mặt hỏi Tạ Trì An một câu vô thưởng vô phạt, "Em trai, tròn mười tám chứ?"
Ngụ ý, mười tám tuổi thì tính là người trưởng thành rồi, phải tính sổ thôi.
Tạ Trì An ném cho Giang Khoát cái nhìn khiêu khích: "Khiến anh thất vọng, còn kém 27 ngày nữa."
"Quả nhiên vẫn là bạn nhỏ." Giang Khoát tiếc nuối.
Tạ Trì An buông mí mắt.
Thật ra cậu cũng tò mò tí xíu, nếu cậu trưởng thành rồi, Giang Khoát định tính sổ kiểu gì nhỉ?
-
Ba người 'hành quân' đến gần dòng suối nhỏ. Tạ Trì An và Giang Khoát đi không nhanh, Lâm Xảo chống gậy đuổi theo được.
Nước suối trong thấy đáy, ngọt lành ngon miệng, Lâm Xảo thiếu chút nữa quăng gậy mà nhào tới uống lấy uống để. Đã hai ngày rồi em chưa được uống nước, mặc dù trong quả dại cũng có nhưng chút nước ấy không dập nổi cơn khát mà nấm nướng mang lại.
Tạ Trì An múc đầy bình nước rồi mới uống một hơi cạn sạch, sau đó lại múc đầy. Lâm Xảo cũng học theo, ngồi quỳ bên bờ cúi xuống vốc nước lên.
Giang Khoát cũng ngồi xuống, làn nước trong vắt phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của hắn. Hắn đem bình đổ đầy ắp rồi đứng dậy: "Tiếc ghê, nước trong quá ắt không có cá."
"Anh muốn bắt cá?" Tạ Trì An hỏi.
Giang Khoát đáp: "Em mà nướng cá nhất định ăn rất ngon."
"Ngoài biển có." Tạ Trì An nói, "Nhưng trước tiên phải có thuyền, một cái lưới đánh cá hoặc nĩa."
Chỉ dựa vào giáo với dao mà bắt được cá là chuyện không tưởng, còn nhiễm một thân tanh tưởi.
Chim trên trời mà bắt được thì cũng được một bữa nướng no nê, nhưng tiên quyết là phải có cung tên hoặc ná.
Cho nên vấn đề lớn nhất hiện tại vẫn là thiếu thốn dụng cụ.
"Vậy đóng thuyền đi, gỗ có khắp đảo, tôi với em cũng có sẵn kĩ năng nữa." Giang Khoát đề nghị, "Tôi nhớ trên đảo có một loại dây leo khá bền, có thể dùng để dệt lưới đánh cá được."
Để ăn được thịt cá hắn đúng là liều mạng.
May mà chỉ phải ở đây 30 ngày, nếu thêm nữa Tạ Trì An hoài nghi có khi họ còn xây cả nhà chứ chẳng đùa, trình diễn tiết mục "Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang" luôn.
Nhưng cậu không phản đối đề nghị đóng thuyền.
Tạ Trì An sẽ chẳng thừa nhận mình cũng hơi muốn ăn cá đâu.
Cậu không thể quá khắt khe trên phương diện ăn uống được, bởi vì nó đi ngược lại với thuộc tính MC kiêm đầu bếp chương trình ẩm thực của cậu... Cậu đang nghĩ cái gì thế này, đây rõ ràng là chương trình cầu sinh nơi hoang đảo mà... À không, đây rõ ràng là trò chơi giết người!
Tạ Trì An nói: "Tôi không biết dệt." Chẳng có ai vạn năng, cũng có thứ Tạ Trì An không biết, dệt lưới là một trong số đó.
Giang Khoát trầm mặc một lát: "Sao giờ, tôi cũng thế."
Hai vị chuyên gia sinh tồn lâm vào trầm tư.
"Cái đó..." Lâm Xảo cất giọng yếu xìu.
Tạ Trì An và Giang Khoát đồng thời nhìn qua.
Lâm Xảo ngượng ngùng nói: "Mặc dù em chưa dệt lưới đánh cá bao giờ, nhưng em biết đan áo len, chắc chúng khá giống nhau thôi, có lẽ em có thể thử ạ..."
Giang Khoát nhìn Lâm Xảo sau đó đi qua xoa đầu em: "Em thật tuyệt, cô bạn nhỏ à."
Lâm Xảo được khen mà sướng choáng luôn: "Em, em rất tuyệt sao?"
Đáy mắt Tạ Trì An ngậm cười: "Ừ, em tuyệt lắm." .
ngôn tình hoàn-
Tạ Trì An và Giang Khoát đều thuộc phái hành động năng suất cao, mau chóng tìm dây leo về cho Lâm Xảo, Giang Khoát còn chế ra một con thoi để Lâm Xảo bên cho tiện.
Đóng thuyền không phải là công việc trong một sớm một chiều mà thành. Hôm nay hai người tạm châm trước ăn mấy quả dại lót bụng rồi vùi đầu vào đại nghiệp tạo thuyền.
Vì tiệc cá nướng muôn năm!!
Có người làm việc không biết trời đất, thời gian bất tri bất giác trôi qua cực nhanh, còn có kẻ thấy một giây dài như cả năm, nơm nớp lo sợ chờ đợi.
Phía Bắc của đảo, đá tảng xếp san sát, sóng lớn vỗ bờ.
Một người phụ nữ mắc áo váy công sở run lẩy bẩy trốn sau tảng đá ngầm, lấy mỏm đá làm nơi che chắn mà dòm ra ngoài.
Đồng đội số 58 của cô, hôm qua đã chết rồi.
Thân là số 75, cô chẳng còn gì để cậy nhờ nữa, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi cho tới giờ, hi vọng mình sẽ không bị con bé đáng sợ kia phát hiện.
Cộp cộp...
Tiếng giày cao gót nện xuống thềm đá, tiếng bước chân chợt xa chợt gần nện cả vào lòng cô, đôi mắt cô tuôn trào sợ hãi.
"Trốn đi đâu rồi?" Lầm bầm bằng chất giọng Loli non nớt, bé gái với hai bím tóc dài bắt đầu ré lên, "Mau ra đây đi, đừng chơi trốn tìm nữa."
Bé gái mặc váy theo phong cách Gothic Lolita cực kỳ hoa lệ rườm rà, cầm một chiếc ô đen che nắng khiến hành động bất tiện, nó lại giẫm lên đá tảng gồ ghề tự nhiên như đất bằng, không nhanh không chậm.
Cô bụm chặt miệng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Em trông thấy chị rồi nha. Em đếm tới ba, chị còn không ra, em sẽ giận đó." Con bé hét rống vào bờ biển trống trải.
Cô ngừng thở, gió biển thổi xộc vào hốc mắt đầy đau đớn.
Nó, nó không thể thấy mình được! Nhất định nó chỉ muốn lừa mình ra giết thôi!
"Ba."
"Hai."
"Một."
"Thật là, cứ phải làm em giận cơ." Chẳng ngoan tẹo nào, nó bất mãn thì thầm, tiếng bước chân xa dần.
Cô gái thở ra một hơi.
Quả nhiên, con bé đó lừa mình, có phát hiện ra mình đâu cơ chứ.
Cô dựa hẳn người vào tảng đá hớp không khí liên tục như một con cá mắc cạn, bỗng thấy ánh nắng chiếu xuống đỉnh đầu biến mất, lạnh cả người.
Cô nằm lọt thỏm dưới sự che chắn của một cái ô đen.
Tứ chi cô cứng ngắc lại, chỉ có đầu là xoay được, nhìn bé gái với hai bím tóc dài chẳng biết lúc nào đã đứng sau lưng mình, đập vào mắt là nụ cười ngọt ngào rợn gáy của nó.
"Em tìm thấy chị rồi nha."
-
"Người chơi số 75 đã tử vong."
Bạch Bất Nhiễm run lên trong vô thức.
Số 75 cũng đã chết rồi...
Phải chăng đây có nghĩa là ngoại trừ 98, bây giờ cậu là người yếu nhất đảo?
Kỳ thật Bạch Bất Nhiễm không nhớ được từ đầu đến giờ chết bao nhiêu người, nhưng đồng đội cậu - Quý Thanh Lâm nhớ rõ. Quý Thanh Lâm làm trong vườn bách thú, phải thuộc nằm lòng số hiệu và chủng loại của tất cả động vật trong công viên, ngay cả một con chim ngẫu nhiên bay ra khỏi đàn anh cũng có thể ngay lập tức chuẩn xác nói ra tên của nó. Với kho lưu trữ khổng lồ này, nhớ kỹ ai sống ai chết thì có xá gì?
Nếu như Quý Thanh Lâm đã từng gặp qua số 62 chân chính đồng thời phát hiện thi thể của gã ngoài bờ biển, chắc chắn sẽ rõ mười mươi mục đích của Tạ Trì An khi đổi thẻ với Bạch Bất Nhiễm.
Rất đáng tiếc, anh chưa từng gặp.
Đôi khi chỉ thiếu mất một đầu mối nho nhỏ, toàn bộ mạch suy luận cũng có thể trở nên bế tắc hoàn toàn.
-
Sâu trong rừng, một người đàn ông hất áo khoác dài, rủa thầm: "Con bé chết tiệt kia lại lên cơn rồi."
"Lên cơn càng tốt chứ sao?" Thanh niên tóc xám cười đến là nghiền ngẫm, "Chúng ta đỡ phải ra tay."
"Chẳng biết cái tính đã giết phải giết cả đôi của con bé ấy từ đâu mà ra. Xử số 58 còn chưa đủ, nhất quyết phải truy sát số 75 đến cùng." Người đàn ông mặc áo khoác dài cau mày.
"Nhìn cái mặt anh hình như chẳng ưa con nhóc ấy lắm nhỉ." Mặt mày thanh niên kia cũng cau có hẳn.
"Chỉ cần giết số 0 là đủ, làm gì phải đuổi tận giết tuyệt." Anh nói.
Thanh niên tóc xám dùng ánh mắt như thấy người giời để nhìn anh: "Số 5, sớm biết anh lương thiện thế, sao tôi không lấy súng bắn chết anh nhờ."
Người đàn ông mặc áo khoác dài đốp lại: "Mơ à, cậu đâu có súng."
"Tôi có thể cướp."
Anh giễu cợt chẳng hề khách khí: "Cướp từ tay số 2 à?"
"..." Y cắn răng, "Tôi chắc chắn phải giết anh mới được."
"Tôi cũng thế." Anh cũng không kém cạnh, "Nếu không phải tôi không được ra tay với chiến hữu của mình thì loại sát nhân máu lạnh như cậu sớm đã bị tôi tiễn đi gặp Diêm Vương rồi, số 7 ạ."
Vì phải liên thủ mới đối kháng được với số 2 nên số 5 mới không động sát ý với số 7. Cảnh sát với tội phạm trời sinh đã là kẻ thù, hợp thành đồng đội thì chỉ có ngày ngày nhìn nhau ứa gan đỏ mắt.
"Chiến hữu?" Y đón được từ ngữ quan trọng, híp mắt đánh giá, "Cảnh sát à, hay là bộ đội đặc chủng?"
"Tôi không có nghĩa vụ nói cho cậu biết."
"Xuỳ, cái loại sứ giả chính nghĩa như các anh không phải lúc nào cũng bô bô cái mồm tin tưởng đồng đội trăm phần trăm sao?" Thanh niên tóc xám bắt đầu giở trò, "Hơn nữa còn luôn luôn thích rao giảng cái gì mà "vì nghĩa quên thân, vì dân quên mình" đó à... Ô tô kê? Ngài cảnh sát ơi, ở trên đảo nguy hiểm tôi sợ quá, anh có thể dùng tính mạng của mình để bảo vệ tôi được không?"
Anh nhìn thẳng y: "Cậu cảm thấy tôi sẽ tin trò quỷ này ư?"
Thanh niên tóc xám bĩu môi: "Thứ đàn ông vô tình vô nghĩa."
"Vậy thì xin lỗi nha." Đã lỡ thì anh cũng "vô tình vô nghĩa" cho trót luôn, "Bắt chẹt thứ đàn ông mồm mép dẻo quẹo như cậu là thú vui của tôi đó."
-
Hướng dẫn đại nghiệp tạo thuyền:
Bước 1: Đốn cây.
Thế là hai bạn nhỏ Tạ Trì An và Giang Khoát nhà ta tung tăng cầm... giáo mác và dao nhỏ đi đốn cây.
Hiển nhiên, chặt một cành cây còn được, đốn hạ cả một gốc đại thụ thì không thể nào. Tạ Trì An và Giang Khoát lực tay có thừa, nhưng chẳng thể học Lô Trí Thâm[1] nhổ cây dương liễu được.
[1] Lỗ Trí Thâm: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thuỷ Hử. Ông có sức khoẻ cường tráng, có thể nhổ bật gốc dương liễu ở trước chùa Trấn Quốc.
Hai người quyết định chia nhau ra lục soát xem quanh đây có búa hay vũ khí gì khác không.
Lâm Xảo và Tạ Trì An hành động chung một chỗ.
Lâm Xảo chống gậy đi tập tễnh mà cũng không giúp được gì đáng kể, Tạ Trì An bèn để em nghỉ ngơi tại chỗ, còn mình thì tìm kiếm chung quanh.
Ở khoảng cách này, chỉ cần có người thứ ba xuất hiện trong tầm mắt Lâm Xảo, em hét lên, Tạ Trì An sẽ đến cứu ngay lập tức.
Chắc Lâm Xảo không đến nỗi thấy người lạ mà lại không rên được lấy một tiếng nhỉ?
Trừ lần Giang Khoát đến kia, lúc đó Lâm Xảo đang trong trạng thái tự bế, chỉ biết một mực cúi đầu rơi lệ, cảm nhận được ai đến mới là lạ.
Còn giờ đây Lâm Xảo đi theo Tạ Trì An, Giang Khoát quen hơi rồi, mặc dù luôn bị khả năng bất tận của hai anh lớn đây đả kích, nhưng cũng được động viên dần dà tự tin trở lại.
Lâm Xảo ngồi dưới tàng cây giơ tay nói lời thề son sắt với Tạ Trì An: "Anh cứ yên tâm đi, gặp phải người xấu em chắc chắn sẽ bảo anh liền."
... Vào lúc Lâm Xảo nhìn thấy một bé gái xêm xêm tuổi mình, câu nói ấy vả mặt Lâm Xảo không trượt phát nào.
Một cô bé vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như vậy, sao mà xấu cho được? '"Người xấu" trong thế giới ngây ngô của Lâm Xảo phải là những ông bác to lớn mặt mũi dữ dằn, đàn bà thì đanh đá cay nghiệt, đàn ông thì ti hí mắt lươn, nhưng lại không bao gồm những bé gái xinh xắn như này.
Có người ôm thiện ý đối đãi với thế giới nhưng lại có vẻ ngoài hao mòn. Có kẻ dùng mỹ lệ bao trùm toàn thân nhưng giấu trong lòng kịch độc kinh tởm.
Lâm Xảo không quên lời dặn của Tạ Trì An, chỉ là em bị trang phục của cô bé này làm cho kinh diễm không thốt nên lời.
Bé gái ấy uyển chuyển bước đến trước mặt em, hỏi bằng giọng ngọt như mía lùi: "Chị ơi, đồng đội của chị có ở gần đây không?"