Lâm Sơ Huỳnh thật muốn đập hai chữ “Chú hai” lên mặt anh, bối phận này hợp lại còn không đúng à, bây giờ thế nào cũng bắt bỏ.
Trong từ điển của cô đương nhiên sẽ không có lựa chọn yếu thế này.
Lâm Sơ Huỳnh ừ một tiếng “Lục Yến Lâm? Yến Lâm? Lão gia?”
Mỗi một từ được kêu ra, mày Lục Yến Lâm liền nhăn lại một chút.
Lâm Sơ Huỳnh cong đôi mắt như hình trăng non, tâm trạng đột nhiên bay lên, hỏi “Chú thích cái nào?”
Ngữ khí Lục Yến Lâm bình đạm “Em thích là được.”
“...?”
Sao hồi nãy không nói cô thích là được đi?
Thần sắc Lâm Sơ Huỳnh phức tạp, nhìn người đàn ông nghiêm trang bên cạnh, kéo kéo cổ áo, làm như chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần.
Cô nhìn chằm chằm mấy giây, đột nhiên tới gần, dựa trên vai anh, nhẹ nhàng thổi khí vào tai….
“Ông xã ~ ”
Tiếng nói uyển chuyển mê hoặc theo hơi thở bay vào tai người đàn ông.
Lục Yến Lâm giương mắt, quay đầu qua, ánh mắt dừng trên nụ cười duyên trên mặt cô, nhìn kỹ còn phát hiện một tia giảo hoạt.
Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt “Dễ nghe không?”
Lục Yến Lâm mỉm cười, thần sắc khẽ dao động “Có thể.”
Lâm Sơ Huỳnh hừ một tiếng, đẩy bờ vai anh ra, khiêu khích cả nữa ngày vậy mà chỉ được câu này, đồ cẩu nam nhân.
Cô bắt đầu tự hỏi buổi tối sẽ phát sinh chuyện gì đây “Tối nay người nhà chú đều ở nhà hả? Lục Nghiêu cũng về? Xem ra nhà chú muốn náo lên nhỉ.”
Lần trước Lục Nghiêu biết Lục Yến Lâm đính hôn đã kích động như vậy, nếu biết con yêu tinh đó chính là cô, không chừng sẽ la thủng trời luôn.
Nhưng ngẫm lại thấy cũng vui.
Lục Yến Lâm nói “Sẽ không náo.”
Lâm Sơ Huỳnh có cảm giác anh tựa như một đại lão gia, âm thầm thắp cho Lục Nghiêu một cây nến “Aizz, dù là ai thì nếu biết chị mình tự nhiên biến thành thím, đều sẽ không chịu nổi.”
Tuy rằng kêu thím không dễ nghe gì.
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới nhớ tới việc này, nếu Lục Nghiêu kêu cô là thím hai, cô sẽ có cảm giác bản thân mình bị già thêm mấy tuổi mất.
“Tôi không muốn nghe cậu ấy kêu thím hai đây.” Cô nhăn mặt.
“Tại sao?” Lục Yến Lâm hỏi.
“Kêu thím hai nghe rất già.” Đối với chuyện thế này, Lâm Sơ Huỳnh có một sự cố chấp đặc biệt “Có cách xưng hô nào tốt hơn không?”
Hôm nay Lục Yến Lâm có uống rượu chung với Lâm Tồn, nên trên người bị mùi rượu như có như không quấn lấy, hòa quyện với mùi bạc hà mát mẻ đặc trưng, khiến người khác ý loạn tình mê.
Anh ăn mặc rất chính trực, cổ áo mới bị kéo có chút nếp nhăn, nhưng cũng không làm giảm cảm giác ổn trọng.
Đồng hồ trên cổ tay lộ ra, che khuất xương cổ tay tinh xảo, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, những người cuồng tay chắc chắn sẽ yêu một đôi tay như thế.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn tới thất thần.
“Sơ Huỳnh.” Lục Yến Lâm kêu một tiếng.
“Hả?” Lâm Sơ Huỳnh mờ mịt.
Cô rất ít khi nghe thấy Lục Yến Lâm gọi tên mình. Nhưng âm thanh của anh rất êm tai, mỗi lần gọi đều làm cô có chút thất thần.
“Đẹp không?”
“...”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn tay anh, lại nhìn lên mặt anh, đôi mắt đen nhánh dừng trên mặt cô, giống như đang hỏi một chuyện hết sức bình thường.
“Đẹp lắm.”
Lâm Sơ Huỳnh thừa nhận vô cùng sảng khoái.
Cô đưa tay phải qua, bao trùm lên bàn tay to đối lập của người đàn ông, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đem so với bàn tay lớn của anh.
Nắm lại càng tăng thêm sức mạnh.
Tay Lục Yến Lâm có chút lạnh lẽo, Lâm Sơ Huỳnh giống như tìm được một món đồ chơi mới, lăn qua lộn lại thưởng thức, anh cũng để cô nghịch tùy ý.
Không khí trong xe không biết yên tĩnh lại từ khi nào.
Trợ lý Trần không khống chế được nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy Lâm đại tiểu thư đang cúi đầu nghịch tay ông chủ nhà mình vui tới quên trời đất, còn ông chủ cứ ngồi nhìn cô như thế.
Cực kì hài hòa.
“Lục phu nhân.” Lục Yến Lâm đột nhiên gọi một tiếng.
“Sao lại gọi tôi như vậy?” Sau vài giây Lâm Sơ Huỳnh mới thích ứng được cái xưng hô mới này, cảnh giác mà nhìn anh.
Lại muốn dạy dỗ gì à?
Lục Yến Lâm nhận ra ánh mắt của cô, mày khẽ động, chậm rãi mở miệng “Tuổi em quá nhỏ.”
Anh bị Lâm Sơ Huỳnh giật giật tay, dễ như ăn cháo mà chộp lấy bàn tay nhỏ hơn mình không ít vào lòng.
Mềm mại như không xương.
Lục Yến Lâm tiếp tục nói “Không cần lo lắng đâu.” âm thanh nhẹ nhàng đến mức chỉ có ngồi hàng ghế sau mới nghe được.
Tim Lâm Sơ Huỳnh run rẩy.
Cô vẫn luôn biết anh rất ít nói, có thể hỏi mấy chục chữ, sẽ chỉ được câu trả lời vỏn vẹn mấy chữ mà thôi, không ngờ tới anh sẽ an ủi cô.
Miễn cưỡng cũng xem như là an ủi đi.
Tuy nghĩ vậy, nhưng khóe môi cô lại nhếch lên thành một độ cong, cười với Lục Yến Lâm “Cảm ơn ông xã nha.”
Lục Yến Lâm nói “Không có gì.”
Môi anh hơi mỉm.
/.\ /.\ /.\ /.\ /.\ /.\ /.\ /.\ /.\
Nhà họ Lục.
Lục Yến Tắc gọi điện thoại cho Lục Nghiêu.
Đầu kia điện thoại vô cùng ồn ào, không cần nghĩ cũng biết anh ta lại đang chơi bời cùng đám bạn ăn chơi trác táng, ông bạnh mặt “Lục Nghiêu! Hôm nay mày về nhà ăn tối cho ba!”
Lục Nghiêu a một tiếng “Sao đột nhiên bắt con về chứ?”
Lục Yến Tắc nói “Hôm nay chú hai mày kết hôn.”
Bên kia điện thoại yên tĩnh chừng nửa phút, sau đó đủ loại âm thanh chai lọ va chạm vang lên, Lục Nghiêu mới mở miệng “Hôm nay chú hai kết hôn á?!”
Không phải mới đính hôn hả?
Kết hôn liền luôn?
Không phải sau khi đính hôn một hai năm sau mới cưới à, sao chú hai hành động nhanh vậy, bây giờ mới qua một hai tháng mà?
Lục Nghiêu cảm thấy tế bào não của mình không đủ dùng.
“Tôi nay mày nhớ rõ không được về muộn biết chưa, vợ chồng chú hai mày sẽ ăn cơm tối ở nhà, nếu ba chưa thấy được mày, tới đó đừng trách sao ba mày sao tàn nhẫn.”
Thủ đoạn để trị đứa con trai này của Lục Yến Tắc rất đơn giản, chính là thô bạo, trực tiếp cắt hết tiền tiêu vặt đi, ai bảo thằng nhóc này không chịu tiếp nhận công ty của ông chứ.
“Con về con về liền mà!”
Lục Nghiêu vội vàng kêu lên, anh ta nhất định phải về nhìn coi thím hai của mình là ai.
Sau khi ngắt điện thoại, anh ta đứng tại chỗ, nửa ngày sau mới la lên một tiếng làm một đám người đang ngồi trên ghế lô giật mình khiếp sợ.
Lục Nghiêu cầm di động, hấp tấp ra cửa, chỉ kịp vứt lại một câu “Các người cứ chơi cho đã đi, bây giờ tôi phải về nhà, rảnh lại chơi tiếp.”
Nhà cũ Lục gia đã tồn tại rất lâu ở Thịnh thành, danh môn trăm năm, bỏ xa những nhà giàu mới nổi, người muốn trèo vào nhiều không đếm xuể.
Khoảng thời gian này Lâm Sơ Huỳnh không đến nhà cũ nhà họ Lục.
Hai tháng trước lúc cô mới về nước có qua một lần, có ăn một bữa cơm, sau đó lại quá bận việc ở công ty nên không tới nữa.
Khi còn nhỏ cô cũng thường xuyên đến đây chơi.
Sau khi vào cửa, xe vẫn chạy trên đường, đi qua hoa viên đồ sộ, đài phun nước trang nhã mới tiến vào bên trong.
Xuống xe, Lục Yến Lâm thấp giọng nói “Anh trở lại công ty đi.”
Trợ lý Trần gật đầu, rời đi.
Công việc của anh ấy khá giống với Kiều Quả, chỉ khác nhau ở nơi làm việc, nhưng chung quy lại hai người đều làm việc vì Lâm gia.
Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm đi vào cùng nhau.
Hôm nay người Lục gia đều ở nhà, không giống với Lâm gia chỉ có mấy người, hơn nữa nhà mẹ đẻ của mẹ Lâm Sơ Huỳnh cả đời không qua lại với Lâm gia, nên giữa trưa rất vắng vẻ.
Lục Khả Hân ngồi ở giữa, vẫn cảm thấy khó hiểu “Không biết rốt cục duyên phận của Yến Lâm và Sơ Huỳnh như thế nào nữa.”
Chủ yếu là quá kỳ quái rồi.
Số lần Lâm Sơ Huỳnh tới nhà họ Lục không ít, rải rác cũng gặp được Lục Yến Lâm mấy lần nhưng trước kia không có chút quen thuộc nào cả.
Việc kết hôn này có hơi đột ngột.
Lục lão gia chống quải trượng, nói “Con quản chúng nó làm gì.”
Lục Khả Hân bĩu môi “Không phải con đang quan tâm chúng sao.”
“Vốn dĩ ban đầu con còn cho rằng không có khả năng kết thân với Lâm gia nữa.” Lục Yến Tắc cũng nói theo “Đúng thật là ngoài dự kiến.”
“Yến Lâm làm việc đều có chuẩn bị từ đầu.” Lục lão gia nói “Nó biết rõ bản thân đang làm gì, không cần lo lắng.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng của người giúp việc ở huyền quan.
Lâm Sơ Huỳnh kéo cánh tay Lục Yến Lâm vào, chào hỏi “Lục gia gia, cô Lục, chú Lục.”
Trường hợp này cô luôn nói năng hào phóng lại ngọt ngào.
Lục lão gia bình thường rất thích cô, bởi vì Lục gia không có đứa cháu gái nào, tính cách Lục Nghiêu lại quá lêu lỏng.
Nào giống Lâm Sơ Huỳnh, khi còn nhỏ trắng trẻo đáng yêu, vừa ngoan ngoãn miệng lại ngọt, bây giờ cũng càng lớn càng xinh đẹp, vốn đang tiếc nuối về sau sẽ thành dâu nhà khác, bây giờ lại được như mong muốn rồi.
Lục lão gia cười nói “Tốt lắm.”
Lâm Sơ Huỳnh ngồi bên cạnh Lục Yến Lâm, cô vẫn chưa thích ứng được với tình huống hiện tại, lúc trước tới đây toàn dưới thân phận cháu gái.
Còn hôm nay cô là vợ của Lục Yến Lâm.
Lâm Sơ Huỳnh còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lục Yến Lâm đã nhìn về phía cô, đặt ánh mắt lại đây.
Bỗng nhiên cô liền bình tĩnh lại, lặng lẽ cười với anh một cái.
Lục lão gia bên cạnh tóm được một màn này hài lòng gật gật đầu, mắt thần nhìn con trai và con gái, cảm thấy suy đoán lúc nãy không có chút đạo lý nào.
Không phải thoạt nhìn rất tốt ư.
“Cô Lục, nhìn cô trẻ quá, làn da mịn cực kỳ luôn.” Lâm Sơ Huỳnh lại ngồi xuống bên cạnh Lục Khả Hân, bắt đầu nói ngọt.
“Thật vậy sao?” Lục Khả Hân vốn đang tính càm ràm tiếp liền quên mất tiu “Đều nhờ mặt nạ lần trước con giới thiệu tốt, Sơ Huỳnh con thật sự quá tinh tế, ta cũng có cảm giác mình được trẻ ra mấy tuổi.”
Bình thường nói như thế toàn là nói phét, nếu có mỹ phẩm giúp trẻ lại thật, không phải là sẽ bị giành mua điên cuồng luôn sao.
“Đương nhiên rồi ạ.” Lâm Sơ Huỳnh nhấp môi cười.
“Đúng rồi, đừng gọi ta là cô Lục nữa.” Lục Khả Hân nhớ tới gì đó “Đã kết hôn thì nên gọi chị đi.”
Tuy sự thật là hai người hơn kém nhau không ít tuổi, nhưng trước đó đã rất quen thuộc, thay đổi xưng hô đối với hai người họ mà nói cũng không có gì lớn.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn xung quanh phòng khách một vòng, không thấy Lục Nghiêu đâu, mặt không thay đổi hỏi Lục Khả Hân “Hôm nay Lục Nghiêu về nhà ạ?”
“Đương nhiên phải về chứ, hôm nay là ngày quan trọng, sao có thể không về?” Lục Khả Hân nói “Ba nó mới nói, nó mà không về sẽ biết tay ngay.”
“Vâng.”
Mới nói xong, ngoài cửa liền truyền tới âm thanh.
Tiếng người giúp việc kinh hô vang lên “Thiếu gia….”
Vừa dứt lời, Lục Nghiêu đã hấp ta hấp tấp chạy vào phòng khách, không thèm nhìn liền hỏi “Chú hai về rồi ạ?”
Lục Yến Tắc quát lớn “Quy củ đâu hết rồi hả?”
Lúc này Lục Nghiêu mới thấy rõ, người anh ta hỏi đang ngồi ở đó, ông nội với cô cũng ở đó, anh ta chớp mắt một cái, xác định người bên cạnh cô chính là Lâm Sơ Huỳnh.
Sao bên cạnh chú hai không có ai hết vậy?
Thím hai trong truyền thuyết đâu?
“Ông nội, cô.” Lục Nghiêu nghi hoặc gãi gãi đầu, hỏi “Lâm đại tiểu thư, bữa nay chị cũng đến nhà tôi ăn cơm hả?”
Lâm Sơ Huỳnh cười với anh ta.
Lục Nghiêu tự nhiên bị nụ cười này dọa tới rùng mình.
Sau đó anh ta liền nghe được ngữ khí vô cùng nghiêm túc của ba mình “La làng cái gì, không biết lớn nhỏ, sau này phải sửa miệng lại, đây là thím hai của mày.”
“???”
“!!!”
Lục Nghiêu trừng lớn mắt, không thể tin nổi, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình “Ba nói bừa gì vậy chứ?!”
Lục Yến Tắc tức muốn trào máu rồi.
Lục Nghiêu nuốt nước miếng, đang chuẩn bị nói tiếp, đã nghe thấy Lâm Sơ Huỳnh ho nhẹ một tiếng “Không nói bừa đâu, cháu trai lớn.”
“...?”
Mới mấy tháng mà, không lẽ anh ta đã lạc hậu tới mức này rồi à, sao Lâm đại tiểu thư lớn lên cùng mình lại biến thành thím hai luôn rồi?
Lục Nghiêu ngây ngốc ngồi vào chỗ của mình.
Nhất là vừa nhìn tới hướng của Lâm Sơ Huỳnh, liền thấy ánh mắt của cô, trước kia không cảm thấy gì, bây giờ nhìn thế nào cũng giống như….
Từ ái?
^o^ ^o^ ^o^ ^o^ ^o^ ^o^
Sau khi cơm nước xong ra khỏi nhà họ Lục, Lâm Sơ Huỳnh vẫn thấy buồn cười.
Lục Nghiêu đứng ở cửa, phụng mệnh tiễn người về, một thanh niên hai mươi mấy tuổi hôm nay lại bị xoay vòng vòng cả đêm, ăn cơm cũng ít lại một chén.
Cho đến khi anh ta tận mắt thấy Lâm Sơ Huỳnh đứng bên cạnh chú hai mình, sau đó ngồi vào xe, từ đầu tới cuối chú hai cũng không liếc anh ta một cái.
Đột nhiên Lục Nghiêu hiểu ra.
Anh ta y như vừa mới được thông não xong, tự nhiên biết rõ mọi chuyện.
Hội đấu giá lần trước, trách không được chú hai nâng giá cao như vậy để mua vòng cổ của Lâm Sơ Huỳnh, thì ra là đã sớm có âm mưu!
Sau này hot seach xem thời trang anh ta cũng thấy được, nhưng không để trong lòng, bây giờ nhớ lại, rõ ràng chính là hẹn hò mà!
Hai người này vậy mà dám đường đường chính chính yêu đương trước mặt anh ta, Lục Nghiêu anh ta còn hoàn toàn không hay biết gì nói Lâm Sơ Huỳnh là tiểu yêu tinh uy hiếp chú mình….
Vừa nãy anh ta cảm thấy ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh tràn ngập từ ái, giờ mới nhận ra đó là ánh mắt trìu mến mới đúng, ý chính là ngày chết của cậu không còn xa đâu.
Lục Nghiêu chảy nước mắt hối hận.
Hiện tại anh ta đi chúc chú thím hai tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử còn kịp không?
Nhìn chiếc xe dần biến mất khỏi nhà cũ Lục gia, Lâm Sơ Huỳnh rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng “Nguyên đêm nay Lục Nghiêu nhìn ngốc muốn chết.”
“Sao lúc trước các anh không nói với cậu ấy là em?” Cô chuyển hướng qua Lục Yến Lâm, đuôi lông mày giương lên, đẹp không gì sánh được.
“Nó không hỏi?” Lục Yến Lâm bình tĩnh trả lời.
Thực tế đã hỏi rất nhiều lần là đằng khác.
Đoán Lâm Sơ Huỳnh có thể sẽ hứng thú với chuyện này, anh cảm thấy chắc cô sẽ thích nhìn Lục Nghiêu như vậy.
Lâm Sơ Huỳnh nhớ lại một chút, sờ sờ cằm “Nhưng nghe cậu ta gọi thím hai, cảm giác rất kỳ diệu.”
Chủ yếu là phản ứng của Lục Nghiêu quá buồn cười.
Qua một lát, Lâm Sơ Huỳnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm Thịnh thành rất đẹp, ánh đèn lập lòe, đủ mọi màu sắc, chiếu sáng trước biển báo giao thông.
Thấy rõ kí tự trên mặt, cô giật mình.
Đây không phải đường về nhà cô.
Lâm Sơ Huỳnh quay đầu hỏi “Đường này đi đâu vậy anh?”
Lục Yến Lâm quay đầu qua, nhìn cô trong chốc lát, sau đó mới thòn thả ung dung mà trả lời “Nhà cưới.”
Hai chữ nện vào lòng Lâm Sơ Huỳnh.
Cô suýt nữa đã quên, hôm nay họ mới kết hôn, phải ở cùng nhau, ban ngày Lục Yến Lâm nói “Sẽ sống chung ở nhà cưới” chính là chỉ đêm nay.
Khi đó lực chú ý của Lâm Sơ Huỳnh đều đặt ở mấy chữ “Tự mình lấy”, làm sao nhớ rõ được chứ.
Bên tai cô không khỏi nóng lên. Cho dù hay thích nói đùa, nhưng tới lúc này thật, cô lại không bình tĩnh như mình nghĩ.
Cô dâu luôn tràn đầy mong chờ đối với nhà cưới của mình.
Đối với đêm động phòng cũng vậy.
Lâm Sơ Huỳnh cũng thế.
Lục Yến Lâm đưa mắt nhìn, mắt cô long lanh ánh nước trông càng đẹp, anh rũ mắt “Anh chưa bao giờ có ý định ở riêng….”
“Hay là, em muốn sống riêng?”
Giọng nói ổn mà trầm.
Tự nhiên Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy lời này mang theo chút cảnh cáo nguy hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT