Edit: Bàn

Cho tới giờ chỉ có hai lời nói dối, về sau thế nào thì hắn lại khó nói chắc được. Thanh Trường Dạ rũ mắt, Nữ vu lại khăng khăng nâng cằm hắn lên.

"Johnny nói tôi cái gì cũng chẳng quan tâm. Hắn sai rồi, ít nhất thì tôi không nỡ giết anh. Anh có thể không biết, trên người mị cốt có 2 khoá tâm, một cái sinh ra ở bên trong, một cái khác có thể sinh ra ở bất cứ vị trí nào trên người. Nếu cởi bỏ khoá tâm ra, anh mới có thể thật sự cảm nhận được lạc thú mà loại thể chất này ban cho." Khuôn mặt kiều diễm ướt át kia lại gần, Anye nhẹ giọng thì thầm: "Tôi tưởng lúc gặp lại, khoá trên người anh nhất định đã cởi bỏ rồi, không ngờ lại chưa ai từng chạm vào, cũng được."

Một luồng sương đỏ dâng lên từ lòng bàn chân bao lấy Thanh Trường Dạ, ngón tay của Nữ vu mảnh mảnh dài dài, y nắm lấy sợi tóc của Thanh Trường Dạ, tóc đen chạm vào tay vừa buốt vừa lạnh, như nước chảy lướt qua đầu ngón tay: "Tôi rất vui lòng giúp anh phá khoá."

Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về khoá tâm. Trước đây khi A kiểm tra thể chất cho hắn, A thậm chí còn không biết những hình ảnh tạp nham kia đại diện cho cái gì, cuối cùng Natasha nói toạc ra Thanh Trường Dạ là mị cốt. So với lĩnh vực học thuật A am hiểu, có nhiều lời đồn về mị cốt tồn tại trong trong dân gian hơn, Nữ vu quanh năm lêu lổng trong vũ trụ, biết những thứ này đương nhiên là bình thường. Không cần nghĩ cũng có thể đoán được phá khoá trong miệng Anye không phải là cái gì tốt, Thanh Trường Dạ ngẩng đầu nhìn y: "Tôi có thể từ chối không."

"Anh cảm thấy anh có thể à?" Anye hỏi ngược lại. Y cười cười: "Khoá tâm thông thường sẽ sinh trưởng ở một nơi yếu ớt, ngoại trừ mông, Thanh Thanh chỗ nào mẫn cảm nhất?"

Ngón tay Anye nhéo một cái trước ngực hắn, Thanh Trường mặt không đổi sắc nghiêng đầu qua chỗ khác, móng tay màu đỏ máu cùng làn da trắng trong suốt làm nổi bật sự yêu mị, Anye hôn hắn một cái: "Tay, cánh tay, chân, thắt lưng..." Hai cánh tay tái nhợt của Anye vòng qua cổ Thanh Trường Dạ: "Tôi là hi vọng là chỗ này này, công chúa ngủ trên giường có đậu Hà Lan một đêm, cổ của nàng là nơi cảm thấy đau nhức trước tiên."

Y ấn đằng sau cổ hắn, tựa như chủ nhân đang vuốt ve vật nuôi, thanh niên lại vùng vẫy như điên rồi, cả gian phòng thẩm vấn đều là tiếng xiềng xích đụng nhau: "Không... Không...! Đừng sờ!"

"Sao thế? Thanh Thanh," Anye ác ý mà nói bên tai hắn: "Sờ cổ một chút thôi mà, anh đừng lấy chân đá tôi chứ."

"Đậu Hà Lan... là đau ở thắt lưng."

"Thế à," Anye chẳng hề để ý, y thậm chí véo cổ hắn một cái: "Tôi biết công chúa của tôi mẫn cảm ở đâu là được."

Ánh mắt Thanh Trường Dạ ngẩn ngơ, suýt nữa ngất đi. Anye dùng sức ấn một cái trên gáy hắn, Thanh Trường Dạ giật mình, con mắt đen mở to: "Câu đầu tiên, hôm biết nhau anh lừa tôi nói về sau hàng ngày đến gặp tôi." Đầu ngón tay Anye bỗng nhiên có thêm một cái vòng nhỏ, chiếc vòng mảnh nhỏ kia hiện lên sự sáng bóng lạnh lẽo đặc biệt của kim loại, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đến mức nào, Anye dán chiếc vòng lên môi Thanh Trường Dạ: "Đoán thử xem, cái này là dùng ở đâu?"

"Anh định đeo lên cổ tôi?"

"Buộc thêm sợi dây nữa, đầu bên kia tôi cầm."

Nhớ tới lời nói giỡn của hai tên canh gác ngoài cửa, Thanh Trường Dạ hiếm có lúc hối hận sự kích động của mình. Sắc mặt hắn trắng bệch: "Anh thích SM thật?"

"Trước đây thì không," Anye cười cười với hắn: "Từ hôm nay về sau thì có."

Thanh Trường Dạ thấy giả bộ đáng thương vô dụng, trực tiếp đạp một phát, cổ tay hắn ra sức giãy dụa. Lúc trước xiềng xích kéo hắn lên trên tường, nói rõ những thứ xiềng xích này là có chuyển động trượt. Thấy xích khoá không cởi ra được thật, Thanh Trường Dạ dứt khoát dùng sức kéo ra hai tay ra ngoài. Người có dị năng nói chung đều sở hữu tố chất thân thể xuất sắc, xiềng xích trở nên lỏng lẻo dưới động tác kéo của hắn. Thanh Trường Dạ lấy dao găm từ trong nhẫn không gian ra, đầu nhọn dao găm đâm thẳng vào ổ khoá, hắn nhanh chóng mở được ổ khoá ra. Thanh Trường Dạ quăng xiềng xích đi, còn chưa chạy được hai bước, dây hoa hồng dài ra trên mặt đất kéo chặt lấy mắt cá chân hắn. Hàng loạt dây leo từ bốn phía tuôn ra từ trong lòng đất. Dây hoa hồng đầy gai quấn quanh thân người trắng ngần của thanh niên, gai nhọn đâm thủng da thịt, máu theo thân thể hắn chảy xuống, hắn bị ép kéo nằm trên mặt đất. Anye cúi đầu, y nhìn thân thể thanh niên lay động, màu đỏ ướt át kiều diễm trong tuyết trắng đang bị hút vào một chút: "Câu thứ 2, tương lai của chúng ta luôn giao nhau." Y một tay đè xuống cổ Thanh Trường Dạ, một tay kia đỡ lấy khuôn mặt đè xuống của thanh niên, tóc dài đen của Nữ vu rũ xuống trên người Thanh Trường Dạ: "Câu thứ 3, anh cũng thích tôi."

Hoa hồng nở cực kỳ tươi đẹp liên tiếp sáp lại gần một chỗ, thanh niên cũng không chịu nổi nữa, vừa giãy dụa vừa rít nhẹ. Hắn như vậy thực sự đẹp mắt cực kỳ, chinh phục người đàn ông xuất sắc như vậy mang tới cảm giác thoả mãn không gì sánh được, Anye vừa bóp cổ vừa đè lên người hắn.

"Câu nói dối cuối cùng. Anh sẽ ngủ say 300 năm." Đôi mắt dài thuần xanh của y nheo lại: "Đồ lừa đảo."

Câu nói kia thoạt đầu nghe có chút không đầu không đuôi, hắn lừa Anye mình thích y còn có thể hiểu, ngủ say 300 năm thì hơi kỳ quái rồi. Không đợi Thanh Trường Dạ ngẫm nghĩ, áo choàng trên vai Nữ vu che khuất tầm mắt hắn. Thanh Trường Dạ biến sắc: "Anye!"

Nữ vu cười ha ha, y đổ lên người hắn. Hoa hồng quấn quanh tay chân liên tiếp tàn lụi, cuối cùng biến mất. Thanh Trường Dạ lúc này mới phát hiện toàn bộ hoa hồng là ảo giác Nữ vu tạo ra, hắn căn bản không bị hoa đâm cắt, cũng không có máu chảy: "Anh đã không cho tôi đeo vòng cổ, vậy tôi phải chuyển sang chỗ khác trên người anh để đâm lỗ vậy."

Khi tỉnh lại lần nữa, khung cảnh xung quanh đã từ phòng thẩm vấn biến thành phòng ngủ rộng rãi, hắn chìm trên giường lớn mềm mại, thân thể còn đau đớn sót lại. Có ai từ bên cạnh leo lên giường, người nọ ôm lấy bờ vai hắn, giống như động vật mà gặm cắn sau cổ hắn, sau khi khoá tâm mị cốt bị gỡ ra, nơi đây quả thực trở thành chỗ hiểm của hắn, Thanh Trường Dạ cứng đờ tại chỗ, chỉ chốc lát sau liền buông vũ khí đầu hàng. Đối phương chui vào trong chăn, Thanh Trường Dạ kinh ngạc cảm nhận được động tác của Anye, nếu hắn không đoán nhầm, Anye ở...

"Ăn ngon thật," Khuôn mặt mỹ nhân kia xuất hiện trong tầm mắt của hắn, đối phương liếm thứ còn sót lại trên ngón tay, dáng vẻ như đã ăn món mỹ vị gì đó: "Rất ngọt nha, Thanh Thanh."

Thanh Trường Dạ che mắt, lần đầu tiên cảm thấy mình không mặt dày bằng người khác: "..."

"Vẫn còn muốn."

Anye vừa nói vừa chui lại vào chăn, Thanh Trường Dạ chợt ôm lấy đầu y: "Anh thật... biến thái..."

Chờ Anye cảm thấy thoả mãn xong, Thanh Trường Dạ tay chân mỏi mệt ngã xuống giường, dư quang hắn thấy Anye bò lên bò xuống trên người mình. Váy như tường vi đỏ, da như tường vi trắng, Nữ vu trước mặt đẹp không thể tả, biết y chưa khôi phục về bình thường, Thanh Trường Dạ đau đầu nhắm mắt lại. Hắn hơi nhớ Anye lúc bình thường rồi, tuy là thích châm chọc khiêu khích, nhưng so với tên đại bệnh kiều này quả thực là thiên thần nhỏ. Đau đớn trước ngực khiến hắn quay mặt qua, Anye như khen thưởng mà hôn hôn lên hai đoá hoa đào bị chăm sóc tỉ mỉ: "Thanh Thanh phải lớn nhanh chút nha~ Tôi muốn hút mật."

Bệnh tâm thần.

"Anh mắng tôi?" Anye nhếch mày, Thanh Trường Dạ ngẩn người, lập tức nghe đối phương nói: "Tôi vì anh mới học thuật đọc tâm đó, về sau phải nói thật với tôi."

"..."

Tình trạng tinh thần của Nữ vu cũng không có quá nhiều người biết được. Huống hồ nhân cách chủ của Anye để người khác nhìn thấy dáng vẻ hắn mặc váy cũng sẽ không vui, gặp được dáng vẻ kia mà còn có thể sống sót, Thanh Trường Dạ đoán mình là người đầu tiên. Bây giờ xem ra chỉ có nhân cách thứ 2 của Anye là sở hữu ký ức của thiếu niên trong chén Tiệc Thánh, nói cách khác, một khi nhân cách chủ trở về, những ngày hắn bị túm lấy lăn qua lộn lại sẽ tạm thời kết thúc. Nhưng lần này đại bệnh kiều được thả ra lâu khác thường. Hắn cảm giác mình trong mắt Anye quả thực là đồ ăn, Thanh Trường Dạ đối với trò chơi trong chăn mỗi sáng sớm vừa yêu vừa hận. Trời mới biết vì sao tinh lực của Anye tốt như vậy. Hơn nữa không cần biết hắn trốn ở đâu trong tinh hạm, cuối cùng đều sẽ bị Anye tóm về, nếu hắn dám trốn, Anye sẽ đòi lại ở trên người hắn gấp bội. Sau khi trải qua mấy ngày đầu giãy dụa, Thanh Trường Dạ đã lười chống cự, hắn phát hiện chỉ cần mình có nề nếp một chút, Nữ vu cũng sẽ không đặc biệt quá trớn, ít nhất thì hắn thông qua việc giả vờ vô tội, khiến Anye cất lại mấy món đồ chơi suýt nữa dùng trên người hắn.

Cánh tay tái nhợt ôm lấy bờ vai hắn, Anye rút sách trong tay hắn đi, y từ bên cạnh như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Thanh Trường Dạ. Đồng thời cầm máy liên lạc trong tay đặt lên tay Thanh Trường Dạ: "Natasha tìm anh."

Anye không hạn chế hắn tiếp xúc với bên ngoài, Thanh Trường Dạ ấn nút nhận điện.

"Hế lô Tiểu Dạ," Bọn họ mở tiếng, Natasha không ngừng thúc giục Thanh Trường Dạ mở video, biết cô muốn nhìn nam thần, Thanh Trường Dạ lề rề mở hình chiếu video lên: "Wow --"

Natasha thét chói tai ở đầu bên kia, A chịu không nổi mà tắt video đi, tiếng cãi nhau của hai người bọn truyền tới, lại là A đơn phương bị đánh. May là hôm nay Anye mặc áo sơmi quần dài, nếu không có lẽ Natasha điên mất, Thanh Trường Dạ cắt ngang bọn họ: "Tìm tôi có việc?"

"Không có việc thì không thể... Chờ tí," Thấy rõ động tác của Anye, Natasha kinh hãi kêu: "Hai người đang làm gì?!"

Thanh Trường Dạ: "Véo mặt."

"..." Natasha cố gắng bình phục lại tâm tình, cô một lần nữa khuyên nhủ bản thân nam thần không phải đồng tính luyến, bọn họ đang đùa giỡn đang đùa giỡn: "Anh còn nhớ nhân ngư không?"

"Siren? Nhớ."

"Cách đây một thời gian, Học viện Hoàng gia Madeleine đã phát hiện một nhân ngư vị thành niên, các giáo sư cuối cùng không bắt được nó, khiến nó chạy mất; ngày hôm qua ở phòng đấu giá Emilia, một nhân ngư chưa thành niên bán được giá 700000 năm, lúc người mua đi lấy nhân ngư, nó đột nhiên giết chết mọi người, cuối cùng bị bắn chết. Hơn nữa, kỳ quái nhất chính là người sống sót nói bọn họ nghe thấy sóng âm trong đầu nhân ngư, chúng nó đang gọi..." Natasha nhíu mày lại: "Chúng nó đang gọi mẹ."

Thanh Trường Dạ ra hiệu cô tiếp tục.

"Tôi không chắc có phải chúng nó đang tìm anh không, nhưng giống như Siren, mấy nhân ngư con này đều là mắt đỏ, anh còn nhớ trước đây cậu, khụ, đã ấp bao nhiêu trứng rồi không?"

"Trên một triệu?"

Tưởng tượng ra cảnh mấy mấy triệu nhân ngư xinh đẹp mắt đỏ vây quanh hắn, Thanh Trường Dạ nhíu mày. Natasha ở bên kia vẻ mặt anh xong đời rồi, A nói thẳng ra: "Cậu xong đời rồi."

"Nợ tình anh nợ hình như hơi nhiều," Nữ vu nhếch nhếch môi: "3 người rồi."

Natasha ồ lên một tiếng: "Nam thần biết Huyễn thú?"

"..."

Lúc trước không biết, bà cô dở hơi nói xong thì chắc chắn biết rồi.

"4 người." Hơi thở của Nữ vu như có như không cọ trên cổ Thanh Trường Dạ, thanh niên tóc đen mắt đen không kìm lòng nổi mà nháy nháy mắt. Natasha ngẩn người nhìn hình chiếu đầu bên kia, hai khuôn mặt tuyệt sắc xúm lại, cô gắng gượng kiềm chế xúc động muốn chảy máu mũi, lại nghe thấy giọng khàn khàn của Nữ vu như cười như không: "Anh thật đúng là lợi hại. Anh làm sao có thể khiến nhiều giống loài như vậy có phản ứng trước mặt anh thế?"

Thanh âm của Anye như lông vũ gãi qua tai, ám muội trong hơi thở giữ ở mức vừa chuẩn. Đối mặt với đại mỹ nhân am hiểu ve vãn thế này, cho dù biết y rốt cuộc là bộ dạng gì đi nữa, thì đáy lòng như tro tàn của Thanh Trường Dạ vẫn lại một lần nữa bùng cháy. Sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ nát vì cái khuyết điểm nhan khống này.

"Có muốn đánh cược không?" Thanh niên mắt đen hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp sáp lại cực gần làm ánh mắt hắn loé lên: "Nếu như tôi không đụng vào anh, mà anh lại có phản ứng, thì anh để tôi lên một lần."

Natasha điên rồi: "A a a a a a a a!! Thanh Trường Dạ!! Xin anh tha cho nam thần!! Để lại một anh trai thẳng đẹp trai cho tôi a a a a a a a a a a!!"

Khoé môi đẹp đẽ của Anye hơi vểnh lên: "Được."

Thanh Trường Dạ cởi vạt áo của mình ra từng chút một, bàn tay như bạch ngọc ưu nhã như đang gảy đàn, cúc áo sơ mi của hắn đã cởi ra hết, Thanh Trường Dạ kéo một bên áo, một đoạn eo trắng nõn mềm dẻo trần trụi, đường nét cơ bụng xinh đẹp khiến thân thể thanh niên trông vừa căng mịn vừa gợi cảm. Đôi mắt đen nhánh của hắn đã bỏ đi lớp nguỵ trang ôn hoà, trở nên vô cùng đầy ý xâm lược và khiêu khích. Ánh mắt Anye trong phút chốc trở nên mờ mịt, rồi lại quay về tỉnh táo, đây là tượng trưng cho việc thay đổi nhân cách. Khi nhìn thấy người trước mặt mình đang làm gì, lông mày xinh đẹp của Anye nhíu lại thật sâu.

"... Cậu lại quyến rũ tôi?"

"..."

Mấy lần bị oan rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play