Lâm Sơ Huỳnh thực sự bị nghẹn họng, nửa phút cũng không phát ra một chữ, hỏi lại câu này là khen tặng hay có ý trào phúng?
Cô biết Lục Yến Lâm không có khả năng sẽ trào phúng mình.
Nhưng câu này dùng để khen mình thì thật là..... thấy hơi xấu hổ nha.
Lúc Lâm Sơ Huỳnh nói ra câu đó thì không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng mà giờ phút này nghe Lục yến Lâm nói xong thì không hiểu sao lại cảm thấy thẹn.
Trong xấu hổ lại có cảm giác thẹn.
Danh hiệu này vẫn là vì Lục Yến Lâm mà được truyền thông đặt cho, nghe từ miệng người khác thì không thành vấn đề, nhưng chính chủ Lục Yến Lâm vừa nói thì lại bỏ thêm ý tứ khác.
“Sao thế?” Lục Yến Lâm hỏi.
“......Không có việc gì.” Lâm Sơ Huỳnh ổn định tâm tình.
Hai người đối mặt một lúc lâu, cô cuối cùng cũng mở miệng dời đề tài: “Mấy giờ rồi, em muốn đi tạo hình.”
Tuy rằng cô có điện thoại.
“Bốn rưỡi.” Lục Yến Lâm thấp giọng nói: “Em đi trước đi, buổi tối anh sẽ đón.”
“Được rồi.” Lâm Sơ Huỳnh gật gật đầu.
Gần như cô không hề trì hoãn mà trực tiếp rời khỏi phòng làm việc, lúc bước ra thang máy, kính râm che lấp nửa khuôn mặt, còn có Kiều Quả chắn bớt.
Có vài người nhìn lén, cuối cùng chụp được ảnh chụp mơ hồ.
Nơi Lâm Sơ Huỳnh đến làm tạo hình là nơi trước kia thường đi, stylist cực kỳ hiểu biết sở thích của cô, trang điểm và lễ phục rất hợp với tiệc rượu đêm nay.
Cùng Lục Yến Lâm tham gia tiệc rượu, coi như nói cho mọi người biết nhà họ Lâm là nhà họ Lục đã kết thông gia.
Lần đầu tiên công khai kết hôn, đương nhiên cô phải ăn diện thật tốt rồi.
Khi Lâm Sơ Huỳnh vừa đến, Khương Dĩ Nhàn còn đang ở phòng ngủ trên tầng xem phim, vừa nghe cô tới liền nhanh chóng ném điện thoại chạy xuống lầu.
“Tớ còn tưởng phải đợi lúc nữa cậu mới đến.”
“Đã muộn rồi nên cậu sẽ phải vội đấy.”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn ánh mắt quyến rũ của Khương Dĩ Nhàn, cô ấy còn mặc quần áo ở nhà, vừa nhìn liền biết lười biếng ở bên trong, nhưng mà ai bảo nhà này là hội sở của cô ấy chứ.
Trước tiên là tỉ mỉ tạo hình tóc.
Lâm Sơ Huỳnh từ từ nhắm hai mắt, không nghĩ lại ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại lần nữa thì đã sắp xong rồi, hơn nữa tạo hình cũng tới những bước cuối cùng.
“Xem, thế này có hợp ý không?” Khương Dĩ Nhàn hỏi.
“Được lắm.”
Lâm Sơ Huỳnh mở mắt ra, cô gái trong gương diễm lệ hào phóng, nếu để ý kỹ thì còn thấy vụn kim cương ở xương quai xanh, dưới ánh đèn vô cùng rực rỡ.
“Cậu lấy điện thoại đây, tớ đã chuẩn bị lễ phục chu đáo rồi, đảm bảo đêm nay cậu sẽ kill toàn hội trường.”
“Vậy thì chẳng phải những người kia sẽ không còn đường sống sao?” Lâm Sơ Huỳnh cũng đùa theo, lại hỏi: “Gần đây không đi nơi khác chơi à?”
Đồng lứa nhà họ Khương này chỉ có mình cô ấy là con gái một, nhưng sau khi mẹ cô ấy qua đời thì ba Khương liền dẫn một người phụ nữ và một cô con gái về, lại chỉ lớn hơn cô ấy một tháng, cô ấy đành miễn cưỡng trở thành nhị tiểu thư.
Trước kia cô ấy và Lâm Sơ Huỳnh chỉ là quan hệ xã giao, gặp mặt thì gật đầu chào hỏi. Sau đó, khi đi xem show thời trang ở Milan thì mới nói nhiều vài câu.
Lại đến một buổi tiệc rượu, lễ phục của cô ấy lâm thời bị lỗi, nhưng vì không muốn để người tính kế được như ý nên cô ấy cắn răng mượn Lâm Sơ Huỳnh kim chỉ.
Cuối cùng, người kinh diễm toàn trường lại chính là Khương Dĩ Nhàn.
Cũng bởi vậy nên hai người trở thành bạn tốt.
Khương Dĩ Nhàn đến một vị trí trong hội sở, hất cằm, có ấy hơi bất đắc dĩ: “Nhìn thấy không, cái người ngồi ở kia kìa.”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn theo tầm mắt cô ấy, nhướng mày: “Sao Chu Khải Hoài lại ở đây, hai người rất thân quen à?”
Có vẻ như ánh mắt của hai cô nóng rực quá nên người đàn ông bên kia phát hiện ra, liền nhìn qua bên này, cười ngả ngớn, dáng vẻ phong lưu mười phần.
Khương Dĩ Nhàn vuốt tóc: “Không hề quen.”
Lâm Sơ Huỳnh “ồ” lên, rõ ràng không tin: “Đoạn thời gian trước tớ nghe nói Chu Khải Hoài bắt đầu thay đổi triệt để vì một cô gái, thì là là vì cậu.”
Trong vòng luẩn quẩn ở Thịnh Thành này, ai cũng biết Chu Khải Hoài đào hoa nhất, chuyện xấu đầy một rổ, nhưng người chân chính trở thành bạn gái của anh ta thì không lấy một người.
Thậm chí Lâm Sơ Huỳnh còn nghi anh ta không được.
“Nói gì thế.” Khương Dĩ Nhàn đỏ mặt: “Ngay cả cậu cũng ghẹo tớ, chẳng qua tớ chỉ thân cận với anh ta một chút thôi, vốn là diễn trò cho ba tớ xem. Trước lúc gặp ba tớ, tớ đã dặn anh ta nói rằng anh ta chướng mắt tớ, kết quả anh ta lại nói ngược lại.”
Khác với nhà họ Lâm, Khương thị thuộc về kiểu nhà giàu mới nổi, hiện tại có hơi suy thoái, hơn nữa trên lý thuyết, Khương tổng không có tình cảm gì với cô con gái này, chỉ muốn gả con gái vào nhà hào môn lâu đời thôi.
Nhà họ Chu, chính là sự lựa chọn của ông ta.
Tính ra thì, nhà họ Lâm và nhà họ Chu cũng coi như một mười một chín, chẳng qua quan hệ không thân thiết bằng nhà họ Lục thôi.
“Quên đi, không nói đến anh ta nữa.” Khương Dĩ Nhàn đẩy Lâm Sơ Huỳnh, “Nhanh đi thay lễ phục đi, nếu không thì khi ông xã cậu đến là phải đợi đấy.”
Lễ phục hôm nay nằm trong bộ sưu tập Xuân Hè của năm sau, khi người khác còn đang xếp hàng trông mong thì Lâm Sơ Huỳnh đã được may riêng.
Lễ phục là chiếc váy cúp ngực màu trắng dài xõa trên mặt đất, từ ngực đến cẳng chân, làn váy xoay tròn biến hóa, ưu nhã hoàn mỹ.
“Phối với vòng cổ này đi.”
Khương Dĩ Nhàn nói xong liền lấy cho cô đeo, cẩn cổ thiên nga thon dài khiến người ta không rời mắt nổi, xương quai xanh được phụ trợ càng thêm xinh đẹp.
Đang nói, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Trợ lý Trần đứng một bên cửa, Lục Yến Lâm đi vào trước, một thân tây trang giày da, không có gì khác ngày thường.
“Ông xã cậu đến kìa.” Khương Dĩ Nhàn đẩy đẩy.
“Cái gì?”
Lâm Sơ Huỳnh nói xong liền xoay người trước gương, đường cong sườn mặt vốn hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra, xuất hiện trước mặt Lục Yến Lâm.
Giống như một thước phim quay chậm.
Hết thảy trước mắt đều trở thành bối cảnh, chỉ có người đứng ở giữa, cô thong thả xoay người, trên mặt là kinh ngạc, sau đó là mỉm cười.
Như một bông hoa nở rộ, nở rộ từng cánh trước mặt anh.
Hiện tại đã đẹp như này rồi, không biết lúc mặc váy cưới sẽ như thế nào nữa.
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Sao anh tới sớm thế?”
Lục Yến Lâm áp chế kinh diễm trong mắt vào sâu trong lòng: “Đúng lúc.”
Lâm Sơ Huỳnh “dạ”, lại quay đầu nói gì đó với Khương Dĩ Nhàn, sau đó mới nhấc làn váy đi về phía người đàn ông phía trước.
Cô khoác tay anh, quay đầu lại nói: “Dĩ Nhàn, tớ đi trước đây, tối nay cảm ơn cậu nhé.”
Khương Dĩ Nhàn gật đầu, còn không quên khen: “Hôm nay tổng giám đốc Lục cũng rất tuấn tú.”
“Cảm ơn.” Lục Yến Lâm gật đầu với cô ấy, thản nhiên đáp lại, tầm mắt lơ đãng liếc thấy Chu Khải Hoài đang ở gần.
Khương Dĩ Nhàn nhìn theo hai người rời đi, lại quay đầu: “Khi nào thì anh đi, nếu không đi thì tôi cho người đến đuổi anh đấy.”
Chu Khải Hoài cười như con hồ ly: “Chờ em tan làm nha.”
Nhìn Khương Dĩ Nhàn thở phì phò rời đi, anh ta mới cười khẽ.
*****
Bên ngoài hội sở sắc trời đã tối, màn đêm treo dải ngân hà.
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Tạo hình đêm nay của em thế nào?”
Hiện giờ đi giày cao gót nên cô với Lục Yến Lâm không chênh lệch nhiều, đến tai anh, chỉ cần nâng cằm là có thể mặt đối mặt.
Lục Yến Lâm cực kỳ phối hợp mà trả lời: “Rất đẹp.”
Lâm Sơ Huỳnh cười híp mắt, đôi mắt trong trẻo lộng lẫy, sáng như sao trên trời: “Nhận được ba chữ khen của chú hai thật không dễ.”
Tuy rằng là nói lẫy vậy thôi nhưng vẫn cất giấu vui mừng.
Đang lúc Lâm Sơ Huỳnh tự kỷ, lại nghe thấy Lục Yến Lâm thấp giọng nói: “Anh cảm thấy lễ phục này không đẹp như lần trước.”
“........?”
Lâm Sơ Huỳnh ngây ngốc, vừa khen cô đẹp là lừa quỷ hả?
Miệng đàn ông, đúng là quỷ gạt người.
*****
Tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn Bách Tế.
Thời điểm Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm cùng nhau bước vào, bên trong vừa mới mở màn, tiếng nhạc tao nhã vang lên trong đại sảnh.
Thấy nhiều người đều đi ra phía cửa, có người nhỏ giọng hỏi: “Ai da, đến muộn mà còn nhiều người chờ như vậy?”
“Ngoại trừ tổng giám đốc Lục thì còn ai nữa.”
“Đêm nay tổng giám đốc Lục đến một mình sao?”
Tiếng bàn tán nhỏ vụn im bặt khi hai người xuất hiện ở cửa.
Lâm Sơ Huỳnh khoác tay Lục Yến Lâm, da thịt trắng nõn, dáng người hoàn hảo đều được phô diễn hết ra bên ngoài, kết hợp với người đàn ông bên cạnh lại càng tăng thêm sức mạnh.
Tiếng sợ hãi kinh ngạc bị đè xuống.
“Tổng giám đốc Lục.” Có người đi lên đón, những người theo sau nhìn không được, bởi vì đã bị gạt ra ngoài.
“Ai kia?”
“Ôi trời, tổng giám đốc Lục vậy mà lại mang bạn gái đến?”
“Không phải trước đó nói đính hôn sao?”
Bàn tán một lát, mấy nữ minh tinh đi theo tới đều có chút hóng hớt, nếu có truyền thông lọt vào thì chỉ sợ ngày mai sẽ bùng nổ tin tức.
“Không phải, người kia là Lâm tiểu thư.”
Rốt cuộc cũng có người mở miệng.
“Lâm đại tiểu thư thì tôi không thấy lạ, bởi vì đêm từ thiện trước đó tổng giám đốc Lục còn ra giá cao để giành chiếc vòng cổ của cô ấy mà.”
“Hai nhà là thế giao nên chuyện đó rất bình thường.”
Nội dung bàn tán lại chuyển hướng gió.
Tuy rằng như vậy nhưng Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm hình như không thân mật với nhau, hơn nữa tiệc rượu lần này không có liên quan đến nhà họ Lâm, tới hay không đều không sao cả.
Nhờ mấy người thảo luận này mà rất nhanh, thân phận của Lâm Sơ Huỳnh từ “Bạn gái của Lục Yến Lâm” biến thành Lâm đại tiểu thư.
Dù sao, ngoại trừ số ít người, không ai suy đoán hai người đã kết hôn.
“Dù quan hệ hai nhà thân thiết, nhưng thân đến trình độ này à?”
“Lâm phu nhân mất sớm, lúc trước tôi từng gặp qua rồi, hiện tại nhìn con gái của bà ấy cũng biết, cả hai mẹ con đều xinh đẹp đến ná thở.”
Lâm Sơ Huỳnh đi theo Lục Yến Lâm làm quen một vài cổ đông của Hoa Thịnh.
Người khác không biết nhưng những cổ đông lại biết hai người họ đã kết hôn, bởi vì cổ phần của tập đoàn Hoa Thịnh có thay đổi, một phần liên quan đến Lâm Sơ Huỳnh.
Dù sao Lâm Sơ Huỳnh cũng đều gọi nhóm bọn họ là chú là bác.
“Sơ Huỳnh đã lớn thế này rồi, trước kia gặp, cháu vẫn còn là cô gái nhỏ.” Nhóm thành viên hội đồng quản trị trêu chọc: “Không nghĩ thế mà lại kết hôn với tổng giám đốc Lục.”
“Hai đứa rất xứng đôi đấy, hôm nay vừa nhìn chú cũng phải ngạc nhiên.”
“......”
Ngoại trừ cười thì vẫn là cười, trên mặt Lâm Sơ Huỳnh luôn nở nụ cười tao nhã hào phóng, tuổi cô còn nhỏ nên ấn tượng của các cổ đông với cô rất tốt, cũng sẽ không gây khó dễ.
Bọn họ bàn bạc chuyện hợp tác dự án Làng du lịch, Lâm Sơ Huỳnh đứng một mình ở trong đại sảnh, không đến một phút đồng hồ đã bị người vây quanh.
“Lễ phục hôm nay của Lâm đại tiểu thư thật xinh đẹp.”
“Giống như váy cưới vậy.”
Mấy nữ minh tinh vây quanh nịnh nọt, Lâm Sơ Huỳnh tiếp quản Giải trí Thiên Nghệ mấy tháng rồi nên có chút ấn tượng với nữ minh tinh.
Cô cong môi cười, không trả lời.
Mấy nữ minh tinh sợ cô nhàm chán, liền đổi đề tài mới.
“Chương trình truyền hình mới nhất còn chưa có quay chụp kia, tôi có đường tin tức nhỏ, nói một ca sĩ trong số đó sắp gặp tai họa ngầm.”
“Nghiêm trọng vậy sao, thế thì chẳng phải xong đời rồi à.”
“Còn chưa lập hồ sơ đâu, hơn nữa đúng là vận khí tốt, vừa vặn gặp phải lúc đạo diễn không định quay, bây giờ đổi thành chương trình trinh thám rồi, nếu chờ đến khi quay xong rồi chiếu lên thì chỉ sợ sẽ bị giảm sút.”
“Đây đúng là vận may tốt.”
Lâm Sơ Huỳnh càng nghe càng cảm thấy quen.
Cái này chẳng phải là chương trình mà Thẩm Minh Tước được mời rồi lại bị đổi sao?
“Các cô đang nói đến –––“ Lâm Sơ Huỳnh híp mắt, giọng nói lành lạnh: “Là gameshow tên là [30 ngày yêu đương]?”
“Hình như là thế.” Một người trong đó nhớ lại.
“Đúng là nó, gần đây làm gì còn gameshow yêu đương nào ghi hình đâu, ngoài nó ra thì chẳng còn cái khác.”
Lâm Sơ Huỳnh nhấp một ngụm rượu, rời đi.
Đám người vừa đi, mấy vị phu nhân sẽ không còn cố kỵ nữa, nhanh chóng tham gia vào đội quân hóng chuyện, kích động thảo luận.
*****
Khi tiệc rượu kết thúc, Lâm Sơ Huỳnh đã uống không ít rượu, cô tựa vào bên cửa sổ hóng gió, còn có thể nhìn thấy người đến người đi trong đại sảnh, ăn uống linh đình.
Lục Yến Lâm nhìn ngóng xung quanh, trợ lý đặc biệt Trần vội vàng nhìn về phía cửa sổ: “Phu nhân ở kia hóng gió.”
Lục Yến Lâm nhìn qua.
Bên cửa sổ không có ai khác, chỉ có một mình Lâm Sơ Huỳnh, thân hình yểu điệu, đường cong của eo tinh tế xinh đẹp, cả người hình như không được tỉnh táo.
Trong tay cô còn cầm một ly rượu không, nửa híp mắt nhìn vào đại sảnh, khóe môi khẽ nhếch, giống như một bức tranh yên bình.
Tầm mắt tiêu cự tan rã.
Nhìn bóng dáng mơ hồ đi về phía mình, giống như bị che lại bởi một tấm lọc kính, theo bước chân đến gần, dáng người càng lúc càng sáng tỏ.
Lâm Sơ Huỳnh híp híp mắt, vòng cổ trầm xuống, mặt dây chuyền rơi vào trong rãnh ngực.
Thanh thuần lại quyến rũ.
Lục Yến Lâm đứng trước mặt cô, người có tư tâm cũng chỉ thấy bóng lưng cao ngất thon dài và làn váy trắng quệt trên mặt đất.
Về phần người bị ngăn lại...... một chút cũng không thể thấy.
Nhìn hai má hồng hồng của Lâm Sơ Huỳnh, sắc đẹp động lòng người, Lục Yến Lâm thấp giọng hỏi: “Say rồi?”
“Anh mới say.” Lâm Sơ Huỳnh không thừa nhận.
Có lẽ vẫn duy trì tư thế này có chút khó khăn, cả người cô đều tựa lên người anh, bị ôm lấy eo, mềm nhũn trong lồng ngực người đàn ông.
“Chú hai, em muốn sản xuất một chương trình truyền hình.”
“Anh thấy loại nào sẽ tốt? Là mỹ thực, trinh thám, cuộc sống, du lịch, tình yêu hay tình thân?”
Tuy rằng đầu óc Lâm Sơ Huỳnh mơ hồ nhưng tiếng nói rất rõ ràng.
Cô dựa vào ngực Lục Yến Lâm, ngửa đầu đối diện với chiếc cằm khiêu gợi của anh, khi nói chuyện mùi rượu phả vào mặt.
Mọi người trong đại sảnh như có như không nhìn về tư thế bên này của hai người, các loại suy đoán lướt nhanh trong lòng.
Mặc dù bên ngoài hai nhà là thế giao nhưng nhìn tư thế thân thiết kia, ở trong mắt bọn họ lại có ý tứ sâu xa khác.
“Không thì tình yêu và hôn nhân nhé, hai người chúng ta đi show ân ái, nếu anh không sủng em thì khán giả liền chửi.”
Nói xong, Lâm Sơ Huỳnh cong mắt cười cười.
Cô chầm chậm đưa ly rượu không trong tay mình đến môi Lục Yến Lâm, nhỏ giọng nói: “Cho anh này, uống rượu giao bôi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT