"Không tệ, so với hôm qua thì có tiến bộ đấy, nhưng vẫn chậm quá. Mai là ngày cuối cùng của thời hạn ba ngày rồi, các cưng còn chưa ra tay là ta sẽ tiễn nốt đoạn đường cuối cùng đó nha." Đài phát thanh ma quái còn e chưa đủ đả kích, 'nó' nhắc nhở một cách cay nghiệt, "Cố gắng không mệt mỏi nha các cưng, chúc ngủ ngon mơ đẹp nha, bởi không biết chừng đây là đêm cuối cùng của chúng mày đấy."
Dứt lời, 'nó' không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Cả phòng học nhạc chìm trong tĩnh mịch.
Trần Tuệ Tuệ nấn ná bên giới hạn của sự sụp đổ, còn Lương Diệc Phi thì trực tiếp tiến vào trạng thái tự bế.
Tạ Trì An và Phong Minh không rõ ra sao.
Chẳng biết đã qua bao lâu, có tiếng Trần Tuệ Tuệ nức nở khe khẽ láng máng trong tối. Hình như cô vẫn nhớ rõ trong phòng còn có ba người khác, cật lực kìm chế mà vô ích.
Lương Diệc Phi vùi mặt vào hai lòng bàn tay nóng hôi nổi, cơ thể run lên bần bật.
Hai ngày nay cậu chỉ một mực đi bên người anh Tạ. Bị sự bình tĩnh cơ trí của anh Tạ ảnh hưởng, mỗi lần rồi mỗi lần sụp đổ cậu đều có thể lấy lại tỉnh táo. Mặc dù đã thấy qua không ít cảnh máu me be bét, nhưng cậu biết bản thân từ đầu đến cuối đều không gặp bất cứ nguy hiểm thực sự nào.
Hiện tại cuối cùng cậu cũng đã ý thức được hiện thực tàn khốc -- nếu ngày mai còn chưa giết người, cậu chắc chắn phải chết. Giết người ư... cậu chưa từng nghĩ đến và cũng không bao giờ định làm.
Vậy nên đồng hồ sinh mạng của cậu đã bắt đầu đếm ngược hai mươi tư giờ.
Tử vong gần ngay trước mắt, sao có thể không sinh sợ hãi.
Lương Diệc Phi khàn giọng mở miệng: "Anh Tạ, phải làm sao đây, tao, tao cảm giác mình không sống quá ngày mai."
"Cảm giác của mày không sai đâu."
Lương Diệc Phi: "..." Cậu cười mếu máo, "Anh Tạ, lúc nào rồi mà mày còn nói đùa?"
"Tao không đùa, tao đang nói thật."
Loại người như Lương Diệc Phi, đã định sẵn là không thể bước sang ngày thứ tư của Trò chơi. Bởi vì cậu ta vĩnh viễn sẽ không cầm dao lên tước đoạt mạng sống của đồng loại.
Bạn của cậu, té ra lại là một cậu trai rất lành.
Lương Diệc Phi muốn cười lắm, nhưng miệng cậu nhếch lên không nổi, chỉ có thể khóc lóc mà nói: "Anh Tạ, chỉ có mày mới an ủi anh em như thế thôi..."
Tạ Trì An cắt ngang: "Mày sẽ không chết."
Lương Diệc Phi khóc đến mức nhập tâm: "Sao có thể đây huhu? Tao, người khác đánh thì chỉ dám đỡ, ăn lại nhiều, đầu óc không thông minh, lá gan thì bé..." Cậu càng nói càng thương tâm, "Tao chẳng có gì cả huhu..."
"Mày sẽ không chết." Tạ Trì An quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lương Diệc Phi, "Tao sẽ bảo vệ mày."
Lương Diệc Phi khóc òa lên không ngăn được: "Hức, cảm ơn mày, anh Tạ. Hai ngày nay mày đều bảo vệ tao, nhưng cũng không thể cứ mãi như thế được. Tao không biết giết người, người tốt tao không dám xuống tay, kẻ xấu thì tao sợ vãi tè huhu. Anh Tạ, mày không giống tao, mày lợi hại như vậy, dễ dàng giết mấy thằng cặn bã mà phải không? Mày nhất định có thể sống đến cuối cùng..."
"Tao giúp mày." Giọng của Tạ Trì An bình tĩnh hơn bao giờ hết, "Tao có thể khiến người khác chỉ còn lại một hơi tàn, mày không cần tham gia, vào lúc cuối đá cho nó một phát là được."
Lương Diệc Phi ngây ra như phỗng, mắt mũi ngơ ngác: "Anh Tạ mày vừa nói cái gì? Nói gì tao, tao nghe không hiểu?"
Tạ Trì An đành phải dùng lối nói thông tục lúc hai người chơi GAME để giải thích: "Tao SUPPORT, mày hốt mạng, đã hiểu chưa?"
Lương Diệc Phi há hốc mồm, mắt mờ đi.
Hình như cậu hiểu nhưng lại như không hiểu.
Lời tàn nhẫn như vậy... sao có thể từ miệng anh Tạ nói ra?
Hai người còn lại mang hai biểu cảm khác nhau.
Trần Tuệ Tuệ kinh sợ cả người rúm ró.
Khóe miệng Phong Minh cong lên rất nhỏ.
Tạ Trì An tựa như hoàn toàn không để tâm đến bất cứ ai khác, cậu chỉ nhìn Lương Diệc Phi chăm chăm: "Có làm được không?"
Lương Diệc Phi cười gượng gạo: "Đừng, đừng. Anh Tạ, mày không thể lạm sát người vô tội được, mày đừng vì tao mà..."
"Tao có thể tìm một mục tiêu không vô tội." Dù sao bước sang ngày mai, những kẻ dính phải sát nghiệp chắc không ít. Đương nhiên, Tạ Trì An sau khi giết người cũng chẳng phải kẻ vô tội, cậu sẽ không gán mấy cái giải danh chết tiệt "thay Trời hành đạo" lên người đâu.
Cậu chỉ muốn sống sót, và muốn người bên cạnh mình cũng sống sót.
Không cần lý do đường hoàng cỡ nào, không cần lôi ra bất kì ân oán vụn vặt nào. Người với người cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi.
Tạ Trì An chính là người như vậy. Cậu có thể giơ tay cứu một người xa lạ, có thể không đi tổn thương người vô tội, nhưng cậu cũng có thể vì để bạn bè của mình được sống mà không hề do dự đẩy người khác vào chỗ chết.
Ai mà chẳng có thân sơ xa gần, ai chẳng muốn bảo vệ người thân của mình. Nếu ngay cả ý nghĩ ấy cũng không có, đó mới thực sự là vô năng.
Tạ Trì An... chưa bao giờ là Thánh sống.
Mà cũng chẳng có vị Thánh nào lại bò ra từ Địa Ngục cả.
_
Lương Diệc Phi không biết phải trả lời như thế nào.
Phong Minh chợt mở miệng: "Trì An, không phải mục đích của kẻ đứng sau trò chơi này là để chúng ta giết hại lẫn nhau sao? Tại sao lại để hắn toại nguyện? Mọi người chỉ cần đồng tâm hiệp lực tìm hắn sẽ tốt hơn mà. Chúng ta nhiều người như vậy chẳng nhẽ còn sợ không tìm được một kẻ đơn độc như hắn?"
Gã ưỡn thẳng lưng, diễn giải rất nghiêm túc, "Từ hôm qua đến giờ đã có 233 người mất mạng. Ngoại trừ cái chết của Hiệu trưởng khá kỳ quặc, tất cả những người còn lại đều bị bạn hoặc thầy cô của mình giết đúng không? Tên tổ chức trò chơi từ đầu đến cuối không hề lộ diện, chỉ dựa vào hai thứ là giọng của cố Hiệu trưởng và đài phát thanh đã khiến mọi người loạn cào cào, tất cả đều phải tuân theo kịch bản của hắn. Nhưng nếu chúng ta làm khác đi, phá kịch bản của hắn thì sao?"
"Tớ không muốn trong trường có thêm bất cứ ai phải chết nữa. Tớ chắc chắn sẽ không giết người, cũng chắc chắn sẽ tìm được kẻ sau màn." Giọng của thiếu niên âm vang kiên định, cực kỳ chính nghĩa lẫm liệt.
Đến mức Trần Tuệ Tuệ và Lương Diệc Phi phải ngả mũ thán phục.
Đúng vậy, sao họ lại không nghĩ ra cơ chứ!
Hiệu trưởng bỏ mình trước mặt mọi người khiến tất cả sợ hãi quay cuồng, sau đó lại bị đài phát thanh đốp cho một quả sét đánh ngang tai, cả trường tức thì chìm vào hỗn loạn. Mọi người cứ như vậy chém giết nhau trong mơ hồ, nhưng tuyệt đối chẳng có một ai muốn tìm hiểu mục đích và thân phận của kẻ chủ mưu, muốn giải quyết căn nguyên trận giết chóc nào.
Trần Tuệ Tuệ cứ như đã thấy được hi vọng sống của đời mình.
Lương Diệc Phi thì chỉ vui mừng trong nháy mắt rồi trở nên ảm đạm. Cậu chợt nhớ rằng ngay sáng hôm qua thôi, anh Tạ đã kiểm tra toàn bộ hai phòng phát thanh và phòng bảo vệ, kết quả khỏi nói.
Tạ Trì An như đã suy nghĩ rất lâu, sau đó tung ra một vấn đề khá là tầm cỡ: "Hình như xưng hô của cậu hơi bị thân mật quá đấy, chúng ta thân như thế sao?"
Phong Minh: "..."
Cho nên gã bịa ra một đống lớn những câu linh tinh ngay cả chính gã cũng cảm thấy cười bò mà vị này cũng chỉ nghe vào tai được hai chữ đầu sao?
Nhưng rất nhanh, gã đã trưng ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn: "Dù sao tớ với cậu cũng vừa gặp đã thân mà."
Tạ Trì An "Ồ" lên một tiếng, chẳng nấn ná lại chuyện này lâu. Cậu bắt đầu tỉnh táo phân tích.
"Cậu nói rất hợp lý..." Lúc Tạ Trì An nhả ra câu này cậu không tài nào nhịn cười nổi, như thể đến bản thân cũng không tin cậu mở đầu cậu lại chốt cho quả này.
Mặt Phong Minh nhăn nhúm chớp mắt.
Gã biết lời bản thân nói có trăm ngàn chỗ hở, chỉ có thể lừa được mấy thằng ngu như hai đứa kia, nhưng điệu cười chẳng chút giấu giếm kia của Tạ Trì An khiến gã như bị tát vào mặt một phát điếng người.
Không sao, tìm cơ hội giết chết Tạ Trì An là được.
Gã trăm phương ngàn kế đội lốt một thiếu niên ấm áp, chính trực, khẳng khái, chẳng phải tất cả đều vì một ngày bản thân được giơ con dao đòi mạng trước ánh mắt tuyệt vọng bị phản bội của Tạ Trì An sao?
So với động thủ trực tiếp, khuôn mặt của nạn nhân lúc bị người mình tín nhiệm nhất giết còn đặc sắc hơn gấp bội.
Để nhìn thấy khoảnh khắc này, khuôn mặt này của Tạ Trì An, Phong Minh nguyện ý tạm thời gánh vác cái danh "tên thiểu năng trí tuệ" này.
"Nhưng còn có mấy vấn đề như sau." Tạ Trì An ngừng cười rồi ho nhẹ.
"Màn tự bạo của Hiệu trưởng có thể quy kết cho việc có người sử dụng chất nổ để giải thích, chuyện đài phát thanh biết nói có thể là do có người thu âm lại gây ra. Nhưng còn cổng trưởng biến mất thì sao? Phải giải thích thế nào đây?" Tạ Trì An phơi bày toàn bộ vấn đề.
"Thứ nhất, hoàn cảnh nguy hiểm. Bởi vì không cách nào có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài nên cảm xúc của mọi người luôn trong trạng thái bồn chồn, nôn nóng rất dễ xảy ra xung đột."
"Thứ hai, khan hiếm thức ăn. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Vì tranh đoạt đồ ăn vốn có hạn, kiểu gì cũng sẽ dẫn đến tử vong."
"Thứ ba, liên quan tới vấn đề xử quyết. Hiện tại không ai biết những người tay không nhuốm máu ngày mai sẽ ra sao, chết như thế nào. Nhưng ai dám lấy mạng mình ra cược đây."
"Thứ tư, tên chủ mưu kia thần thông quảng đại thế kia, liệu hắn có đang dùng góc nhìn Thượng đế[1] để quan sát chúng ta? Giống như chúng ta ngồi trước màn hình máy tính điều khiển nhân vật trong trò chơi vậy. Tớ cam đoan hắn không có mặt trong trường học."
[1] Góc nhìn Thượng đế: là góc nhìn toàn cảnh trò chơi, không phụ thuộc vào các nhân vật tham gia.
"Nếu không giải quyết tất thảy những vấn đề này, cậu chẳng thể ngăn cản tất cả mọi người giết lẫn nhau, huống chi tìm kẻ thao túng sau màn."
Phong Minh ẩn mình trong đêm không rõ biểu cảm, chỉ nghe thấy giọng gã có phần sa sút: "Do tớ quá ngây thơ rồi, vậy thôi tớ không nói nữa."
Dù sao hình tượng chính nghĩa, hiền lành của gã đã được xây dựng tốt vô cùng. Mặc kệ Tạ Trì An tin hay không, hai đứa còn lại đã cảm động muốn khóc, gã thấy thế là ổn.
Lương Diệc Phi và Trần Tuệ Tuệ đúng là rất cảm động, thử hỏi tại sao lại có cậu trai tốt bụng như Phong Minh vậy cơ chứ. Không chỉ tặng không họ bánh kem lại còn muốn kết bạn cùng nhau chạy trốn, nơi phòng ốc tù mù tối thui này nhờ nhân cách cao cả của gã mà cũng ấm áp hẳn lên.
Tạ Trì An cúi đầu xuống, lặng cười không rõ ý vị.
_
Trời chuyển sáng.
Ánh nắng Mặt Trời lúc bảy giờ vẫn huy hoàng như mọi ngày, nhưng không chiếu tới góc tối nơi đáy lòng con người.
Mặt ai ai cũng đầy sợ hãi.
Lương Diệc Phi với Trần Tuệ Tuệ thoạt nhìn đều không định ra ngoài. Trong phòng học nhạc rất an toàn, tên ngu nào lại nỡ bước ra khỏi chốn dễ chịu này để nghênh đón gió tanh mưa máu ngoài kia.
Phong Minh cầm một miếng bánh kem, sau ngụm đầu tiên, gã nhíu mày: "Tớ hơi khát, các cậu thì sao?"
Cứ ăn bánh gatô mãi cũng khô họng. Ngoại trừ đồ ăn, người muốn sống còn cần nước.
Mà trường học bây giờ đã bị cắt nước.
Thực ra trong trường cũng có một hồ nước nhỏ, nhưng không sạch sẽ, nói không chừng còn có xác chết trôi nổi lềnh phềnh, tạm thời chưa ai định bụng uống nó cả.
Ba người còn lại cũng thế.
Balô của Lương Diệc Phi và Tạ Trì An để ở lớp vẫn còn mấy hộp sữa chua, tương đương với việc bọn họ phải mạo hiểm ra khỏi cửa để lấy về đây.
Tạ Trì An đứng dậy: "Tớ cần đi ra ngoài, một lúc sau sẽ trở về."
"Ới anh Tạ tao đi cùng với!" Lương Diệc Phi biết Tạ Trì An định trở lại lớp, vội vàng lên tiếng.
Mặc dù biết Tạ Trì An rất lợi hại, nhưng dáng người cậu ấy quá gầy gò, rất dễ bị người khác để mắt. Nhiều thêm một tên đô con cao mét tám tên Lương Diệc Phi sẽ giảm bớt ít nhiều phiền não.
Tạ Trì An đứng lại đợi bạn: "Ừ."
Hai người đẩy cửa bước ra.
Lương Diệc Phi lập tức móc nốt hai cái bánh mì cuối cùng trong túi, một cho mình một cho Tạ Trì An: "Anh Tạ, cho mày này, bữa sáng đấy."
Tạ Trì An nhận lấy, nhanh chóng ăn xong.
Cậu ăn không chậm, nhưng luôn tạo cho người đối diện cảm giác rất thong dong, văn nhã.
Hai người đi được nửa đường, tự nhiên có một người nhảy ùm ra từ cây cột trước mắt.
Tạ Trì An theo bản năng phản kích, nhưng sau khi thấy rõ là ai thì cả người cậu chững lại.
"Đồng Dập Huy?" Lương Diệc Phi kinh ngạc la lên, "Sao em lại ở đây?"
Bên này là khu dạy học của lớp Mười hai. Bình thường mấy cậu học sinh lớp Mười chân ướt chân ráo mới vào trường sẽ không chạy sang chỗ này để trốn.