Lạc Thần Hi tức giận đến muốn mệnh, nhưng cô hoàn toàn bị người chế trụ, thật sự không có tự tin đối nghịch với người đàn ông này.
Cô cắn cắn cánh môi, thay đổi sách lược, ngữ khí lập tức mềm xuống.
“Mục Diệc Thần, anh để cho tôi đi chụp đi! Tôi đều đã đáp ứng người ta, nếu đổi ý, về sau làm sao lăn lộn ở giới thời trang nữa? Anh liền không thể thông cảm tôi một chút sao?”
Mục Diệc Thần nhếch môi, “Không lăn lộn được nữa thì đừng lăn lộn, chẳng lẽ tôi không nuôi nổi cô?”
Lạc Thần Hi nghẹn một chút.
Tên đàn ông này cũng quá bá đạo đi!
Cô nói với mình không thể tức giận, không thể tức giận……
Chớp chớp mắt, tiếp tục giả đáng thương, “Nhưng mà…… em chính là thích làm nhà thiết kế trang phục nha? Ông xã thân ái, anh để em đi đi? Nhiều nhất, về sau em liền chú ý một chút, tận lực không giả nam trang……”
Tiếng nói ngọt ngào tràn ngập sức sống của cô gái nhỏ, bỗng nhiên trở nên vừa mềm lại manh.
Mục đại thiếu ngẩn ra một giây, vành tai hơi phiếm hồng.
Cũng may ánh đèn phòng ngủ lờ mờ, không ai nhìn ra được.
Lạc Thần Hi phát hiện sắc mặt anh hòa hoãn một ít, quyết định không ngừng cố gắng, dứt khoát duỗi tay nắm áo sơmi của anh, đầu hơi nhấc lên, chủ động hôn lên mặt anh một cái.
Lúc Tiểu Đoàn Tử bán manh đều là làm như thế này, hẳn là…… Hữu hiệu đi?