Nhìn màn hình hiện lên ba chữ, từng ý nghĩ lướt qua trong đầu Lâm Sơ Huỳnh 'Rốt cuộc anh ta muốn nói gì?' hoặc 'Không lẽ là cảm thấy Wechat không tiện', cô nhấn nghe máy.
"Sao tự nhiên lại gọi điện thoại?" Lâm Sơ Huỳnh lên tiếng trước "Không phải đang nhắn tin trên Wechat rất tốt ư?"
Lục Yến Lâm ở đầu kia điện thoại thần sắc bình tĩnh "Không có, tôi chỉ cảm thấy cần phải nhắc nhở em một chuyện."
Lâm Sơ Huỳnh à một tiếng, hỏi "Chuyện gì vậy?"
"Nếu thuận lợi, có lẽ tháng sau chúng ta sẽ kết hôn." Lục Yến Lâm thả xuống một quả bom tin tức. "Đến lúc đó phải chú ý xưng hô một chút."
Ý là không muốn cô gọi anh là chú hai nữa.
Lâm Sơ Huỳnh mắng thầm trong lòng, hồi ở Paris, lúc khó kiềm lòng nổi có kêu một tiếng chú hai, đó là lúc trên giường, rõ ràng cảm xúc của người đàn ông này có dao động.
Cho nên bây giờ cô thường cố ý gọi anh như thế.
"Không phải là chưa kết hôn sao?" Lâm Sơ Huỳnh nằm trên giường, giọng nói mềm nhẹ "Còn sớm mà."
"Không sớm." Lục Yến Lâm rũ mắt, giống như có thể tượng tượng được cô gái đối diện đang có biểu cảm gì "Có thể thích nghi trước."
Cô luôn hiểu rất rõ sức quyến rũ của mình.
Chắc chắn là sự yêu kiều thướt tha.
Lâm Sơ Huỳnh quơ quơ tay, nói "Dù sao cũng không vội." Cô hơi dừng lại, rồi lại nhớ đến chuyện của Giang Tuyết Danh "Đúng rồi, chú hai, tôi nghe nói Hoa Thịnh sắp đầu tư vào một bộ phim truyền hình phải không?"
Lục Yến Lâm mặt không biến sắc trả lời "Ừm."
Chắc là vì giải thích, anh thấp giọng nói "Bộ phim này hơi nguy hiểm, tiền đầu tư lớn, ratings chắc cũng không tệ."
Lâm Sơ Huỳnh không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án chắc chắn như vậy, hỏi tiếp "Vậy chú định giao vai nữ chính cho ai?"
Lục Yến Lâm hỏi "Em có đề xuất?"
"...Tôi chỉ nghe nói người được quyết định từ sớm đã bị thay đổi rồi." Lâm Sơ Huỳnh lập tức cảm thấy người đàn ông này nghĩ đi đâu vậy, cô giống người sẽ đi cửa sau sao?
"Mấy việc vặt đó trợ lý Trần sẽ lo liệu." Lục Yến Lâm chậm rãi mở miệng.
Quyết định của trợ lý Trần không phải đều dựa vào ý của anh à?
Lâm Sơ Huỳnh nghịch nghịch móng tay, mở miệng nói "Giang Tuyết Danh được quyết định từ trước đã hủy hợp đồng với Thiên Nghệ, nói thế nào thì cũng coi như là giúp tôi một chuyện rồi, cảm ơn chú hai."
Cô nói nhẹ.
Bên kia yên lặng vài giây.
"Không cần cảm ơn." Lục Yến Lâm nói.
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, sau đó liền nghe thấy câu sau "Nếu thật sự biết ơn thì sửa lại xưng hô đi."
"..."
Lục Yến Lâm ngồi trong thư phòng, trên bàn đặt mấy văn kiện, ở nhà nên anh không mặc tây trang, nút áo sơ mi mở hai cái, hơi thả lỏng.
Lúc trước thư phòng là nơi rất nghiêm túc, mà hôm nay anh lại gọi một cuộc điện thoại như vậy ở đây, anh xoa xoa chân mày đang nhíu lại.
"Vậy chú hai muốn tôi gọi là gì đây?" Lâm Sơ Huỳnh ném vấn đề về cho anh.
Một hồi lâu, Lục Yến Lâm từ từ mở miệng "Em có thể gọi tên tôi."
Tuy nhỏ hơn một vai vế, nhưng rất nhanh sẽ kết hôn, lúc đó vai vế đã ngang nhau, trực tiếp kêu tên cũng rất hợp lý.
Còn tưởng là sẽ gọi gì chứ.
Lâm Sơ Huỳnh nảy ra một ý tưởng, hơi xoa cằm, thử kêu ra tiếng ".... Yến Lâm?"
Hai chữ này thốt ra từ đầu lưỡi cô mang theo chút tình cảm khác thường.
Xuyên qua điện thoại giống như mang theo một dòng điện rất nhỏ, Lục Yến Lâm kéo cổ áo sơ mi, thấp giọng đáp lại "Ừm."
Kiềm chế giỏi thật.
Lâm Sơ Huỳnh bĩu môi, cố ý nói "Không được, không thuận miệng chút nào, tôi sẽ kêu chú hai tiếp, kêu chú hai thì có sao đâu, tôi thích kêu chú hai hơn."
Cô thuận miệng nói ra một câu lại khiến lòng anh gợn sóng.
Lục Yến Lâm biết cô đang nói về chuyện xưng hô, chê những lời này quá phiền, mang theo chút phản nghịch của cô gái nhỏ phản bác anh.
Anh hơi cười nhạt.
"Chú hai, chú còn chưa trả lời tôi đâu, chú có thấy vòng bạn bè của tôi thiếu cái gì không?" Lâm Sơ Huỳnh nhắc lại vấn đề này.
Lục Yến Lâm chỉ ừm một tiếng, không trả lời.
Lâm Sơ Huỳnh đoán anh chắc chắn là đang xem ảnh chụp, cũng không biết lão đàn ông ít lên vòng bạn bè này có thể phát hiện ra không nữa.
Cô thở dài trong lòng, lăn lộn một vòng "Không làm phiền chú hai nữa, tôi muốn đi ăn tối."
Lâm Sơ Huỳnh cố ý lên tiếng "Tạm biệt chú hai."
Sau khi ngắt điện thoại, cô liền ngồi dậy, bắt đầu cất cao giọng hát chuẩn bị đi tắm.
Mới lấy quần áo ra, di động liền vang lên một tiếng.
Lâm Sơ Huỳnh bò lên giường lần nữa, nhìn thấy trên vòng bạn bè nhiều thêm một số mới, vừa bấm vào đã thấy cái hình đại diện lãnh đạm.
Lục Yến Lâm mới bình luận xong.
[ Rất hợp với em. ]
Mặt Lâm Sơ Huỳnh giật giật, lâu như vậy mà chỉ nghĩ ra được một câu thôi sao, nhưng nghĩ lại người đàn ông này nhạt nhẽo như vậy, hình như cũng không tệ lắm.
Miễn cưỡng cho qua cửa.
+.+.+.+.+.+.+.+.+.+
Giải Trí Thiên Nghệ đã chính thức đi vào quỹ đạo.
Lâm Sơ Huỳnh thân làm lãnh đạo thật ra cũng không cần ngày nào cũng đến công ty, nhưng cô cảm thấy đi làm cũng rất tốt, có thể xếp thứ năm trong số những điều cô thích.
Hạng nhì là mua sắm.
Hạng ba là xem biểu diễn thời trang.
Còn hạng nhất thì mới thêm vào được một tháng, chính là lão đàn ông Lục Yến Lâm.
Nhưng từ lúc Lâm Sơ Huỳnh về nước đến nay, cô chưa thể đi mua sắm lần nào, tuy rằng có thương hiệu trực tiếp đưa đồ mới đến tận nhà, nhưng cô vẫn thích cảm giác tự mình đi mua hơn nhiều.
Vậy nên, cuối tuần này cô sẽ không ngủ nướng.
Lâm Sơ Huỳnh rất chú ý đến trang phục của mình, ví dụ như là bộ quần áo này hợp với kiểu tóc gì, xứng với trang sức nào, không hợp với cái nào, ngoại trừ cực kì thích hợp.
Hơn nữa một ngày cô có thể thay đến mấy bộ quần áo, gần đây đi làm không có thời gian, nhưng cũng làm nền hai ba bộ, trước kia lúc đi chơi bên ngoài, chụp ảnh với cảnh đẹp mấy bộ, đến nơi rồi lại thay bộ nữa.
Tuy cô không phải minh tinh, không có fan xếp hàng chờ ở sân bay, nhưng cô vẫn muốn bề ngoài phải thật tỉ mỉ, nên phòng quần áo của cô rất lớn, chiếm hết một phần lớn diện tích biệt thự.
Bất quá đều có người có chuyên môn xử lí.
Lâm Sơ Huỳnh rất ít đi mua sắm trong nước, nhưng bây giờ cô không muốn xuất ngoại nữa, xách theo một cái túi liền ra ngoài, đến trung tâm thương mại gần nhất.
"Lão bản, có thể xuất phát rồi." Kiều Qủa là một trợ lý toàn năng, hôm nay cô ấy đảm đương nhiệm vụ làm tài xế kiêm em gái xách đồ.
Tiêu tiền so với kiếm tiền càng sướng hơn nhiều!
"Đi thôi." Lâm Sơ Huỳnh đeo kính râm lên, dẫm lên đôi giày cao gót, vừa xuống xe liền tâm tình tốt đẹp mà bước vào trung tâm thương mại.
Nơi này trước khi ra khỏi cửa cô đã tìm hiểu trước, có không ít cửa hàng đồ xa xỉ.
Lâm Sơ Huỳnh đang xem túi xách rực rỡ muôn màu thì Lục Nghiêu gọi tới "Đại tiểu thư ơi, chị có thuê bảo tiêu không vậy?"
"Không có, tôi quên rồi. Lục Nghiêu cậu thấy cái túi này thế nào? Đẹp không? Tôi cảm thấy vẻ đẹp của nó hình như hơi lấn áp tôi chút."
"...Tôi có nhìn tới đâu."
"Đúng ha, quên mất." Lâm Sơ Huỳnh vừa lúc cũng đã thấm mệt, ngồi trong cửa hàng, sau đó mở Wechat video. "Thằng nhóc kia, đang làm gì đấy?"
'Đếm tiền tiêu vặt." Lục Nghiêu hứng thú bừng bừng "Chú hai thật sự cho tôi một khoản đó, tôi còn tưởng sẽ lấy tiền của tôi chứ, không ngờ chú hai lại khẳng khái như thế! Trời ạ, chị đúng là thần may mắn của tôi mà! Tôi lại có thể tiêu xài thoải mái nữa rồi!"
"..."
Lâm Sơ Huỳnh đối với biểu hiện của anh ta có chút cạn lời, nhưng vẫn thoải mái nói "Ai bảo chú hai cậu có tiền nhiều làm chi."
"Đúng là vậy ha." Lục Nghiêu hùa theo một câu, nhìn Lâm Sơ Huỳnh ngăn nắp thanh lịch, lại nhớ tới vấn đề cô hỏi hồi nãy "Chị đang đi dạo phố hả?"
"Ừm, bữa nay không cần đi làm.'
"Làm phụ nữ hạnh phúc thật!"
Lâm Sơ Huỳnh sửa lại cách dùng từ của anh ta "Là làm tôi thì thật hạnh phúc."
Lục Nghiêu "..."
Chị đẹp chị nói gì cũng đúng hết.
Lâm Sơ Huỳnh rãnh rỗi không có gì làm, lấy điện thoại quay một vòng cửa hàng.
Lục Nghiêu hâm mộ nhìn ngày cuối tuần hoàn hảo của vị đại tiểu thư, cho đến khi quay tới tiêu chí của cửa hàng, anh ta mới cảm thấy chỗ này hình như hơi quen mắt..
Đây không phải là trung tâm thương mại nhà mình sao?!
Nói đúng hơn, là dưới trướng Hoa Thịnh.
Lâm Sơ Huỳnh nghỉ ngơi một chút xong lại tiếp tục mua sắm, Lục Nghiêu không dám làm phiền, cứ luôn bị hỏi cái này thế nào cái kia ra sao, anh ta cảm thấy cái nào cũng được, cái nào cũng như nhau hết, sau hơn mười phút nịnh bợ quyết định tìm cớ tắt video.
Đáng sợ quá đi!
Lục Nghiêu lại gửi Wechat cho chú hai mình "Chú hai, về chuyện thuê bảo tiêu kia, chú đưa hai người cho Lâm đại tiểu thư là được rồi."
Lục Yến Lâm đang xử lý văn kiện, nhìn thấy tin nhắn, mày nhăn lại, trả lời "Con không cần quan tâm chuyện này."
Lục Nghiêu "Còn không phải con sợ chú quên mất sao, hôm nay Lâm tiểu thư đi mua sắm ở trung tâm thương mại nhà chúng ta, bên người không có ai bảo vệ hết, bên ngoài lại rất không an toàn..."
Anh ta lải nhải một đoạn dài.
Lục Yến Lâm chỉ lượt ra mấy chữ quan trọng nhất.
Anh tắt di động, gọi trợ lý Trần vào, nghiêm túc hỏi "Đi hỏi người phụ trách bên trung tâm thương mại một chút."
Trợ lý Trần "...?" vẻ mặt anh ấy ngơ ngơ ngác ngác ra khỏi văn phòng.
Trợ lý Trần gọi cho người phụ trách vòng qua vòng lại rốt cuộc mới hiểu được nguyên nhân, thì ra là vì Lâm Sơ Huỳnh đang mua đồ ở đó.
Người mua quá hào phóng, quản lý đã sớm được nhân viên nhắc nhở.
Nhận được một cuộc gọi như vậy của bên trên, ông ta có chút sợ hãi, sau khi được thông báo người đó là đại tiểu thư Lâm gia mới cân nhắc ra được ý tứ trong đó.
>....... Đi dạo mấy tiếng, Lâm Sơ Huỳnh đã rất mệt, những thứ vung tay lên mua đều được Kiều Quả xách lên xe.
Kiều Quả nói "Lão bản, tôi đi mua nước cho cô."
Lâm Sơ Huỳnh ừm một tiếng, ngồi trong cửa hàng chơi điện thoại.
Chưa chờ Kiều Quả trở lại, trong cửa hàng xuất hiện một đám người mặc tây trang đen, không biết nói gì với chủ cửa hàng, cửa hàng trưởng cứ liên tục nhìn về phía cô.
Qua một lúc, một người đàn ông mặc đồ tây đen đi tới "Vị tiểu thư này, thật ngại quá, chúng tôi sắp bao hết nơi này, có thể mời cô rời đi trước được không?'
Lâm Sơ Huỳnh thiếu chút nữa đã tức giận cười "Mời tôi về sao?"
Tây trang đen nói "Bởi vì cô chủ của chúng tôi sẽ đích thân đến đây mua sắm, không tiện ra mặt để người ngoài biết, cho nên rất xin lỗi. Chúng tôi có thể bồi thường cho cô."
Lâm Sơ Huỳnh rất có hứng thú hỏi "Cô chủ của anh là ai?"
Đối phương không trả lời, mà mở bóp tiền ra.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn về phía cửa hàng trưởng "Cô nói xem tôi có muốn đi không?'
Biểu tình cô lạnh xuống.
Vất vả lắm mới đi mua sắm được một lần mà còn gặp phải mấy chuyện như này, anh ta tính lấy tiền ra để đuổi cô đi sao?
Cửa hàng trưởng còn chưa mở miệng, người phụ trách đã vọt vào "Không cần! Vị khách này không cần rời đi đâu! Bao cái gì mà bao, sao tôi không nghe tin gì?!"
Người mặc tây trang đen bị người phụ trách đưa qua một bên.
"Trung tâm thương mại của chúng tôi chưa từng có luật lệ bao hết, phiền vị tiên sinh này mau đi đi, nếu không tới để mua đồ thì cũng đừng quấy rầy khách hàng của chúng tôi." Người phụ trách hận không thể lập tức tống cổ những người này đi ngay.
Đùa sao, đây là người cấp trên hỏi đến đó.
Ông ta phất tay gọi bảo vệ, đám người áo đen chưa nói được hai câu với Lâm Sơ Huỳnh đã bị đuổi ra ngoài.
Người phụ trách quay lại hỏi "Ngài có muốn xem nữa không ạ?"
"Không, đã mua rất nhiều rồi, mệt mỏi." Lâm Sơ Huỳnh khá thích người người phụ trách này, rất có phong phạm của cô.
Quản lý nhìn theo bóng dáng hiên ngang rời đi của Lâm Sơ Huỳnh.
Sau đó mới quay lại giáo huấn cửa hàng trưởng "Hôm nay mắt cô bị gì sao, loại người đó vừa đến phải đuổi đi liền, còn chờ tôi xuất hiện nữa ư?"
Cửa hàng trưởng cúi đầu nghe mắng.
Người quản lý lại đảo một vòng "Đem những thứ Lâm tiểu thư đã chọn đóng gói lại rồi đưa qua đi."
Kiều Quả mang theo một ly trà sữa khoan thai tới muộn.
Hai người chờ trước cửa thang máy.
Lâm Sơ Huỳnh cầm ly trà sữa, uống từng ngụm từng ngụm, chán sắp chết, sau lưng đột nhiên truyền đến vài giọng nói..
".....Vốn muốn bao hết nơi này, không ngờ tên quản lý kia không cho phép... Không biết ở đâu lòi ra một người phụ nữ, cư nhiên lại vì loại người như vậy mà dám đắc tội khách quen là tôi đây, bọn họ không biết hôm nay sẽ phải tổn thất bao nhiêu sao?"
Âm thanh càng lại gần, chủ nhân cũng lộ ra gương mặt thật.
Một cô gái tóc ngắn dẫm chân lên tận trời đang gọi điện thoại, mang một cái kính râm lớn, ánh mắt lập tức dừng trên mặt Lâm Sơ Huỳnh.
Lâm Sơ Huỳnh không mặn không nhạt thu lại tầm mắt.
"...Đi chứ, dù sao nơi này bán cũng không ra gì. Tôi còn thấy không ít hàng fake nữa đó. Cô gái tóc ngắn cười rộ lên, ánh mắt như có như không dừng trên người Lâm Sơ Huỳnh.... Có chuyện này chắc cô không tin nổi đâu, cô sẽ tin rằng một người cao cấp lại đi uống trà sữa sao? Tôi có bao giờ làm mấy chuyện đó chưa?"
Trà sữa?
Lâm Sơ Huỳnh hút một ngụm trà sữa, mắt lại nhìn quần áo trên người mình, chắc chắn mười phần là cô là đang nói cô rồi.
Nhưng vị này lại là vị muốn bao hết kia, đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy mà cũng đụng mặt ở đây được.
Kiều Quả đang tính mở miệng đã bị Lâm Sơ Huỳnh ngăn lại.
"Uống xong rồi, mùi vị không tệ lắm." Cô nâng ly trà sữa trong tay lên, làm bộ như muốn đổ qua bên kia.
Cô nàng tóc ngắn bị dọa nhảy dựng "Cô muốn làm gì?"
Lâm Sơ Huỳnh cười như không cười "Cô chắn mất thùng rác."
Cô nàng tóc ngắn nhìn thấy biểu tình của cô, cứng đờ trong chớp mắt, vốn dĩ vừa nãy mới cố ý vô tình châm chọc người ta, quay đầu nhìn lại liền thấy váy của mình không cẩn thận đụng vào thùng rác, sắc mặt khó coi vội vàng rời đi.
Đúng lúc thang máy tới.
Lâm Sơ Huỳnh nhấc chân bước vào.
Kiều Quả rốt cuộc cũng nhớ ra, nói "Nếu tôi nhớ không lầm thì người lúc nãy chắc là Trần Thanh Vân của Giải Trí Sơ Tâm, vừa có được tư cách biểu diễn trong show của nhà thiết kế Moon, nghe nói đã hạ bệ một người mẫu khác tên là Thẩm Minh Tước."
"Sao tôi không nghe nói đến show thời trang này?"
"Thật ra người ta đã đưa thư mời từ tuần trước, nhưng lại bị lão bản cô đè dưới văn kiện công ty rồi, xém chút nữa đã ném đi."
"..."
Lâm Sơ Huỳnh có tiếng là thích xem biểu diễn thời trang, hơn nữa chỉ xem trang phục đặc sắc cao cấp mình thích, mà nhà thiết kế này ở trong giới thời trang trong nước cũng coi như có chút danh tiếng.
Kiều Quả hỏi "Có muốn xử lý một chút không ạ?"
Nếu bên này cô đề nghị một tiếng, nhà thiết kế kia chắc chắn sẽ đổi người khác.
Trong mắt Lâm Sơ Huỳnh xẹt ra một tia hứng thú "Không cần đâu, đi xem cũng không sao, đúng lúc gần đây không có show nào."
Kiều Quả gật đầu "Tôi sẽ sắp xếp."
Lâm Sơ Huỳnh sờ sờ cằm 'Bộ dáng lúc nãy của cô ta khiến tôi muốn nhìn xem lúc cô ta lên sàn diễn sẽ ra sao."
Kiều Quả nghĩ thầm, tới lúc đó người ta vừa lên sàn diễn, thấy lão bản ngồi ở dưới chỉ sợ sẽ trực tiếp bị hù rồi thăng luôn cũng không chừng.
/.\/.\/.\/.\/.\/.\/.\
Trợ lý Trần nhận được tin tức của người phụ trách trở lại văn phòng.
Người đàn ông cũng không quá hiểu mấy thú vui của phụ nữ, nhưng lại không thấy phiền khi cấp dưới có tâm báo cáo lên.
Lâm đại tiểu thư mua mấy cái túi xách.
Lâm đại tiểu thư lại mua thêm một bộ sưu tập thời trang.
Lâm đại tiểu thư hình như không thích đôi bông tai trân châu kia lắm.
Lâm đại tiểu thư nhìn cái ghim cài áo đó hai lần.
Trợ lý Trần giống như bồ câu đưa thư, lúc nào cũng báo lại hành động của Lâm Sơ Huỳnh ở trung tâm thương mại, từ chuyện lớn đến chuyện bé, ngay cả khi cô chỉ nhíu mày một cái cũng lí giải ra là không thích cái gì.
Lục Yến Lâm giống như có thêm một thú vui trong lúc làm việc bận rộn.
Lúc trước anh đã biết Lâm Sơ Huỳnh tiêu tiền không chớp mắt, bây giờ nghe báo cáo chi tiết, lại như thấy được tương lai sau khi kết hôn bản thân sẽ nhận được một đống hóa đơn.
Bây giờ nhìn thấy trợ lý Trần lại vào nữa, Lục Yến Lâm thả chậm tốc độ viết, nâng mắt hỏi "Có chuyện gì?"
Trợ lý Trần ho khan một tiếng "Lâm tiểu thư đã đi rồi."
Nhân tiện anh ấy lại đề cập một chút đến khúc nhạc đệm nhỏ phát sinh trong cửa hàng, sau đó liền thấy ông chủ nhà mình nhíu mày lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT