Bài viết đầu tiên trên weibo cá nhân của Lâm Sơ Huỳnh là truyền thông bất lương, cùng với những lời tâng bốc của fans.
Trong thời gian ngắn ngủi hơn 10 phút, số lượng bình luận đã tăng lên vài chục nghìn, bình luận đầu tiên cũng bị thay đổi, biến thành một câu thống nhất.
Cô có ở đó không, quan tâm nhiều đến người đàn ông thiếu thốn tình cảm này đi.
Bình luận ở bên blogger kia thì đa dạng hơn.
[Ân ái thế kỷ]
[Cắn cp hai người này quả thực có thể nịnh cả đời!]
[Ân ái kiểu này người bình thường không học nổi, học không nổi, không có tiền.]
[Tình yêu của kẻ có tiền quả nhiên đều giản dị tự nhiên mà buồn tẻ như thế.]
[Quốc gia: ta cảm ơn các người, cầu show ân ái nhiều hơn nữa?]
[Tổng giám đốc Lục cả năm không online, vừa online chính là gây sốt!]
[Bởi vậy, còn khiến tôi thấy thế nào là tình yêu của người nổi tiếng hu hu hu!]
[Tổng giám đốc Lục giàu có của chúng ta được không?]
[Hôm nay cũng là một ngày ngọt ê răng.]
Thẩm Minh Tước lướt nửa ngày, “Bà chủ, không phải chị vừa nói tổng giám đốc Lục sẽ không xuất hiện sao, hiện tại đáp lại như này có đủ không?”
Lâm Sơ Huỳnh khẽ cong môi: “Rất đủ.”
Cô cúi đầu nhắn tin cho Lục Yến Lâm: [Anh không làm việc hả?]
Cách khoảng một phút đồng hồ, đầu bên kia mới trả lời.
Lục Yến Lâm: [Tranh thủ lúc rảnh rỗi.]
Cách trả lời của người làm công tác văn hóa chính là khác thế đó.
Sợ là anh đăng bài lên weibo xong liền làm việc luôn nên còn chưa biết chuyện xảy ra trên đó, Lâm Sơ Huỳnh chụp lại bình luận rồi gửi cho anh.
Lâm Sơ Huỳnh: [Đều là anh gây ra nè.]
Lâm Sơ Huỳnh: [Chú hai có một đám fans chân ái nha.]
Lục Yến Lâm mới từ trên lầu khách sạn đi xuống, vuốt màn hình điện thoại, thấy nội dung trong ảnh, nới lỏng cà vạt.
Không bao lâu sau, Lâm Sơ Huỳnh nhận được câu trả lời.
Lục Yến Lâm: [Thiếu tình cảm?]
Một câu hỏi cực kỳ có linh tính.
Lâm Sơ Huỳnh cũng không tin nội dung trả lời của anh mà sóng mắt lưu chuyển, đầu ngón tay bùm bùm gõ chữ gửi đi một câu: [Chú hai, buổi tối em sẽ yêu anh thật tốt.]
Trắng trợn mười phần.
Một câu rất ngắn gọn, nhưng Lục Yến Lâm lại nhìn một hồi lâu.
Mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, trợ lý đặc biệt Trần mới phát hiện hình như tổng giám đốc nhà mình đang cười, tuy rằng không lộ rõ nhưng rõ ràng khóe môi đang nâng lên.
Khẳng định là phu nhân nhắn tin tới!
Lục Yến Lâm: [Mỏi mắt mong chờ.]
Nhận được bốn chữ này, Lâm Sơ Huỳnh mới tắt máy.
Thẩm Minh Tước ngồi đối diện lén lút hỏi: “Bà chủ, chị đang nghĩ gì mà cười vui vẻ thế, em ngửi thấy mùi chua đâu đây nè.”
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày nhìn cô: “Chị thấy em đây là muốn đóng băng rồi.”
Hiện trường về đại hình show ân ái hệ ngân hà trên weibo vẫn đang sóng gió, mãi đến khi hai người Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm về Thịnh Thành còn chưa kết thúc.
Thậm chí, hội chị em của Lâm Sơ Huỳnh còn sôi nổi gọi điện chúc mừng.
Lâm đại tiểu thư ở giới danh viện Thịnh thành lại lần nữa xoát một đợt cảm giác tồn tại.
Buổi tối, lúc về Hoa Đình Thủy Ngạn thì thời gian đã không còn sớm, trên máy bay Lâm Sơ Huỳnh không ngủ được nên dẫn tới khi về nhà thì cơn buồn ngủ cứ kéo đến ùn ùn.
Nhưng, nghĩ đến câu nói hùng hồn buổi chiều của mình, lại xốc lại tinh thần.
Vì để trận yêu thương này càng hưởng thụ hơn, lần đầu tiên Lâm Sơ Huỳnh làm không ít chuẩn bị, so với đêm tân hôn còn tỉ mỉ hơn.
Cái gì nội y, tinh dầu tắm, ngay cả sữa tắm cũng đều thay đổi.
Nhưng mà chuyện này có hơi vượt tầm kiểm soát của cô. Lâm Sơ Huỳnh nghĩ bản thân mình sẽ làm người chủ đạo, nhất định phải khiến Lục Yến Lâm có thể hưởng thụ cảm giác tràn ngập tình yêu.
Kết quả, cô chỉ chủ động được một lát, toàn bộ quá trình sau đó đều bị chi phối.
Lời nói quyến rũ mê người của Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp tan rã trước sự mạnh mẽ của anh, ngay cả chiêu cắn anh cũng chưa dùng tới.
Một lần lại một lần.
“Lục Yến Lâm hu hu hu....” Lâm Sơ Huỳnh dứt khoát cô ý giả khóc, vì để cho chân thật, khóe mắt còn chảy xuống hai giọt nước, trong suốt sáng bóng.
Trong phòng không bật đèn lớn, địa điểm mờ tối, bầu không khí vô cùng khác biệt.
Lâm Sơ Huỳnh thở phì phò, một bên hé mắt nhìn trộm sắc mặt của anh, nhìn thấy hai bên thái dương anh đầy mồ hôi, giả khóc ngừng lại.
Người đàn ông này thật quá gợi cảm.
“Ông xã.” Lâm Sơ Huỳnh dứt khoát thay đổi phương pháp, tóc dài xõa trên gối, “Bà xã mệt rồi, chúng ta đi ngủ ha?”
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Không phải muốn yêu thương anh sao?” Lục Yến Lâm buồn cười nhìn bộ dáng đáng thương của cô, “Lúc này mới ‘yêu’ được bao lâu?”
“Em lại chưa nói, nói yêu cả đêm đâu.” Lâm Sơ Huỳnh còn không đủ sức nói chuyện, phát huy bản lĩnh vô lại của mình, còn hôn lên môi anh một cái: “Được không?”
“Không.”
Lục Yến Lâm nhỏ giọng chối từ bên tai cô.
“........”
Lâm Sơ Huỳnh chạm phải đối mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, chờ khi cô phản ứng lại thì dã bắt đầu hiệp mới, về phần yêu cầu khác, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có.
Thế cho nên, sau đó cô hoàn toàn ngủ mất, đến nỗi lúc đó anh có nói gì thì cô một chút cũng không nhớ rõ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, thấy bên cạnh không có ai, thậm chí Lâm Sơ Huỳnh thấy hơi may mắn, thở dài.
Quá mệt mỏi.
Lâm Sơ Huỳnh còn đang chửi thầm thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, người đàn ông vừa thay áo sơmi, đang đóng cúc đi vào.
“Tỉnh?”
Lâm Sơ Huỳnh nhắm mắt giả chết.
Một lát sau, cô không nghe thấy tiếng động nữa, vì quá tò mò nên liền hé một mắt nhìn trộm, sau đó liền mặt đối mặt.
“........”
Lục Yến Lâm không đổi sắc mặt, nhìn đồng hồ: “9 giờ.”
Lâm Sơ Huỳnh túm lấy chăn: “Vậy sao anh còn chưa đi làm đi.”
Buột miệng thốt lên, giọng nói hơi khàn, nhưng vẫn mềm mại êm tai.
Lục Yến Lâm đi tới, khom lưng sờ trán cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay em có thể không cần đến công ty.”
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn mắt: “Em chính là bà chủ.”
Lục Yến Lâm nói: “Em có thể thử xem.”
Lâm Sơ Huỳnh tức giận đến mức lập tức ngồi bật dậy, biểu diễn một cái gập bụng tại chỗ, sau đó liền thấy tầm mắt của ai kia nhìn xuống dưới, dừng lại.
Chăn chảy xuống eo, trên làn da trắng nõn lưu lại không ít dấu vết rõ ràng, chợt liếc mắt một cái vừa thấy mờ ám vừa kinh tâm.
Tai Lâm Sơ Huỳnh đỏ lên, ôm lấy chăn.
Lục Yến Lâm bật cười: “Nghe lời.”
Lâm Sơ Huỳnh ‘dạ’ một tiếng, giục anh đi công ty, đại khái là không thể trì hoãn thêm nữa nên 10 phút sau, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại mình cô.
Lúc này cô mới đi rửa mặt, vừa đến toilet liền thấy trên bàn có một cái hộp, logo Van Cleef & Arpels*trên đó cực kỳ rõ ràng.
(*)Van Cleef & Arpels là một thương hiệu trang sức, đồng hồ và nước hoa sang trọng của Pháp được thành lập vào năm 1906 bởi Alfred Van Cleef, anh em nhà Arpels: Charles và Julien Arpels.
Lâm Sơ Huỳnh kêu nhỏ, mở ra, là một chiếc vòng tay kim cương.
Lão nam nhân cũng học được cách tạo bất ngờ sao?
Lâm Sơ Huỳnh tự đeo cho mình, bàn tay trắng muốn phối với vòng tay kim cương mảnh khảnh, trông thật xinh đẹp, hơn nữa tia nắng ban ngày chiếu lên khúc xạ ra ánh sáng chói mắt.
Cô cong môi, hừ, coi như nể mặt món quà này, không so đo chuyện đêm qua với anh nữa, dù sao cô cũng hưởng thụ đến mệt mà.
*****
Bởi vì trên người có vết dâu tây nên Lâm Sơ Huỳnh đợi đến buổi chiều mới ra ngoài.
Nhân viên trong công ty đã sớm không bất ngờ với chuyện như này, ngay cả Kiều Quả cũng cực kỳ bình thường mà báo cáo công tác.
Khiến Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy bà chủ là mình không làm đứng chức vụ.
Tối đó gặp mặt Khương Dĩ Nhàn, đối phương liếc mắt một cái liền thấy vòng tay mới: “Tự cậu mua? Không phải chứ.”
“Cậu đoán xem.”
“Tớ không đoán, kết quả rất rõ ràng.” Khương Dĩ Nhàn sờ sờ cổ tay, “Lục tổng thật sự là một người đàn ông tuyệt vời, vừa có tiền lại biết thương người.”
“Tớ đồng ý với điểm có tiền.” Lâm Sơ Huỳnh nói.
Vì tối hôm qua vừa tham gia một yến hội nên hiện tại Khương Dĩ Nhàn có rất nhiều lời muốn nói: “Ngày hôm qua tớ trở thành trung tâm của buổi tiệc.”
Lâm Sơ Huỳnh cười hỏi: “Làm center không tốt sao?”
“Cái center này khiến da đầu tớ tê dại.” Khương Dĩ Nhàn vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy oán giận: “Tất cả đều hỏi tớ về cậu và Lục tổng.”
“Hỏi thăm cái gì?”
“Hỏi chuyện hệ ngân hà đó.” Miệng nhỏ của Khương Dĩ Nhàn nói liên tục, miêu tả sinh động một đám tiểu thư vây quanh mình mồm năm miệng mười dò hỏi.
Cuối cùng, cô nói: “Sao tớ biết được chuyện vợ chồng thân mật của hai người mà nói.”
Lâm Sơ Huỳnh lười biếng trả lời: “Để bọn họ hâm mộ đi thôi, tớ sống chính là để làm cho bọn họ ao ước nha.”
“Cái ngữ khí này của cậu thật đáng đánh đòn.” Khương Dĩ Nhàn nói.
“Đây là sự thật mà.” Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên nói.
“Đúng rồi.” Khương Dĩ Nhàn đột nhiên đổi đề tài: “Gần đây cậu bảo Lục tổng chú ý nhé, tớ thấy có vài người bắt đầu ngo ngoe rục rịch.”
Bản thân Hoa Thịnh đã khiến người ta đỏ mắt ghen tị, vẫn luôn có người muốn dán lên, nhưng với cái danh không gần nữ sắc của Lục tổng, hiện tại lại sủng ái Lâm Sơ Huỳnh khiến người tâm tư lung lay là chuyện thực bình thường.
“Cậu cảm thấy tớ cần lo lắng sao?” Lâm Sơ Huỳnh khiêu khích hỏi, đưa tay đánh giá, “Xem ai dám.”
“Không ai cả.” Khương Dĩ Nhàn phụ họa, “Tối thứ tư là ngày kỷ niệm của Khương thị, cậu nhớ nhất định phải tới nhé, ba tớ ‘ân cần dạy bảo’ tớ nhất định phải mời cậu đến.”
Cách 10 năm Khương thị sẽ kỷ niệm một lần, tuy Lâm Sơ Huỳnh biết nhưng rất ít khi tới dự, hơn nữa cô với Khương Dĩ Nhàn thân quen cũng chỉ mới từ 2-3 năm trước lại mà thôi.
Nếu không phải cô ấy thì cô sẽ không đi.
Cô không thích Khương thị, từ chủ tịch đến người một nhà kia.
“Chắc chắn tớ sẽ đến giữ thể diện cho cậu.” Lâm Sơ Huỳnh cười cười, “Chỉ sợ lúc ấy cô chị kế kia của cậu không chào đón tớ thôi.”
“Tớ sợ chị ta bị hù chết ấy chứ.”
Sau khi Lâm Sơ Huỳnh và cô tách ra liền bớt chút thời gian về nhà cũ Lâm gia, hiện tại Tô Nhụy không được phép bước vào, hơn nữa còn phải tay làm hàm nhai dẫn tới Tô Tân Tuệ run sợ trong lòng.
Bà ta có thể âm thầm tiếp tế cho con gái, nhưng lại có thể tiếp tế trong bao lâu?
Lâm Tồn thấy con gái về nhà, hừ lạnh: “Giờ mới có thời gian về nhà?”
“Đêm qua con về, hôm nay liền tới đây, còn chưa đủ tốt sao?” Lâm Sơ Huỳnh tức giận mà nói: “Không chào đón thì còn đi nhé?”
“........Quay lại!”
Cơm chiều cô ăn ở đây, Lâm Tồn có chút không tán thành: “Ba nghe Yến Lâm nói con bị theo dõi, người đã lớn rồi, sao còn không biết chú ý an toàn, hiện tại con cũng không phải trước kia đâu.”
Lâm Sơ Huỳnh nhẹ giọng nói: “Con không ngờ mình không phải minh tinh mà còn có người theo dõi, ba yên tâm, con sẽ chú ý.”
Lâm Tồn nói: “Nếu thực sự xảy ra chuyện thì cũng đã chậm.”
Con rể không ở đây, ông âm thầm diss Lục Yến Lâm một chút: “Chuyện lớn thế này vậy mà đến bây giờ mới phát hiện.”
Lâm Sơ Huỳnh buồn cười: “Ba, có phải lúc nào anh ấy cũng đi theo con đâu, có thể làm như vậy đã tốt lắm rồi, hiện tại ở Thịnh thành này có ai là không hâm mộ con không.”
Lâm Tồn nói: “Ba.”
“Ba lại không phải phụ nữ.” Lâm Sơ Huỳnh ném cho ông cái nhìn khinh khỉnh: “Ba đừng có ỷ vào thân phận ba vợ mà nói lung tung, trước kia chú hai với ba cùng thế hệ đó.”
“Ba chỉ nói sự thật thôi, dù nó có đến đây thì ba cũng nói như thế.” Lâm Tồn hung hăng trừng con gái, thề phải bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.
“Được được được.” Lâm Sơ Huỳnh trấn an.
Dẫu nói thế nhưng buổi tối khi Lục Yến Lâm đến, Lâm Tồn lạ hài lòng vô cùng, thậm chí còn chơi với anh một ván cờ.
Lâm Sơ Huỳnh cũng đến phục.
Đại khái đây là cách đàn ông giải quyết sự tình nhỉ.
*****
Ngày Khương thị kỷ niệm, Lâm Sơ Huỳnh khoan thai tới muộn.
Tuy rằng không thích nhưng đến yến hội cô vẫn trang điểm tỉ mỉ, trong đại sảnh có thiết bị sưởi ấm nên mặc váy lụa mỏng dài cũng không cảm thấy lạnh.
Đương nhiên, yến hội như này, Lục Yến Lâm sẽ không đi.
Thời điểm Lâm Sơ Huỳnh đến, đại đa số mọi người đã tụ tập bên trong, ánh mắt đồng loạt dừng trên người cô, nháy mắt nhớ tới sự kiện hệ ngân hà oanh động hai ngày nay.
“Khương thị cư nhiên có thể mời cô ấy?”
“Cô ấy là bạn thân của Khương Dĩ Nhàn, đến là chuyện bình thường.”
“Không biết Lục tổng có đến không, biết đâu lại có cơ hội.”
Mỗi người một tâm tư, ai cũng đều dao động.
Lâm Sơ Huỳnh vừa đến đã có người đi thông báo với Khương Dĩ Nhàn, cô bưng ly rượu đứng đó còn có không ít người lại đây kính rượu.
Cô giả tạo cong môi, lễ phép cười, đối với những lời hỏi thăm cũng không tiếp, rất thành thạo.
Nửa ngày sau, một phần ba người thất vọng rời đi.
Khương Dĩ Nhàn mặc lễ phục đến, hiển nhiên đêm nay cô rất thu hút, so với bình thường còn đẹp hơn vài phần: “Sao tới sớm thế?”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Vô tình lướt qua.”
Khương Dĩ Nhàn thầm bĩu môi: “Đợi ta tớ lên tiếng thì cậu đừng ở trong này, mặc kệ ông ta, phiền chết người đấy.”
Lâm Sơ Huỳnh bị cô chọc cười: “Có thể trong lòng ông ta sẽ không biết.”
Khương Dĩ Nhàn nghe cô nói cũng cảm thấy ba già của mình sắp gặp xui xẻo, nhưng mà cô tuyệt đối không thấy có vấn đề, dẫu sao quan hệ ba con giữa hai người cũng chẳng tốt đẹp.
Hơn nữa, người tổ chức lễ kỷ niệm đêm nay chính là cô chị kế.
Khiến Khương Dĩ Nhàn càng tức nghẹn.
Lâm Sơ Huỳnh không thích chị kế của cô bạn, kéo theo phong cách của lễ kỷ niệm này cô thấy chẳng ra gì, tất cả mọi thứ đều hướng tới sự xa xỉ, ngược lại khiến người ta có cảm giác như nhà giàu mới nổi, sợ người ta không biết mình có nhiều tiền hay gì.
“Chị kế kia của cậu đâu? Không ra xoát mặt?”
“Chị ta à, chắc đang ở trong kia tạo hình.”
“Đừng lo.” Lâm Sơ Huỳnh an ủi, đưa mắt ra hiệu nhìn bên kia: “Chu thiếu gia cũng nể mặt cậu mà đến lễ kỷ niệm này, không ai dám coi khinh cậu đâu.”
Tuy cô kề tai thì thầm với Khương Dĩ Nhàn, nhưng vẫn tiếp người đến kính rượu như bình thường, nụ cười xinh đẹp hoàn mỹ khiến người không rời mắt nổi.
“......Cái hay không nói, nói cái dở.” Khương Dĩ Nhàn trách một câu, rũ mắt thở dài, không biết phải nói sao nữa.
Đề tài giữa bạn thân với nhau đơn giản chỉ có loại này, nếu Thẩm Minh Tước có tới, chỉ sợ sẽ cực kỳ vui vẻ gia nhập trận nói xấu này thôi.
Lâm Sơ Huỳnh vứt cho cô cái mị nhãn, nhỏ giọng nói: “Không xem phim thần tượng sao, hình tượng thiếu gia phóng đang đều là vẻ bề ngoài thôi, có lẽ trong xương cốt còn truyền thống hơn bất cứ ai.”
Cô nói mấy chữ bên tai Khương Dĩ Nhàn.
Cổ của Khương Dĩ Nhàn đều nhuộm đỏ, hờn dỗi trừng cô một cái.
Không đợi Lâm Sơ Huỳnh tạo kịch bản lãng tử quay đầu cho Chu Khải Hoài thì liền thấy một người mặc váy lễ phục bồng bềnh hoa hồ điệp xuất hiện.
“Ai kia? Chị kế của cậu?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
“Đúng vậy, Khương Cam.”
Thời điểm Khương Dĩ Nhàn và Lâm Sơ Huỳnh nói chuyện, chợt thấy Khương Cam đi tới, có vẻ đang hỏi Chu Khải Hoài ở đâu.
Lâm Sơ Huỳnh nhẹ giọng nói: “Cô ta đang đánh chủ ý lên Chu Khải Hoài, tớ thấy cậu nên nói thẳng đôi câu cho cô ta hết hy vọng đi.”
Cô trộm ra chủ ý.
“Tớ đâu phải bạn gái của Chu Khải Hoài.” Khương Dĩ Nhàn ngoài miệng nói xong: “Không chừng hắn còn rất thích loại cảm giác được người yêu thích này đấy.”
“Sao tớ nghe cứ thấy sai sai ở đâu nhỉ.” Lâm Sơ Huỳnh trêu chọc.
Khương Dĩ Nhàn còn chưa trả lời, Khương Cam đã đi đến trước mặt, dịu dàng động lòng người: “Dĩ Nhàn, em có thấy Chu thiếu gia không?”
“Không biết.”
Khương Dĩ Nhàn thuận miệng đáp, trong đầu nghĩ đến câu Lâm Sơ Huỳnh vừa nói liền thốt ra: “Tôi cũng đâu phải ống loa* của chị.” (*người chỉ biết nói theo người khác, không có chính kiến).
“Nhưng dẫu sao Chu thiếu gia cũng là em mời mà.” Khương Cam nói, còn cố ý hỏi: “Không biết em có biết mẫu người mà Chu thiếu gia thích không.”
Toàn bộ Thịnh thành đều biết Chu Khải Hoài theo đuổi Khương Dĩ Nhàn, trên cơ bản, ngoại giới đã nhận định hai người là quan hệ bạn bè nam nữ, giờ cô ta hỏi như vậy rõ ràng là có mưu đồ.
Khương Dĩ Nhàn còn thật sự quan sát cô ta: “Là tự chị hỏi đấy, tôi đây liền nhắc nhở chị một chút vậy, hắn thích trước lồi sau vểnh, không thích mặt giả.”
Xưa nay cô và Khương Cam không hợp, cãi nhau là chuyện thường có.
Chẳng qua cô vẫn không có nói huỵch toẹt ra mà để lại cho chị ta chút mặt mũi, Khương Cam cũng không công khai thừa nhận mình từng phẫu thuật thẩm mỹ nhưng mỗi lần cãi nhau cô ta đều ngầm giật dây cô đi.
Khương Dĩ Nhàn chẳng hiểu đây là tâm lý gì.
Chẳng lẽ bản thân phẫu thuật thất bại nên muốn kéo cô xuống nước?
Nhưng mà có một điểm mà cuối cùng Khương Dĩ Nhàn cũng hiểu vì sao Thẩm Minh Tước luôn kêu muốn học tập Lâm Sơ Huỳnh.
Đại khái là người đến bên này nhiều nên Chu Khải Hoài cách đó không xa cũng cầm chén rượu qua, còn gật đầu ra hiệu với Lâm Sơ Huỳnh.
Lâm Sơ Huỳnh đưa mắt ra hiệu với Khương Dĩ Nhàn: “Dĩ Nhàn.”
Khương Dĩ Nhàn còn tưởng cô đang cổ vũ mình: “Cái khác thì tôi không biết, dù sao tôi chỉ biết chắc chắn hắn sẽ không thích chị.”
“.......”
Khương Cam đối diện như bị choáng váng.
Vừa khéo dư quang liếc nhìn thấy ly rượu bên cạnh, Khương Dĩ Nhàn trực tiếp cướp lấy, uống một ngụm: “Cậu bảo tớ nói, đã xong.”
Ly rượu thắng lợi này hình như uống ngon hơn thì phải.
Sau đó, cô liền thấy Lâm Sơ Huỳnh ho nhẹ một tiếng: “Chu Khải Hoài.”
Khương Dĩ Nhàn máy móc quay đầu, nhìn thấy bàn tay chưa thu về của Chu Khải Hoài, “ly rượu thắng lợi” cô vừa cướp....là của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT