Editor: Đông Vân TriềuLâm Xảo ngẩng phắt dậy, trông thấy một thanh niên cao lớn tuấn mỹ đứng trước mặt mình, hắn hơi ngả người về trước, chắn toàn bộ ánh nắng chiếu về phía em. Sau lưng hắn là ánh sáng chói chang, còn đằng trước tạo thành chùm bóng râm tăm tối, khiến đôi mắt hờ hững kia cũng trở nên khó lường hơn hẳn.
Có lẽ bởi vì khuôn mặt kia đẹp trai quá, Lâm Xảo lại quên mất phải hét lên, cứ chăm chăm ngắm nhìn người thanh niên không biết từ đâu chui ra này.
Giang Khoát cười nửa miệng: "Cô bạn nhỏ, đồng đội của em đâu rồi? Bỏ em đi rồi à?"
"Anh ấy còn lâu mới bỏ em!" Lâm Xảo lập tức phản bác lại.
"Anh ấy", "còn lâu mới bỏ". Giang Khoát chỉ nhặt lấy từ khóa rồi bắt đầu phán đoán từ câu trả lời ngắn ngủn kia.
Số 0 mang giới tính nam, là thanh thiến niên, hơn nữa đang có chuyện nên tạm thời rời đi, chẳng mấy chốc sẽ trở về, suy xét từ góc độ người đó không bỏ cô bé này lại đây, nguyên nhân hoặc là em gái này "thâm tàng bất lộ" có giá trị hợp tác, hoặc là vị số 0 này có tâm địa thiện lương tình nguyện gánh vác mớ bòng bong này. Mà em gái mang số 98, có thể loại trừ khả năng đầu tiên. Vậy kết luận là, số 0 là một thanh thiếu niên dễ mềm lòng, và bọn họ sắp gặp nhau rồi.
Hết thảy suy đoán trên đều căn cứ vào tiền đề cô bé này chính là số 98.
Đừng hỏi sao hắn lại chắc chắn đến thế, nếu em ấy không phải số 98 thì chẳng ai giống số 98 cả.
Đương lúc Giang Khoát suy tư, Lâm Xảo lại bồi thêm một câu: "Còn nữa, em không phải số 98 gì đó, em là số 73!"
Em vẫn nhớ lời dặn dò của anh ấy, nếu có người hỏi thì phải nói mình là số 73.
"..."
Kết luận nóng hổi vừa mới ra lò của Giang Khoát lập tức bị vứt đi.
Hắn chưa từng gặp qua số 73, nên chẳng rõ Lâm Xảo có đang nói dối hay không.
Đối với số 1 mà nói, thực lực của số 73 và số 98 thực sự không khác nhau là mấy, dù sao cũng đều rất yếu mà.
Bên cạnh đó, hắn không thể dựa vào phản ứng sinh lý và biểu cảm của Lâm Xảo để phán đoán cho được, bởi vì từ giây phút hắn xuất hiện, từng xăng-ti-mét thớ gân thớ cơ trên người cô bạn nhỏ này đều căng ra hết cỡ, nỗi sợ hãi trên mặt có giấu cũng chẳng giấu nổi, phân tích biểu cảm kiểu này không có giá trị tham khảo gì sất.
"Thẻ bài của em đâu?" Giọng điệu của Giang Khoát không hề hung hăng hống hách, nhưng lại khiến đối phương chẳng có gan phớt lờ.
Nhưng có thể nói dối được nha.
Lâm Xảo vặn đầu ngón tay một cách lo lắng: "Anh ấy giữ rồi ạ."
"Anh của em là số mấy?"
"... Số 10."
Đối với những câu hỏi mà thanh niên lạ mặt này đặt ra, Lâm Xảo hoàn toàn dựa theo kịch bản Tạ Trì An mà đáp, khiến người khác không tìm ra được sơ hở gì.
Mệt cho Tạ Trì An đã sớm có chuẩn bị, bằng không Lâm Xảo đúng thật là không biết nên làm sao bây giờ, cứ thế lộ tẩy hết.
Giang Khoát hỏi cung một lượt, Lâm Xảo đều đối đáp kín kẽ, trôi chảy, khiến hắn không khỏi thất vọng. Mục tiêu của hắn là số 0, nếu như đây là tổ hợp số 10 và số 73, hắn cũng chẳng cần thiết ở lại.
Hơn nữa, tốt nhất là nên rời đi trước khi số 10 trở về.
Giang Khoát chỉ muốn giết chết số 0, không có ý định đánh đấm với bất kỳ ai cả, càng đừng nói đến đối mặt với mười kẻ trong TOP đầu.
Chẳng phải do sợ, mà là... lười.
Mấy trận đấu không cần thiết, hắn lười đánh.
Nhưng mà trời không chiều lòng người.
Ngay khi Tạ Trì An quay lại, đã thấy một người đàn ông cầm dao đứng trước người Lâm Xảo.
-
Tạ Trì An chẳng cần nghĩ ngợi, bật người đến sau kẻ lạ mặt, ngọn giáo toát ra ánh sáng lạnh, tập kích phần gáy của hắn.
Giang Khoát gần như biết ngay động tĩnh sau lưng, rút dao ra khỏi vỏ, quay người đón đỡ.
Dao giáo va chạm, phát ra tiếng "keng" vang giòn, thanh thúy như tiếng nhạc cụ.
Đối đầu trực diện, ánh mắt giao nhau.
Đêm qua Tạ Trì An ngủ không ngon, hôm nay cậu mặt ủ mày chau, vừa lạnh lùng vừa không có sức sống.
Giang Khoát lười thành bệnh ung thư, cứ mang mãi dáng vẻ nhập nhèm, chưa tỉnh ngủ.
Hai người vốn đều không trong trạng thái tốt, vào giây phút lần đầu nhìn thấy đối phương, không hiểu sao nhoằng cái lên tinh thần.
Giang Khoát ngắm nhìn gương mặt lạnh lùng, tuấn dật của thiếu niên, đặc biệt là đôi mắt ấy. Như thể có những vụn sáng le lói trải đầy nơi đáy mắt, tạo thành một dải Ngân Hà dập dờn nhưng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, sau đó nó lại trở về làm bầu trời đêm âm trầm, cô tịch.
Tạ Trì An nhìn vào mắt hắn, thế mà cũng tình cờ giật mình.
Mày kiếm mắt sáng, anh khí dồi dào, rõ là một gương mặt vô cùng xuất chúng, mà cũng là khuôn mặt tuyệt đối xa lạ.
Cậu chưa từng gặp người này bao giờ.
Nhưng khi nhìn vào đáy mắt thâm thúy phẳng lặng của đối phương, tim Tạ Trì An bỗng đập dồn lên. Giống như cậu đã từng bắt gặp đôi mắt này giữa hàng vạn vì tinh tú, trời đất biển mây xoay vần, "phong hoa tuyết nguyệt[1]" động lòng người.
[1] Phong hoa tuyết nguyệt: ẩn dụ cho tình cảm đôi lứa.
Phản chiếu hình bóng cậu.
-
Dù lòng còn trăm mối ngổn ngang, nhưng hiện thực chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Hai người chỉ giao thủ một kích đó rồi tự khắc tách ra, Tạ Trì An lui về bên người Lâm Xảo, Giang Khoát thu dao đứng tại chỗ.
Giang Khoát nhìn Tạ Trì An nửa ngày, đột nhiên cười, nói: "Hình như tôi gặp em ở đâu rồi thì phải."
Tạ Trì An mím môi không nói.
Cái cách bắt chuyện này ngay cả học sinh tiểu học như Lâm Xảo cũng cảm thấy quá đát. Một trò chơi chẳng sống thì chết, lôi kéo làm quen cái gì không biết.
Cậu đánh giá thanh niên.
Nam, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo... không thể nói là tuấn tú, nhưng rất nam tính. Những điều kiện này đều có thể miễn cưỡng giống số 10.
Ngoại trừ chiều cao.
Theo miêu tả của số 73, số 10 không nhỉnh hơn số 73 là bao, mà Tạ Trì An lại cao hơn số 73 một chút.
Còn người đàn ông trước mặt này cao hơn hẳn Tạ Trì An, khoảng 1m85 trở lên, cao hơn Tạ Trì An nửa cái đầu. Đây chân chính là sự khác biệt giữa thanh niên và thiếu niên.
Tạ Trì An còn chưa tới mười tám tuổi, không gian trưởng thành còn lớn vô cùng.
Tạ Trì An loại bỏ khả năng người này là số 10, bình thản mở miệng: "Tôi không biết anh."
"Em nói như vậy làm tôi tổn thương đó." Giang Khoát nói thì nói thế, mặt chẳng biểu lộ cái gì gọi là thương tâm cả, ngay cả ngữ khí cũng tùy tiện, chẳng muốn vờ vĩnh lấy lòng.
Chút tinh thần hắn 'lên' thuở ban đầu bốc hơi hết, hắn lại khôi phục bộ dáng bại hoại như cũ. Đôi mắt hẹp dài giấu hết tâm tư vào trong, khiến người khác nhìn không thấu.
"Nếu ngài không định động thủ, mời rời đi." Tạ Trì An còn phải xử lý cái chân của Lâm Xảo, không yên tâm quay lưng mình vào một kẻ xa lạ.
Giang Khoát chẳng thèm để ý đến lệnh đuổi khách của Tạ Trì An, ngược lại còn cười khẽ: "Tuổi còn nhỏ mà sao cứ như ông cụ non thế."
"..." Tạ Trì An ra tay tấn công, "Vậy thì để anh lĩnh hội sức sống của mặt trẻ tuổi trong tôi vậy."
Giang Khoát phản ứng thần sầu mà lui lại, ngắn ngủi qua lại mấy chiêu, hắn bắt được cổ tay của thiếu niên, dùng sức giữ chặt.
Ánh mắt Giang Khoát ánh mắt rơi vào vết máu uốn lượn trên khớp xương gầy gò, hắn dừng lại: "Thế này mới đúng chứ."
Thiếu niên là phải xanh tốt mơn mởn như này, cứ lạnh như băng sao được.
Tạ Trì An cảm thấy e là tên này có bệnh.
Cổ tay như bị vướng phải gông cùm xiềng xích, không thể động đậy, Tạ Trì An cố xoay bàn tay, mũi giáo nhọn hoắt chĩa thẳng vào cánh tay người đàn ông, khiến Giang Khoát không thể không buông tay.
Hai người tách xa nhau khoảng một bước, cổ tay trắng như ngọc của Tạ Trì An hằn vết đỏ rõ ràng.
"Rút lại câu vừa nói, tính tình em vẫn còn nóng nảy lắm." Giang Khoát chẳng buồn bực, còn chêm thêm một câu khen ngợi, "Thân thủ không tệ."
Tạ Trì An giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không thích giết người." Giang Khoát cất dao thật kỹ, biểu thị mình không hề có ý định công kích, "Chỉ cần em không phải số 0."
"Vậy anh có thể đi được rồi." Tạ Trì An không hề dao động, "Tôi không phải."
Giang Khoát nhíu mày: "Không phải số 0, vậy để tôi đoán xem nào... Số 10 à?"
Tạ Trì An trực tiếp không để ý tới hắn nữa.
Sau khi xác định Giang Khoát không định tấn công, cậu chống chân quỳ xuống, mở chiếc túi được làm bằng váy liền của em ra, đưa Lâm Xảo một quả dại: "Ngậm lấy."
Lâm Xảo nhét quả vào miệng mà như lọt vào trong sương mù, chưa kịp hiểu Tạ Trì An muốn làm gì, chỗ mắt cá chân của em đã đau điếng.
Tiếng kêu đau bị quả dại bịt lại trong miệng, Lâm Xảo đau đến mức cắn mạnh vào thịt quả.
Hóa ra là dùng để em không hét lên... Lâm Xảo còn tưởng định cho em ăn cơ.
Tạ Trì An nắn khớp Lâm Xảo về vị trí cũ, nhúng vải vào nước lạnh rồi đắp lên mắt cá chân Lâm Xảo.
Vải này cũng là do cậu xé từ chiếc váy liền kia. Đồng chí váy này đúng là bị khai thác triệt để.
Giang Khoát thấy Tạ Trì An bơ hắn bèn chuẩn bị rời đi, hắn không có sở thích tí tởn mang mặt nóng đi dán mông lạnh. Nói với Tạ Trì An đôi câu cũng chỉ vì thấy thiếu niên này rất thuận mắt mà thôi.
Nhưng mắt hắn đã chộp được bóng dáng quả dại và nấm trong cái 'túi' ấy.
Cứ cho là hai thứ này có mặt khắp đảo đi, quý ở chỗ người có thể phân biệt được không nhiều. Giang Khoát cứ một mực nhớ nhung mãi mùi đồ nướng thơm lừng cùng xiên nấm kia, vào lúc này lập tức gán cho Tạ Trì An chính là người nướng đêm qua.
Nháy mắt, chân Giang Khoát không đi đường được nữa, tự động vòng trở về.
-
Tạ Trì An xử lý vết thương cho Lâm Xảo xong xuôi, cậu ngẩng đầu thấy Giang Khoát vẫn đứng đó thì nhíu mày.
"Sao anh còn chưa đi?"
Giang Khoát dùng ánh mắt rực lửa nhắm thẳng vào Tạ Trì An, ngữ điệu càng thêm chân thành tha thiết: "Sắp đến giờ cơm rồi, cho tôi ăn ké với được không?"
"..." Tạ Trì An không nhịn được nữa, "Anh có bệnh à?"
Người chơi ở cửa này bị sao vậy không biết, đã hỏi han thông tin từ kẻ địch thì thôi đi lại còn xin cơm nữa. Thứ gì đã giúp bọn họ vượt qua cửa thứ Nhất vậy? Dũng khí không gì sánh kịp à?
Tạ Trì An hoài nghi có phải mình phân biệt lập trường địch-ta quá rõ rành hay không, vì người khác có vẻ chẳng có chút giới hạn gì hết á.
Mà cũng đúng, những người khác còn có đường lui là giết chết số 0... hay nói đúng hơn là lựa chọn đầu tiên.
Nhưng Tạ Trì An chính là số 0.
Cậu không có đường lui, lựa chọn duy nhất của cậu chính là đồ sát tất cả mọi người.
"Mục tiêu của tôi là số 0, cho nên chúng ta không phải kẻ địch, hoàn toàn có thể hợp tác cơ mà." Giang Khoát tỏ ra thản nhiên, "Em mà mang theo cô bạn nhỏ chân đau này khẳng định không tiện hành động. Tóm lại tôi có thể giúp em một tay, chỉ cần cho ăn là được."
Có lý có cứ, vô cùng thuyết phục.
Giả như số 0 không phải cậu, đoán chừng Tạ Trì An sẽ xiêu lòng đó. Nhưng không phải, cho nên Tạ Trì An chẳng định vui vẻ đặt bên gối một quả bom thời thời khắc khắc muốn giết mình đâu.
Song, cậu không từ chối ngay lập tức, chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt: "Muốn hợp tác thì phải hiểu rõ lẫn nhau."
Giang Khoát thẳng thắn giơ thẻ bài của mình lên, mặt chính diện màu đen mang số 21, mặt còn lại là 29.
Thân là người hành tẩu giang hồ, dù sao cũng phải có mấy cái áo choàng.
Khi Giang Khoát giết một lúc ba người chỉ tha cho mình số 21, bù lại lấy đi thẻ bài của gã. Người nọ xem như thông minh, không hề chủ động khiêu khích hắn, cho nên nhặt được mạng về từ cõi chết.
"Dù không nằm trong TOP 10, nhưng sẽ không ngáng chân em đâu." Giang Khoát khiêm tốn, "Đồng đội của tôi là số 29, nếu em nhớ rõ thông báo." Mặt hắn lộ vẻ tiếc nuối, "Gã đã bị số 1 giết rồi."
Tạ Trì An hỏi: "Anh đã gặp số 1?"
"Không gặp, khi nghe thấy thông báo tử vong chúng tôi đang chia nhau ra hành động, sau đó thì..." Giang Khoát nở nụ cười, "Thật xui xẻo, phải không?"
Số 21... Tạ Trì An không biết có nên tin vào thân phận này hai không. Thẻ bài có thể cướp được mà.
Cho đến bây giờ Tạ Trì An chưa từng gặp qua bất kỳ người chơi đầu bảng nào nên không hề có bất kỳ khái niệm nào đối với sức chiến đấu của họ. Số 21 có thể xem như một người chơi cao cấp, nhưng tuyệt đối không phải đại thần. Từ trận giao thủ ngắn ngủi giữa hai người, Tạ Trì An nhận thấy thực lực của hắn rất mạnh, đồng thời còn có phần giữ lại.
Nếu với sức chiến đấu như vậy đã xếp thứ 21, vậy thì những người trước 20 chắc chắn rất khủng bố.
"Tên anh." Tạ Trì An hỏi vấn đề cuối cùng.
Câu hỏi ngoài luồng này xuất phát từ tư tâm của cậu.
Tạ Trì An chưa từng nghĩ tới việc hợp tác với người đàn ông này, cậu chỉ muốn đào hết tin tức rồi đá đi. Cậu có thể thăm dò số hiệu, đồng đội nhưng chưa bao giờ là tên.
Chung quy đều là kẻ thù của nhau, cần gì phải biết tính danh. Từ đầu đến cuối cửa thứ Nhất Tạ Trì An không hề biết tên Diệp Trạch Ngữ, lúc này không hiểu sao lại lơ ngơ hỏi nhiều thêm một câu.
Có lẽ... là do khoảnh khắc đôi mắt thanh niên sáng lên quá rung động, chỉ chợt thoáng qua trong tích tắc.
"Giang Khoát."
Ngón tay Tạ Trì An khẽ run, cảm giác chấn động vừa mạnh mẽ vừa mơ hồ kích thích đại não đưa ra quyết định, lời từ chối đã lăn tới đầu môi lại thành:
"Hợp tác vui vẻ."
-
Tác giả có lời phát biểu: .
Truyện Mỹ ThựcQuá năm mươi chương truyện, công thụ gặp gỡ thành công.Không rõ thuộc tính công lắm, có thể là sát thủ phòng bếp và lười thành bệnh mãn tính. Hết rồi. À còn xin cơm nữa.